THIẾP SẮC

Chương 10: Phong tình vạn chủng

/10


Chương 10: Phong tình vạn chủng

Edit: Thiên Nhai

Thái tử không phải người ngu, lúc nãy nàng che giấu không kịp, hiện tại muốn che dấu cũng đã muộn, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.

"Dân nữ Tần Khả Nhi tham kiến Thái tử." Trong lòng Tần Khả Nhi mặc dù buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy hành lễ.

"Tần tiểu thư không cần đa lễ, vừa nãy bổn cung bị cảnh sắc trong nội viện này hấp dẫn, lại quấy rầy đến tiểu thư." Thái Tử lời nói khách khí, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tần Khả Nhi, đang đợi Tần Khả Nhi ngẩng đầu lên.

Tần Khả Nhi biết cuối cùng cũng không tránh khỏi, chỉ có thể ngẩng đầu lên. Nhìn thấy trong mắt Thái tử có kinh diễm cùng rung động, trong lòng hơi trầm xuống.

"Nếu Thái Tử thích cảnh sắc ở trong này, vậy cùng xem với tỷ tỷ, dân nữ không quấy rầy Thái Tử cùng tỷ tỷ." Thật sự không muốn cùng Thái Tử có bất kỳ quan hệ gì, Tần Khả Nhi khách khí mà xa cách.

Nàng nhớ là Thái Tử thích Tần Minh Nguyệt, Tần Minh Nguyệt cũng mong chờ đối với vị trí Thái tử phi.

Điều này Tần Chính Sâm cùng lão phu nhân cũng đã ngầm đồng ý.

Tần Minh Nguyệt là kinh thành đệ nhất tài nữ, cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, lại là con gái của Thừa tướng, vị trí Thái tử phi này tất nhiên đảm đương nổi.

Nhưng lúc này Tần Minh Nguyệt lại tính toán thời cơ khiến cho Thái Tử nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng?

Vì vậy ngay lúc này, nàng thật có chút không nhìn thấu được tâm tư của Tần Minh Nguyệt.

Nghe được lời nói của Tần Khả Nhi, Thái Tử kinh ngạc, nàng đây là ý gì? Hắn là Thái Tử, mỗi một nữ nhân nhìn thấy hắn, đều tìm cách thu hút sự chú ý của hắn, nghĩ cách tới gần hắn, tìm mọi cách lấy lòng, đủ loại nhu tình.

Mà nàng lại tránh hắn?

Làm cho Thái tử ngạc nhiên hơn là, ngay dưới ánh mắt sáng ngời ngời của hắn, Tần Khả Nhi thực sự xoay người rời khỏi.

"Thái tử, muội muội không thích bị quấy rầy." Tần Minh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Thái Tử không ngừng biến hóa, cười đầy thâm ý.

"Thật sao?" Trên mặt Thái tử rõ ràng thêm vài phần lãnh ý, bị một nữ nhân đối xử như vậy, đây là lần đầu tiên. Trong lòng tức giận, lại không cam tâm.

Nghĩ đến việc hoàng thượng tứ hôn, nghĩ đến Tần Khả Nhi phải gả cho Bách Lý Mặc, trong con ngươi lãnh ý nhiều hơn vài phần.

Tần Khả Nhi như vậy cùng Tần Minh Nguyệt so sánh, cũng không kém hơn chút nào, mặc dù đồng dạng đều là con gái Thừa tướng, nhưng sau lưng Tần Khả Nhi có Hàn gia, còn có một Hàn Dật Trần.

Nếu để Tần Khả Nhi gả cho Bách Lý Mặc, hậu quả, hắn không dám nghĩ tới.

Ba ngày sau, Tần Khả Nhi tiến cung.

Chuyện tình Sở vương lập phi tự nhiên không thể qua loa, nghe nói hết thảy đều do Thái hậu đặc biệt an bài tốt đẹp.

Cho nên, lần này tiến cung không chỉ có Tần Khả Nhi, còn có rất nhiều những vị tiểu thư khác chưa xuất giá, như vậy thật không giống như tứ hôn, giống tuyển phi hơn.

Hoặc là Thái hậu vốn là có chủ ý này, hiển nhiên thái hậu đối với Tần Khả Nhi là vô cùng không hài lòng.

Lòng dạ Tần Khả Nhi vô cùng nhẹ nhõm.

Xem ra, hôm nay nàng tiến cung chỉ cần đi qua đi lại, là có thể an toàn trở về.

Tần Minh Nguyệt tự nhiên cũng phải cùng tiến cung, dọc theo đường đi đối với Tần Khả Nhi hỏi han ân cần cẩn thận, nhất là vào hoàng cung, sau khi xuống xe ngựa, lại tốt đến nỗi khiến cho người không thể nói gì được.

Trước mặt người ngoài, cho tới bây giờ Tần Minh Nguyệt đều là xinh đẹp thiện lương, ôn nhu hiền lành.

