Edit: hoacodat_ddlqd
Vốn Thượng ma ma không phải họ Thượng, là họ Lý, do Thượng phủ ban thưởng họ, thế này mới họ Thượng theo chủ. Ca ca Thượng ma ma tên là Lý Ngạn Hồng, lúc ấy chỉ là gã sai vặt phòng ngựa Thượng phủ, vì hắn giỏi về chăm ngựa, nên khi Thượng Tiệp tới phủ Tướng quân đã phái hắn đến phòng ngựa chăm sóc ngựa. Một ngày lúc Lý Ngạn Hồng đang chăn ngựa, thê tử Lý thị mang bụng lớn khệ nệ đi tìm hắn, không ngờ con ngựa Thất Hãn thấy có đối phương muốn thân cận Lý Ngạn Hồng, ăn chút dấm chua, cư nhiên bay lên đạp Lý thị xuống, Lý thị bị đạp trở mình từ trên mặt đất, đang ôm bụng kêu đau, tự nhiên sinh ra một đứa nữ nhi ngay tại đấy. Sau đó Lý thị thỉnh Tưởng lão phu nhân ban tên cho nữ nhi mình. Tưởng lão phu nhân thuận miệng buột ra chữ Vân, nữ nhi Lý thị liền tên Lý Vân, nhưng mọi người trong phủ vì thấy nữ nhi Lý Ngạn Hồng này sinh ở phòng ngựa, nên không gọi nàng là Lý Vân, mà gọi nàng Mã Vân.
Mã Vân xuất thân đê tiện, có điều trời sinh nàng có một cỗ khí dụ hoặc, thói quen hầu hạ người, nịnh bợ vị bác Thượng ma ma này, để cho Thượng ma ma ở trước mặt Thượng Tiệp nói một ít chuyện tốt về nàng. Thượng ma ma cũng xuất ra lực lớn, làm cho Mã Vân vào được phòng Thượng Tiệp làm người sai sử, chưởng quản lấy được xiêm y bốn mùa. Vì năm nay nàng đã mười lăm tuổi rồi, đầu năm Thượng Tiệp đã muốn gả nàng cho gã sai vặt, ai ngờ nàng khóc sướt mướt không chịu, lại không chịu nói ra nguyên nhân. Thượng Tiệp đành để Thượng ma ma tới hỏi, cũng không hỏi ra được gì, đành tạm từ bỏ. Mặc dù Thượng ma ma không có hỏi ra cái gì, âm thầm quan sát một thời gian lại đoán ra Mã Vân đã có lòng riêng. Tìm cơ hội nói với nàng: “Ta biết con có tâm tư gì, có điều từ trước tới nay phủ Tướng quân không nạp thiếp, con chính là vọng tưởng.”
Mã Vân thấp giọng nói: “Con không tin Thiếu tướng quân không động phàm tâm chút nào, chỉ là con không có cơ hội thôi!”
Thượng ma ma thấy Mã Vân chưa từ bỏ ý định, trong lòng cũng nổi lên tâm tư, chất nữ này dần dần trưởng thành, đã trổ mã thành một đóa hoa rồi, nhiều gã sai vặt trong phủ đều đến trước mặt mình nịnh hót, an cái gì tâm, mình cũng hiểu được. Gả nàng cho gã sai vặt thì chừng nào mới có thể nổi danh? Nếu có thể làm cho Tưởng Hoa An xem vào mắt, không chỉ Mã Vân, ngay cả mình, cũng lập tức sẽ nước lên thuyền lên. Nàng nghĩ ngợi, cũng không khuyên Mã Vân nữa, ngược lại âm thầm tìm cơ hội cho nàng, kẹt nổi bên người Tưởng Hoa An không cần nha đầu hầu hạ, nhất thời chưa thể đắc thủ.
