Tưởng lão phu nhân đang nói chuyện, giương mắt thấy Tống Thiểu Dương kéo Hạ Từ muốn đi ra ngoài, không khỏi cười nói: “Người lớn chúng ta nghe diễn, tiểu hài tử bọn chúng lại không ngồi yên được, quay tới quay lui, chắc cũng khó chịu, vừa đúng hôm nay thời tiết đẹp thế này, không bằng gọi người mang ra ngoài vườn đi dạo đi. Châu nhi và Viên nhi cũng đi cùng đi, các con cũng chưa tới mười tuổi, dù có gặp khách nam cũng không có gì. Huống chi các con còn nhỏ, không cần học theo đại cô nương ngồi bất động như thế, bị buộc hỏng rồi. Tiểu cô nương thì nên chạy nhảy vui đùa, vận động một chút, xương cốt mới tốt được. Nếu từ nhỏ cứ yên tĩnh im lìm, sẽ ốm yếu nhiều bệnh hơn đấy, chúng ta sẽ không học theo các nàng, nên chơi thì cứ chơi đi.”
Mấy vị phu nhân nghe xong cũng nở nụ cười nói: “Cô nương nhà chúng ta cũng không bắt ép chặt, cũng là sợ các nàng trưởng thành làm việc mắc cỡ ngại ngùng, làm sao trị được hạ nhân huênh hoang nổi trội. Theo lý mà nói, cô nương gia tự nhiên phảo yên tĩnh điềm đạm là chính, người chỉ biết khóc lóc om sòm là người sa cơ thất thế. Có điều hiện nay nhiều phủ chỉ biết dưỡng cô nương nhà mình ôn nhu an tĩnh, vốn không biết làm thế đến nhà phu gia, rất dễ làm người ta khi dễ. Nếu tướng công yêu quý, che chở chút còn ổn, nếu không yêu quý, cũng chỉ có gạt lệ mà sống, lúc này, nhạc mẫu cũng không thể đến nhà nữ tế (con rể) nói đạo lý, chỉ có thể tức giận không công mà thôi! Chúng ta phải dạy cô nương trở nên văn tĩnh liền văn tĩnh, nên ra chút uy phong thì ra chút uy phong, đây mới là đúng. Huống hồ các cô nương không thường đi ra ngoài, xương cốt thật đúng là hơi yếu, đến nhà phu gia gặp phải chuyện gì, phiền lòng, chính là sanh con có chút rối ren, khi đó sẽ bệnh, nhóm yêu tinh thừa dịp cũng sẽ ra trận, tất cả đều làm người ta trở tay không kịp. Mấy nhà chúng ta thường nói, nếu thể chất quá yếu ớt, làm việc sẽ không có tinh thần xử lý. Nếu gặp chuyện không để ý ai có thể minh oan cho nàng, cho nàng sắc mặt tốt chứ? Vì những điều trên, cô nương gia thật phải hoạt động gân cốt nhiều chút, dưỡng thân thể mạnh khỏe mới đúng.”
Khi nói chuyện, đoàn kịch nhỏ đã vang lên nhịp trống khai diễn. Thượng Tiệp thấy quản sự bà tử mang mấy hài tử đi chơi, rốt cuộc vẫn lo lắng, lại ngoắc một bà tử, bảo nàng đến phía trước tìm Tưởng Hoa An, thỉnh qua hỗ trợ trông mấy hài tử, vừa cười nói chuyện với mấy vị phu nhân: “Sảnh trước có vài vị tiểu thúc giúp đỡ chăm sóc, cũng không tính bận rộn, bây giờ gọi An nhi đi qua chơi với bọn nhỏ, đợi mang mấy ca nhi đến sảnh trước nhìn thấy khách đi rồi, trước các cô nương đợi người ta đi về hết, thế này mới thanh thản.”
