x Từ lời của Mạc Yến Hoan, Trương Cảnh Bách biết nơi đây cũng không còn an toàn nữa. Anh đưa cô chạy vào một hành lang hẹp. Trong tay giữ chặt khẩu súng ngắn chỉ cần anh cảm thấy bị đe doạ là sẽ bóp còi.
"Đi nhanh lên!" Trương Cảnh Bách ra lệnh, giọng khàn đặc vì căng thẳng. Hồ Tịnh Nghi cố gắng theo kịp nhịp độ của anh, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được sự hoang mang. Không chỉ vì những gì đang xảy ra xung quanh, mà còn vì cô cảm nhận được một nguy cơ lớn hơn đang đợi phía trước.
Tiếng gạch đá rơi vỡ, tiếng kêu rên từ xa vọng lại như báo hiệu rằng những kẻ truy sát vẫn còn rất gần. Trương Cảnh Bách thở dài, mắt quét khắp hành lang tìm lối thoát. Anh biết rằng không thể để mình và Tịnh Nghi rơi vào tay Mạc Yến Hoan hay những kẻ thù còn mai phục bên ngoài. Những gì cô ta vừa nói đã khẳng định rằng đường thoát ra cũng bị bao vây bởi tay chân của Mạc Quang Huy và Nguy gia.
"Phía trước có cửa thoát hiểm" anh thì thầm, cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nghiêm túc. "Nhưng chúng ta phải cẩn thận, họ có thể phục kích bất cứ lúc nào. Em có muốn mạo hiểm không?"
" Không, em muốn em và anh an toàn. Chúng ta sẽ có một đám cưới nhỏ cạnh bờ biển, sinh con đẻ cái bên nhau đến trọn đời."
Trương Cảnh Bách mĩm cười
"Ngốc quá, mạng anh rất lớn. Không chết được đâu"
Hồ Tịnh Nghi nhìn anh, đôi mắt ướt át pha lẫn lo lắng, nhưng ánh lên một tia hy vọng. Dù đang bị vây hãm bởi những kẻ thù nguy hiểm, cô vẫn tin vào lời nói của anh, vào sự bảo vệ mà Trương Cảnh Bách dành cho cô. Anh luôn là người kiên cường, và cô cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay anh, dù biết rằng hiểm nguy vẫn đang chực chờ.
" Có chết thì anh với em cùng chết"
Họ tiến đến phía cửa thoát hiểm, ở trên toà bà cao phía bên cạnh. Có một căn phòng đang tắt điện tối om bỗng một tia sáng loé lên. Như cảm nhận được điều gì đó Trương Cảnh Bách đẩy Hồ Tịnh Nghi ra. Ngay lập tức viên đạn từ sát thủ ở toà nhà cao kia xuyên qua tấm gương của nhà hát và găm thẳng vào bụng của Trương Cảnh Bách.
" Chết tiệt, bắn trật rồi"
"Tiếc thật...mày không có cơ hội bắn lần hai" Một người phụ nữ xuất hiện phía sau chỉa súng vào đầu tay bắn tỉa rồi bóp còi.
"Đến hỗ trợ Trương Cảnh Bách đi, tôi nghĩ anh ấy không xong rồi" Trương Tĩnh Hương nói với giọng trầm trọng.
Bên này, máu từ người Trương Cảnh Bách tuôn ra như mưa.
Hồ Tịnh Nghi đứng chết lặng khi thấy Trương Cảnh Bách đố gục xuống, máu từ bụng anh trào ra đỏ thâm cả chiếc áo sơ mi trắng.
Tiếng đạn vang lên trong không gian vắng lặng của nhà hát làm trái tim cô như ngừng đập. Cô lao đến bên anh, đôi tay run rấy cố găng ép vết thương lại, nhưng máu cứ thế trào ra không ngừng.
"Anh... Cảnh Bách! Đừng, đừng chết mà!" Giọng cô nghẹn lại, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt hoảng loạn.
Trương Cảnh Bách nén đau, đôi mắt đục mờ vì mất máu nhưng vẫn cố nhìn Hồ Tịnh Nghi. Anh nhếch môi cười nhẹ, bàn tay run run đặt lên má cô.
" Anh cảm thấy rất có hối hận...anh luôn tự hỏi tại sao mình không yêu em sớm hơn...giờ thì quá muộn rồi. Kiếp sau...kiếp sau chúng ta yêu lại có được không?"
Máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nhưng trong giây phút này, Trương Cảnh Bách cảm thấy như mọi thứ xung quanh đã mờ đi. Tâm trí anh chỉ còn lại hình ảnh của Hồ Tịnh Nghi, của tình yêu chưa bao giờ được nói ra đủ.
"Yêu em là điều đẹp nhất anh từng có,"
"Anh!!!"
Sát thủ từ trong bóng tối nhân lúc hổn loạn bóp còi. Viên đạn xuyên qua ngực trái của Hồ Tịnh Nghi khiến cô lập tức ngã xuống. Máu loan ra sàn nhà. Cô lặng lẽ nhìn Trương Cảnh Bách rồi vươn tay nắm lấy tay anh.
"Em đi cùng anh.."
Tiếng khóc của Hồ Tịnh Nghi làm cho người của Thiên Minh Hội nghe thấy. Cuối cùng hai người họ được tìm thấy,
Trình Vĩ Phong cưỡng chế lôi Hồ Tịnh Nghi ra.
Trương Tĩnh Hương nhìn thấy cả hai đều bị thương thì gần như sụp đổ
" Khốn nạn!!!"
"Tiểu thư xin bĩnh tĩnh, tiểu thư Trương gia còn cần cô gánh vác"
Sát thủ của Nguy gia nhìn thầy Trình gia nhúng tay vào thì liền lập tức rút lui. Ngày hôm đó đội cứu hộ sau khi giải cứu thành công nhiều người bị mắc kẹt thì đã tìm thấy ba cái xác.
Cụ thể là Mạc Yến Hoan qua đời vì mất máu quá nhiều, trên tay còn cầm chiếc điện thoại. Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn chưa kịp gửi đi
" Con cảm ơn...ba"
Nguy. Cẩm Kỳ và Nguy. Hàn Thủ đến lúc chết vẫn nắm lấy tay nhau. Nguy. Hàn Thủ chết vì tràn khí màng phổi,
Nguy. Cẩm Kỳ chết vì mất máu quá nhiều.
Nguy gia ngay lập tức bị bắt. Nguy. Hàn sau khi nghe tin hai người con gái qua đời vì mình thì liền đau khổ tột độ, lên cơn đau tìm mà qua đời. Những người có liên quan đến Nguy gia đều bị bắt. Nguy. Cẩm Đào trở thành người trong sạch cuối cùng.
"Đi nhanh lên!" Trương Cảnh Bách ra lệnh, giọng khàn đặc vì căng thẳng. Hồ Tịnh Nghi cố gắng theo kịp nhịp độ của anh, nhưng ánh mắt cô vẫn không giấu được sự hoang mang. Không chỉ vì những gì đang xảy ra xung quanh, mà còn vì cô cảm nhận được một nguy cơ lớn hơn đang đợi phía trước.
Tiếng gạch đá rơi vỡ, tiếng kêu rên từ xa vọng lại như báo hiệu rằng những kẻ truy sát vẫn còn rất gần. Trương Cảnh Bách thở dài, mắt quét khắp hành lang tìm lối thoát. Anh biết rằng không thể để mình và Tịnh Nghi rơi vào tay Mạc Yến Hoan hay những kẻ thù còn mai phục bên ngoài. Những gì cô ta vừa nói đã khẳng định rằng đường thoát ra cũng bị bao vây bởi tay chân của Mạc Quang Huy và Nguy gia.
"Phía trước có cửa thoát hiểm" anh thì thầm, cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nghiêm túc. "Nhưng chúng ta phải cẩn thận, họ có thể phục kích bất cứ lúc nào. Em có muốn mạo hiểm không?"
" Không, em muốn em và anh an toàn. Chúng ta sẽ có một đám cưới nhỏ cạnh bờ biển, sinh con đẻ cái bên nhau đến trọn đời."
Trương Cảnh Bách mĩm cười
"Ngốc quá, mạng anh rất lớn. Không chết được đâu"
Hồ Tịnh Nghi nhìn anh, đôi mắt ướt át pha lẫn lo lắng, nhưng ánh lên một tia hy vọng. Dù đang bị vây hãm bởi những kẻ thù nguy hiểm, cô vẫn tin vào lời nói của anh, vào sự bảo vệ mà Trương Cảnh Bách dành cho cô. Anh luôn là người kiên cường, và cô cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay anh, dù biết rằng hiểm nguy vẫn đang chực chờ.
