Edit: hoacodat
Tưởng Hoa Khoan không ngờ mình đưa tay lên, thế mà làm bức tranh mở ra, một nam một nữ trong bức họa hiện ra ngay trước mặt bọn họ, Trần Châu nhìn thấy, cảm thấy lại xấu hổ mặt đỏ tim đập, cuống quít cuốn bức tranh từ chỗ Trần Châu về. Không nghĩ tay Trần Châu vung lên, vẩy bức tranh vào trong tay hắn, thắt lưng uốn éo liền chạy ra ngoài.
“Châu nhi, Châu nhi!” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu thẹn quá hóa giận, xoay người một cái bỏ chạy, thiếu chút nữa vướng chân ngưỡng cửa, vội vàng nắm chắc bức tranh trong tay, đi một bước xa che ở cửa, miệng giải thích nói: “Ta không phải cố ý.”
Trần châu đi nhanh, còn không có vượt qua cửa, một đầu đánh vào một cái lồng ngực, bền chắc không khỏi nắm nắm tay, vừa ủy khuất vừa tức căm phẫn chọt qua: “Huynh cầm bức tranh này không nói với ta một tiếng đã ra đã, hại ta lo lắng nửa ngày. Hiện tại lại, lại. . . . . . . Huynh khi dễ ta!”
“Ta thật không phải cố ý.” Tưởng Hoa Khoan gặp Trần Châu nhỏ giọng ồn ào, dưới ánh nến sắc mặt như hoa đào, mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn thủy nhuận nhuận môi khẽ mở khẽ đóng, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay ra sẽ ôm lấy Trần Châu.
“Gạt ta nói chưa có xem tranh này, lại mơ ra ngay trước mặt ta. . . . . .” Trần Châu vẫn còn ở chỉ trích Tưởng Hoa Khoan, đang nói còn xhuaw có xong, môi lại bị một cái mềm mại ấm áp nào đó lấp kím.
Tưởng Hoa Khoan không có kinh nghiệm, cùng Trần Châu răng môi chạm vào răng môi hai ba cái, tay cầm đầu Trần Châu, chống đỡ Trần châu ở cạnh cửa hôn loạn.
Qua một khắc đồng hồ, Tưởng Hoa Khoan mới đuổi Trần Châu cùng bức tranh kia về phòng, đợi Trần Châu khóa bức tranh kia vào trong rương thì có người ló đầu vào vừa thấy nói : “Thì ra chỉ có mấy cuốn a, ta nghĩ đến đều cả một cái rương.”
Trần Châu lại đỏ mặt, sẳng giọng: “Huynh còn nói, còn nói!”
“Được rồi, ta không nói!” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu nghiêng mặt, cổ thon dài trắng noãn, trong lòng ngứa ngáy, nhớ lại vẻ ngọt lành cái miệng này mới vừa rồi, lặng lẽ để sát vào một ít.
“Nương ta để cho ngày viên phòng đó ta mới nhìn, ta nhịn không được mở ra trước, nhìn cùng với Viên nhi.” Trần Châu cất kỹ bức tranh, trong lòng yên ổn một ít, cảm thấy tất nên giải thích chuyện này rõ ràng, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ nhìn một bức này.”
“Xem thứ này, không cần xem cùng Viên nhi. Tưởng Hoa Khoan thấy đầu Trần Châu cúi cúi xuống, bên tai đỏ rực rồi, bổ sung một câu nói : “Về sau cùng xem với ta là được!”
Trần Châu muốn nói chuyện, lại giật mình thấy hơi thở Tưởng Hoa Khoan quanh quẩn trên cổ, môi lại bị ngăn lại. Lần này, động tác Tưởng Hoa Khoan đã thuần thục một ít, một bên hôn một bên lặng lẽ đặt Trần châu lên bên giường, chống đỡ ở trên mép giường, chỉ một lát đã đặt nàng nằm trên giường, trong đầu bốc lên động tác một nam một nữ trong bức tranh kia, chỉ cảm thấy tình nóng như lửa.
