Một chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Lam Phương Dung không kịp mang giày, đi chân trần, khoác đại một chiếc áo mỏng. Vội vàng chạy trên hành lang bệnh viện. Đứng trước cửa phòng mổ bà dừng lại, nhìn thấy Trương Tĩnh Hương đang đứng sốt ruột tựa lưng vào tường.
Quay đầu sang, Trương Tĩnh Hương nhìn thấy Lam Phương Dung đang đứng như một bức tượng. Cô bước từng bước nặng nề đi đến phía mẹ mình. Nắm chặt lấy vai bà
"M-mẹ rốt cuộc..rốt cuộc đã làm gì vậy... mẹ...con mệt lắm rồi... nếu như anh chết...con sẽ đi theo anh ấy"
Trương Tĩnh Hương ngã khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo, Trình Vĩ Phong gấp gáp chạy đến đỡ lấy cô.
"Tĩnh Hương, Tĩnh Hương đứng dậy rồi nói. Đừng như vậy, Tĩnh Hương"
Trương Tĩnh Hương nấc nghẹn, nhưng vẫn không ngừng khóc. Cô nhìn về phía Lam Phương Dung, người vẫn đứng bất động như tượng, không một lời nào thoát ra khỏi đôi môi khô cằn của bà.
"Mẹ... mẹ nói gì đi!" Trương Tĩnh Hương gào lên trong tuyệt vọng.
"Tại sao mọi thứ lại trở thành thế này? Tại sao gia đình chúng ta lại rơi vào bế tắc như thế này?"
Lam Phung Dung van khong dap, chi co doi mat duc ngau cua ba moi cho thay noi dau dang an mon tam hon
bà từng chút một. Là do bà đã giết Nguy Yên Hồng để trả thù...tất cả là một tay bà tạo ra. Đây là nghiệp báo!
"Tĩnh Hương, mẹ xin lỗi..." Giọng bà vỡ oà trong đau đớn. "Tất cả là lỗi của mẹ... Mẹ đã gây ra tất cả chuyện này..."
Cửa phòng mổ đột nhiên mở ra, Trình Tú Dao bước ra ngoài một cách mệt mỏi. Cô nhìn anh hai mình với vẻ bất lực
" Sao rồi.?" Trình Vĩ Phong sốt ruột
" Ổn hết rồi"
Trình Tú Dao muốn ngã ra sàn, bây giờ là ba giờ sáng rồi. Nửa đêm đang ngủ trên giường thì bị gọi đến bệnh viện, cả người cô mất hết sức sống.
" Cả cái bệnh viện này đầu có thiếu bác sĩ? Lần sau đừng gọi em nữa. Buồn ngủ..."
Chưa kịp để Trình Tú Dao nói hết câu thì Trương Tĩnh Hương đã gục xuống. Cô đã quá kiệt sức cho ngày hôm nay rồi...cô khóc như một đứa trẻ trong lòng Trình Vĩ Phong.
"Đủ rồi, không sống như thế này nữa. Vĩ Phong..."
Hồ Tịnh Nghi tỉnh giấc, đôi mắt chớp chớp trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng sớm. Cô cảm thấy cơn đau âm ỉ trong lồng ngực, sự lo lắng đeo bám cô suốt thời gian qua khiến giấc ngủ không hề trọn vẹn. Trần nhà trắng tinh, ga trải giường mềm mại dưới người, và mùi hương dịu nhẹ của căn phòng lạ lẫm khiến cô thoáng hoang
mang.
Cô ngồi dậy, cổ gắng nhớ lại mọi chuyện. Trương Cảnh Bách... Trương Cảnh Bách đang ở đâu? Hình ảnh của anh xuất hiện trong đầu cô như một mảnh ghép bị lãng quên trong giấc mơ. Hồ Tịnh Nghi nhìn quanh căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng anh. Cảm giác lo sợ dâng lên, nỗi bất an len lỏi trong lòng cô.
Cô thẩm nghĩ về những chuyện đã xảy ra - từ cuộc truy sát của Mạc Yến Hoan đến khoảnh khắc trốn chạy bên cạnh Trương Cảnh Bách, người đã bảo vệ cô không ngại nguy hiểm. Bất chợt, những cảm xúc lẫn lộn trào dâng, giữa sự lo lắng về an toàn của cả hai và những cảm giác mới lạ về người đàn ông đang dần trở nên quan trọng trong lòng cô.
Chạm tay lên cổ, cô bất giác nhớ đến lời hứa hẹn của Trương Cảnh Bách. Đám cưới cạnh bờ biển, một cuộc sống bình yên - nhưng điều đó dường như xa vời trong tình thế hỗn loạn hiện tại. Hồ Tịnh Nghi rời giường, đôi chân trần bước nhẹ nhàng trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời bắt đầu lấp ló qua tấm rèm, như một tia hy vọng mong manh.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở, và Trương Cảnh Bách bước vào, trên người vẫn còn mặc đồ bệnh nhân.
"Em tỉnh rồi" anh nói, giọng trầm ấm khiến tim cô chợt dịu lại.
"Em hôn mê 3 ngày rồi..."
Hồ Tịnh Nghi im lặng một lúc, ánh mắt cô không rời khỏi anh.
"Anh có ổn không?" Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Trương Cảnh Bách cười nhẹ, bước đến gần cô và đặt một tay lên vai cô, trấn an.
"Anh ổn. Mọi chuyện đã được xử lý tạm thời."
Hồ Tịnh Nghi khẽ gật đầu, nhưng nỗi lo vẫn chưa rời khỏi tâm trí cô.
"Em đã sợ... sợ rằng mọi thứ sẽ không kết thúc."
