Chương 8: Thương xót cho cái ghế.
Edit: Thiên Nhai.
"Làm sao?" Mộ Dung Kiệt ý thức được chuyện không tốt, trong thanh âm có thêm vài phần trống rỗng.
"Nô tỳ vừa rồi không cẩn thận để keo dán của tiểu thư trên ghế đá quên không dọn dẹp, thị lang đại nhân lại vô tình ngồi trên ghế đá này." Ánh Thu rũ mắt, vẻ mặt ảo não cùng tự trách.
Cũng vô cùng bình tĩnh thu hồi bức tranh trên bàn.
Tần Khả Nhi cười nhạt, xem ra kế hoạch rất thành công, nàng chính là cố ý để Mộ Dung Kiệt nhìn thấy bức tranh này, tất nhiên là không thể để hắn nhìn kỹ, phát hiện ra bất thường.
Nếu như thế, Mộ Dung chắc chắn sẽ kinh hãi sợ sệt.
Mộ Dung Kiệt sợ sệt, tự nhiên sẽ báo cho tất cả mọi người trong Mộ Dung gia, như vậy tất cả mọi người trong Mộ Dung gia tự nhiên cũng sẽ sợ hãi.
Nàng đoán không bao lâu nữa, lão gia của Mộ Dung gia sẽ ra mặt.
Lúc đó màn kịch này sẽ lập tức đến hồi kết.
"Keo." Mộ Dung Kiệt run run, hiển nhiên vẫn chưa biết rõ sự lợi hại của keo dán, thân thể khẽ nhúc nhích, muốn đứng dậy, nhưng lại không đứng lên được, vì đã hoàn toàn bị dính chung một chỗ.
Ngay lập tức, mặt hắn liền đen lại, dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ đến tình huống này, dĩ nhiên càng không nghĩ tới bộ dáng của mình lúc này lại như vậy.
Giờ phút này hắn tự nhiên cũng không lòng dạ nào nghĩ đến chuyện bức tranh.
"Thị lang đại nhân thật giống như yêu thích cái ghế đá này, vậy liền đem cái ghế này cho thị lang đại nhân đi." Tần Khả Nhi đứng yên, ung dung cười hào phóng.
Nàng đặc biệt sử dụng keo vạn năng, thoa khắp bề mặt ghế đá, một khi bị dính vào, sẽ rất khó tách ra.
Y phục mặc trong mùa hè vốn là phong phanh, không cần nói đến y phục, chỉ sợ keo đã sớm xuyên thấu qua y phục, dính vào da thịt.
Có điều so với những âm mưu toan tính của huynh muội họ muốn đẩy nàng vào chỗ chết thì chút trừng phạt nho nhỏ này thực sự không coi vào đâu.
Mộ Dung Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp tàn nhẫn bóp chết nàng, chỉ tiếc ngay lúc này hắn không nhúc nhích được, hơn nữa động một chút, da đầu liền đau.
Đây rốt cuộc là món đồ gì? Làm sao lợi hại như vậy?
Mặc dù bây giờ đã tự mình thể nghiệm, Mộ Dung cũng không dám tin mình lại dính vào mặt ghế, động cũng không động.
Hắn biết rõ, nàng cố ý.
Hắn ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ đến nàng sẽ giở trò trên mặt ghế.
"Làm sao vậy? Không thể động?" Thấy Mộ Dung Kiệt phẫn nộ, tàn nhẫn, tuyệt tình nhưng nhiều hơn vẫn là vẻ mặt thống khổ, Nam Cung Ngọc giờ khắc này đã kinh sợ đến mức không phân biệt được phương hướng, hắn đột nhiên vui mừng vì chính mình vừa nãy đứng im không nhúc nhích, không có ngồi xuống.
"Ai, thương xót cho cái ghế, ta còn có việc khác cần phải làm." Tần Khả Nhi vẻ mặt đầy tiếc hận than nhẹ, nhưng nàng chỉ thương xót cho ghế của nàng.
Vừa mới dứt lời, đã ung dung quay người, chậm rãi cất bước rời đi.
Mộ Dung Kiệt đột nhiên có một loại cảm xúc kích động muốn giết người.
Nam Cung Ngọc lại như đang rơi vào trong mộng, không biết là say hay tỉnh.
