Bóng đêm như nước, nến đỏ rực cháy. Hàn lâm phu nhân phái hỉ nương ghé qua bên tai nói rất nhiều lời nho nhỏ với Trần Châu, còn chưa nói xong đã đặt một cái cái hộp nhỏ vào trong tay nàng, lặng lẽ nói: “Bên trong là một mảnh vải trắng, Nhị thiếu phu nhân đầu tiên đặt ở dưới gối, đến lúc đó lại lấy ra trải ở dưới thân, nhớ đừng quên.”
Trần Châu đỏ mặt nhận lấy, xốc gối uyên ương lên, nhét mảnh vải xuống dưới gối.
Hỉ nương được Hàn lâm phu nhân dặn, biết Trần Châu mười hai tuổi đã đến phủ Tướng quân, đến bây giờ có một số việc vẫn còn chưa hiểu được, phải giải thích rõ ràng, miễn lại làm trò cười, vui vẻ lại ghé qua tai nói thêm mấy câu, nhẹ nhàng nói: “Có vài người sẽ đau chịu không nổi, có vài người miễn cưỡng có thể chống đỡ, lần đầu tiên đều là như vậy, ngài không cần sợ. Nếu thật đau dữ dội, chỉ cần cầu Nhị thiếu gia thương tiếc chút là được, nhưng trăm ngàn không thể khóc cất giọng nói không muốn linh tinh. Chuyện này quen là ổn thôi.”
Trần Châu há miệng thở dốc, cũng không dám hỏi loạn, mặt đỏ như gấc chín, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng.
Hỉ nương đã làm chuyện này hơn hai mươi năm, lịch duyệt vô số người, đối với chuyện trong khuê phòng tất nhiên hiểu biết rất nhiều, lúc này thấy Trần Châu không biết gì cả, nên muốn nói vài câu có thể làm cho nàng thoải mái chút, suy nghĩ lại thấp giọng nói: “Nam nhân miệng thường nói háo đức không háo sắc, còn nói cưới vợ cầu thục nữ, kỳ thật đây chỉ là nói ngoài miệng mà thôi. Bên trong ấy hả, có nam nhân nào không háo sắc? Lại có nam nhân nào thích thê tử ở trên giường giống thục nữ đâu? Có bao nhiêu khuê tú, chính vì chỉ biết trinh tĩnh đoan trang, nhưng lại không biết chính vì nàng quá mức trinh tĩnh đoan trang, không thể thỏa mãn nam nhân nhà mình, làm cho nội bộ mâu thuẫn, thiếp thị được sủng ái. Có vài khuê tú, nàng là tính cách như thế, tất nhiên là chuyện khác, ngược lại có rất nhiều người là giả vờ đoan trang, cho là như vậy mới có thể được nam nhân tôn trọng, lại không biết đa số nam nhân ghét nhất chính là dáng vẻ này. Nam nhân thích nữ nhân, là cái kiểu đoan trang trước mặt người khác, ở trên giường lại là nữ nhân phong tình. . . . . . .” Hỉ nương nói xong, thấy dáng vẻ Trần Châu như muốn được chỉ giáo, lại bổ sung: “Chuyện viên phòng là đại sự, nếu là tình chàng ý thiếp, cũng là khởi đầu tốt đẹp của phu thê, Nhị thiếu phu nhân nhớ nắm bắt thật tốt.”
“Đa tạ ma ma đã chỉ giáo!” Trần Châu thấy hỉ nương nói chuyện mặc dù khác người, nhưng thấy sắc mặt là nói thật, cũng lắng nghe, rồi nói cảm tạ.
Hỉ nương chịu sự nhờ vả, vốn còn sợ Trần Châu không chịu nghe những lời này, lúc này thấy nàng nói lời cảm tạ, trong lòng âm thầm yên tâm.
Từ đêm Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu ở thư phòng mở ra cuốn tranh kia, mới được nếm thử hương vị ngọt lành, rồi sau đó lại đọc qua sách quý, nên cũng tính toán thời gian chờ viên phòng. Lúc này đang xoa tay, vén mành đi vào tân phòng, đi vào thấy nến đỏ rực cháy, thấy Trần châu mặc hỉ phục ngồi bên giường, môi anh đào chúm chím, có bôi chút son, kiều diễm không gì sánh được, không khỏi hô lên một tiếng “Châu nhi!”
Trần Châu đang suy nghĩ người săn sóc dâu nóđến lời hỉ nương nói, có chút sợ hãi, nếu như mình đau đến chịu không nổi làm sao bây giờ? Ôi, chính mình rất sợ đau. Nhất thời lấy khăn hồng đang nắm trong tay xoắn thành bánh quai chẻo. Đợi nghe được tiếng hô, mới mỉm cười ngẩng đầu, thấy Tưởng Hoa Khoan mỉm cười đi tới, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng “Bang bang” nhảy loạn, mông nao núng dịch chuyển vào giữa giường một chút.
