Tại nhà hàng, St. Royal Có một đôi trai tài gái sắc bước vào,làm cho chúng sinh điên đảo trước khí phách cũng như vẻ đẹp của hai ngừoi.
Phong. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu đen. Anh mặc quần âu cũng màu đen, và đi chiếc giày mũi nhọn lịch sự. Anh ăn vận đon giản, nhưng điều đó không làm lu mờ đi vẻ đep của mình. Dì ở khía cạnh nào, người ta nếu có nhìn vào cặp đôi cũng sẽ thấy anh đang lạnh lùng, con người đó liếc đến đâu, chỗ đó liền bị đong băng. Sát khí của anh toả ra ngày càng nặng
Còn Lam, như đã tả trước, cô mặc chiếc váy màu tím, thân bên trên có dạng thiết kế giống áo yêms, còn bên dưới váy xoè ra nhẹ nhàng. Bộ váy này giúp cô đã đep còn quyến rũ gấp ngàn lần, tấm lưng trắng trần, trắng nõn, mịn mạng kia đang lấp ló đằng mái tóc xoăn nhẹ của cô. Đôi chân dài uyển chuyển, nhưng bước đầu cao ngạo. Cô ngạo mạn liếc mắt mọi thứ xung quanh, không phải vì có Phonh nên cô nghĩ chẳng ai làm gì đuoc mình, mà là thói quen thôi
Họ bước vào khu lễ tân, cô lễ tân lúc đau nhìn hai người hoa cả mắt rồi chỉ có thể thốt ra được
- Đẹp quá
Phong khó chịu lên tiếng, hỏi ở phòng nào lại đi khen. Cũng may, anh thư kí bên Lăng thị nhìn thấy liền mời hai bọn họ vào. Trưoc khi đi, anh thư kí còn liếc Lam, rồi bị đơ ngay khi liếc người con gái đó. Phong khó chịu ra mặt, liền lấy tay ôm eo, kéo cô sát vào người mình. Anh thư kí thấy vậy, khẽ kìm nén nỗi niềm của mình. Quả thực, anh chưa gặp người con gái nào đẹp như cô ấy cả.
Cánh cửa đẩy ra, lúc hai người bước vào, ông giám đốc, hay nói đúng hơn là anh giám đốc đẹp trai khẽ mỉm cười rồi nâng ni rượu với Phong, sau đó hạ xuống. Anh quay sang nhìn Lam, sững sờ vài giây, rồi anh chuyển tầm mắt sang Phong trêu chọc
- Phong, tôi không ngờ anh lại tìm được một nhóc.
- Đẹp không. Vừa nói, anh vừa thản nhiên kéo ghế cho Lam ngồi, rồi ngồi sang bên cạnh
- Hoàn hảo, tôi mượn một ngày được không. Lăng Phúc nhìn nhã, ánh mă bắt đau xem xét cô từ trên xuống dứoi
- Cô ấy không phải là những người từng lên giường với anh. Phong khoa chịu, bưng đĩa mỳ ý, cho Lam ăn
- Trinh nữ sao, thú vị. Lăng Phúc hơi nhíu màu, rồi miệng nhếch lên tà mị
- Cho tôi mượn một tiếng không được sao. Lăng phúc nhìn Phong đang cắt miếng bò bít tết
- Anh thử hỏi cô ấy xem. Phong nhàn nhạt trả lời
- Xin chào, tôi có thể vinh dự được biết quý cô xinh đẹp đây tên là gì không. Lăng Phúc mở miệng, làm quen
- Phong Thiên Lam. Nói vỏn vẹn ba chứ rồi cô uống chút rượu, quay sang nhìn Lăng Phúc rồi lại quay sang, khẽ chép miệng, nghĩ ' đúng là không bằng'
- Lam nhi, tô .. Phúc cầm tay Lam
- Đừng gọi tôi là lam nhi, cũng đừng chạm vào người tôi. Cô nhanh chong rút tay lại, quay sang nói với Phong
- Bạn anh, đúng là cái gì cũng không bằng anh. Cô nói với Phong rồi quay xuống tiếp tục ăn mì.
Phong nghe được câu đó, liền hơi ngạc nhiên nhưng rồi khẽ mỉm cừoi nhìn người con gái ngồi bên cạnh đang ăn mì, anh nhìn cô lúc lâu rồi nói.
- Em thật khiến người ta muốn điên đảo.
- Cảm ơn. Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười. Nụ cừoi của Lam khiến cho cả Phúc và Phong trong tim đều đập loạn, nụ cười đó soi sáng cho cuộc đời tăm tối của họ. Thật đẹp
- Tôi có thể mời em đi chơi chứ. Phúc không chịu thua cũng lên tiếng
- Tôi bận. Chỉ vậy
- Vậy hôm khác nhé. Phúc vẫn cô vớt vát câu cuối cùng
- Xin lôi, nhưng tôi không thích anh, vậy nên đừng mà tưu tưởng nữa. Cô nói thẳng rồi, quay sang nói với Phong
- Tôi đi vệ sinh.