Trần Châu cũng có chút đầu óc mê muội, đợi đến ngực chợt lạnh, giật mình xiêm y bị xé mở thì vội đẩy Tưởng Hoa Khoan ra, lẩm bẩm nói: “Cách ngày mười sáu chỉ có mấy ngày, huynh không thể. . . . . .”
Tưởng Hoa Khoan bị Trần Châu đẩy, cũng nhớ tới cách ngày viên phòng bất quá chỉ có vài ngày, bản thân mình thật đúng quá nóng nảy rồi, nhất thời cưỡng chế chính mình buông Trần Châu ra, thở hổn hển một hơi, bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Châu nhi, ta đi đây.”
Ngày hôm sau Hạ Viên chạy đến trong phòng Trần Châu tìm hiểu tình huống bức tranh kia, thấy Trần Châu xấu hổ không chịu rời giường, bất giác có chút kỳ quái, liền đi qua mép giường nhìn nàng. Trần Châu bất đắc dĩ quay mặt lại, Hạ Viên thấy rõ, thì ra môi Trần Châu vừa đỏ vừa sưng, sau khi giật mình ngẩn ra, không khỏi che miệng cười cười run rẩy hết cả người. Cách một lúc sau mới nói: “Trách không được hôm nay không thấy tỷ hoạt bát đến bên chỗ muội, thì ra môi sưng lên.” Nói xong để sát vào Trần Châu, dùng ngữ điệu thực đáng đánh đòn hỏi: “Bọn tỷ viên phòng trước rồi?” Made by diendanlequydon.com
“Muội đừng nói lung tung.” Bây giờ hài tử Trần Châu này mới hiểu được, thì ra khi viên phòng là muốn giống như bức tranh vậy, lúc này thấy thần sắc Hạ Viên, sợ nàng đoán, vội vàng giải thích nói: “Chúng ta chính là hôn một chút, không có làm chuyệnkhác.”
“Ai chủ động?” Hạ Viên nghiêm mặt lại, giọng điệu chuyển làm nghiêm túc, “Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.”
Trần Châu sửng sốt, hiểu được Hạ Viên là trêu ghẹo nàng, không khỏi nắm lên gối đầuquăng tới hạ tròn, đỏ bừng mặt nói : “Muội lại giễu cợt ta, ta liền không nói cho muội.”
Được rồi, muội không cười tỷ.” Hạ tròn ngồi ở trên mép giường, đoạt lấy gối đầu Trần Châu đặt xuống khuỷu tay, lúc này mới hỏi: “Vậy cuộn bức tranh kia thật là Khoan ca ca tỷ lấy đi?”
Trần Châu gật gật đầu, nói ra mọi chuyện ngày tối hôm qua, đợi nói đến đoạn Tưởng Hoa Khoan đưa tay lên giữ chặt cuộn tranh, làm cuộn tranh này mở ra, khuôn mặt bỗng chốc lại hồng như thấy máu.
“Ha ha. . . . . .” , Hạ Viên cũng nhịn không được nữa, đấm xuống gối đầu bên cạnh cười to.
Đợi trở lại trong phòng, Hạ Viên nhớ tới tình huống lúc Trần Châu và Tưởng Hoa Khoan cùng mở ra cuộn bức tranh kia, không khỏi ở trên giường cười lăn qua lăn lại.
“Viên nhi, muội làm sao vậy? Bụng lại đau rồi?” Tưởng Hoa An đến ngoài cửa phòng Hạ Viên, ý bảo Hạnh Nhân đi xuống, chính mình vén mành đi vào, thấy Hạ Viên đang ôm bụng ở trên giường lăn qua lăn lại, nghe tiếng không biết là khóc hay là cười. Nhất thời nhớ tới nàng mỗi tháng tất có một lần đau bụng, quýnh lên đi tới, một phen bế Hạ Viên đặt trên đầu gối của mình, đưa tay phải đi nhu bụng cho nàng.
