Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương
Chương 130.1 : Lúc tình cảm chúng ta bị chia cắt...cũng là lúc ta không còn bên nhau
/140
|
2 người phóng chiếc xe đến 1 bờ hồ yên tĩnh để nói chuyện , trong vài giây ngắn ngủi 2 người chỉ im lặng nhìn mặt hồ yên ả không có đến 1 ngọn sóng nhỏ lăn tăn giống với không khí yên lặng lúc này của họ
'' chuyện gì ? nói nhanh đi ''
'' Xuân , em thật sự ...không hề có chút tình cảm gì với anh sao ? ''
Nghe xong câu hỏi mà cô thật sự chỉ muốn bật cười thành tiếng , người đàn ông này thật sự có vấn đề rồi , ngày xưa câu này anh ta đã ? cô không biết bao nhiêu lần rồi mà giờ lại còn hỏi thêm đk nữa thì đúng là phục không còn chỗ để mà phục thêm nữa
'' tôi đã nói chuyện này rất lâu từ trước rồi , anh còn thắc mắc được hay sao ? ''
'' vậy là em chưa quên được Long ? ''
Lại thêm 1 câu ? hết sức là hốc búa với tình thế này chắc cô chỉ còn đường thừa nhận mất
'' thì sao nào ? ''
'' vậy em nói đi , anh có điểm gì không tốt để xứng với hắn ta ''
Trần Thiên Bảo quay ra nắm lấy 2 vai cô hỏi dồn dập , nhận ra được 1 sự đau đầu không hề nhẹ ở đây cô dằng tay TTB ra rồi quát lên
'' ANH BỊ ĐIÊN RỒI , CHUYỆN TÌNH CẢM KHÔNG THỂ NÓI YÊU LÀ YÊU Đ...''
đúng lúc cô đang nói dở thì TTB giữ chặt đầu cô rồi áp sát môi mình vào môi cô , lúc này cô chỉ ngửi thấy 1 mùi rượu nồng nặc trong miệng anh ta ...Ức quá cô dùng mọi sức lực để đấy anh ta ra và cuối cùng TTB nhận được 1 cái tát tóe lửa từ Xuân
'' ĐỒ KHỐN ! SAO ANH DÁM LÀM THẾ VỚI TÔI ? ''
'' TẠI VÌ ANH YÊU EM ''
'' NHƯNG TÔI KHÔNG YÊU ANH ''
'' VÌ SAO ? ''
'' VÌ SAO THÌ CŨNG CHẲNG CÓ GÌ LQ ĐẾN ANH CẢ , chào anh ...tôi đi ''
Nói rồi cô băng qua bên đường trong nỗi bối rồi , thấy TTB vẫn còn đuổi theo mình thì chạy thật nhanh , không để ý rằng bên cạnh mình 1 chiếc xe tải chở hàng đang lao nhanh tới , đúng lúc chiếc xe đó gần đâm vào cô thì cô nhắm chặt mắt lại rồi cảm nhận được 1 lực đẩy mạnh và nhanh về phía mình , lúc này người cô bị đẩy sang 1 bên
RẦM
1 tiếng phanh xe cái két ttttt
từ trên mui xe 1 người lăn xuống dưới nền đường , máu me đầy mình ...