Hạ Viên nghe các nàng được đến chơi trong vườn, lòng bỗng quyết định, đợi nếu Đường Chí Lễ muốn gặp Tưởng lão phu nhân, mình và Tiểu ca ca cũng không cần tránh sau tấm bình phong nữa, cũng giảm thêm chuyện. Huống hồ giọng điệu hát diễn y y nha nha này, điệu thì dễ nghe, nhưng thật sự không nghe rõ là cái gì, ngồi ở đây cũng thật quá buồn chán, vẫn đi chơi tốt hơn.
Mọi người cười hi hi ha ha vào trong vườn, Hạ Viên và Trần Châu nhìn cá chép. Hạ Từ tuy bị Tống Thiểu Dương lôi kéo nói chuyện, nhưng có chút không an lòng, một lòng rối rắm chuyện bị Đường Chí Lễ nghĩ là nữ giả nam trang. Qua một lúc, Tưởng Hoa An lại đến đây, vừa kéo Hạ Từ qua một bên cười nói: “Từ nhi, vừa rồi đệ và Đường Chí Lễ giải thích hay quá, vừa mới hai ba câu đã nói rõ ràng, cũng không làm hắn tức giận. Lúc trước thấy hắn kiêu căng, còn nghĩ không dễ nói chuyện, cũng không nghĩ tới có chút tấm lòng. Lúc này đang tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu rồi, tuy có thân phận hoàng tử, nhưng vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, tổ mẫu các nàng đều khen mấy câu.”
“An ca ca, vừa rồi đang giải thích, không nghĩ Khoan ca ca xa xa kêu mấy câu, nên nói không rõ ràng, nghĩ Đường Chí Lễ đã cho là đệ lúc này là nữ giả nam trang, lại không nghĩ tới hai lần trước nam giả trang nữ, toàn bộ bị đảo lộn hết rồi.” Hạ Từ nhìn Tưởng Hoa An, không khỏi bất an nói: “Hiện tại không biết có nên tìm hắn giải thích một lần hay không, chỉ sợ gặp ta và muội muội cùng một chỗ, sợ hắn sẽ thật sự giận dữ.”
“Ặc!” Lúc này Tưởng Hoa An cũng vạn phần kinh ngạc, nhìn Hạ Từ, lại nhìn Hạ Viên đang cùng Trần Châu xem cá chép, không khỏi lắc đầu nói: Đều tại ngươi sinh ra quá tuấn, không cùng nhìn thấy hai người huynh muội các ngươi, thật sẽ hoài nghi đệ là nữ giả nam trang. Lúc này cũng không cần giải thích, Đường Chí Lễ tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu, đã cùng Chu Khuông Chính đi về rồi. Ta và phụ thân đưa ra khỏi cửa phủ. Nghe được sáng mai bọn họ trở về nước. Đệ yên tâm, hắn cũng không thể hàng năm đều đến nước Nam Xương chúng ta, trôi qua vài năm, nếu hai nước còn giao hảo, dù cho hắn có đến..., đệ và Viên muội cũng hơi lớn, dáng người lại sẽ thay đổi một ít, khi đó nếu có chút cơ hội nhìn thấy hắn, đệ lại nhận đệ là ca ca là được. Hiện nay chuyện này cứ bỏ qua không cần nhắc lại. Về sau cũng đừng nhận chuyện từng phẫn qua Viên tỷ nhi.
An ca ca, chẳng lẽ Đường Chí Lễ không biết ta và muội muội là long phượng thai? Hạ Từ nghe được Đường Chí Lễ đã đi về, thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này không khỏi cười nói: Vừa mới cùng hắn giải thích thì khoan ca ca còn xa xa kêu ta một tiếng Từ nhi, hắn nghe chẳng lẽ không nghi hoặc? Đoán chắc hắn cũng biết các huynh và chúng ta rất gần gũi, làm sao không nhận ra ?
