Bệnh viện! Xung quanh chỉ có gam màu trắng đơn điệu và mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Mùi thuốc này lúc nào cũng khiên Hứa Anh buồn nôn
_ Bạn tỉnh rồi, mình lo lắng quá!_ Thiên đẩy cửa vào và vui mừng nói, cậu đặt túi đồ ăn trên bàn_ Bạn còn đau chỗ nào không?
Hứa Anh cố gượng dậy nhưng bụng cô chợt nhói lên, những cú đạp đó quả thật kinh khủng và cô không muốn nhớ lại chút nào
_ Cảm ơn…
_ Vì điều gì cơ?_ Thiên mở túi đồ ra và lấy một hộp bánh đưa cho Hứa Anh, là bánh pizza
Hứa Anh đón lấy hộp bánh, mỉm cười
_ Vì tất cả!
Cô nhi viện Từ An ấm áp, bao giờ cũng thế, luôn chào đón và yêu thương cô mỗi ngày
Cạch!
Yên ắng, yên ắng. Cô hốt hoảng nhìn đồng hồ, sớm thế này mọi người đi đâu cả rồi, cô tiến về phía tủ lạnh, một mảnh giấy ghi chú được dán vào, thì ra mọi người đi chơi. Nhưng từ đâu đó trong căn phòng yên lặng, một tiếng khóc nhỏ bé, cô đơn vang lên, kèm theo là những tiếng nấc nuốt sâu vào cổ họng. Cô sợ hãi lùi lại mấy bước nhưng âm thanh mỗi lúc một to hơn. Cô lấy hết can đảm và lại gần
_ Chuối!_ cô ôm chầm lấy nhóc em, chuyện gì xảy ra với em vậy?
_ Ư ư ư_ Chuối nghẹn ngào và từ cổ họng em, những tiếc nấc phát ra đã không thể kìm nén được nữa
_ Ngoan… nói chị nghe_ Cô vuốt vuốt mái tóc xù và ám đầu mình vào vầng trán run run_ Ngoan… kể chị nghe…Nín đi…
_ Em… em nhớ nhaaaaaa…_ Chữ NHÀ nhân dài trong nước mắt, em lại khóc lên nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt em rơi rớt hòa vào những nỗi cô đơn và những nỗi đau mất mát quá lớn
Phải rồi! Chuối được mẹ SA đưa về lúc 5 tuổi. Trước khi sống ở đây, em đã biết thế nào là gia đình, là bố là mẹ, là anh chị em. Còn bây giờ, em phải sống thiếu tình yêu thương trọn vẹn. Bố mẹ chuối chết trong một trận hỏa hoạn, từ lúc em bước chân vào ngôi nhà chung này, mọi người chỉ thấy một Phan Gia Huy nghích ngợm, chưa bao giờ thấy em nói nhớ bố, nhớ mẹ, em chỉ cười và sống như những ngày trước đây em được sống, nhưng trong đôi mắt trẻ thơ thì mọi thứ quả thật quá kiên cường. Làm sao? Làm sao một đứa trẻ 5 tuổi có thể kiên cường như thế?. Cũng như những đứa trẻ khác, cũng là một số phận không trọn vẹn, Hứa Anh được đưa về cô nhi viện khi còn quấn tã, có phải vì thế mà cô không cảm thấy chới với, thà lúc đầu không có còn hơn có rồi mất, có phải vì thế mà cô cảm thấy mình may mắn hơn. Cô không phải không có cha mẹ, họ bị lạc mất cô và chưa tìm ra được, có phải vì thế mà cô luôn cố gắng học thật giỏi để một ngày nào đó họ có thể tìm ra cô hay chính cô sẽ tìm ra họ, có phải vì thế mà cô luôn vượt qua mọi khó khăn. Nhưng với những đứa trẻ ở đây, sự chịu đựngc ủa co chỉ là một phần nhỏ bé, chúng còn kiên cường hơn cả cô.
