Edit: hoacodat
Đợi trở về Hạ phủ, qua vài ngày Hạ Anh đều bất an, ăn ngủ không ngon. Sử Nghi nghe tin, vội mời đại phu đến xem, lại không nhìn ra được bệnh gì. Chỉ nói có thể dạ dày yếu, ăn trúng thực thôi, ăn thức ăn nhẹ mấy ngày là ổn. Ai ngờ qua nửa tháng, Hạ Anh ăn càng ngày càng ít, dân dân tiều tụy. Sử Nghi không còn cách nào khác, đành đến miếu cầu một tấm bùa hộ mệnh cho nàng, lại tìm một đại phu nổi tiếng đến xem, đều nhìn không ra là bệnh gì.
Hạ Viên nghe Hạ Anh mệt mỏi không muốn ăn cơm, lại không nhìn ra được là đang bị bệnh gì, nhất thời cả kinh, nhớ tới tình hình ngày ấy khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi. Nhưng mà chuyện này quan hệ đến thanh danh Hạ Anh, thật sự không thể nói lung tung, càng không được lộ ra một chút tiếng gió. Có cô nương Trần phủ làm ví dụ ngay trước mắt. Vị Trần cô nương lúc trước ái mộ Hạ Niên phụ thân mình, truyền ra mọi người đều biết, sau khi phụ thân dẫn theo đám người lão nương quay về kinh thì Trần cô nương kia mới hết hy vọng. Có điều tuổi tác nàng hơi lớn, lại nghe lúc trước nàng ái mộ người xuất sắc, nhà đại hộ kia không chịu nghênh nàng vào làm chính thất, sau đó phải làm kế thất cho một tiểu quan. Tình hình Hạ Anh bây giờ lại giống vị Trần cô nương kia, nếu bị truyền ra ngoài nàng ái mộ Thẩm Nguyện Chi đến thành bệnh, không có lợi cho hôn sự của nàng. Nhưng mình là tiểu cô nương, cũng không thể chạy tới khuyên nàng, bây giờ ngoại trừ hi vọng chính nàng tỉnh ngộ, thật sự không có cách nào khác.
Ngày hôm nay, Sử Nghi hỏi ra Hạ Anh vẫn ăn không được nhiều lắm, ở trong phòng càng phát sầu thêm. Hạ Kỳ nghe tỷ tỷ ăn không ngon, cũng tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm đưa tới. Nhân lúc đi tới phòng Sử Nghi thỉnh an, lơ đãng nói: “Tỷ tỷ thế này hình như là có tâm sự, than ngắn thở dài, bộ dạng giống như tiểu thư đang bệnh tương tư vậy.”
“Con biết cái gì rồi hả?” Sử Nghi vừa nghe nổi lên lòng nghi ngờ, nghĩ tỷ muội Hạ Anh và Hạ Kỳ tình cảm thân thiết, hai đứa ở cùng một chỗ chắc cũng thầm thì to nhỏ chút chuyện, kéo lại hỏi: “Bệnh tình tỷ tỷ con thật kỳ quái, chỉ mệt mỏi, không có gì khác, nhìn chính là tâm bệnh. Nếu con biết là vì sao, mau nói với ta, cũng nhanh tìm được biện pháp.”
“Nương, con cũng chỉ nghĩ vậy, cũng không biết chuyện gì.” Hạ Kỳ thấy Sử Nghi sốt ruột, cũng có chút nghi ngờ, lại không dám nói rõ, lặng lẽ nói: “Biết rõ chuyện của tỷ tỷ, đương nhiên là bọn nha đầu đi theo cùng tỷ tỷ. Không bằng nương gọi đến hỏi tỉ mỉ một chút.”