Cô đứng dậy phủi tay và còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã thấy TTB nằm giữa đường đằng trước chiếc ô tô tải , quay đầu lại nhìn mọi thứ cô không tự chủ được bản thân chỉ có thể chạy đến đỡ lấy người đàn ông đó
'' THIÊN BẢO , THIÊN BẢO ? ''
'' Xuân ...trước khi mắt ...anh ...nhắm lại ...hãy cho anh nói...nói rằng ...anh yêu em ''
Tất cả đã kết thúc , TTB đã buông thõng đôi tay trong lòng cô , trái tim anh giờ thấy rất ấm áp nhưng còn cô ...cô đã gây ra 1 tội lỗi rất lớn , cô cầm máy điện thoại gọi tới tấp cho xe cứu thương , gọi xon thì cũng là lúc trời đổ mưa , lúc này cô không còn lí trí đâu để mà nghĩ tới buổi hẹn giữa cô và Long
1 ng ra đi
1 người ở lại
vào lúc này chẳng ai có thể thấu hiểu được rằng cô đã tạo dựng cho anh cảm giác của 4 năm trước , hôm nay ....cô lại phải để anh cầm chiếc hộp và 100 bông hoa hồng đó đứng giữa trời mưa ....2 lần ...2 lần rồi ...Sau chuyện này cô phải làm gì để bù đắp
______________________________
một màu tăm tối
Hãy cho anh hay… Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn…
Em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu…
Em thấy mình đơn lạnh
Nếu em gọi điện mà…
Bạn bè em chẳng ai có ở nhà
Em có thể trốn chạy, nhưng nào thể vượt qua
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời…
Nào phải mất tiền mua
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em
Nếu em cần một người thực quan tâm đến em
Nếu lòng em buồn… con tim em giá lạnh
Khi ấy một tình yêu chân thành có thể làm được gì
...Anh sẽ chỉ em xem
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Hãy cho anh hay…
Bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng mình
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên anh, anh sẽ giúp em đến nơi ấy… cùng anh
Nếu màn đêm phủ lên em bao giá lạnh, u buồn
Nếu mỗi ngày qua, bao khó khăn vẫn ngăn em cất bước
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu e
Trần Thiên Bảo nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , phòng cấp cứu bật đèn lên để thực cuộc kiểm tra , cuối cùng ông bác sỹ đi ra và nói với cô rằng bây giờ anh ta cần mổ , vì bị chấn thương ở đầu khá mạnh nên có thể ca mổ này sẽ khó khăn hơn nhưng dù có được hay không thì chắc chắn anh ta chỉ có thể sống được không quá 4 tháng , nói xong thì ông vỗ vai cô 1 cách u buồn rồi đi luôn . cô đứng đó , tự trách bản thân mình , cô đang làm cái gì thế này ...cô đã ..trễ hẹn với Long ...ngoài trời đang mưa....cô làm TTB bị tai nạn ...cô làm cho cuộc sống của người đàn ông này kết thúc vì tính ích kỷ của mình
TRỜI ƠI ! ngay lúc này cô chỉ muốn hét lên 1 điều rằng cô không muốn như vậy mà cô muốn thời gian quay trở lại ...
Giá như ...cô chậm thêm 1 chút
Giá như ...cô biết lắng nghe thêm 1 chút
Thì liệu TTB có thế không ? Không , lúc đó anh ta vẫn sẽ an toàn và sống tiếp và cũng không có dính dáng gì đến cô .
Đứng đó 1 lúc thì giường bệnh của TTB được đẩy ra , cô đi theo rồi làm giấy nhập viện cho anh ta , cô đi bộ dọc hành lang và lấy 1 lon coca uống để xả street nhưng ai ngờ khi vừa cầm lon coca lên , quay người lại thì cô thấy Long đang đứng ngay đằng sau mình , cô giật mình làm rơi mất lon coca
'' L...Long ? ''
'' cô không đến là vì cái lí do này sao ?''
'' không ...mọi chuyện không phải thế đâu ''
'' vậy thì ...cô đến đây để làm gì với TTB , nói chuyện với anh ta rồi đưa anh ta vào bệnh viện à ? ''
'' không phải vậy đâu ...tôi không đến là vì đã xảy ra 1 số chuyện ''
'' là chuyện cô đưa anh ta vào đây mà bỏ mặc tôi sao ? ''
'' nhưng tình thế lúc đó hết sức nguy cấp ''
'' vậy sao cô không từ chối gặp anh ta ngay từ ban đầu đi ? ''
'' cái này ...''
'' vậy mà tôi đã từng nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ quay lại nhưng ai ngờ đâu người cản bước tình yêu này lại là cô ''
Vừa nói Long vừa cười , 1 nụ cười thật sự thê lương
'' xin lỗi ...em không cố ý ''
'' cô nghĩ với tình thế này cô còn giải thích được gì với tôi ngoài 2 từ xin lỗi ''
'' ...''