Đợi đến tháng ba Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan mang tú nữ đến Bắc Thành thì Thượng ma ma và Mã Vân đã tính toán xong một lượt, tính là đợi Tưởng Hoa An trở về, muốn tìm một cơ hội để Tưởng Hoa An thấy Mã Vân tắm rửa, vậy thì hắn không thể không phụ trách được nữa. Nhưng lại không dự đoán được khi Tưởng Hoa An trở về từ Bắc Thành, ngay hôm đó liền cưới Hạ Viên vào phủ, cũng khiến cho mưu tính các nàng rơi vào khoảng không. Hiện giờ Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp xuất môn (ra khỏi nhà), Hạ Viên lại tuổi nhỏ, đúng là thời cơ tốt làm việc. Lúc này giở trò cho Tuệ Hương bệnh, trước mắt thiếu một người trông nom, sáng mai tế trời thì cứ cho Mã Vân thế chỗ ấy, không sợ Tưởng Hoa An không trúng kế.
Lại nói đến Hạ Viên để cho quản sự đến hỏi giá hi quả, mấy người tiểu thương kia vốn đồng ý với ước hẹn Cố ma ma rồi, muốn nâng giá tiền lời lên, đến lúc đó lại chia một chút huê hồng nhỏ cùng Cố ma ma. Ai ngờ đi ra hỏi giá không phải là Cố ma ma, lại là một quản sự khác bên người Tưởng Hoa An thường xuyên ra ngoài thu mua vật phẩm, nhất thời cũng không dám lừa gạt, lại thành thật báo giá. Hạ Viên đợi quản sự thu mua hi quả đi vào, cười nói: “Hôm nay tất cả mọi người đều dậy từ lúc mới tinh mơ, cũng thật cực khổ, người đâu, khen thưởng!” Ừm, đánh một cây gậy lại cho một viên đường, biện pháp này đúng là thông dụng từ cổ chí kim!
Tiểu nha đầu này quả là khôn ngoan, không cho chúng ta dính vào chút nước, thật khôn khéo, lại còn biết khen thưởng, làm cho người ta cao hứng, tuy tuổi còn nhỏ, quả thật không thể xem thường được. Lúc này Cố ma ma đã thu lại lòng khinh thị, âm thầm bối rối: việc thu mua hi quả này cho dù vuột khỏi tay, cũng không kiếm được bao tiền, giờ lại thay biện pháp khác tìm chỗ moi tiền thôi. madebydiendanlequydon.com....
Lúc trước Cố ma ma gả cho một vị thị vệ Tưởng lão tướng quân, năm đó khi Nam Xương và Bắc Thành giao chiến, Tưởng lão tướng quân lãnh binh xuất chiến, lúc ấy vị thị vệ này cũng tòng quân, một mũi tên địch bay tới, thị vệ này dùng thân mình cản tên thay Tưởng lão tướng quân, chết ngay tại chỗ. Vì chuyện này, Tưởng lão phu nhân hết sức coi trọng Cố ma ma, Thượng Tiệp cũng đối nàng rất tốt. Có điều mấy năm nay nhi tử Cố ma ma ở trang bên ngoài làm ăn không được như ý, mấy tôn tử đã đến tuổi đón dâu lại không có sính lễ, tìm Cố ma ma nói, Cố ma ma đành phải cho tư trang của mình. Lão nhân gia trên tay không có tiền, nên không có cảm giác an toàn, vì thế nảy sinh lòng tham, nghĩ Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp mở một mắt nhắm một mắt, nên chờ có cơ hội lại ở trong phủ Tướng quân kiếm một chút lương hưu cho mình. Nay Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp rời đi, trong phủ chỉ có Hạ Viên quản gia, thực đúng là một cơ hội tốt.