Sử Nghi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, dặn bảo Hạ Kỳ nói lời mới nói vừa rồi không được nói ra bên ngoài, thế này mới âm thầm bảo người gọi nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh đi qua hỏi tỉ mỉ, rốt cuộc vẫn không hỏi ra được chuyện gì, nhất thời giận dữ nghiến răng nói: “Đều do thường ngày các ngươi không hầu hạ tận lực, mới sinh ra chứng bệnh mệt mỏi này. Nay hỏi ngươi các gì cũng không biết, còn giữ ngươi lại làm gì nữa?”
Thạch Lựu vừa nghe khóc quỳ trên đất nói: “Cô nương xưa nay đều nói nói cười cười, có điều từ ngày đi Thẩm phủ trở về, đêm đêm đều ngủ không ngom, mấy ngày sau cũng rầu rĩ không vui, sau đó thì thành như vậy.”
“Từ Thẩm phủ trở về?” Trong lòng Sử Nghi đánh đột một cái, tinh tế hỏi ngày hôm đó gặp qua ai, nói những gì.
“Tới lúc Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp hòm đồ cưới thì những người chúng con đều ở phòng bên cạnh chính phòng, cũng không biết tình hình thế nào. Sau đó chỉ thấy khi cô nương quay về chính phòng thì hai má hơi hồng lên một chút. Lúc ấy là theo Viên cô nương một đường nói chuyện đi vào. Mẫn cô nương lại theo Lão thái thái đi vào gặp Thẩm lão phu nhân, cũng không ở chính phòng.” Thạch Lựu tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày đó, thấy Sử Nghi bảo nàng đứng lên trả lời, thế này mới thoáng an tâm, lau nước mắt nói: “Lại có một vị Mã phu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, quấn quýt lấy Trần phu nhân hỏi chút chuyện về Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi, hình như cô nương rất để ý nghe chuyện. Những chuyện khác cũng không có gì.”
Sử Nghi suy nghĩ nửa ngày, bảo nha đầu đến thỉnh Hạ Viên đến nói chuyện. Hạ Viên nghe Sử Nghi gọi mình đi qua nói chuyện, tưởng về thêu, cũng không để ý nhiều, edit by diendanlequydon.com,,, dẫn theo tiểu nha đầu Hạnh Nhi đi qua. Đến trong phòng Sử Nghi, sau khi Sử Nghi bảo Hạnh đi đi xuống, cười để Hạ Viên ngồi bên cạnh.
Hạ Viên thấy trong phòng chỉ có nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh, lúc này lại có chút nước mắt, không khỏi nhớ đến chuyện Hạ Anh lúc đến Thẩm phủ, lúc ấy tất cả bọn nha đầu đều ở trong phòng, chỉ có mình và Hạ Anh xem Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp hòm đồ cưới. Không lẽ chuyện này đã bị vạch trần, lúc này tìm mình tới hỏi? Quả nhiên Sử Nghi hỏi đúng việc ngày ấy, Hạ Viên nhìn Thạch Lựu, thấy Thạch Lựu rất biết thời thế đi lui xuống, thế này mới thành thật thuật lại tình huống khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi kia mê mẩn thế nào. Nghe xong Sử Nghi cắn răng, thì ra là thế, nếu ra chuyện ồn ào, làm sao kết thúc được đây? Phải nhanh chóng hứa Hạ Anh cho người. Lại tinh tế dặn dò Hạ Vien việc này không được nói với ai khác. Còn kéo tay nói: “Con cất chuyện này vào trong lòng không nói cho ai biết, bá mẫu rất cảm kích con. Thường ngày chỉ biết con là đứa nhỏ thông minh, chuyện của Anh nhi con còn giúp che dấu. Nếu con đã biết chuyện này, sau này trong lòng Anh tỷ tỷ con có chuyện, bá mẫu còn phải phiền con khuyên giúp.”
