Hoa Hồng Nở Bông
Đã trở lại với nhịp sống cũ, cô cảm thấy đã ổn đi phần nào dù với mọi người, cô mãi mãi không thể trở thành một phần của Đan Thiên, đặc biệt là với Dương Hải Trình
Cô bước vào lớp, tiếng bàn tán tự dưng im bặt, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô sau đó lại nói chuyện tiếp. Đã bao giờ cô được chào đón đâu
_ Ố Ồ! Ai đây?_ Giọng Nhã Uyên vang lên chua hơn bao giờ hết . Cô ta lấy tay khua khua trước mắt Hứa Anh_ Mày có nhìn rõ tao là ai không?_ Rồi cả lớp phá ra cười, Y Linh nhìn Hứa Anh khó hiểu, có lúc cô tự hỏi không biết cô ta là kiểu người gì không biết?
Cô chỉ im lặng và không có một động thái gì rằng cô đang quan tâm chuyện mà bọn họ đang nói, và điều đó tất nhiên làm Nhã Uyên tức giận, cô ta đập bàn cái Rầm!
_ Tao không ngờ mày còn gan hơn cả cóc tía đấy, Thế này thì tao phải thêm gia vị cho vừa nhỉ, coi bộ mày cẫn còn nhạt lắm, hahahaha…
_ Vậy có kẻ nào thích được như Phùng Ngọc Tâm không?_ Tia cười trên khuôn mặt Nhã Uyên vụt tắt, mặt cô ta đanh lại. Thực ra Hứa Anh không muốn nhắc lại chuyện đó làm gì nhưng để bọn chúng như thế ai mà chịu được!. Đạt được ý đồ của mình, nhìn Nhã Uyên sợ hãi và run rẩy, Hứa Anh tiến sát mặt cô ta và nói_ Đừng tưởng chỉ mình cô biết đe dọa người khác_ Rồi cô nhếch mép, nụ cười đầy ma mị nhưng cũng rất lạnh lùng, nhìn nụ cười đó mà Nhã Uyên không khỏi rùng mình. Nụ cười rất giống Dương HẢi Trình
_ Mày…_ Y Linh kéo cô ta đi
_ Bỏ mình ra! Y Linh cậu mà không bỏ tay ra thì mình sẽ không tha cho cậu
_ LÀm ơn im đi!!!!
_ Cậu to tiếng với mình sao? Bỏ tay ra!!!
Trên hành lang vang dài tiếng lanh lảnh của cô ta rồi im hẳn. Trống ngực Hứa Anh đập liên hồi, kiểu này mà chỉ cần tỏ ra run sợ một chút là chết ngay, may mà có thêm điệu cười ma quái đó, thật liều lĩnh!!
Hết giờ, Hứa Anh để tất cả mọi người bước ra khỏi lớp rồi mới đi. Cô không thích chạm mặt ai cả, Cô ngó chừng xung quanh. Sống cái kiểu này thật mệt mỏi nhưng sống lúc nào cũng âm mưu hại người khác còn mệt mỏi hơn và cô cảm thấy thật tội nghiệp cho những kẻ như vậy.
Cô tới tủ đồ của mình, nhưng…
Tủ có dấu vêt cậy khóa, cô mở tủ ra và đập vào mặt cô là một cảnh tưởng phát điên. Tất cả sách vở của cô bị cắt nát, không còn một cái nào lành cả. Thật quá đáng, bọn chúng ngày cành quá đáng
Hứa Anh tức giận, mặt cô tối sầm, cô nhìn đống sách vở mà không sao kìm được tức giận
_ Kẻ nào?kẻ nào làm ?nói đi!!!
Bọn chúng ngoác miệng ra cười, kẻ như cô thì làm gì được bọn chúng, với bọn chúng, lúc này trông cô thật lực cười, thật lực cười!
_ Kẻ như mày làm gì được bọn tao?_ Một tên con trai tiến lên phía trước_ Dù mày có được Đình Vũ Thiên che chở thì cũng chẳng làm gì được đâu, Anh HẢi Trình cũng sẽ không buông tha cho mày!!! Mày đừng cậy thế ỷ lại, mày biết không, Đình Vũ Thiên cũng chỉ coi mày là thứ đồ chơi mà thôi
“ Thứ đồ chơi?”
_ Các người nghĩ từ nghèo định nghĩa như thế nào hả? Chỉ những kẻ không bao giờ cảm thấy đủ về những gì mình đang có mới là nghèo!
Chát! Một cái tát trời giáng làm Hứa Anh ngã xuống sàn, cô ôm lấy mặt và miệng nói
_ TRần Nhã Uyên!
_ Con ranh này, mày làm tao thấy thú vị rồi đấy. Mày được lắm, không những được mà là rất được. Mày còn dám lên tiếng với ai hả? hả? ha?
Mỗi chữ Hả cô ta đều giựt tóc Hứa Anh. Hứa Anh giằng tay cô ta ra,xô cô ta ngã chúi
_ AAA!
