Hồ Tịnh Nghi đang ngủ trên giường, đôi mắt cô nhắm nghiền. Trình Vĩ Phong ở bên cạnh, anh đang đọc bản tài liệu mà Trương Cảnh Bách mang tới.
Trong đó ghi rõ về lí lịch và cuộn sống của hai cha con Mạc Quang Huy trong mười mấy năm nay. Mạc Quang Huy về ở ẩn còn Mạc Yến Hoan thì đi du học. Dù không còn hoạt động trong giới hắc đạo nhưng Mạc Quang Huy rất giàu và có quyền thế. Nhưng quyền thế đó lại đến từ việc ông ta từng làm việc dưới trướng của Trương Hải Minh.
Anh nhìn quá phía Trương Tĩnh Hương đã ngủ say lòng không khỏi lo lắng. Nhưng cho dù phía trước là giông tố đêm đen, anh vẫn sẽ ở phía sau bảo vệ cô. Sẽ không để cô rơi vào tay tử thần một lần nào nữa...
Trương Cảnh Bách đi bộ trên đường phố An Hải, anh muốn đích thân quan sát An Hải cho thật rõ.
Trương Cảnh Bách chậm rãi bước trên những con phố quen thuộc của An Hải, nơi từng là tâm điểm của sự phồn thịnh và quyền lực của những gia tộc lớn. Ánh đèn đường vàng vọt trải dài, soi rọi từng góc khuất, từng lối nhỏ ngoằn ngoèo như chính những mưu toan ẩn giấu đằng sau vỏ bọc lộng lẫy của thành phố này. Đôi mắt anh lướt qua từng chi tiết, từ những quán ăn ven đường vẫn đông đúc dù đã khuya, đến những dãy nhà cao tầng sáng rực ánh đèn. Từng bước chân như in hẳn những suy tư nặng nề về gia đình.
Bất chợt, từ xa, Trương Cảnh Bách nhìn thấy Trình Tú Dao đang đứng bên lề đường, một tay vịn vào tay Lý Cảnh Thiên, nụ cười thoáng nhẹ.
Cô ấy cười tươi với Lý Cảnh Thiên, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi đau không tên, như thể cô đang cố gắng che giấu điều gì đó. Lý Cảnh Thiên dường như không nhận ra, chỉ vô tư nói chuyện, kéo Trình Tú Dao sát lại gần hơn, như muốn bảo vệ cô khỏi thế giới ngoài kia.
Trương Cảnh Bách siết chặt tay, cảm giác cay đắng xâm chiếm. Anh đứng lặng lẽ bên kia đường, ánh mắt không rời khỏi hai người trước mặt. Mọi thứ dường như xoay vần chậm lại, chỉ còn lại âm thanh nhịp đập trái tim đang lấn át cả lý trí. Những kí ức lúc nhỏ bất ngờ ùa về trong tâm trí anh.
Ký ức như một cuộn phim cũ kỹ bị lãng quên, bất ngờ tua ngược lại, kéo Trương Cảnh Bách về những ngày thơ ấu khi anh và Trình Tú Dao còn là hai đứa trẻ vô tư. Họ lớn lên cùng nhau, cùng ngồi chung một bàn học, cùng chia sẻ những giấc mơ non nớt của tuổi học trò. Ngày ấy, Trình Tú Dao vẫn thường mặc những bộ váy trắng đơn giản, mái tóc buộc gọn gàng, luôn nở nụ cười tươi tắn. Mỗi lần cô quay sang cười với anh, hai bím tóc khẽ rung rinh, đôi mắt ánh lên vẻ hồn nhiên khiến trái tim cậu thiếu niên Trương Cảnh Bách xao xuyến.
Cả hai thường trao đổi những câu chuyện nhỏ nhặt, từ việc cô không thích học toán nhưng lại mê mẩn môn văn, đến chuyện anh muốn trở thành người đứng đầu trong thế giới của riêng mình. Những lần cô ngồi chìa ra chiếc kẹo mút với nụ cười ngọt ngào, bảo rằng đó là phần thưởng cho việc Trương Cảnh Bách đã chăm chỉ học bài, hay khi họ cùng trốn tiết để ra bãi cỏ sau trường, ngồi dưới gốc cây đọc truyện tranh. Đó là những ngày tháng đơn giản mà đầy ắp tiếng cười.
Rồi câu chuyện của hai người chấm dứt khi gia đình nhà ngoại của Trình Tú Dao bị vướng vào một cuộc chiến ngầm. Tất cả những người thân của cô ở Úc đều bị ám sát, gia đình Trương Cảnh Bách cũng không khá hơn khi cha anh bị sát hại bởi Xyanua...
Hai đứa trẻ từng nắm tay nhau cười đùa giờ đây bị đẩy xa về hai ngả, mỗi người mang trên vai những gánh nặng không thể chia sẻ. Cảnh Bách nhớ như in lần cuối cùng anh nhìn thấy Tú Dao trước khi mọi thứ sụp đổ—cô đứng bên ngoài cổng trường, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn mà anh chưa từng thấy. Cô lặng lẽ rời đi theo sự sắp đặt của gia đình, và từ đó, họ mất liên lạc. Những dòng tin nhắn trở nên thưa thớt rồi biến mất, nhường chỗ cho những tháng ngày dài đằng đẳng của sự im lặng.