Mấy phòng Hạ gia mặc dù có tranh đấu, nhưng chỉ ở trên những người lớn, lại không lan đến những tiểu bối tiểu hài tử. Lúc trước thấy Hạ Từ và Hạ Viên
Đợi trở về Hạ phủ, qua vài ngày Hạ Anh đều bất an, ăn ngủ không ngon. Sử Nghi nghe tin, vội mời đại phu đến xem, lại không nhìn ra được bệnh gì. Chỉ nói có thể dạ dày yếu, ăn trúng thực thôi, ăn thức ăn nhẹ mấy ngày là ổn. Ai ngờ qua nửa tháng, Hạ Anh ăn càng ngày càng ít, dân dân tiều tụy. Sử Nghi không còn cách nào khác, đành đến miếu cầu một tấm bùa hộ mệnh cho nàng, lại tìm một đại phu nổi tiếng đến xem, đều nhìn không ra là bệnh gì.
Hạ Viên nghe Hạ Anh mệt mỏi không muốn ăn cơm, lại không nhìn ra được là đang bị bệnh gì, nhất thời cả kinh, nhớ tới tình hình ngày ấy khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi. Nhưng mà chuyện này quan hệ đến thanh danh Hạ Anh, thật sự không thể nói lung tung, càng không được lộ ra một chút tiếng gió. Có cô nương Trần phủ làm ví dụ ngay trước mắt. Vị Trần cô nương lúc trước ái mộ Hạ Niên phụ thân mình, truyền ra mọi người đều biết, sau khi phụ thân dẫn theo đám người lão nương quay về kinh thì Trần cô nương kia mới hết hy vọng. Có điều tuổi tác nàng hơi lớn, lại nghe lúc trước nàng ái mộ người xuất sắc, nhà đại hộ kia không chịu nghênh nàng vào làm chính thất, sau đó phải làm kế thất cho một tiểu quan. Tình hình Hạ Anh bây giờ lại giống vị Trần cô nương kia, nếu bị truyền ra ngoài nàng ái mộ Thẩm Nguyện Chi đến thành bệnh, không có lợi cho hôn sự của nàng. Nhưng mình là tiểu cô nương, cũng không thể chạy tới khuyên nàng, bây giờ ngoại trừ hi vọng chính nàng tỉnh ngộ, thật sự không có cách nào khác.
Ngày hôm nay, Sử Nghi hỏi ra Hạ Anh vẫn ăn không được nhiều lắm, ở trong phòng càng phát sầu thêm. Hạ Kỳ nghe tỷ tỷ ăn không ngon, cũng tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm đưa tới. Nhân lúc đi tới phòng Sử Nghi thỉnh an, lơ đãng nói: “Tỷ tỷ thế này hình như là có tâm sự, than ngắn thở dài, bộ dạng giống như tiểu thư đang bệnh tương tư vậy.”
“Con biết cái gì rồi hả?” Sử Nghi vừa nghe nổi lên lòng nghi ngờ, nghĩ tỷ muội Hạ Anh và Hạ Kỳ tình cảm thân thiết, hai đứa ở cùng một chỗ chắc cũng thầm thì to nhỏ chút chuyện, kéo lại hỏi: “Bệnh tình tỷ tỷ con thật kỳ quái, chỉ mệt mỏi, không có gì khác, nhìn chính là tâm bệnh. Nếu con biết là vì sao, mau nói với ta, cũng nhanh tìm được biện pháp.”
“Nương, con cũng chỉ nghĩ vậy, cũng không biết chuyện gì.” Hạ Kỳ thấy Sử Nghi sốt ruột, cũng có chút nghi ngờ, lại không dám nói rõ, lặng lẽ nói: “Biết rõ chuyện của tỷ tỷ, đương nhiên là bọn nha đầu đi theo cùng tỷ tỷ. Không bằng nương gọi đến hỏi tỉ mỉ một chút.”
