Trương Cảnh Bách vừa đáp xuống sân bay thì đã liền đến bệnh viện. Anh chạy
đi tìm Trương Tĩnh Hương đang nằm ở phòng bệnh.
“Tĩnh Hương!!!”
“Anh im lặng là anh chết hả?”
Trương Tĩnh Hương nằm trên giường nhìn Trương Cảnh Bách với đôi mắt sắc lẹm. Trình Vĩ Phong ngồi bên cạnh giường bệnh đưa muỗng cháo lên
“Ăn lấy sức rồi la tiếp”
Trương Cảnh Bách cũng đến chịu với Trương Tĩnh Hương, đâu ra một đứa em gái cứ có bạn trai bên cạnh là thuỳ mị nết na, gặp anh trai mình cứ như hổ dữ vậy.
“Đọc đi”
Trương Cảnh Bách ném xấp tài liệu lên bàn
“ Là gì thế?”
“Lát anh đọc cho nghe” Trình Vĩ Phong nói với giọng âu yếm “ ăn cái đã, lấy lại sức"
“Cháo anh nấu à?”
"Ùm"
Trương Cảnh Bách thấy cảnh này thì phát ngán, anh nhìn quanh phòng thì không thấy Lam Phương Dung đâu.
“Mẹ đâu?”
“Em không biết, lúc nảy mẹ đến đây sau một lúc thì ra ngoài”
“Ừ, trong mắt chỉ có Trình Vĩ Phong thì làm sao để ý đến mẹ
ở đâu”
Anh châm chọc em gái rồi đi tìm Lam Phương Dung. Ở một băng ghế dài phía sau bệnh viện, bà Trương đang đưa ánh mắt nhìn xa xăm lên trời. An Hải quá xô bồ rồi, ánh sáng từ những toà nhà và hộ gia đình khiến cho khu vực này bị ô nhiễm ánh sáng đến nỗi không còn nhìn thấy sao trên trời.
Trương Cảnh Bách dừng lại, nhìn người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ, bao trùm bởi nỗi u sầu không tên. Anh bước chậm lại, cố gắng không gây tiếng động. Lam Phương Dung vẫn không rời mắt khỏi bầu trời đêm, không một tia sáng nào chiếu rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi, chỉ có đôi mắt đỏ hoe và những nếp nhăn hằn sâu hơn vì lo lắng.
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây một mình?” Trương Cảnh Bách ngồi xuống cạnh bà, giọng anh khẽ như sợ làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng.
Lam Phương Dung không trả lời ngay. Bà thở dài, cúi đầu, bàn tay gầy guộc vuốt nhẹ mái tóc đã điểm bạc của mình. Sau một lúc, bà mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Mẹ muốn cảm ơn ông trời đã phù hộ cho Tĩnh Hương tai qua nạn khỏi”
“ sao mẹ không vào trong cùng em ấy?”
“ Có người lo cho nó mà”
Hai người im lặng một lúc, Lam Phương Dung nhìn qua phía con trai mình.
‘Này, Cảnh Bách”
"Dạ?"
“ Con cũng 28 tuổi rồi còn gì. Có thích ai chưa?”
Anh suýt thì ngã ra phía sau với câu hỏi của mẹ mình.
“Mẹ à, chẳng phải con nói với mẹ rồi hả? Con với cô ấy kết hôn rồi”
Giỏi ha! Đám cưới?”
Anh ngớ người hỏi lại
Đám cưới?”
Bà Trương tức giận đánh vào người anh
“ Con tưởng đăng kí kết hôn là xong hả? Muốn danh chính ngôn thuận là phải tổ chức đám cưới. Với nhà chúng ta con phải để cô gái đó có thể diện với mọi người bằng cách tổ chức một bữa tiệc ra mắt nữa”
“ Rắc rối thật”
Bà Trương nghe tới đây thì véo mạnh tai con trai
“ Ai chịu gả cho con vậy? Cha mẹ người ta mà biết là cho con nhừ đòn cũng nên"
“ Ba của cô ấy mất sớm còn mẹ thì vừa qua đời vì ung thư. Cô ấy nói...muốn để tang thêm một năm”
“ Tuỳ con!” Bà Trương xua tay
Lam Phương Dung đứng dậy, đôi mắt vẫn còn ánh lên chút giận dữ nhưng xen lẫn trong đó là sự lo lắng mơ hồ. Bà bước đi vài bước, rồi lại dừng lại, nhìn con trai mình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà đã mất đi chồng, giờ chỉ còn Cảnh Bách và Tĩnh Hương là điểm tựa duy nhất trong cuộc đời.
Trương Cảnh Bách nhìn bóng lưng mẹ mình, một cảm giác tội lỗi lướt qua. Anh biết mẹ chỉ muốn tốt cho anh, muốn anh ổn định cuộc sống và giữ gìn danh dự của gia đình, nhưng thực tế lại phức tạp hơn nhiều. Anh nhớ đến Hồ Tịnh Nghi, người con gái anh vừa đưa đến Mỹ để tránh khỏi những âm mưu và hiểm nguy từ An Hải. Cuộc sống của cô ấy chưa từng bình yên, và giờ lại phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ.