" Có chết thì anh với em cùng chết"
Họ tiến đến phía cửa thoát hiểm, ở trên toà bà cao phía bên cạnh. Có một căn phòng đang tắt điện tối om bỗng một tia sáng loé lên. Như cảm nhận được điều gì đó Trương Cảnh Bách đẩy Hồ Tịnh Nghi ra. Ngay lập tức viên đạn từ sát thủ ở toà nhà cao kia xuyên qua tấm gương của nhà hát và găm thẳng vào bụng của Trương Cảnh Bách.
" Chết tiệt, bắn trật rồi"
"Tiếc thật...mày không có cơ hội bắn lần hai" Một người phụ nữ xuất hiện phía sau chỉa súng vào đầu tay bắn tỉa rồi bóp còi.
"Đến hỗ trợ Trương Cảnh Bách đi, tôi nghĩ anh ấy không xong rồi" Trương Tĩnh Hương nói với giọng trầm trọng.
Bên này, máu từ người Trương Cảnh Bách tuôn ra như mưa.
Hồ Tịnh Nghi đứng chết lặng khi thấy Trương Cảnh Bách đố gục xuống, máu từ bụng anh trào ra đỏ thâm cả chiếc áo sơ mi trắng.
Tiếng đạn vang lên trong không gian vắng lặng của nhà hát làm trái tim cô như ngừng đập. Cô lao đến bên anh, đôi tay run rấy cố găng ép vết thương lại, nhưng máu cứ thế trào ra không ngừng.
"Anh... Cảnh Bách! Đừng, đừng chết mà!" Giọng cô nghẹn lại, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt hoảng loạn.
Trương Cảnh Bách nén đau, đôi mắt đục mờ vì mất máu nhưng vẫn cố nhìn Hồ Tịnh Nghi. Anh nhếch môi cười nhẹ, bàn tay run run đặt lên má cô.
" Anh cảm thấy rất có hối hận...anh luôn tự hỏi tại sao mình không yêu em sớm hơn...giờ thì quá muộn rồi. Kiếp sau...kiếp sau chúng ta yêu lại có được không?"
Máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nhưng trong giây phút này, Trương Cảnh Bách cảm thấy như mọi thứ xung quanh đã mờ đi. Tâm trí anh chỉ còn lại hình ảnh của Hồ Tịnh Nghi, của tình yêu chưa bao giờ được nói ra đủ.
"Yêu em là điều đẹp nhất anh từng có,"
"Anh!!!"
Sát thủ từ trong bóng tối nhân lúc hổn loạn bóp còi. Viên đạn xuyên qua ngực trái của Hồ Tịnh Nghi khiến cô lập tức ngã xuống. Máu loan ra sàn nhà. Cô lặng lẽ nhìn Trương Cảnh Bách rồi vươn tay nắm lấy tay anh.
"Em đi cùng anh.."
Tiếng khóc của Hồ Tịnh Nghi làm cho người của Thiên Minh Hội nghe thấy. Cuối cùng hai người họ được tìm thấy,
Trình Vĩ Phong cưỡng chế lôi Hồ Tịnh Nghi ra.
Trương Tĩnh Hương nhìn thấy cả hai đều bị thương thì gần như sụp đổ
" Khốn nạn!!!"
"Tiểu thư xin bĩnh tĩnh, tiểu thư Trương gia còn cần cô gánh vác"
Sát thủ của Nguy gia nhìn thầy Trình gia nhúng tay vào thì liền lập tức rút lui. Ngày hôm đó đội cứu hộ sau khi giải cứu thành công nhiều người bị mắc kẹt thì đã tìm thấy ba cái xác.
Cụ thể là Mạc Yến Hoan qua đời vì mất máu quá nhiều, trên tay còn cầm chiếc điện thoại. Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn chưa kịp gửi đi
" Con cảm ơn...ba"
Nguy. Cẩm Kỳ và Nguy. Hàn Thủ đến lúc chết vẫn nắm lấy tay nhau. Nguy. Hàn Thủ chết vì tràn khí màng phổi,
Nguy. Cẩm Kỳ chết vì mất máu quá nhiều.
Nguy gia ngay lập tức bị bắt. Nguy. Hàn sau khi nghe tin hai người con gái qua đời vì mình thì liền đau khổ tột độ, lên cơn đau tìm mà qua đời. Những người có liên quan đến Nguy gia đều bị bắt. Nguy. Cẩm Đào trở thành người trong sạch cuối cùng.
/51
|