Sử Nghi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, dặn bảo Hạ Kỳ nói lời mới nói vừa rồi không được nói ra bên ngoài, thế này mới âm thầm bảo người gọi nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh đi qua hỏi tỉ mỉ, rốt cuộc vẫn không hỏi ra được chuyện gì, nhất thời giận dữ nghiến răng nói: “Đều do thường ngày các ngươi không hầu hạ tận lực, mới sinh ra chứng bệnh mệt mỏi này. Nay hỏi ngươi các gì cũng không biết, còn giữ ngươi lại làm gì nữa?”
Thạch Lựu vừa nghe khóc quỳ trên đất nói: “Cô nương xưa nay đều nói nói cười cười, có điều từ ngày đi Thẩm phủ trở về, đêm đêm đều ngủ không ngom, mấy ngày sau cũng rầu rĩ không vui, sau đó thì thành như vậy.”
“Từ Thẩm phủ trở về?” Trong lòng Sử Nghi đánh đột một cái, tinh tế hỏi ngày hôm đó gặp qua ai, nói những gì.
“Tới lúc Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp hòm đồ cưới thì những người chúng con đều ở phòng bên cạnh chính phòng, cũng không biết tình hình thế nào. Sau đó chỉ thấy khi cô nương quay về chính phòng thì hai má hơi hồng lên một chút. Lúc ấy là theo Viên cô nương một đường nói chuyện đi vào. Mẫn cô nương lại theo Lão thái thái đi vào gặp Thẩm lão phu nhân, cũng không ở chính phòng.” Thạch Lựu tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày đó, thấy Sử Nghi bảo nàng đứng lên trả lời, thế này mới thoáng an tâm, lau nước mắt nói: “Lại có một vị Mã phu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, quấn quýt lấy Trần phu nhân hỏi chút chuyện về Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi, hình như cô nương rất để ý nghe chuyện. Những chuyện khác cũng không có gì.”
Sử Nghi suy nghĩ nửa ngày, bảo nha đầu đến thỉnh Hạ Viên đến nói chuyện. Hạ Viên nghe Sử Nghi gọi mình đi qua nói chuyện, tưởng về thêu, cũng không để ý nhiều, edit by diendanlequydon.com,,, dẫn theo tiểu nha đầu Hạnh Nhi đi qua. Đến trong phòng Sử Nghi, sau khi Sử Nghi bảo Hạnh đi đi xuống, cười để Hạ Viên ngồi bên cạnh.
Hạ Viên thấy trong phòng chỉ có nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh, lúc này lại có chút nước mắt, không khỏi nhớ đến chuyện Hạ Anh lúc đến Thẩm phủ, lúc ấy tất cả bọn nha đầu đều ở trong phòng, chỉ có mình và Hạ Anh xem Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp hòm đồ cưới. Không lẽ chuyện này đã bị vạch trần, lúc này tìm mình tới hỏi? Quả nhiên Sử Nghi hỏi đúng việc ngày ấy, Hạ Viên nhìn Thạch Lựu, thấy Thạch Lựu rất biết thời thế đi lui xuống, thế này mới thành thật thuật lại tình huống khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi kia mê mẩn thế nào. Nghe xong Sử Nghi cắn răng, thì ra là thế, nếu ra chuyện ồn ào, làm sao kết thúc được đây? Phải nhanh chóng hứa Hạ Anh cho người. Lại tinh tế dặn dò Hạ Vien việc này không được nói với ai khác. Còn kéo tay nói: “Con cất chuyện này vào trong lòng không nói cho ai biết, bá mẫu rất cảm kích con. Thường ngày chỉ biết con là đứa nhỏ thông minh, chuyện của Anh nhi con còn giúp che dấu. Nếu con đã biết chuyện này, sau này trong lòng Anh tỷ tỷ con có chuyện, bá mẫu còn phải phiền con khuyên giúp.”
Mấy phòng Hạ gia mặc dù có tranh đấu, nhưng chỉ ở trên những người lớn, lại không lan đến những tiểu bối tiểu hài tử. Lúc trước thấy Hạ Từ và Hạ Viên
/100
|