Anh thở dài, đứng dậy theo bước mẹ, giọng trầm buồn:
“Con sẽ nghĩ cách. Con không muốn cô ấy chịu thêm bất kỳ áp lực nào nữa.”
Lam Phương Dung dừng lại, quay người lại nhìn con trai mình với ánh mắt dịu dàng hơn. Bà thấy rõ sự chân thành trong ánh mắt anh, và hiểu rằng con trai bà đang yêu thương người con gái ấy hết lòng. Nhưng bà cũng biết cuộc đời này không chỉ có tình yêu, mà còn những bổn phận và trách nhiệm.
“Cảnh Bách, con là con trai lớn của Trương gia. Mẹ không ép con phải làm gì, nhưng con nên nghĩ cho cô ấy. Nếu đã yêu thương thì phải cho cô ấy một danh phận xứng đáng, để không ai có thể coi thường.”
Trương Cảnh Bách gật đầu, anh hiểu ý mẹ, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Hồ Tịnh Nghi đã trải qua quá nhiều đau khổ, và anh không muốn ép buộc cô vào một cuộc hôn nhân vội vã chỉ vì trách nhiệm. Anh muốn mọi thứ phải đúng lúc, để khi họ thực sự sẵn sàng, cô ấy sẽ nhận được tất cả sự tôn trọng và yêu thương mà cô xứng đáng.
“Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ sắp xếp tất cả khi cô ấy sẵn sàng.”
Lam Phương Dung mỉm cười nhẹ nhàng, bà đưa tay lên vỗ nhẹ vai con trai, rồi quay bước đi về phía phòng bệnh của Tĩnh Hương. Bóng lưng bà khuất dần trong đêm, để lại Trương Cảnh Bách đứng đó với những suy nghĩ ngổn ngang. Anh biết mình còn nhiều việc phải làm, không chỉ là bảo vệ gia đình mà còn là bảo vệ người con gái anh yêu giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy này.
Khi quay lại phòng bệnh anh thấy đèn đã tắt, Trương Tĩnh Hương và Trình Vĩ Phong đang nói chuyện trong phòng.
“ Anh lúc đó thật sự rất sợ...sợ mất em”
“ Giờ hết sợ chưa?”
“ Còn. Khi nào bắt được hung thủ, tống chúng và tù...anh sẽ lấy em. Lúc đó anh mới yên tâm”
đi tìm Trương Tĩnh Hương đang nằm ở phòng bệnh.
“Tĩnh Hương!!!”
“Anh im lặng là anh chết hả?”
Trương Tĩnh Hương nằm trên giường nhìn Trương Cảnh Bách với đôi mắt sắc lẹm. Trình Vĩ Phong ngồi bên cạnh giường bệnh đưa muỗng cháo lên
“Ăn lấy sức rồi la tiếp”
Trương Cảnh Bách cũng đến chịu với Trương Tĩnh Hương, đâu ra một đứa em gái cứ có bạn trai bên cạnh là thuỳ mị nết na, gặp anh trai mình cứ như hổ dữ vậy.
“Đọc đi”
Trương Cảnh Bách ném xấp tài liệu lên bàn
“ Là gì thế?”
“Lát anh đọc cho nghe” Trình Vĩ Phong nói với giọng âu yếm “ ăn cái đã, lấy lại sức"
“Cháo anh nấu à?”
"Ùm"
Trương Cảnh Bách thấy cảnh này thì phát ngán, anh nhìn quanh phòng thì không thấy Lam Phương Dung đâu.
“Mẹ đâu?”
“Em không biết, lúc nảy mẹ đến đây sau một lúc thì ra ngoài”
“Ừ, trong mắt chỉ có Trình Vĩ Phong thì làm sao để ý đến mẹ
ở đâu”
Anh châm chọc em gái rồi đi tìm Lam Phương Dung. Ở một băng ghế dài phía sau bệnh viện, bà Trương đang đưa ánh mắt nhìn xa xăm lên trời. An Hải quá xô bồ rồi, ánh sáng từ những toà nhà và hộ gia đình khiến cho khu vực này bị ô nhiễm ánh sáng đến nỗi không còn nhìn thấy sao trên trời.
Trương Cảnh Bách dừng lại, nhìn người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ, bao trùm bởi nỗi u sầu không tên. Anh bước chậm lại, cố gắng không gây tiếng động. Lam Phương Dung vẫn không rời mắt khỏi bầu trời đêm, không một tia sáng nào chiếu rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi, chỉ có đôi mắt đỏ hoe và những nếp nhăn hằn sâu hơn vì lo lắng.
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây một mình?” Trương Cảnh Bách ngồi xuống cạnh bà, giọng anh khẽ như sợ làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng.