Hỉ nương thấy Tưởng Hoa Khoan tiến vào, đợi hắn và Trần Châu song song ngồi ở bên giường, vỗ tay lên một cái, đã có tiểu nha đầu bưng lên một chén bánh trẻo nửa chín nửa
Trần Châu đỏ mặt nhận lấy, xốc gối uyên ương lên, nhét mảnh vải xuống dưới gối.
Hỉ nương được Hàn lâm phu nhân dặn, biết Trần Châu mười hai tuổi đã đến phủ Tướng quân, đến bây giờ có một số việc vẫn còn chưa hiểu được, phải giải thích rõ ràng, miễn lại làm trò cười, vui vẻ lại ghé qua tai nói thêm mấy câu, nhẹ nhàng nói: “Có vài người sẽ đau chịu không nổi, có vài người miễn cưỡng có thể chống đỡ, lần đầu tiên đều là như vậy, ngài không cần sợ. Nếu thật đau dữ dội, chỉ cần cầu Nhị thiếu gia thương tiếc chút là được, nhưng trăm ngàn không thể khóc cất giọng nói không muốn linh tinh. Chuyện này quen là ổn thôi.”
Trần Châu há miệng thở dốc, cũng không dám hỏi loạn, mặt đỏ như gấc chín, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng.
Hỉ nương đã làm chuyện này hơn hai mươi năm, lịch duyệt vô số người, đối với chuyện trong khuê phòng tất nhiên hiểu biết rất nhiều, lúc này thấy Trần Châu không biết gì cả, nên muốn nói vài câu có thể làm cho nàng thoải mái chút, suy nghĩ lại thấp giọng nói: “Nam nhân miệng thường nói háo đức không háo sắc, còn nói cưới vợ cầu thục nữ, kỳ thật đây chỉ là nói ngoài miệng mà thôi. Bên trong ấy hả, có nam nhân nào không háo sắc? Lại có nam nhân nào thích thê tử ở trên giường giống thục nữ đâu? Có bao nhiêu khuê tú, chính vì chỉ biết trinh tĩnh đoan trang, nhưng lại không biết chính vì nàng quá mức trinh tĩnh đoan trang, không thể thỏa mãn nam nhân nhà mình, làm cho nội bộ mâu thuẫn, thiếp thị được sủng ái. Có vài khuê tú, nàng là tính cách như thế, tất nhiên là chuyện khác, ngược lại có rất nhiều người là giả vờ đoan trang, cho là như vậy mới có thể được nam nhân tôn trọng, lại không biết đa số nam nhân ghét nhất chính là dáng vẻ này. Nam nhân thích nữ nhân, là cái kiểu đoan trang trước mặt người khác, ở trên giường lại là nữ nhân phong tình. . . . . . .” Hỉ nương nói xong, thấy dáng vẻ Trần Châu như muốn được chỉ giáo, lại bổ sung: “Chuyện viên phòng là đại sự, nếu là tình chàng ý thiếp, cũng là khởi đầu tốt đẹp của phu thê, Nhị thiếu phu nhân nhớ nắm bắt thật tốt.”
“Đa tạ ma ma đã chỉ giáo!” Trần Châu thấy hỉ nương nói chuyện mặc dù khác người, nhưng thấy sắc mặt là nói thật, cũng lắng nghe, rồi nói cảm tạ.
Hỉ nương chịu sự nhờ vả, vốn còn sợ Trần Châu không chịu nghe những lời này, lúc này thấy nàng nói lời cảm tạ, trong lòng âm thầm yên tâm.
Từ đêm Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu ở thư phòng mở ra cuốn tranh kia, mới được nếm thử hương vị ngọt lành, rồi sau đó lại đọc qua sách quý, nên cũng tính toán thời gian chờ viên phòng. Lúc này đang xoa tay, vén mành đi vào tân phòng, đi vào thấy nến đỏ rực cháy, thấy Trần châu mặc hỉ phục ngồi bên giường, môi anh đào chúm chím, có bôi chút son, kiều diễm không gì sánh được, không khỏi hô lên một tiếng “Châu nhi!”
Trần Châu đang suy nghĩ người săn sóc dâu nóđến lời hỉ nương nói, có chút sợ hãi, nếu như mình đau đến chịu không nổi làm sao bây giờ? Ôi, chính mình rất sợ đau. Nhất thời lấy khăn hồng đang nắm trong tay xoắn thành bánh quai chẻo. Đợi nghe được tiếng hô, mới mỉm cười ngẩng đầu, thấy Tưởng Hoa Khoan mỉm cười đi tới, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng “Bang bang” nhảy loạn, mông nao núng dịch chuyển vào giữa giường một chút.
Hỉ nương thấy Tưởng Hoa Khoan tiến vào, đợi hắn và Trần Châu song song ngồi ở bên giường, vỗ tay lên một cái, đã có tiểu nha đầu bưng lên một chén bánh trẻo nửa chín nửa
/100
|