Một lúc sau,cả hai đến nơi.Bây giờ cũng khoảng gần 1 giờ sáng rồi nên trời tối mò,đi mà không cẩn thận thì ngã dập mặt chứ chẳng chơi.Trong khi hắn đang loay hoay tìm chỗ để xe(!!?) ấy thì nó đang có vẻ rất là vui mừng cái kiểu như sắp được một món đồ chơi mà mình yêu thích ý.
-Cô có vẻ rất là vui mừng?-Hắn hỏi khi nhìn thấy gương mặt tươi như hoa của nó.Công nhận lúc nào nó cũng có thể tươi cười được.Hắn lấy làm khó hiểu,nó lấy đâu ra cái động lực để vui tươi suốt ngày như thế
-Ờ,lâu lâu mới có cơ hội,không vui sao được!-Nó quay sang trả lời hắn và nhe răng ra cười.Ôi hình tượng thục nữ mất hết trơn rồi!Hắn nhìn mà cũng phải phì cười,công nhận bộ dạng vừa nãy của nó ngộ ghê,nhìn mà không nhịn nổi.
-Anh có vẻ rất là hay cười nhỉ?-Nó hỏi.Hắn giật mình.Ồ phải ha,dạo này kể từ khi gặp nó,hắn cười rất là nhiều.Cái tính cách lạnh lùng cố hữu của hắn bay đi đằng nào mất rồi?
-Không có!-Hắn chối và mở cửa bước ra,sợ nó tra hỏi tiếp thì chết.Ấy vậy mà nó cũng không chịu buông tha,vừa ra khỏi xe là nó chạy đến chỗ hắn và gặng hỏi.Hắn nghe mà phát chóng mặt.Nó có phải là người không?Hỏi lắm thế thì ai mà trả lời cho hết được,đã thế nó còn nói với một tốc độ chóng mặt nữa chứ.Rốt cuộc thì nó nghĩ hắn là cái thứ gì?Chong chóng chắc?
-Stop,im!-Hắn quát.Nó nghe xong mà giật mình đến nỗi ngậm miệng luôn.Hắn hài lòng quay đi ai ngờ...
Xoẹt!!!
Hắn bị một con dao cứa ngay vào má làm máu chảy xuống.Nó trố mắt nhìn,kể cả hắn.Hoá ra từ nãy đến giờ,bang Moon đã đứng ở đây.Mà cũng phải nói đến tụi bang Moon một chút chứ nhỉ?Bọn họ nghĩ hắn lạnh lùng lắm cơ ý thế mà...chậc...chậc...mềm yếu thế đấy!Lại còn hay cười nữa chứ!Lấy cái này tung lên mạng đảm bảo thu về được cả đống tiền
-Tụi mày dám?-Hắn bắt đầu cáu sau khi ý thức được phục hồi.Cái gì chứ dám làm hắn chảy máu thì ôi thôi xong,bạn chính thức được hắn tặng miễn phí cho 1 vé đi du ngoạn cùng với anh Diêm Vương luôn.
-Hừ,sao tụi tao không dám?-Một tên lên tiếng,có vẻ là không còn muốn sống nữa thì phải.Quay sang phía hắn thì sẽ thấy khuôn mặt đẹp trai kia đang đen xì đen xịt lại.Và bỗng...
Một thân ảnh lướt qua chỗ đó.Máu bắn tung toé khắp nơi.Một thân hình đổ xuống,mắt vẫn chưa nhắm lại.Những người xung quanh trợn mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
-Sao,còn ai muốn thử?-Hắn sau khi giải quyết tên kia đã quay trở lại chỗ nó đứng và hỏi.Thật đáng ngạc nhiên với tốc độ này,có thể ví hắn như một thần chết thực thụ.Nó đứng bên cạnh không những không sợ mà còn mỉm cười hài lòng.Phải thế chứ!