Chuối ơi! Cô ôm chặt hơn, cô không kìm được nước mắt, cả hai chị em cũng trôi về những suy nghĩ riêng mà nơi nào đó luôn cần có tình yêu thương
Cô về phòng sau khi dỗ chuối ngủ, cô mệt mỏi nằm phịch xuống
_ A… _ Cô kêu khẽ, bụng cô lại nhói lên
Hôm nay là một ngày tồi tệ và cô chưa thể thưởng cho mình một giấc ngủ ngay được, cô phải chép lại toàn bộ sách vở nếu không thì cái dống hoang tàn này trở thành vô nghĩa, nhưng cô chẳng có bạn bè nào để mượn vở cả nên đành tự dựa vào bản thân. Cô nhìn cánh tay mình, những vết thương cứ thi nhau đến rồi đi như chưa từng xuất hiện nhưng mỗi lần chúng đến là cả một thời kì khó khăn.
Quán bar Live
Từ ngoài quán, đã nghe thấy những bản nhạc vang lên kích thích, bốc hừng hực, khuấy động cả một khu đô thị, những âm sắc của bản nhạc kì dị vang lên khiến người ngoài không khỏi rùng mình nhưng sự lôi quấn đê mê của nó thì không thể tránh khỏi. Ra vào tấp nập là những cô chiêu cậu ấm đầu đủ màu tóc, quaand áo hàng hiệu, nước hoa đắt tiền làm thành lãnh địa riêng của tuổi trẻ ngông cuồng, đốt tiền như lá mít
Đó là bên ngoài, còn bên trong thì sao? Những ánh đèn Neon quay monhf mòng, nhập nhằng k nhìn rõ mặt một ai, trừ những ánh đèn dạn quang ở những chiếc bàn tròn là đủ nhìn
Quán bar Live, quán bar to nhất thành phố Đan Thiên, lãnh địa của bọn nhà giàu
Từ một bàn tròn trong góc quán, hơi cách biệt với sàn nhảy, Y Linh ngồi uống Cotta dâu, trông cô bạn vẫn như thường ngày, không có đủ độ điên để phá điên cuồng cùng những con người thạm thời hêt thuốc chữa kia, cô mặc không quá hở hang, không quá kín, khác hẳn những con người ở đây
Nhã Uyên từ đám bệnh hoạn bước tới
_ Không nhảy à?_ Cô ta hỏi cụt lủn và dốc chai bia lên tu ừng ực
Y Linh lắc đầu_ Không thích!
_ Chà! _ Nhã Uyên cởi áo khoác ngoài, bên trong cô ta chỉ mắc áo hai dây
_ Khốn nạn, chỉ tại con nhỏ Demon đó mà mình bị phạt, cả cái tát như thấu da của Vũ Hứa Vy nữa!!!_ Cô ta vừa nói vừa lây tay quạt phần phật
_ Cô ta chẳng có lỗi gì cả!
_ Ý cậu người có lỗi là mình sao?-RẦm! Choang!_ Cô ta xô đổ bàn ngay sua khi Y Linh vừa dứt lới, cô ta trợn măt nhìn Nhã Uyên, khó chịu ra mặt_ Mình tự hỏi cậu về phe của ai đấy_ Đột nhiên cô ta khóc nức nở_ Cậu có còn nhớ Ngọc Tâm không? Cậu nhớ không hay cậu chỉ bênh con nhỏ đó, Ngọc Tâm chết rồi, chết không minh bạch, cậu nhớ không?
_ MÌnh nhớ, nhưng cậu hãy nghĩ tới hậu quả, chẳng việc làm nào mà không có hậu quả cả nó dù to hay nhỏ, cậu hành hạ cô ta như vậy, cậu có nghĩ tới ngày mình hói hận cũng không kịp không, mình bênh cô ta chỉ để các cậu không quá đà mà thôi, tin mình đi, cậu không khác gì một kẻ sát nhân
Chát!!!!! Chát!!!! Chat!!!!
Ba cái tát đau điếng, Y Linh lau máu trên khóe môi, cô choáng váng bám vào ghế
_ Nều như thế mà tốt cho cậu thì cậu cứ đánh đi, cái chết của Tâm sẽ trở thành vô nghĩa_ Cái giọng nói đó, như cô đã biết được điều gì, một cảm giác bất lực trào dâng trong cô
Nhã Uyên ngồi phịch xuống, khóc nức nở
_ Bạn tỉnh rồi, mình lo lắng quá!_ Thiên đẩy cửa vào và vui mừng nói, cậu đặt túi đồ ăn trên bàn_ Bạn còn đau chỗ nào không?