_ Các người tìm người khác mà phá, làm ơn tránh xa tôi ra!!_ Giọng cô lạnh lùng, Hứa Anh quay người đi qua chỗ Nhã Uyên và huých vào vai cô ta
_ Con ranh!!!_ Nhã Uyên không chụi thôi, cô ta giựt phắt Hứa Anh quay lại, bị bất ngờ nên ngã như một quả tạ. Bọn người xung quanh xúm vào đá Hứa Anh, từng mùi giầy cứ như mũi dao sắc nhọn đâm vào da thịt, từ khóe miệng cô, máu trào ra.
_ CÁc người làm gì thế hả?_ Thiên từ đâu chạy tới, xô ngã những ke ngáng đường của cậu. kho đến nơi, Hứa Anh đã hoàn toàn ngất lịm. Cậu xốc cổ áo một tên lên
_ Mày đã làm gì cô ấy?! NÓI!!!!!!
_ Xin lỗi,,,,,
Rầm! Tên đó bị xô vào dãy tủ làm tủ bị đổ và đè lên người hắn. Hai tay Thiên nắm chặt, cậu bế thốc Hứa Anh lên và nhìn Nhã Uyên bằng một ánh mắt không thể phẫn nộ hơn. Trên tay cậu, máu từ miệng HỨa Anh vẫn đang chảy, cô thở khó nhọc, một cảm giác đau đớn nhen nhói trong lòng cậu
_ NHã Uyên, chúng ta gặp rắc rồi rồi_ Một cô bạn tiến đến gần Nhã Uyên, sợ sệt
Nhã Uyên cũng hơi lo lắng, nhưng lấy lại phong độ, cô ta cứng giọng
_ Nhưng Chúng ta cũng có Anh HẢi Trình!
Một giọng nói bất ngờ vang lên
_ Ồ vậy sao? – Vậy thì cô phải đi theo tôi rồi! _ Hứa Vy xuất hiện làm tất cả mọi người tản ra rồi chạy biến, chỉ còn lại mình Nhã Uyên và Y Linh.
Hứa Vy đưa một bàn tay lên, chạm vào mặt nhã Uyên rồi…
Chát!!
Cô ta quay phắt, một sự tức giận trào dâng trong đáy mắt của cô ta, cô ta nghiến răng. Hứa Vy quay người bước đi. Y Linh đỡ Nhã Uyên dậy
_ Mình đã nói rồi, mọi chuyện đều có giới hạn
_ IM đi, giới hạn ư? Mình sẽ khiến cho giới hạn không còn là giới hạn!_ Rồi đưa ánh mắt về hướng Hứa Vy vừa đi mất
Đã trở lại với nhịp sống cũ, cô cảm thấy đã ổn đi phần nào dù với mọi người, cô mãi mãi không thể trở thành một phần của Đan Thiên, đặc biệt là với Dương Hải Trình
Cô bước vào lớp, tiếng bàn tán tự dưng im bặt, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô sau đó lại nói chuyện tiếp. Đã bao giờ cô được chào đón đâu
_ Ố Ồ! Ai đây?_ Giọng Nhã Uyên vang lên chua hơn bao giờ hết . Cô ta lấy tay khua khua trước mắt Hứa Anh_ Mày có nhìn rõ tao là ai không?_ Rồi cả lớp phá ra cười, Y Linh nhìn Hứa Anh khó hiểu, có lúc cô tự hỏi không biết cô ta là kiểu người gì không biết?
Cô chỉ im lặng và không có một động thái gì rằng cô đang quan tâm chuyện mà bọn họ đang nói, và điều đó tất nhiên làm Nhã Uyên tức giận, cô ta đập bàn cái Rầm!
_ Tao không ngờ mày còn gan hơn cả cóc tía đấy, Thế này thì tao phải thêm gia vị cho vừa nhỉ, coi bộ mày cẫn còn nhạt lắm, hahahaha…
_ Vậy có kẻ nào thích được như Phùng Ngọc Tâm không?_ Tia cười trên khuôn mặt Nhã Uyên vụt tắt, mặt cô ta đanh lại. Thực ra Hứa Anh không muốn nhắc lại chuyện đó làm gì nhưng để bọn chúng như thế ai mà chịu được!. Đạt được ý đồ của mình, nhìn Nhã Uyên sợ hãi và run rẩy, Hứa Anh tiến sát mặt cô ta và nói_ Đừng tưởng chỉ mình cô biết đe dọa người khác_ Rồi cô nhếch mép, nụ cười đầy ma mị nhưng cũng rất lạnh lùng, nhìn nụ cười đó mà Nhã Uyên không khỏi rùng mình. Nụ cười rất giống Dương HẢi Trình
_ Mày…_ Y Linh kéo cô ta đi
_ Bỏ mình ra! Y Linh cậu mà không bỏ tay ra thì mình sẽ không tha cho cậu
_ LÀm ơn im đi!!!!
_ Cậu to tiếng với mình sao? Bỏ tay ra!!!
Trên hành lang vang dài tiếng lanh lảnh của cô ta rồi im hẳn. Trống ngực Hứa Anh đập liên hồi, kiểu này mà chỉ cần tỏ ra run sợ một chút là chết ngay, may mà có thêm điệu cười ma quái đó, thật liều lĩnh!!