-Tụi mày,lên mau cho tao!-Tên cầm đầu lên tiếng một cách..."can đảm" mặc dù khuôn mặt vẫn đang còn tái mét sau khi nhìn thấy cảnh vừa nãy.Tụi kia nghe lệnh sau thì cứ nhìn nhau chần chừ nhưng cuối cùng cũng lên vì biết sớm muộn gì cũng chết mà thôi!
Trận chiến không cân sức chính thức bùng nổ!
Hắn lên đánh trước,nó chỉ đứng đó xem,đôi lúc cứ tránh ra mà thôi.Nó đang để dành sức cho cuộc vui tiếp theo chứ không phải nó sợ.
-Cô đang làm cái gì thế?Không phải là cô muốn "chơi" sao?-Hắn vừa đánh vừa nói nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ nó.Thôi mặc kệ,cô muốn làm gì thì làm.Hắn lại tiếp tục tập trung về phía trước.
Sau được đúng 10 phút,toàn bộ người ở ngoài này đều đổ gục,không còn một ai sống sót.Đây chính xác là phong cách làm việc của hắn:Nhanh-gọn-lẹ.
Cùng lúc đó,có một bàn tay bịt miệng nó lại và kéo đi.Tuy nhiên,nó không hề phản ứng hay kêu la,mặc cho người ta lôi đi.Trong khi đó,"tên bắt cóc" thì cứ nghĩ là thuốc mê là có tác dụng nên nó mới như vậy.Thật là,nghĩ sao một người như nó dễ dàng bị hạ gục chỉ bởi thứ thuốc tầm thường đó chứ,quá coi thường nó rồi.Nhưng dẫu sao đã đóng kịch thì phải đóng cho chót chứ.
Hắn xong việc quay sang định bảo nó đi về thì chả thấy nó đâu nữa nên chạy đi tìm khắp nơi.Tuy hắn giỏi võ thật nhưng đấu với nhiều người cùng một lúc như thế thì thật không phải dễ,thành ra bây giờ sức lực đã cạn kiệt.Nhưng mà có cạn thì cũng phải tìm nó cho bằng được chứ nếu mà bây giờ vác mặt về nhà một mình mà không có nó thì thảo nào cũng bị hai "hắc y nhân" chém cho chết.(P/s:Hắc y nhân ở đây là chỉ Kelvin và Devil)
-Cô có vẻ rất là vui mừng?-Hắn hỏi khi nhìn thấy gương mặt tươi như hoa của nó.Công nhận lúc nào nó cũng có thể tươi cười được.Hắn lấy làm khó hiểu,nó lấy đâu ra cái động lực để vui tươi suốt ngày như thế
-Ờ,lâu lâu mới có cơ hội,không vui sao được!-Nó quay sang trả lời hắn và nhe răng ra cười.Ôi hình tượng thục nữ mất hết trơn rồi!Hắn nhìn mà cũng phải phì cười,công nhận bộ dạng vừa nãy của nó ngộ ghê,nhìn mà không nhịn nổi.
-Anh có vẻ rất là hay cười nhỉ?-Nó hỏi.Hắn giật mình.Ồ phải ha,dạo này kể từ khi gặp nó,hắn cười rất là nhiều.Cái tính cách lạnh lùng cố hữu của hắn bay đi đằng nào mất rồi?
-Không có!-Hắn chối và mở cửa bước ra,sợ nó tra hỏi tiếp thì chết.Ấy vậy mà nó cũng không chịu buông tha,vừa ra khỏi xe là nó chạy đến chỗ hắn và gặng hỏi.Hắn nghe mà phát chóng mặt.Nó có phải là người không?Hỏi lắm thế thì ai mà trả lời cho hết được,đã thế nó còn nói với một tốc độ chóng mặt nữa chứ.Rốt cuộc thì nó nghĩ hắn là cái thứ gì?Chong chóng chắc?
-Stop,im!-Hắn quát.Nó nghe xong mà giật mình đến nỗi ngậm miệng luôn.Hắn hài lòng quay đi ai ngờ...
Xoẹt!!!