"Minh Nguyệt, ngươi cũng tiến cung sao." Ngang qua ngự hoa viên, liền trùng hợp gặp được hoàng hậu.

"Minh Nguyệt thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Tần Minh Nguyệt ngơ ngác một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lập tức cung kính hành lễ.

Tần Khả Nhi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trùng hợp này là có người cố ý an bài, cùng Tần Minh Nguyệt tuyệt không tránh khỏi liên quan.

"Dân nữ Tần Khả Nhi thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Tần Khả Nhi cũng hành lễ.

"Ừm, Khả Nhi đã lớn thật rồi, như thế nào còn mang mạng che mặt giống như trước kia." Hoàng hậu cười khẽ, cao quý mà u nhã, cũng không thấy được bất kỳ khác thường nào.

Tần Khả Nhi hơi cụp mắt xuống, vẫn chưa trả lời, bởi vì nàng biết câu hỏi này của hoàng hậu, không cần nàng đáp lại, chỉ sợ là ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều).

Mấy ngày hôm trước Thái tử nhìn thấy bộ dạng thật sự của nàng, không có khả năng hoàng hậu không biết.

"Minh Nguyệt, Khả Nhi, đã là giữa trưa rồi, trời vô cùng nóng, vừa vặn bổn cung sai người chuẩn bị đồ uống ướp lạnh, các ngươi cũng có lộc ăn, vừa lúc đi ngang qua, vậy tới đây uống một chén đi." Hoàng hậu nói như tự nhiên tùy ý, phảng phất thật sự hết thảy đều là trùng hợp.

Trong đôi mắt cụp xuống của Tần Khả Nhi có thêm vài phần cười lạnh, kỳ thật vở kịch này không có chút cao minh nào, lừa Tần Khả Nhi trước kia còn có thể.

Lừa nàng? Thật sự quá đơn giản rồi.

Nhưng đó là hoàng hậu, ở bên cạnh hoàng hậu, mệnh lệnh của hoàng hậu ai dám từ chối?

Tần Khả Nhi cũng chỉ có thể đi đến đình nghỉ mát, nhận lấy đồ uống lạnh cung nữ đưa tới.

Bưng đồ uống lạnh lên, đôi mắt Tần Khả Nhi đột nhiên trầm xuống, đồ uống lạnh này tuyệt đối có vấn đề.

Hiện tại Tần Khả Nhi đã biết rõ dụng ý Tần Minh Nguyệt mang Thái Tử đến gặp nàng là gì rồi, nguyên lai là ở tại chỗ này đợi nàng đây.

Giờ phút này, đôi mắt của hoàng hậu và Tần Minh Nguyệt đều nhìn chằm chằm nàng, nàng tin tưởng, nếu là nàng không uống, hai người này chỉ sợ là đổ cũng sẽ tìm cách đổ hết vào miệng nàng.

Cho nên, vở kịch này, kỳ thật căn bản bọn họ không cần phải diễn thật cao minh.

Đôi mắt Tần Khả Nhi híp lại, bưng đồ uống lạnh, hơi cuộn mạng che mặt lên, thời gian trôi qua từng miếng từng miếng uống vào, không dư một miếng.

Trong lúc đó, Tần Minh Nguyệt vẫn chú ý đến ống tay áo của Tần Khả Nhi, thấy ống tay áo nàng hoàn toàn khô ráo, đôi mắt đẹp lóe lên.

Đồ uống lạnh nhiều như vậy, cho dù giấu trong ống tay áo cũng giấu không được.

Trên mặt hoàng hậu thêm vài phần cười khẽ.

"Minh Nguyệt, trước đó vài ngày bổn cung lệnh cho ngươi cắt một vài hoa văn đã mang tới chưa?" Hoàng hậu nhìn Tần Minh Nguyệt, tựa hồ thật sự đột nhiên nhớ tới.

"Hồi hoàng hậu, Minh Nguyệt có mang theo, bất quá vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng muội muội, bỏ quên ở trên xe ngựa, muội muội, có thể phiền Ánh Thu giúp ta đem tới được không?" Tần Minh Nguyệt liên tục phụ họa trả lời.

"Được, Ánh Thu ngươi đi đi." Tần Khả Nhi giả vờ giống như không hề phát hiện, nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.

Ánh Thu rời đi không lâu, một cung nữ liền vội vàng đi đến, nói thái hậu muốn gặp hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt.

"Muội muội, thái hậu tìm ta, ta đi trước vậy, tự ngươi đi Hoà Ninh cung đi, từ nơi này đi về phía trước, rất nhanh sẽ tới." Tần Minh Nguyệt trước khi đi, lại còn không quên biểu hiện ôn nhu hiền lành, nghiêm túc dặn dò.

"Được." Tần Khả Nhi cười khẽ gật đầu, cũng không nói toạc ra, các nàng đã diễn trò, sao nàng lại không hảo hảo phối hợp chứ.