Hứa Anh cố gượng dậy nhưng bụng cô chợt nhói lên, những cú đạp đó quả thật kinh khủng và cô không muốn nhớ lại chút nào
_ Cảm ơn…
_ Vì điều gì cơ?_ Thiên mở túi đồ ra và lấy một hộp bánh đưa cho Hứa Anh, là bánh pizza
Hứa Anh đón lấy hộp bánh, mỉm cười
_ Vì tất cả!
Cô nhi viện Từ An ấm áp, bao giờ cũng thế, luôn chào đón và yêu thương cô mỗi ngày
Cạch!
Yên ắng, yên ắng. Cô hốt hoảng nhìn đồng hồ, sớm thế này mọi người đi đâu cả rồi, cô tiến về phía tủ lạnh, một mảnh giấy ghi chú được dán vào, thì ra mọi người đi chơi. Nhưng từ đâu đó trong căn phòng yên lặng, một tiếng khóc nhỏ bé, cô đơn vang lên, kèm theo là những tiếng nấc nuốt sâu vào cổ họng. Cô sợ hãi lùi lại mấy bước nhưng âm thanh mỗi lúc một to hơn. Cô lấy hết can đảm và lại gần
_ Chuối!_ cô ôm chầm lấy nhóc em, chuyện gì xảy ra với em vậy?
_ Ư ư ư_ Chuối nghẹn ngào và từ cổ họng em, những tiếc nấc phát ra đã không thể kìm nén được nữa
_ Ngoan… nói chị nghe_ Cô vuốt vuốt mái tóc xù và ám đầu mình vào vầng trán run run_ Ngoan… kể chị nghe…Nín đi…
_ Em… em nhớ nhaaaaaa…_ Chữ NHÀ nhân dài trong nước mắt, em lại khóc lên nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt em rơi rớt hòa vào những nỗi cô đơn và những nỗi đau mất mát quá lớn
Phải rồi! Chuối được mẹ SA đưa về lúc 5 tuổi. Trước khi sống ở đây, em đã biết thế nào là gia đình, là bố là mẹ, là anh chị em. Còn bây giờ, em phải sống thiếu tình yêu thương trọn vẹn. Bố mẹ chuối chết trong một trận hỏa hoạn, từ lúc em bước chân vào ngôi nhà chung này, mọi người chỉ thấy một Phan Gia Huy nghích ngợm, chưa bao giờ thấy em nói nhớ bố, nhớ mẹ, em chỉ cười và sống như những ngày trước đây em được sống, nhưng trong đôi mắt trẻ thơ thì mọi thứ quả thật quá kiên cường. Làm sao? Làm sao một đứa trẻ 5 tuổi có thể kiên cường như thế?. Cũng như những đứa trẻ khác, cũng là một số phận không trọn vẹn, Hứa Anh được đưa về cô nhi viện khi còn quấn tã, có phải vì thế mà cô không cảm thấy chới với, thà lúc đầu không có còn hơn có rồi mất, có phải vì thế mà cô cảm thấy mình may mắn hơn. Cô không phải không có cha mẹ, họ bị lạc mất cô và chưa tìm ra được, có phải vì thế mà cô luôn cố gắng học thật giỏi để một ngày nào đó họ có thể tìm ra cô hay chính cô sẽ tìm ra họ, có phải vì thế mà cô luôn vượt qua mọi khó khăn. Nhưng với những đứa trẻ ở đây, sự chịu đựngc ủa co chỉ là một phần nhỏ bé, chúng còn kiên cường hơn cả cô.