Hắn bị một con dao cứa ngay vào má làm máu chảy xuống.Nó trố mắt nhìn,kể cả hắn.Hoá ra từ nãy đến giờ,bang Moon đã đứng ở đây.Mà cũng phải nói đến tụi bang Moon một chút chứ nhỉ?Bọn họ nghĩ hắn lạnh lùng lắm cơ ý thế mà...chậc...chậc...mềm yếu thế đấy!Lại còn hay cười nữa chứ!Lấy cái này tung lên mạng đảm bảo thu về được cả đống tiền
-Tụi mày dám?-Hắn bắt đầu cáu sau khi ý thức được phục hồi.Cái gì chứ dám làm hắn chảy máu thì ôi thôi xong,bạn chính thức được hắn tặng miễn phí cho 1 vé đi du ngoạn cùng với anh Diêm Vương luôn.
-Hừ,sao tụi tao không dám?-Một tên lên tiếng,có vẻ là không còn muốn sống nữa thì phải.Quay sang phía hắn thì sẽ thấy khuôn mặt đẹp trai kia đang đen xì đen xịt lại.Và bỗng...
Một thân ảnh lướt qua chỗ đó.Máu bắn tung toé khắp nơi.Một thân hình đổ xuống,mắt vẫn chưa nhắm lại.Những người xung quanh trợn mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
-Sao,còn ai muốn thử?-Hắn sau khi giải quyết tên kia đã quay trở lại chỗ nó đứng và hỏi.Thật đáng ngạc nhiên với tốc độ này,có thể ví hắn như một thần chết thực thụ.Nó đứng bên cạnh không những không sợ mà còn mỉm cười hài lòng.Phải thế chứ!
-Tụi mày,lên mau cho tao!-Tên cầm đầu lên tiếng một cách..."can đảm" mặc dù khuôn mặt vẫn đang còn tái mét sau khi nhìn thấy cảnh vừa nãy.Tụi kia nghe lệnh sau thì cứ nhìn nhau chần chừ nhưng cuối cùng cũng lên vì biết sớm muộn gì cũng chết mà thôi!
Trận chiến không cân sức chính thức bùng nổ!
Hắn lên đánh trước,nó chỉ đứng đó xem,đôi lúc cứ tránh ra mà thôi.Nó đang để dành sức cho cuộc vui tiếp theo chứ không phải nó sợ.
-Cô đang làm cái gì thế?Không phải là cô muốn "chơi" sao?-Hắn vừa đánh vừa nói nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ nó.Thôi mặc kệ,cô muốn làm gì thì làm.Hắn lại tiếp tục tập trung về phía trước.
Sau được đúng 10 phút,toàn bộ người ở ngoài này đều đổ gục,không còn một ai sống sót.Đây chính xác là phong cách làm việc của hắn:Nhanh-gọn-lẹ.
Cùng lúc đó,có một bàn tay bịt miệng nó lại và kéo đi.Tuy nhiên,nó không hề phản ứng hay kêu la,mặc cho người ta lôi đi.Trong khi đó,"tên bắt cóc" thì cứ nghĩ là thuốc mê là có tác dụng nên nó mới như vậy.Thật là,nghĩ sao một người như nó dễ dàng bị hạ gục chỉ bởi thứ thuốc tầm thường đó chứ,quá coi thường nó rồi.Nhưng dẫu sao đã đóng kịch thì phải đóng cho chót chứ.
Hắn xong việc quay sang định bảo nó đi về thì chả thấy nó đâu nữa nên chạy đi tìm khắp nơi.Tuy hắn giỏi võ thật nhưng đấu với nhiều người cùng một lúc như thế thì thật không phải dễ,thành ra bây giờ sức lực đã cạn kiệt.Nhưng mà có cạn thì cũng phải tìm nó cho bằng được chứ nếu mà bây giờ vác mặt về nhà một mình mà không có nó thì thảo nào cũng bị hai "hắc y nhân" chém cho chết.(P/s:Hắc y nhân ở đây là chỉ Kelvin và Devil)
/37
|