'' chúng ta kết thúc tại đây đi ''
'' Long ...''
Trong khoảnh khắc hắn nói ra từ đó làm cho tim cô đau đớn , trong đôi mắt sâu tưởng chừng như không đáy kia đang nhìn cô có 1 chút gì đó tiếc nuối nhưng cũng không kém phần chối bỏ ...Như muốn quên đi tất cả trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng u ám nhìn cô cuối cùng anh cất bước ra đi . Anh đi rồi cô mới nhận ra rằng mình đã đánh mất cơ hội quay trở về bên anh và làm cho tình cảm này kết thúc thêm lần nữa và điều tồi tệ hơn hết cô đã làm anh đau thêm lần nữa , anh đi rồi cô cảm tưởng như hành lang dài qua , cô khuỵu xuống sàn nhà khóc nức lên , luôn miệng nói xin lỗi nhưng đâu biết bây giờ đã quá muộn để nói ra điều đó với 1 người đàn ông đã yêu cô hết lòng .
'' Xuân ''
Đúng lúc đó thì DH chạy đến thì thấy cô với tình cảnh này thì vội vàng đến bên bạn
'' chuyện gì đã xảy ra ? ''
DH hỏi nhưng Xuân không nói gì cô chỉ tiếp tục ôm lấy DH mà khóc mặc cho ánh mắt của bao người đang nhìn mình cô cũng không quan tâm
TTB vì cô mà chỉ sống được không bao lâu
Cô cũng chỉ vì quá sơ xuất mà đánh mất tình yêu của mình
Mặc dù DH không hiểu gì nhưng cô biết 1 điều ...người có thể làm cho bạn cô khóc điên đảo như vậy thì chỉ có thể là Long ....chỉ có thể là Long mới có thể làm cô khóc như vậy ...
Không hiểu sao lúc này DH thấy thật sự quá bối rối , mối tình này làm cho cô khó hiểu mà khó hiểu là ở cả 2 người chứ không riêng gì Long hay Xuân . Yêu nhau ...có cơ hội đến với nhau ...nhưng cuối cùng thì cũng hư bột hư đường hết ...nếu là DH cô cá cô sẽ chết vì đau đầu từ lâu rồi ...
'' đừng khóc nữa , mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà ''
Gạt đi nước mắt trên mặt Xuân rồi 2 người đến chỗ TTB .
'' chuyện gì ? nói nhanh đi ''
'' Xuân , em thật sự ...không hề có chút tình cảm gì với anh sao ? ''
Nghe xong câu hỏi mà cô thật sự chỉ muốn bật cười thành tiếng , người đàn ông này thật sự có vấn đề rồi , ngày xưa câu này anh ta đã ? cô không biết bao nhiêu lần rồi mà giờ lại còn hỏi thêm đk nữa thì đúng là phục không còn chỗ để mà phục thêm nữa
'' tôi đã nói chuyện này rất lâu từ trước rồi , anh còn thắc mắc được hay sao ? ''
'' vậy là em chưa quên được Long ? ''
Lại thêm 1 câu ? hết sức là hốc búa với tình thế này chắc cô chỉ còn đường thừa nhận mất
'' thì sao nào ? ''
'' vậy em nói đi , anh có điểm gì không tốt để xứng với hắn ta ''
Trần Thiên Bảo quay ra nắm lấy 2 vai cô hỏi dồn dập , nhận ra được 1 sự đau đầu không hề nhẹ ở đây cô dằng tay TTB ra rồi quát lên
'' ANH BỊ ĐIÊN RỒI , CHUYỆN TÌNH CẢM KHÔNG THỂ NÓI YÊU LÀ YÊU Đ...''