Hạ Viên biết Cố ma ma ở trước mặt Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp có một chút mặt mũi, thấy nàng ngáng chân mình, nhưng cũng không thể làm quá mức, đợi bà cũng nhận thưởng rồi, lại cười nói: “Cố ma ma, Thượng ma ma bị bệnh, mọi việc trong phủ này chỉ có thể thương lượng cùng ngài thôi. Sáng mai chính là ngày tế trời, lần đầu tiên ta dẫn mọi người đi
Vốn Thượng ma ma không phải họ Thượng, là họ Lý, do Thượng phủ ban thưởng họ, thế này mới họ Thượng theo chủ. Ca ca Thượng ma ma tên là Lý Ngạn Hồng, lúc ấy chỉ là gã sai vặt phòng ngựa Thượng phủ, vì hắn giỏi về chăm ngựa, nên khi Thượng Tiệp tới phủ Tướng quân đã phái hắn đến phòng ngựa chăm sóc ngựa. Một ngày lúc Lý Ngạn Hồng đang chăn ngựa, thê tử Lý thị mang bụng lớn khệ nệ đi tìm hắn, không ngờ con ngựa Thất Hãn thấy có đối phương muốn thân cận Lý Ngạn Hồng, ăn chút dấm chua, cư nhiên bay lên đạp Lý thị xuống, Lý thị bị đạp trở mình từ trên mặt đất, đang ôm bụng kêu đau, tự nhiên sinh ra một đứa nữ nhi ngay tại đấy. Sau đó Lý thị thỉnh Tưởng lão phu nhân ban tên cho nữ nhi mình. Tưởng lão phu nhân thuận miệng buột ra chữ Vân, nữ nhi Lý thị liền tên Lý Vân, nhưng mọi người trong phủ vì thấy nữ nhi Lý Ngạn Hồng này sinh ở phòng ngựa, nên không gọi nàng là Lý Vân, mà gọi nàng Mã Vân.
Mã Vân xuất thân đê tiện, có điều trời sinh nàng có một cỗ khí dụ hoặc, thói quen hầu hạ người, nịnh bợ vị bác Thượng ma ma này, để cho Thượng ma ma ở trước mặt Thượng Tiệp nói một ít chuyện tốt về nàng. Thượng ma ma cũng xuất ra lực lớn, làm cho Mã Vân vào được phòng Thượng Tiệp làm người sai sử, chưởng quản lấy được xiêm y bốn mùa. Vì năm nay nàng đã mười lăm tuổi rồi, đầu năm Thượng Tiệp đã muốn gả nàng cho gã sai vặt, ai ngờ nàng khóc sướt mướt không chịu, lại không chịu nói ra nguyên nhân. Thượng Tiệp đành để Thượng ma ma tới hỏi, cũng không hỏi ra được gì, đành tạm từ bỏ. Mặc dù Thượng ma ma không có hỏi ra cái gì, âm thầm quan sát một thời gian lại đoán ra Mã Vân đã có lòng riêng. Tìm cơ hội nói với nàng: “Ta biết con có tâm tư gì, có điều từ trước tới nay phủ Tướng quân không nạp thiếp, con chính là vọng tưởng.”
Mã Vân thấp giọng nói: “Con không tin Thiếu tướng quân không động phàm tâm chút nào, chỉ là con không có cơ hội thôi!”
Thượng ma ma thấy Mã Vân chưa từ bỏ ý định, trong lòng cũng nổi lên tâm tư, chất nữ này dần dần trưởng thành, đã trổ mã thành một đóa hoa rồi, nhiều gã sai vặt trong phủ đều đến trước mặt mình nịnh hót, an cái gì tâm, mình cũng hiểu được. Gả nàng cho gã sai vặt thì chừng nào mới có thể nổi danh? Nếu có thể làm cho Tưởng Hoa An xem vào mắt, không chỉ Mã Vân, ngay cả mình, cũng lập tức sẽ nước lên thuyền lên. Nàng nghĩ ngợi, cũng không khuyên Mã Vân nữa, ngược lại âm thầm tìm cơ hội cho nàng, kẹt nổi bên người Tưởng Hoa An không cần nha đầu hầu hạ, nhất thời chưa thể đắc thủ.