Hạ Viên cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúc này bị Tưởng Hoa
Tưởng Hoa Khoan không ngờ mình đưa tay lên, thế mà làm bức tranh mở ra, một nam một nữ trong bức họa hiện ra ngay trước mặt bọn họ, Trần Châu nhìn thấy, cảm thấy lại xấu hổ mặt đỏ tim đập, cuống quít cuốn bức tranh từ chỗ Trần Châu về. Không nghĩ tay Trần Châu vung lên, vẩy bức tranh vào trong tay hắn, thắt lưng uốn éo liền chạy ra ngoài.
“Châu nhi, Châu nhi!” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu thẹn quá hóa giận, xoay người một cái bỏ chạy, thiếu chút nữa vướng chân ngưỡng cửa, vội vàng nắm chắc bức tranh trong tay, đi một bước xa che ở cửa, miệng giải thích nói: “Ta không phải cố ý.”
Trần châu đi nhanh, còn không có vượt qua cửa, một đầu đánh vào một cái lồng ngực, bền chắc không khỏi nắm nắm tay, vừa ủy khuất vừa tức căm phẫn chọt qua: “Huynh cầm bức tranh này không nói với ta một tiếng đã ra đã, hại ta lo lắng nửa ngày. Hiện tại lại, lại. . . . . . . Huynh khi dễ ta!”
“Ta thật không phải cố ý.” Tưởng Hoa Khoan gặp Trần Châu nhỏ giọng ồn ào, dưới ánh nến sắc mặt như hoa đào, mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn thủy nhuận nhuận môi khẽ mở khẽ đóng, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay ra sẽ ôm lấy Trần Châu.
“Gạt ta nói chưa có xem tranh này, lại mơ ra ngay trước mặt ta. . . . . .” Trần Châu vẫn còn ở chỉ trích Tưởng Hoa Khoan, đang nói còn xhuaw có xong, môi lại bị một cái mềm mại ấm áp nào đó lấp kím.
Tưởng Hoa Khoan không có kinh nghiệm, cùng Trần Châu răng môi chạm vào răng môi hai ba cái, tay cầm đầu Trần Châu, chống đỡ Trần châu ở cạnh cửa hôn loạn.
Qua một khắc đồng hồ, Tưởng Hoa Khoan mới đuổi Trần Châu cùng bức tranh kia về phòng, đợi Trần Châu khóa bức tranh kia vào trong rương thì có người ló đầu vào vừa thấy nói : “Thì ra chỉ có mấy cuốn a, ta nghĩ đến đều cả một cái rương.”
Trần Châu lại đỏ mặt, sẳng giọng: “Huynh còn nói, còn nói!”
“Được rồi, ta không nói!” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu nghiêng mặt, cổ thon dài trắng noãn, trong lòng ngứa ngáy, nhớ lại vẻ ngọt lành cái miệng này mới vừa rồi, lặng lẽ để sát vào một ít.
“Nương ta để cho ngày viên phòng đó ta mới nhìn, ta nhịn không được mở ra trước, nhìn cùng với Viên nhi.” Trần Châu cất kỹ bức tranh, trong lòng yên ổn một ít, cảm thấy tất nên giải thích chuyện này rõ ràng, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ nhìn một bức này.”
“Xem thứ này, không cần xem cùng Viên nhi. Tưởng Hoa Khoan thấy đầu Trần Châu cúi cúi xuống, bên tai đỏ rực rồi, bổ sung một câu nói : “Về sau cùng xem với ta là được!”
Trần Châu muốn nói chuyện, lại giật mình thấy hơi thở Tưởng Hoa Khoan quanh quẩn trên cổ, môi lại bị ngăn lại. Lần này, động tác Tưởng Hoa Khoan đã thuần thục một ít, một bên hôn một bên lặng lẽ đặt Trần châu lên bên giường, chống đỡ ở trên mép giường, chỉ một lát đã đặt nàng nằm trên giường, trong đầu bốc lên động tác một nam một nữ trong bức tranh kia, chỉ cảm thấy tình nóng như lửa.