Nàng thật sự đã thay đổi, ung dung thả nhiên, trêu đùa Mộ Dung Kiệt, hơn nữa chuyện tình của Thanh Thanh, tất nhiên là do nàng tận lực gây nên.
Thanh Thanh từ trước đến nay rất thông minh, vậy mà dễ dàng bị nàng thiết kế, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để khiến hắn ngạc nhiên.
Chứ đừng nói chi là nàng chỉ cần giơ tay hấc chân một cái liền toát ra mùi vị phong nhã.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng liếc hắn một cái, nàng là đang trách hắn? Hận hắn? Trả thù hắn sao?
Sau cùng, Mộ Dung Kiệt tự nhiên phải quay về, đương nhiên cũng đem theo ghế đá, là Nam Cung Ngọc sai người nhấc ghế đá bỏ vào cỗ kiệu mang đi.
Bất quá, ngày hôm sau, Mộ Dung công tử không có đến Hình bộ, nghe nói là bị đau mông.
Ngày thứ ba, phụ thân của Mộ Dung Thanh Thanh, đương triều trung đường (nội các đại học sĩ) đại nhân Mộ Dung Viễn đến, đi cùng còn có Tĩnh vương gia, còn có cả Thừa tướng phụ thân của Tần Khả Nhi.
Mộ Dung Kiệt không có tới, có thể là mông chưa lành, Nam Cung Ngọc lại đến đây, chỉ là một mạch đi theo đứng sau cùng.
Ánh Thu nhìn thấy cục diện này, vô cùng lo sợ, đây không phải là đến đây tìm tiểu thư tính sổ chứ? Không phài là bị phát hiện rồi chứ.
"Phụ thân đến thăm Khả Nhi sao?" Tần Khả Nhi cười như gió xuân ấm áp, cho dù lúc này nàng đang mang khăn che mặt, nhưng trong đôi mắt đầy ý cười, rực rỡ đến nỗi khiến người khác không mở mắt nổi, "Còn có cả Tĩnh Vương cùng Mộ Dung đại nhân."
Ba người kinh ngạc, ngay cả lễ nghi chào hỏi cơ bản nàng cũng không biết?
Bất quá, sau đó lại mừng thầm, quả nhiên là đần độn, đã như thế, mọi chuyện liền dễ giải quyết.
Trong nháy mắt, trong lòng lòng ba người có chút biến hoá.
"Phụ thân nghe nói ngươi cùng Mộ Dung tiểu thư xảy ra chút chuyện, Mộ Dung tiểu thư cũng không phải cố ý, Mộ Dung đại nhân nhờ vi phụ đến đây, nói với ngươi một tiếng, hi vọng ngươi không truy cứu nữa, dù sao không phải chuyện lớn, bức tranh Quan Âm kia mẫu thân ngươi quay về vẫn có thể vẽ lại." Tần Chính Sâm nói rất tự nhiên, chỉ là đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười kia, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, không tự nhiên dời ánh mắt.
"Được." Đôi mắt của Tần Khả Nhi vẫn tràn đầy ý cười như trước không một chút thay đổi, trái lại tựa hồ càng thêm mấy phần rực rỡ, ung dung thoải mái đáp ứng một tiếng.
Nhưng đáy lòng lại lạnh tới cực điểm, đây chính là phụ thân của nàng, lại rất bình tĩnh nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy, một chút cũng không hỏi đến tình hình của nàng.
Tất cả mọi người có chút bất ngờ, tựa hồ không nghĩ tới nếu nàng đã đem việc này nháo đến tai Hình bộ, lại nhẹ nhàng đáp ứng như vậy.
Mộ Dung Viễn nghĩ đến Mộ Dung Kiệt, trong lòng thầm buồn bực, cái gì a, nói nữ nhân bình thường này đáng sợ giống như yêu ma, nhất định phải là hắn tự mình đến cầu xin Tần Chính Sâm, kính xin Tĩnh vương gia cùng đến, kỳ thực có điều không hiểu được con bé này.
Vẻ mặt Nam Cung Ngọc đầy bất ngờ, nàng đồng ý nhanh như vậy sao?
"Ba năm không gặp, Khả Nhi đã lớn thật rồi, đã biết thấu tình đạt lý." Trên mặt Tần Chính Sâm thêm vài phần cười khẽ, nhưng không phải vì nàng biết thấu tình đạt lý, mà là bởi vì Tần Khả Nhi trước mặt người ngoài cho hắn mặt mũi.