Lam Phương Dung không trả lời ngay. Bà thở dài, cúi đầu, bàn tay gầy guộc vuốt nhẹ mái tóc đã điểm bạc của mình. Sau một lúc, bà mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Mẹ muốn cảm ơn ông trời đã phù hộ cho Tĩnh Hương tai qua nạn khỏi”
“ sao mẹ không vào trong cùng em ấy?”
“ Có người lo cho nó mà”
Hai người im lặng một lúc, Lam Phương Dung nhìn qua phía con trai mình.
‘Này, Cảnh Bách”
"Dạ?"
“ Con cũng 28 tuổi rồi còn gì. Có thích ai chưa?”
Anh suýt thì ngã ra phía sau với câu hỏi của mẹ mình.
“Mẹ à, chẳng phải con nói với mẹ rồi hả? Con với cô ấy kết hôn rồi”
Giỏi ha! Đám cưới?”
Anh ngớ người hỏi lại
Đám cưới?”
Bà Trương tức giận đánh vào người anh
“ Con tưởng đăng kí kết hôn là xong hả? Muốn danh chính ngôn thuận là phải tổ chức đám cưới. Với nhà chúng ta con phải để cô gái đó có thể diện với mọi người bằng cách tổ chức một bữa tiệc ra mắt nữa”
“ Rắc rối thật”
Bà Trương nghe tới đây thì véo mạnh tai con trai
“ Ai chịu gả cho con vậy? Cha mẹ người ta mà biết là cho con nhừ đòn cũng nên"
“ Ba của cô ấy mất sớm còn mẹ thì vừa qua đời vì ung thư. Cô ấy nói...muốn để tang thêm một năm”
“ Tuỳ con!” Bà Trương xua tay
Lam Phương Dung đứng dậy, đôi mắt vẫn còn ánh lên chút giận dữ nhưng xen lẫn trong đó là sự lo lắng mơ hồ. Bà bước đi vài bước, rồi lại dừng lại, nhìn con trai mình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà đã mất đi chồng, giờ chỉ còn Cảnh Bách và Tĩnh Hương là điểm tựa duy nhất trong cuộc đời.
Trương Cảnh Bách nhìn bóng lưng mẹ mình, một cảm giác tội lỗi lướt qua. Anh biết mẹ chỉ muốn tốt cho anh, muốn anh ổn định cuộc sống và giữ gìn danh dự của gia đình, nhưng thực tế lại phức tạp hơn nhiều. Anh nhớ đến Hồ Tịnh Nghi, người con gái anh vừa đưa đến Mỹ để tránh khỏi những âm mưu và hiểm nguy từ An Hải. Cuộc sống của cô ấy chưa từng bình yên, và giờ lại phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ.
Anh thở dài, đứng dậy theo bước mẹ, giọng trầm buồn:
“Con sẽ nghĩ cách. Con không muốn cô ấy chịu thêm bất kỳ áp lực nào nữa.”
Lam Phương Dung dừng lại, quay người lại nhìn con trai mình với ánh mắt dịu dàng hơn. Bà thấy rõ sự chân thành trong ánh mắt anh, và hiểu rằng con trai bà đang yêu thương người con gái ấy hết lòng. Nhưng bà cũng biết cuộc đời này không chỉ có tình yêu, mà còn những bổn phận và trách nhiệm.
“Cảnh Bách, con là con trai lớn của Trương gia. Mẹ không ép con phải làm gì, nhưng con nên nghĩ cho cô ấy. Nếu đã yêu thương thì phải cho cô ấy một danh phận xứng đáng, để không ai có thể coi thường.”
Trương Cảnh Bách gật đầu, anh hiểu ý mẹ, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Hồ Tịnh Nghi đã trải qua quá nhiều đau khổ, và anh không muốn ép buộc cô vào một cuộc hôn nhân vội vã chỉ vì trách nhiệm. Anh muốn mọi thứ phải đúng lúc, để khi họ thực sự sẵn sàng, cô ấy sẽ nhận được tất cả sự tôn trọng và yêu thương mà cô xứng đáng.
“Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ sắp xếp tất cả khi cô ấy sẵn sàng.”
Lam Phương Dung mỉm cười nhẹ nhàng, bà đưa tay lên vỗ nhẹ vai con trai, rồi quay bước đi về phía phòng bệnh của Tĩnh Hương. Bóng lưng bà khuất dần trong đêm, để lại Trương Cảnh Bách đứng đó với những suy nghĩ ngổn ngang. Anh biết mình còn nhiều việc phải làm, không chỉ là bảo vệ gia đình mà còn là bảo vệ người con gái anh yêu giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy này.
Khi quay lại phòng bệnh anh thấy đèn đã tắt, Trương Tĩnh Hương và Trình Vĩ Phong đang nói chuyện trong phòng.
“ Anh lúc đó thật sự rất sợ...sợ mất em”
“ Giờ hết sợ chưa?”
“ Còn. Khi nào bắt được hung thủ, tống chúng và tù...anh sẽ lấy em. Lúc đó anh mới yên tâm”
/51
|