Chuối ơi! Cô ôm chặt hơn, cô không kìm được nước mắt, cả hai chị em cũng trôi về những suy nghĩ riêng mà nơi nào đó luôn cần có tình yêu thương
Cô về phòng sau khi dỗ chuối ngủ, cô mệt mỏi nằm phịch xuống
_ A… _ Cô kêu khẽ, bụng cô lại nhói lên
Hôm nay là một ngày tồi tệ và cô chưa thể thưởng cho mình một giấc ngủ ngay được, cô phải chép lại toàn bộ sách vở nếu không thì cái dống hoang tàn này trở thành vô nghĩa, nhưng cô chẳng có bạn bè nào để mượn vở cả nên đành tự dựa vào bản thân. Cô nhìn cánh tay mình, những vết thương cứ thi nhau đến rồi đi như chưa từng xuất hiện nhưng mỗi lần chúng đến là cả một thời kì khó khăn.
Quán bar Live
Từ ngoài quán, đã nghe thấy những bản nhạc vang lên kích thích, bốc hừng hực, khuấy động cả một khu đô thị, những âm sắc của bản nhạc kì dị vang lên khiến người ngoài không khỏi rùng mình nhưng sự lôi quấn đê mê của nó thì không thể tránh khỏi. Ra vào tấp nập là những cô chiêu cậu ấm đầu đủ màu tóc, quaand áo hàng hiệu, nước hoa đắt tiền làm thành lãnh địa riêng của tuổi trẻ ngông cuồng, đốt tiền như lá mít
Đó là bên ngoài, còn bên trong thì sao? Những ánh đèn Neon quay monhf mòng, nhập nhằng k nhìn rõ mặt một ai, trừ những ánh đèn dạn quang ở những chiếc bàn tròn là đủ nhìn
Quán bar Live, quán bar to nhất thành phố Đan Thiên, lãnh địa của bọn nhà giàu
Từ một bàn tròn trong góc quán, hơi cách biệt với sàn nhảy, Y Linh ngồi uống Cotta dâu, trông cô bạn vẫn như thường ngày, không có đủ độ điên để phá điên cuồng cùng những con người thạm thời hêt thuốc chữa kia, cô mặc không quá hở hang, không quá kín, khác hẳn những con người ở đây
Nhã Uyên từ đám bệnh hoạn bước tới
_ Không nhảy à?_ Cô ta hỏi cụt lủn và dốc chai bia lên tu ừng ực
Y Linh lắc đầu_ Không thích!
_ Chà! _ Nhã Uyên cởi áo khoác ngoài, bên trong cô ta chỉ mắc áo hai dây
_ Khốn nạn, chỉ tại con nhỏ Demon đó mà mình bị phạt, cả cái tát như thấu da của Vũ Hứa Vy nữa!!!_ Cô ta vừa nói vừa lây tay quạt phần phật
_ Cô ta chẳng có lỗi gì cả!
_ Ý cậu người có lỗi là mình sao?-RẦm! Choang!_ Cô ta xô đổ bàn ngay sua khi Y Linh vừa dứt lới, cô ta trợn măt nhìn Nhã Uyên, khó chịu ra mặt_ Mình tự hỏi cậu về phe của ai đấy_ Đột nhiên cô ta khóc nức nở_ Cậu có còn nhớ Ngọc Tâm không? Cậu nhớ không hay cậu chỉ bênh con nhỏ đó, Ngọc Tâm chết rồi, chết không minh bạch, cậu nhớ không?
_ MÌnh nhớ, nhưng cậu hãy nghĩ tới hậu quả, chẳng việc làm nào mà không có hậu quả cả nó dù to hay nhỏ, cậu hành hạ cô ta như vậy, cậu có nghĩ tới ngày mình hói hận cũng không kịp không, mình bênh cô ta chỉ để các cậu không quá đà mà thôi, tin mình đi, cậu không khác gì một kẻ sát nhân
Chát!!!!! Chát!!!! Chat!!!!
Ba cái tát đau điếng, Y Linh lau máu trên khóe môi, cô choáng váng bám vào ghế
_ Nều như thế mà tốt cho cậu thì cậu cứ đánh đi, cái chết của Tâm sẽ trở thành vô nghĩa_ Cái giọng nói đó, như cô đã biết được điều gì, một cảm giác bất lực trào dâng trong cô
Nhã Uyên ngồi phịch xuống, khóc nức nở
/44
|