Trần Châu cũng có chút đầu óc mê muội, đợi đến ngực chợt lạnh, giật mình xiêm y bị xé mở thì vội đẩy Tưởng Hoa Khoan ra, lẩm bẩm nói: “Cách ngày mười sáu chỉ có mấy ngày, huynh không thể. . . . . .”
Tưởng Hoa Khoan bị Trần Châu đẩy, cũng nhớ tới cách ngày viên phòng bất quá chỉ có vài ngày, bản thân mình thật đúng quá nóng nảy rồi, nhất thời cưỡng chế chính mình buông Trần Châu ra, thở hổn hển một hơi, bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Châu nhi, ta đi đây.”
Ngày hôm sau Hạ Viên chạy đến trong phòng Trần Châu tìm hiểu tình huống bức tranh kia, thấy Trần Châu xấu hổ không chịu rời giường, bất giác có chút kỳ quái, liền đi qua mép giường nhìn nàng. Trần Châu bất đắc dĩ quay mặt lại, Hạ Viên thấy rõ, thì ra môi Trần Châu vừa đỏ vừa sưng, sau khi giật mình ngẩn ra, không khỏi che miệng cười cười run rẩy hết cả người. Cách một lúc sau mới nói: “Trách không được hôm nay không thấy tỷ hoạt bát đến bên chỗ muội, thì ra môi sưng lên.” Nói xong để sát vào Trần Châu, dùng ngữ điệu thực đáng đánh đòn hỏi: “Bọn tỷ viên phòng trước rồi?” Made by diendanlequydon.com
“Muội đừng nói lung tung.” Bây giờ hài tử Trần Châu này mới hiểu được, thì ra khi viên phòng là muốn giống như bức tranh vậy, lúc này thấy thần sắc Hạ Viên, sợ nàng đoán, vội vàng giải thích nói: “Chúng ta chính là hôn một chút, không có làm chuyệnkhác.”
“Ai chủ động?” Hạ Viên nghiêm mặt lại, giọng điệu chuyển làm nghiêm túc, “Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.”
Trần Châu sửng sốt, hiểu được Hạ Viên là trêu ghẹo nàng, không khỏi nắm lên gối đầuquăng tới hạ tròn, đỏ bừng mặt nói : “Muội lại giễu cợt ta, ta liền không nói cho muội.”
Được rồi, muội không cười tỷ.” Hạ tròn ngồi ở trên mép giường, đoạt lấy gối đầu Trần Châu đặt xuống khuỷu tay, lúc này mới hỏi: “Vậy cuộn bức tranh kia thật là Khoan ca ca tỷ lấy đi?”
Trần Châu gật gật đầu, nói ra mọi chuyện ngày tối hôm qua, đợi nói đến đoạn Tưởng Hoa Khoan đưa tay lên giữ chặt cuộn tranh, làm cuộn tranh này mở ra, khuôn mặt bỗng chốc lại hồng như thấy máu.
“Ha ha. . . . . .” , Hạ Viên cũng nhịn không được nữa, đấm xuống gối đầu bên cạnh cười to.
Đợi trở lại trong phòng, Hạ Viên nhớ tới tình huống lúc Trần Châu và Tưởng Hoa Khoan cùng mở ra cuộn bức tranh kia, không khỏi ở trên giường cười lăn qua lăn lại.
“Viên nhi, muội làm sao vậy? Bụng lại đau rồi?” Tưởng Hoa An đến ngoài cửa phòng Hạ Viên, ý bảo Hạnh Nhân đi xuống, chính mình vén mành đi vào, thấy Hạ Viên đang ôm bụng ở trên giường lăn qua lăn lại, nghe tiếng không biết là khóc hay là cười. Nhất thời nhớ tới nàng mỗi tháng tất có một lần đau bụng, quýnh lên đi tới, một phen bế Hạ Viên đặt trên đầu gối của mình, đưa tay phải đi nhu bụng cho nàng.
Hạ Viên cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúc này bị Tưởng Hoa
/100
|