Hết giờ, Hứa Anh để tất cả mọi người bước ra khỏi lớp rồi mới đi. Cô không thích chạm mặt ai cả, Cô ngó chừng xung quanh. Sống cái kiểu này thật mệt mỏi nhưng sống lúc nào cũng âm mưu hại người khác còn mệt mỏi hơn và cô cảm thấy thật tội nghiệp cho những kẻ như vậy.
Cô tới tủ đồ của mình, nhưng…
Tủ có dấu vêt cậy khóa, cô mở tủ ra và đập vào mặt cô là một cảnh tưởng phát điên. Tất cả sách vở của cô bị cắt nát, không còn một cái nào lành cả. Thật quá đáng, bọn chúng ngày cành quá đáng
Hứa Anh tức giận, mặt cô tối sầm, cô nhìn đống sách vở mà không sao kìm được tức giận
_ Kẻ nào?kẻ nào làm ?nói đi!!!
Bọn chúng ngoác miệng ra cười, kẻ như cô thì làm gì được bọn chúng, với bọn chúng, lúc này trông cô thật lực cười, thật lực cười!
_ Kẻ như mày làm gì được bọn tao?_ Một tên con trai tiến lên phía trước_ Dù mày có được Đình Vũ Thiên che chở thì cũng chẳng làm gì được đâu, Anh HẢi Trình cũng sẽ không buông tha cho mày!!! Mày đừng cậy thế ỷ lại, mày biết không, Đình Vũ Thiên cũng chỉ coi mày là thứ đồ chơi mà thôi
“ Thứ đồ chơi?”
_ Các người nghĩ từ nghèo định nghĩa như thế nào hả? Chỉ những kẻ không bao giờ cảm thấy đủ về những gì mình đang có mới là nghèo!
Chát! Một cái tát trời giáng làm Hứa Anh ngã xuống sàn, cô ôm lấy mặt và miệng nói
_ TRần Nhã Uyên!
_ Con ranh này, mày làm tao thấy thú vị rồi đấy. Mày được lắm, không những được mà là rất được. Mày còn dám lên tiếng với ai hả? hả? ha?
Mỗi chữ Hả cô ta đều giựt tóc Hứa Anh. Hứa Anh giằng tay cô ta ra,xô cô ta ngã chúi
_ AAA!
_ Các người tìm người khác mà phá, làm ơn tránh xa tôi ra!!_ Giọng cô lạnh lùng, Hứa Anh quay người đi qua chỗ Nhã Uyên và huých vào vai cô ta
_ Con ranh!!!_ Nhã Uyên không chụi thôi, cô ta giựt phắt Hứa Anh quay lại, bị bất ngờ nên ngã như một quả tạ. Bọn người xung quanh xúm vào đá Hứa Anh, từng mùi giầy cứ như mũi dao sắc nhọn đâm vào da thịt, từ khóe miệng cô, máu trào ra.
_ CÁc người làm gì thế hả?_ Thiên từ đâu chạy tới, xô ngã những ke ngáng đường của cậu. kho đến nơi, Hứa Anh đã hoàn toàn ngất lịm. Cậu xốc cổ áo một tên lên
_ Mày đã làm gì cô ấy?! NÓI!!!!!!
_ Xin lỗi,,,,,
Rầm! Tên đó bị xô vào dãy tủ làm tủ bị đổ và đè lên người hắn. Hai tay Thiên nắm chặt, cậu bế thốc Hứa Anh lên và nhìn Nhã Uyên bằng một ánh mắt không thể phẫn nộ hơn. Trên tay cậu, máu từ miệng HỨa Anh vẫn đang chảy, cô thở khó nhọc, một cảm giác đau đớn nhen nhói trong lòng cậu
_ NHã Uyên, chúng ta gặp rắc rồi rồi_ Một cô bạn tiến đến gần Nhã Uyên, sợ sệt
Nhã Uyên cũng hơi lo lắng, nhưng lấy lại phong độ, cô ta cứng giọng
_ Nhưng Chúng ta cũng có Anh HẢi Trình!
Một giọng nói bất ngờ vang lên
_ Ồ vậy sao? – Vậy thì cô phải đi theo tôi rồi! _ Hứa Vy xuất hiện làm tất cả mọi người tản ra rồi chạy biến, chỉ còn lại mình Nhã Uyên và Y Linh.
Hứa Vy đưa một bàn tay lên, chạm vào mặt nhã Uyên rồi…
Chát!!
Cô ta quay phắt, một sự tức giận trào dâng trong đáy mắt của cô ta, cô ta nghiến răng. Hứa Vy quay người bước đi. Y Linh đỡ Nhã Uyên dậy
_ Mình đã nói rồi, mọi chuyện đều có giới hạn
_ IM đi, giới hạn ư? Mình sẽ khiến cho giới hạn không còn là giới hạn!_ Rồi đưa ánh mắt về hướng Hứa Vy vừa đi mất
/44
|