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay anh ấm áp và mạnh mẽ.
"Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh sẽ giữ lời. Còn nhiều việc phải làm, nhưng chúng ta sẽ vượt qua cùng nhau."
Quay đầu sang, Trương Tĩnh Hương nhìn thấy Lam Phương Dung đang đứng như một bức tượng. Cô bước từng bước nặng nề đi đến phía mẹ mình. Nắm chặt lấy vai bà
"M-mẹ rốt cuộc..rốt cuộc đã làm gì vậy... mẹ...con mệt lắm rồi... nếu như anh chết...con sẽ đi theo anh ấy"
Trương Tĩnh Hương ngã khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo, Trình Vĩ Phong gấp gáp chạy đến đỡ lấy cô.
"Tĩnh Hương, Tĩnh Hương đứng dậy rồi nói. Đừng như vậy, Tĩnh Hương"
Trương Tĩnh Hương nấc nghẹn, nhưng vẫn không ngừng khóc. Cô nhìn về phía Lam Phương Dung, người vẫn đứng bất động như tượng, không một lời nào thoát ra khỏi đôi môi khô cằn của bà.
"Mẹ... mẹ nói gì đi!" Trương Tĩnh Hương gào lên trong tuyệt vọng.
"Tại sao mọi thứ lại trở thành thế này? Tại sao gia đình chúng ta lại rơi vào bế tắc như thế này?"
Lam Phung Dung van khong dap, chi co doi mat duc ngau cua ba moi cho thay noi dau dang an mon tam hon
bà từng chút một. Là do bà đã giết Nguy Yên Hồng để trả thù...tất cả là một tay bà tạo ra. Đây là nghiệp báo!
"Tĩnh Hương, mẹ xin lỗi..." Giọng bà vỡ oà trong đau đớn. "Tất cả là lỗi của mẹ... Mẹ đã gây ra tất cả chuyện này..."
Cửa phòng mổ đột nhiên mở ra, Trình Tú Dao bước ra ngoài một cách mệt mỏi. Cô nhìn anh hai mình với vẻ bất lực
" Sao rồi.?" Trình Vĩ Phong sốt ruột
" Ổn hết rồi"
Trình Tú Dao muốn ngã ra sàn, bây giờ là ba giờ sáng rồi. Nửa đêm đang ngủ trên giường thì bị gọi đến bệnh viện, cả người cô mất hết sức sống.
" Cả cái bệnh viện này đầu có thiếu bác sĩ? Lần sau đừng gọi em nữa. Buồn ngủ..."
Chưa kịp để Trình Tú Dao nói hết câu thì Trương Tĩnh Hương đã gục xuống. Cô đã quá kiệt sức cho ngày hôm nay rồi...cô khóc như một đứa trẻ trong lòng Trình Vĩ Phong.
"Đủ rồi, không sống như thế này nữa. Vĩ Phong..."
Hồ Tịnh Nghi tỉnh giấc, đôi mắt chớp chớp trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng sớm. Cô cảm thấy cơn đau âm ỉ trong lồng ngực, sự lo lắng đeo bám cô suốt thời gian qua khiến giấc ngủ không hề trọn vẹn. Trần nhà trắng tinh, ga trải giường mềm mại dưới người, và mùi hương dịu nhẹ của căn phòng lạ lẫm khiến cô thoáng hoang
mang.
Cô ngồi dậy, cổ gắng nhớ lại mọi chuyện. Trương Cảnh Bách... Trương Cảnh Bách đang ở đâu? Hình ảnh của anh xuất hiện trong đầu cô như một mảnh ghép bị lãng quên trong giấc mơ. Hồ Tịnh Nghi nhìn quanh căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng anh. Cảm giác lo sợ dâng lên, nỗi bất an len lỏi trong lòng cô.
Cô thẩm nghĩ về những chuyện đã xảy ra - từ cuộc truy sát của Mạc Yến Hoan đến khoảnh khắc trốn chạy bên cạnh Trương Cảnh Bách, người đã bảo vệ cô không ngại nguy hiểm. Bất chợt, những cảm xúc lẫn lộn trào dâng, giữa sự lo lắng về an toàn của cả hai và những cảm giác mới lạ về người đàn ông đang dần trở nên quan trọng trong lòng cô.
Chạm tay lên cổ, cô bất giác nhớ đến lời hứa hẹn của Trương Cảnh Bách. Đám cưới cạnh bờ biển, một cuộc sống bình yên - nhưng điều đó dường như xa vời trong tình thế hỗn loạn hiện tại. Hồ Tịnh Nghi rời giường, đôi chân trần bước nhẹ nhàng trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời bắt đầu lấp ló qua tấm rèm, như một tia hy vọng mong manh.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở, và Trương Cảnh Bách bước vào, trên người vẫn còn mặc đồ bệnh nhân.
"Em tỉnh rồi" anh nói, giọng trầm ấm khiến tim cô chợt dịu lại.
"Em hôn mê 3 ngày rồi..."
Hồ Tịnh Nghi im lặng một lúc, ánh mắt cô không rời khỏi anh.
"Anh có ổn không?" Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Trương Cảnh Bách cười nhẹ, bước đến gần cô và đặt một tay lên vai cô, trấn an.
"Anh ổn. Mọi chuyện đã được xử lý tạm thời."
Hồ Tịnh Nghi khẽ gật đầu, nhưng nỗi lo vẫn chưa rời khỏi tâm trí cô.
"Em đã sợ... sợ rằng mọi thứ sẽ không kết thúc."
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vòng tay anh ấm áp và mạnh mẽ.
"Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh sẽ giữ lời. Còn nhiều việc phải làm, nhưng chúng ta sẽ vượt qua cùng nhau."
/51
|