Đợi đến tháng ba Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan mang tú nữ đến Bắc Thành thì Thượng ma ma và Mã Vân đã tính toán xong một lượt, tính là đợi Tưởng Hoa An trở về, muốn tìm một cơ hội để Tưởng Hoa An thấy Mã Vân tắm rửa, vậy thì hắn không thể không phụ trách được nữa. Nhưng lại không dự đoán được khi Tưởng Hoa An trở về từ Bắc Thành, ngay hôm đó liền cưới Hạ Viên vào phủ, cũng khiến cho mưu tính các nàng rơi vào khoảng không. Hiện giờ Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp xuất môn (ra khỏi nhà), Hạ Viên lại tuổi nhỏ, đúng là thời cơ tốt làm việc. Lúc này giở trò cho Tuệ Hương bệnh, trước mắt thiếu một người trông nom, sáng mai tế trời thì cứ cho Mã Vân thế chỗ ấy, không sợ Tưởng Hoa An không trúng kế.
Lại nói đến Hạ Viên để cho quản sự đến hỏi giá hi quả, mấy người tiểu thương kia vốn đồng ý với ước hẹn Cố ma ma rồi, muốn nâng giá tiền lời lên, đến lúc đó lại chia một chút huê hồng nhỏ cùng Cố ma ma. Ai ngờ đi ra hỏi giá không phải là Cố ma ma, lại là một quản sự khác bên người Tưởng Hoa An thường xuyên ra ngoài thu mua vật phẩm, nhất thời cũng không dám lừa gạt, lại thành thật báo giá. Hạ Viên đợi quản sự thu mua hi quả đi vào, cười nói: “Hôm nay tất cả mọi người đều dậy từ lúc mới tinh mơ, cũng thật cực khổ, người đâu, khen thưởng!” Ừm, đánh một cây gậy lại cho một viên đường, biện pháp này đúng là thông dụng từ cổ chí kim!
Tiểu nha đầu này quả là khôn ngoan, không cho chúng ta dính vào chút nước, thật khôn khéo, lại còn biết khen thưởng, làm cho người ta cao hứng, tuy tuổi còn nhỏ, quả thật không thể xem thường được. Lúc này Cố ma ma đã thu lại lòng khinh thị, âm thầm bối rối: việc thu mua hi quả này cho dù vuột khỏi tay, cũng không kiếm được bao tiền, giờ lại thay biện pháp khác tìm chỗ moi tiền thôi. madebydiendanlequydon.com....
Lúc trước Cố ma ma gả cho một vị thị vệ Tưởng lão tướng quân, năm đó khi Nam Xương và Bắc Thành giao chiến, Tưởng lão tướng quân lãnh binh xuất chiến, lúc ấy vị thị vệ này cũng tòng quân, một mũi tên địch bay tới, thị vệ này dùng thân mình cản tên thay Tưởng lão tướng quân, chết ngay tại chỗ. Vì chuyện này, Tưởng lão phu nhân hết sức coi trọng Cố ma ma, Thượng Tiệp cũng đối nàng rất tốt. Có điều mấy năm nay nhi tử Cố ma ma ở trang bên ngoài làm ăn không được như ý, mấy tôn tử đã đến tuổi đón dâu lại không có sính lễ, tìm Cố ma ma nói, Cố ma ma đành phải cho tư trang của mình. Lão nhân gia trên tay không có tiền, nên không có cảm giác an toàn, vì thế nảy sinh lòng tham, nghĩ Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp mở một mắt nhắm một mắt, nên chờ có cơ hội lại ở trong phủ Tướng quân kiếm một chút lương hưu cho mình. Nay Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp rời đi, trong phủ chỉ có Hạ Viên quản gia, thực đúng là một cơ hội tốt.
Hạ Viên biết Cố ma ma ở trước mặt Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp có một chút mặt mũi, thấy nàng ngáng chân mình, nhưng cũng không thể làm quá mức, đợi bà cũng nhận thưởng rồi, lại cười nói: “Cố ma ma, Thượng ma ma bị bệnh, mọi việc trong phủ này chỉ có thể thương lượng cùng ngài thôi. Sáng mai chính là ngày tế trời, lần đầu tiên ta dẫn mọi người đi
/100
|