Một tiếng còi xe chói tai bất ngờ vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Trương Cảnh Bách khỏi dòng ký ức. Anh giật mình, đôi mắt mơ màng bừng tỉnh, trở về với thực tại phũ phàng. Trình Tú Dao vẫn đứng đó, nhưng khoảng cách giữa họ giờ đây là vô tận. Những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ chỉ còn là những mảnh vỡ lấp lánh giữa bầu trời đêm, mãi mãi không thể chắp lại thành hình.
Trương Cảnh Bách buông thõng đôi tay đang siết chặt, cảm giác cay đắng xâm chiếm tận đáy lòng. Đôi mắt anh vẫn dõi theo Trình Tú Dao, nhưng không còn là ánh nhìn của chàng thiếu niên đầy ắp hy vọng và mơ mộng ngày nào nữa, mà là sự chấp nhận mệt mỏi của một người đã đánh mất quá nhiều. Anh hít một hơi thật sâu, như thể muốn nuốt trọn nỗi đau vào lồng ngực, tự nhắc nhở bản thân rằng anh không còn quyền bước vào cuộc đời cô như trước kia.
Trình Tú Dao cúi đầu thì thầm điều gì đó với Lý Cảnh Thiên, rồi quay bước cùng anh ta tiến về phía chiếc xe đang đợi. Hình ảnh cô ngả đầu vào vai Lý Cảnh Thiên, dáng vẻ yếu đuối và cần được chở che, như một nhát dao cắt sâu vào tim Trương Cảnh Bách. Anh muốn tiến tới, muốn gọi tên cô một lần, nhưng đôi chân như bị gông cùm, giữ chặt anh tại chỗ.
-" A...A Dao"
Tất cả những gì anh có thể làm là đứng nhìn cô rời xa, để những giấc mơ dang dở chìm trong bóng tối.
Tiếng xe lăn bánh, đưa Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên rời khỏi tầm mắt Trương Cảnh Bách. Anh đứng lặng giữa con phố khuya vắng, đèn đường hắt bóng dài cô độc. Sự lạnh lẽo của đêm bao trùm lấy anh, nhưng không gì lạnh hơn chính lòng mình. Đôi mắt anh trở nên mờ mịt, không phải vì giọt nước mắt rơi, mà vì khoảng trống mênh mông không gì có thể lấp đầy.
Trong đó ghi rõ về lí lịch và cuộn sống của hai cha con Mạc Quang Huy trong mười mấy năm nay. Mạc Quang Huy về ở ẩn còn Mạc Yến Hoan thì đi du học. Dù không còn hoạt động trong giới hắc đạo nhưng Mạc Quang Huy rất giàu và có quyền thế. Nhưng quyền thế đó lại đến từ việc ông ta từng làm việc dưới trướng của Trương Hải Minh.
Anh nhìn quá phía Trương Tĩnh Hương đã ngủ say lòng không khỏi lo lắng. Nhưng cho dù phía trước là giông tố đêm đen, anh vẫn sẽ ở phía sau bảo vệ cô. Sẽ không để cô rơi vào tay tử thần một lần nào nữa...
Trương Cảnh Bách đi bộ trên đường phố An Hải, anh muốn đích thân quan sát An Hải cho thật rõ.
Trương Cảnh Bách chậm rãi bước trên những con phố quen thuộc của An Hải, nơi từng là tâm điểm của sự phồn thịnh và quyền lực của những gia tộc lớn. Ánh đèn đường vàng vọt trải dài, soi rọi từng góc khuất, từng lối nhỏ ngoằn ngoèo như chính những mưu toan ẩn giấu đằng sau vỏ bọc lộng lẫy của thành phố này. Đôi mắt anh lướt qua từng chi tiết, từ những quán ăn ven đường vẫn đông đúc dù đã khuya, đến những dãy nhà cao tầng sáng rực ánh đèn. Từng bước chân như in hẳn những suy tư nặng nề về gia đình.
Bất chợt, từ xa, Trương Cảnh Bách nhìn thấy Trình Tú Dao đang đứng bên lề đường, một tay vịn vào tay Lý Cảnh Thiên, nụ cười thoáng nhẹ.
Cô ấy cười tươi với Lý Cảnh Thiên, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi đau không tên, như thể cô đang cố gắng che giấu điều gì đó. Lý Cảnh Thiên dường như không nhận ra, chỉ vô tư nói chuyện, kéo Trình Tú Dao sát lại gần hơn, như muốn bảo vệ cô khỏi thế giới ngoài kia.