Chả trách hắn theo chúng ta hỏi thăm long phượng thai lớn lên có giống nhau không. Đây là tự nhiên biết đệ và Viên muội là long phượng thai. Có điều sao hắn còn hiểu lầm đệ là nữ giả nam trang đâu? Tương Hoa An suy nghĩ tới một chuyện, bừng tỉnh đại ngộ nói : Chắc hắn là nghĩ cho dù long phượng thai lớn lên giống nhau, nam hài cũng không tuấn mỹ như đệ vậy, liền một lòng nhận định đệ là nữ trang nam trang. Mà chúng ta biết nội tình , để giúp đệ che dấu chuyện nam phẫn nữ trang, ngược lại làm như không biết, lại
Mấy vị phu nhân nghe xong cũng nở nụ cười nói: “Cô nương nhà chúng ta cũng không bắt ép chặt, cũng là sợ các nàng trưởng thành làm việc mắc cỡ ngại ngùng, làm sao trị được hạ nhân huênh hoang nổi trội. Theo lý mà nói, cô nương gia tự nhiên phảo yên tĩnh điềm đạm là chính, người chỉ biết khóc lóc om sòm là người sa cơ thất thế. Có điều hiện nay nhiều phủ chỉ biết dưỡng cô nương nhà mình ôn nhu an tĩnh, vốn không biết làm thế đến nhà phu gia, rất dễ làm người ta khi dễ. Nếu tướng công yêu quý, che chở chút còn ổn, nếu không yêu quý, cũng chỉ có gạt lệ mà sống, lúc này, nhạc mẫu cũng không thể đến nhà nữ tế (con rể) nói đạo lý, chỉ có thể tức giận không công mà thôi! Chúng ta phải dạy cô nương trở nên văn tĩnh liền văn tĩnh, nên ra chút uy phong thì ra chút uy phong, đây mới là đúng. Huống hồ các cô nương không thường đi ra ngoài, xương cốt thật đúng là hơi yếu, đến nhà phu gia gặp phải chuyện gì, phiền lòng, chính là sanh con có chút rối ren, khi đó sẽ bệnh, nhóm yêu tinh thừa dịp cũng sẽ ra trận, tất cả đều làm người ta trở tay không kịp. Mấy nhà chúng ta thường nói, nếu thể chất quá yếu ớt, làm việc sẽ không có tinh thần xử lý. Nếu gặp chuyện không để ý ai có thể minh oan cho nàng, cho nàng sắc mặt tốt chứ? Vì những điều trên, cô nương gia thật phải hoạt động gân cốt nhiều chút, dưỡng thân thể mạnh khỏe mới đúng.”
Khi nói chuyện, đoàn kịch nhỏ đã vang lên nhịp trống khai diễn. Thượng Tiệp thấy quản sự bà tử mang mấy hài tử đi chơi, rốt cuộc vẫn lo lắng, lại ngoắc một bà tử, bảo nàng đến phía trước tìm Tưởng Hoa An, thỉnh qua hỗ trợ trông mấy hài tử, vừa cười nói chuyện với mấy vị phu nhân: “Sảnh trước có vài vị tiểu thúc giúp đỡ chăm sóc, cũng không tính bận rộn, bây giờ gọi An nhi đi qua chơi với bọn nhỏ, đợi mang mấy ca nhi đến sảnh trước nhìn thấy khách đi rồi, trước các cô nương đợi người ta đi về hết, thế này mới thanh thản.”
Hạ Viên nghe các nàng được đến chơi trong vườn, lòng bỗng quyết định, đợi nếu Đường Chí Lễ muốn gặp Tưởng lão phu nhân, mình và Tiểu ca ca cũng không cần tránh sau tấm bình phong nữa, cũng giảm thêm chuyện. Huống hồ giọng điệu hát diễn y y nha nha này, điệu thì dễ nghe, nhưng thật sự không nghe rõ là cái gì, ngồi ở đây cũng thật quá buồn chán, vẫn đi chơi tốt hơn.