- Được. Anh khẽ gật đầu, bây giờ khắp cơ thể anh tràn ngập sự ấm áp.
Phong. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu đen. Anh mặc quần âu cũng màu đen, và đi chiếc giày mũi nhọn lịch sự. Anh ăn vận đon giản, nhưng điều đó không làm lu mờ đi vẻ đep của mình. Dì ở khía cạnh nào, người ta nếu có nhìn vào cặp đôi cũng sẽ thấy anh đang lạnh lùng, con người đó liếc đến đâu, chỗ đó liền bị đong băng. Sát khí của anh toả ra ngày càng nặng
Còn Lam, như đã tả trước, cô mặc chiếc váy màu tím, thân bên trên có dạng thiết kế giống áo yêms, còn bên dưới váy xoè ra nhẹ nhàng. Bộ váy này giúp cô đã đep còn quyến rũ gấp ngàn lần, tấm lưng trắng trần, trắng nõn, mịn mạng kia đang lấp ló đằng mái tóc xoăn nhẹ của cô. Đôi chân dài uyển chuyển, nhưng bước đầu cao ngạo. Cô ngạo mạn liếc mắt mọi thứ xung quanh, không phải vì có Phonh nên cô nghĩ chẳng ai làm gì đuoc mình, mà là thói quen thôi
Họ bước vào khu lễ tân, cô lễ tân lúc đau nhìn hai người hoa cả mắt rồi chỉ có thể thốt ra được
- Đẹp quá
Phong khó chịu lên tiếng, hỏi ở phòng nào lại đi khen. Cũng may, anh thư kí bên Lăng thị nhìn thấy liền mời hai bọn họ vào. Trưoc khi đi, anh thư kí còn liếc Lam, rồi bị đơ ngay khi liếc người con gái đó. Phong khó chịu ra mặt, liền lấy tay ôm eo, kéo cô sát vào người mình. Anh thư kí thấy vậy, khẽ kìm nén nỗi niềm của mình. Quả thực, anh chưa gặp người con gái nào đẹp như cô ấy cả.
Cánh cửa đẩy ra, lúc hai người bước vào, ông giám đốc, hay nói đúng hơn là anh giám đốc đẹp trai khẽ mỉm cười rồi nâng ni rượu với Phong, sau đó hạ xuống. Anh quay sang nhìn Lam, sững sờ vài giây, rồi anh chuyển tầm mắt sang Phong trêu chọc
- Phong, tôi không ngờ anh lại tìm được một nhóc.
- Đẹp không. Vừa nói, anh vừa thản nhiên kéo ghế cho Lam ngồi, rồi ngồi sang bên cạnh
- Hoàn hảo, tôi mượn một ngày được không. Lăng Phúc nhìn nhã, ánh mă bắt đau xem xét cô từ trên xuống dứoi
- Cô ấy không phải là những người từng lên giường với anh. Phong khoa chịu, bưng đĩa mỳ ý, cho Lam ăn
- Trinh nữ sao, thú vị. Lăng Phúc hơi nhíu màu, rồi miệng nhếch lên tà mị
- Cho tôi mượn một tiếng không được sao. Lăng phúc nhìn Phong đang cắt miếng bò bít tết
- Anh thử hỏi cô ấy xem. Phong nhàn nhạt trả lời
- Xin chào, tôi có thể vinh dự được biết quý cô xinh đẹp đây tên là gì không. Lăng Phúc mở miệng, làm quen
- Phong Thiên Lam. Nói vỏn vẹn ba chứ rồi cô uống chút rượu, quay sang nhìn Lăng Phúc rồi lại quay sang, khẽ chép miệng, nghĩ ' đúng là không bằng'
- Lam nhi, tô .. Phúc cầm tay Lam
- Đừng gọi tôi là lam nhi, cũng đừng chạm vào người tôi. Cô nhanh chong rút tay lại, quay sang nói với Phong
- Bạn anh, đúng là cái gì cũng không bằng anh. Cô nói với Phong rồi quay xuống tiếp tục ăn mì.
Phong nghe được câu đó, liền hơi ngạc nhiên nhưng rồi khẽ mỉm cừoi nhìn người con gái ngồi bên cạnh đang ăn mì, anh nhìn cô lúc lâu rồi nói.
- Em thật khiến người ta muốn điên đảo.
- Cảm ơn. Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười. Nụ cừoi của Lam khiến cho cả Phúc và Phong trong tim đều đập loạn, nụ cười đó soi sáng cho cuộc đời tăm tối của họ. Thật đẹp
- Tôi có thể mời em đi chơi chứ. Phúc không chịu thua cũng lên tiếng
- Tôi bận. Chỉ vậy
- Vậy hôm khác nhé. Phúc vẫn cô vớt vát câu cuối cùng
- Xin lôi, nhưng tôi không thích anh, vậy nên đừng mà tưu tưởng nữa. Cô nói thẳng rồi, quay sang nói với Phong
- Tôi đi vệ sinh.
- Được. Anh khẽ gật đầu, bây giờ khắp cơ thể anh tràn ngập sự ấm áp.
/57
|