Trương Cảnh Bách siết chặt tay, cảm giác cay đắng xâm chiếm. Anh đứng lặng lẽ bên kia đường, ánh mắt không rời khỏi hai người trước mặt. Mọi thứ dường như xoay vần chậm lại, chỉ còn lại âm thanh nhịp đập trái tim đang lấn át cả lý trí. Những kí ức lúc nhỏ bất ngờ ùa về trong tâm trí anh.
Ký ức như một cuộn phim cũ kỹ bị lãng quên, bất ngờ tua ngược lại, kéo Trương Cảnh Bách về những ngày thơ ấu khi anh và Trình Tú Dao còn là hai đứa trẻ vô tư. Họ lớn lên cùng nhau, cùng ngồi chung một bàn học, cùng chia sẻ những giấc mơ non nớt của tuổi học trò. Ngày ấy, Trình Tú Dao vẫn thường mặc những bộ váy trắng đơn giản, mái tóc buộc gọn gàng, luôn nở nụ cười tươi tắn. Mỗi lần cô quay sang cười với anh, hai bím tóc khẽ rung rinh, đôi mắt ánh lên vẻ hồn nhiên khiến trái tim cậu thiếu niên Trương Cảnh Bách xao xuyến.
Cả hai thường trao đổi những câu chuyện nhỏ nhặt, từ việc cô không thích học toán nhưng lại mê mẩn môn văn, đến chuyện anh muốn trở thành người đứng đầu trong thế giới của riêng mình. Những lần cô ngồi chìa ra chiếc kẹo mút với nụ cười ngọt ngào, bảo rằng đó là phần thưởng cho việc Trương Cảnh Bách đã chăm chỉ học bài, hay khi họ cùng trốn tiết để ra bãi cỏ sau trường, ngồi dưới gốc cây đọc truyện tranh. Đó là những ngày tháng đơn giản mà đầy ắp tiếng cười.
Rồi câu chuyện của hai người chấm dứt khi gia đình nhà ngoại của Trình Tú Dao bị vướng vào một cuộc chiến ngầm. Tất cả những người thân của cô ở Úc đều bị ám sát, gia đình Trương Cảnh Bách cũng không khá hơn khi cha anh bị sát hại bởi Xyanua...
Hai đứa trẻ từng nắm tay nhau cười đùa giờ đây bị đẩy xa về hai ngả, mỗi người mang trên vai những gánh nặng không thể chia sẻ. Cảnh Bách nhớ như in lần cuối cùng anh nhìn thấy Tú Dao trước khi mọi thứ sụp đổ—cô đứng bên ngoài cổng trường, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn mà anh chưa từng thấy. Cô lặng lẽ rời đi theo sự sắp đặt của gia đình, và từ đó, họ mất liên lạc. Những dòng tin nhắn trở nên thưa thớt rồi biến mất, nhường chỗ cho những tháng ngày dài đằng đẳng của sự im lặng.
Một tiếng còi xe chói tai bất ngờ vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Trương Cảnh Bách khỏi dòng ký ức. Anh giật mình, đôi mắt mơ màng bừng tỉnh, trở về với thực tại phũ phàng. Trình Tú Dao vẫn đứng đó, nhưng khoảng cách giữa họ giờ đây là vô tận. Những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ chỉ còn là những mảnh vỡ lấp lánh giữa bầu trời đêm, mãi mãi không thể chắp lại thành hình.
Trương Cảnh Bách buông thõng đôi tay đang siết chặt, cảm giác cay đắng xâm chiếm tận đáy lòng. Đôi mắt anh vẫn dõi theo Trình Tú Dao, nhưng không còn là ánh nhìn của chàng thiếu niên đầy ắp hy vọng và mơ mộng ngày nào nữa, mà là sự chấp nhận mệt mỏi của một người đã đánh mất quá nhiều. Anh hít một hơi thật sâu, như thể muốn nuốt trọn nỗi đau vào lồng ngực, tự nhắc nhở bản thân rằng anh không còn quyền bước vào cuộc đời cô như trước kia.
Trình Tú Dao cúi đầu thì thầm điều gì đó với Lý Cảnh Thiên, rồi quay bước cùng anh ta tiến về phía chiếc xe đang đợi. Hình ảnh cô ngả đầu vào vai Lý Cảnh Thiên, dáng vẻ yếu đuối và cần được chở che, như một nhát dao cắt sâu vào tim Trương Cảnh Bách. Anh muốn tiến tới, muốn gọi tên cô một lần, nhưng đôi chân như bị gông cùm, giữ chặt anh tại chỗ.
-" A...A Dao"
Tất cả những gì anh có thể làm là đứng nhìn cô rời xa, để những giấc mơ dang dở chìm trong bóng tối.
Tiếng xe lăn bánh, đưa Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên rời khỏi tầm mắt Trương Cảnh Bách. Anh đứng lặng giữa con phố khuya vắng, đèn đường hắt bóng dài cô độc. Sự lạnh lẽo của đêm bao trùm lấy anh, nhưng không gì lạnh hơn chính lòng mình. Đôi mắt anh trở nên mờ mịt, không phải vì giọt nước mắt rơi, mà vì khoảng trống mênh mông không gì có thể lấp đầy.
/51
|