Mọi người cười hi hi ha ha vào trong vườn, Hạ Viên và Trần Châu nhìn cá chép. Hạ Từ tuy bị Tống Thiểu Dương lôi kéo nói chuyện, nhưng có chút không an lòng, một lòng rối rắm chuyện bị Đường Chí Lễ nghĩ là nữ giả nam trang. Qua một lúc, Tưởng Hoa An lại đến đây, vừa kéo Hạ Từ qua một bên cười nói: “Từ nhi, vừa rồi đệ và Đường Chí Lễ giải thích hay quá, vừa mới hai ba câu đã nói rõ ràng, cũng không làm hắn tức giận. Lúc trước thấy hắn kiêu căng, còn nghĩ không dễ nói chuyện, cũng không nghĩ tới có chút tấm lòng. Lúc này đang tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu rồi, tuy có thân phận hoàng tử, nhưng vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, tổ mẫu các nàng đều khen mấy câu.”
“An ca ca, vừa rồi đang giải thích, không nghĩ Khoan ca ca xa xa kêu mấy câu, nên nói không rõ ràng, nghĩ Đường Chí Lễ đã cho là đệ lúc này là nữ giả nam trang, lại không nghĩ tới hai lần trước nam giả trang nữ, toàn bộ bị đảo lộn hết rồi.” Hạ Từ nhìn Tưởng Hoa An, không khỏi bất an nói: “Hiện tại không biết có nên tìm hắn giải thích một lần hay không, chỉ sợ gặp ta và muội muội cùng một chỗ, sợ hắn sẽ thật sự giận dữ.”
“Ặc!” Lúc này Tưởng Hoa An cũng vạn phần kinh ngạc, nhìn Hạ Từ, lại nhìn Hạ Viên đang cùng Trần Châu xem cá chép, không khỏi lắc đầu nói: Đều tại ngươi sinh ra quá tuấn, không cùng nhìn thấy hai người huynh muội các ngươi, thật sẽ hoài nghi đệ là nữ giả nam trang. Lúc này cũng không cần giải thích, Đường Chí Lễ tới Lâm Ba Đường gặp tổ mẫu, đã cùng Chu Khuông Chính đi về rồi. Ta và phụ thân đưa ra khỏi cửa phủ. Nghe được sáng mai bọn họ trở về nước. Đệ yên tâm, hắn cũng không thể hàng năm đều đến nước Nam Xương chúng ta, trôi qua vài năm, nếu hai nước còn giao hảo, dù cho hắn có đến..., đệ và Viên muội cũng hơi lớn, dáng người lại sẽ thay đổi một ít, khi đó nếu có chút cơ hội nhìn thấy hắn, đệ lại nhận đệ là ca ca là được. Hiện nay chuyện này cứ bỏ qua không cần nhắc lại. Về sau cũng đừng nhận chuyện từng phẫn qua Viên tỷ nhi.
An ca ca, chẳng lẽ Đường Chí Lễ không biết ta và muội muội là long phượng thai? Hạ Từ nghe được Đường Chí Lễ đã đi về, thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này không khỏi cười nói: Vừa mới cùng hắn giải thích thì khoan ca ca còn xa xa kêu ta một tiếng Từ nhi, hắn nghe chẳng lẽ không nghi hoặc? Đoán chắc hắn cũng biết các huynh và chúng ta rất gần gũi, làm sao không nhận ra ?
Chả trách hắn theo chúng ta hỏi thăm long phượng thai lớn lên có giống nhau không. Đây là tự nhiên biết đệ và Viên muội là long phượng thai. Có điều sao hắn còn hiểu lầm đệ là nữ giả nam trang đâu? Tương Hoa An suy nghĩ tới một chuyện, bừng tỉnh đại ngộ nói : Chắc hắn là nghĩ cho dù long phượng thai lớn lên giống nhau, nam hài cũng không tuấn mỹ như đệ vậy, liền một lòng nhận định đệ là nữ trang nam trang. Mà chúng ta biết nội tình , để giúp đệ che dấu chuyện nam phẫn nữ trang, ngược lại làm như không biết, lại
/100
|