"Có điều." Nhưng nét mặt cười của Tần Chính Sâm vẫn chưa hoàn toàn tản ra, Tần Khả Nhi suy tư một hồi, đột nhiên mở miệng lần thứ hai.
Mặt cười của Tần Chính Sâm cứng đờ.
Mộ Dung Viễn ngơ ngác, trên mặt lộ vẻ tức giận, là có ý gì, nói được rồi lại nhưng, đùa bỡn người à, lá gan của nàng cũng quá lớn rồi, bọn họ là loại người mà nàng có thể đùa bỡn sao?
"Phụ thân đại nhân, mẫu thân hiện tại đã dẫn đệ đệ đi xem bệnh, không biết khi nào mới có thể trở về, vạn nhất có lúc không về được hoặc không vẽ ra được một bức giống như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Tần Khả Nhi đưa mắt nhìn Tần Chính Sâm, ngoại trừ một chút lo lắng, còn có chút thuần khiết khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Trong lúc nhất thời, Tần Chính Sâm không còn gì để nói.
Đối với Tần Khả nhi, hắn chưa bao giờ yêu thích, thậm chí là căm ghét, nhưng bởi vì có nguyên nhân là Hàn gia, hắn cũng phải đành thính chi nhậm chi (buông xuôi bỏ mặc).
Lúc này nhất thời bị nàng hỏi ngược lại, trong lòng âm thầm buồn bực, có điều, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tần Khả Nhi, cũng không tiện nói cái gì. Huống chi những lời nàng nói đều là hợp tình hợp lý.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Mộ Dung Viễn nhẫn nhịn tức giận hỏi.
"Đúng nha, phải làm sao cho phải đây?" Tần Khả Nhi một mặt ảo não, một mặt làm khó dễ.
"Có cái gì khó làm, thả Thanh Thanh ra, đến lúc lệnh đường trở về vẽ thêm một bộ không được sao, thừa tướng vừa nãy cũng nói rất rõ ràng." Mộ Dung Viễn không nhịn được, "Lập tức đến Hình bộ thả người."
Vừa dứt lời, liền quay người, ý muốn rời đi.
Tần Khả Nhi cũng không phản ứng đặc biệt gì, vẫn là vẻ mặt tinh khiết, trong mắt cũng không thấy bất kì biểu hiện khác thường nào, chỉ tuỳ ý bưng ly trà trong tay lên, hơi cuộn khăn che mặt, uống một chút, lập tức nhíu mày, uất ức oán giận, "Ánh Thu, trà này đắng quá."
"Tiểu thư, trà nào cũng đắng." Ánh Thu không rõ vì sao, những người khác lại càng không biết Tần Khả Nhi là có ý gì, bất quá nàng cũng chỉ là thuận miệng nói theo.
"Không đúng nha, ta nhớ ở nhà ông ngoại có một loại trà ngọt, không đắng chút nào." Đôi mắt Tần Khả Nhi chớp chớp, trong mắt vẫn là ngây thơ khiến người khác không thể nào nghi ngờ.
Tuy rằng Tần Khả Nhi vẫn là gương mặt ngây thơ, nhưng khi nghe Tần Khả Nhi nói tới ông ngoại, vẽ mặt liền nhao nhao, có chút thay đổi.
Mộ Dung Viễn có ý muốn rời đi, liền dừng bước.
"Vậy Ánh Thu đi Hàn phủ xin Hàn đại nhân một ít." Ánh Thu hiểu ý, liên tục đáp lời Tần Khả Nhi, lời nói của Ánh Thu cũng thật khéo léo, không phải là đến Hàn phủ, mà là tận lực nói thành đến gặp Hàn đại nhân.
"Ừ, nhanh đi, tuỳ tiện hỏi ông ngoại một chút chuyện này nên làm thế nào? Đầu ta đau quá." Tần Khả Nhi liên tục gật đầu, trong mắt loé lên một chút chờ đợi.
Ông ngoại đáng yêu của nàng từ quan ở nhà khẳng định rất tẻ nhạt, nàng không ngại tìm một chút chuyện vui cho ông ngoại.
Mọi người lập tức biến sắc.
/10
|