Vì vậy sau khi hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt rời đi, Tần Khả Nhi cũng tự nhiên đứng lên, dựa theo lời nói của Tần Minh Nguyệt, thời gian trôi qua đi thẳng về phía trước, kỳ thật, nàng biết, hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt vẫn chưa thật sự rời đi, lúc này hẳn là từ một nơi bí mật gần đó theo dõi nàng.

Khoé miệng Tần Khả Nhi nâng lên một tia cười khẽ, bước chân cũng không dừng lại.

Dọc theo đường đi, cực kỳ im lặng, cũng không gặp bất cứ người nào, càng đi về phía trước, càng yên lặng.

"Tần tiểu thư, thật trùng hợp." Đi ngang qua núi giả, Thái tử đột nhiên xuất hiện, vô cùng trùng hợp.

Tần Khả Nhi sững sờ, không nhúc nhích, hai đôi mắt khẽ hiện ra vài phần mê ly cùng hoảng hốt.

Thái tử nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng mừng thầm, trực tiếp đi về phía trước, giữ tay nàng lại, thâm tình chân thành, "Ngươi biết không? Bổn cung lần đầu gặp ngươi, liền thích ngươi."

"Thái tử." Tần Khả Nhi cũng không có tránh né, ánh mắt càng hiện ra vẻ mê ly, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh, thích không? Thích dùng hành vi đê tiện, xấu xa này để hãm hại nàng.

Người không phạm nàng, nàng tuyệt không phạm người, nhưng bọn hắn cố tình phạm tội quan trọng trên đầu nàng, vậy đừng trách nàng.

"Đến, cùng Bổn cung." Thái tử thấy bộ dạng nàng, trong lòng đúng là không nhịn được, dắt nàng, liền trực tiếp đi đến sau núi giả.

Tần Khả Nhi không cự tuyệt, tùy ý để hắn nắm, làm cho trong lòng Thái tử càng thêm vui mừng.

Xem ra kế hoạch của mẫu hậu đã thành công.

Hôm nay, hắn nhất định phải có được Tần Khả Nhi, hơn nữa còn phải hung hăng nhục nhã Bách Lý Mặc.

Người mà Hoàng thượng hạ chỉ làm vương phi của Bách Lý Mặc giờ phút này lại đang ở sau hòn núi giả quyến rũ Thái tử, làm chuyện mà chỉ có phu thê mới được làm, như vậy đối với Bách Lý Mặc tuyệt đối là một sự sỉ nhục.

Hơn nữa hắn chọn núi giả này, đối diện Thanh Như các, mỗi lần Bách Lý Mặc tiến cung đều tới Thanh Như các trước, lúc này chỉ sợ đang ở trong Thanh Như các.

Sau đó, hắn sẽ cho Bách Lý Mặc tận mắt thấy nữ nhân này 'quyến rũ' hắn như thế nào, trúng loại thuốc kia, Tần Khả Nhi tất nhiên sẽ nhiệt tình như lửa.

"Khả Nhi, Bổn cung thật sự thích ngươi." Đằng sau núi giả, Thái tử nhu tình thổ lộ, có mấy phần thực, mấy phần giả, cũng chỉ có một mình hắn biết.

"Thái tử." Tần Khả Nhi cười tươi như hoa, thanh âm mềm mại tựa hồ có thể chảy ra nước.

Tay ngọc khẽ giơ lên, ngay cả khăn trong tay, mềm mại lướt nhẹ trên mặt của Thái tử, khóe mắt chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, khóe môi chậm rãi đặt lên môi Thái tử cách một lớp khăn.

Thân mình hơi nghiêng về phía trước, mềm mại không xương, mắt đầy mê ly, xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Hầu kết của Thái Tử khẽ động, theo bản năng nuốt nước miếng, chợt cảm thấy trong miệng ngọt ngào, mỹ sắc trước mặt, ngay cả nước miếng cũng ngọt.

"Chủ tử, thủ hạ đi giết nàng." Trong Thanh Như các, ánh mắt Phi Ưng lạnh lùng ẩn ẩn sát khí.

"Đứng nhìn." Thần sắc nam tử như thường, lạnh nhạt không dao động, hai chữ ngắn gọn lại đưa cuồng vọng của hắn đẩy đến cực hạn.

Hắn cảm thấy vở kịch này sẽ không kết thúc tầm thường như vậy, mấy ngày hôm trước hắn còn nghe nói chuyện ba lão gia hoả kia đến Tĩnh Lạc hiên.

Mà giờ khắc này, nữ nhân này thuận theo một cách quỷ dị, chủ động đến đáng sợ. Nhất cử nhất động ở bên trong, không thấy chút bị động nào.

Hoặc sẽ có chuyện tình phát sinh ngoài dự kiến.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, chuyện kế tiếp, không chỉ là xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn), mà còn làm cho hắn từ trước đến nay không có chút rung động, dù trời sập xuống đầu lông mày cũng không thèm động, lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là hung hãn đến mức đáng sợ.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status