đúng lúc cô đang nói dở thì TTB giữ chặt đầu cô rồi áp sát môi mình vào môi cô , lúc này cô chỉ ngửi thấy 1 mùi rượu nồng nặc trong miệng anh ta ...Ức quá cô dùng mọi sức lực để đấy anh ta ra và cuối cùng TTB nhận được 1 cái tát tóe lửa từ Xuân
'' ĐỒ KHỐN ! SAO ANH DÁM LÀM THẾ VỚI TÔI ? ''
'' TẠI VÌ ANH YÊU EM ''
'' NHƯNG TÔI KHÔNG YÊU ANH ''
'' VÌ SAO ? ''
'' VÌ SAO THÌ CŨNG CHẲNG CÓ GÌ LQ ĐẾN ANH CẢ , chào anh ...tôi đi ''
Nói rồi cô băng qua bên đường trong nỗi bối rồi , thấy TTB vẫn còn đuổi theo mình thì chạy thật nhanh , không để ý rằng bên cạnh mình 1 chiếc xe tải chở hàng đang lao nhanh tới , đúng lúc chiếc xe đó gần đâm vào cô thì cô nhắm chặt mắt lại rồi cảm nhận được 1 lực đẩy mạnh và nhanh về phía mình , lúc này người cô bị đẩy sang 1 bên
RẦM
1 tiếng phanh xe cái két ttttt
từ trên mui xe 1 người lăn xuống dưới nền đường , máu me đầy mình ...
Cô đứng dậy phủi tay và còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã thấy TTB nằm giữa đường đằng trước chiếc ô tô tải , quay đầu lại nhìn mọi thứ cô không tự chủ được bản thân chỉ có thể chạy đến đỡ lấy người đàn ông đó
'' THIÊN BẢO , THIÊN BẢO ? ''
'' Xuân ...trước khi mắt ...anh ...nhắm lại ...hãy cho anh nói...nói rằng ...anh yêu em ''
Tất cả đã kết thúc , TTB đã buông thõng đôi tay trong lòng cô , trái tim anh giờ thấy rất ấm áp nhưng còn cô ...cô đã gây ra 1 tội lỗi rất lớn , cô cầm máy điện thoại gọi tới tấp cho xe cứu thương , gọi xon thì cũng là lúc trời đổ mưa , lúc này cô không còn lí trí đâu để mà nghĩ tới buổi hẹn giữa cô và Long
1 ng ra đi
1 người ở lại
vào lúc này chẳng ai có thể thấu hiểu được rằng cô đã tạo dựng cho anh cảm giác của 4 năm trước , hôm nay ....cô lại phải để anh cầm chiếc hộp và 100 bông hoa hồng đó đứng giữa trời mưa ....2 lần ...2 lần rồi ...Sau chuyện này cô phải làm gì để bù đắp
______________________________
một màu tăm tối
Hãy cho anh hay… Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn…
Em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu…
Em thấy mình đơn lạnh
Nếu em gọi điện mà…
Bạn bè em chẳng ai có ở nhà
Em có thể trốn chạy, nhưng nào thể vượt qua
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời…
Nào phải mất tiền mua
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em
Nếu em cần một người thực quan tâm đến em
Nếu lòng em buồn… con tim em giá lạnh
Khi ấy một tình yêu chân thành có thể làm được gì
...Anh sẽ chỉ em xem
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Hãy cho anh hay…
Bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng mình
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên anh, anh sẽ giúp em đến nơi ấy… cùng anh
Nếu màn đêm phủ lên em bao giá lạnh, u buồn
Nếu mỗi ngày qua, bao khó khăn vẫn ngăn em cất bước
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu e
Trần Thiên Bảo nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , phòng cấp cứu bật đèn lên để thực cuộc kiểm tra , cuối cùng ông bác sỹ đi ra và nói với cô rằng bây giờ anh ta cần mổ , vì bị chấn thương ở đầu khá mạnh nên có thể ca mổ này sẽ khó khăn hơn nhưng dù có được hay không thì chắc chắn anh ta chỉ có thể sống được không quá 4 tháng , nói xong thì ông vỗ vai cô 1 cách u buồn rồi đi luôn . cô đứng đó , tự trách bản thân mình , cô đang làm cái gì thế này ...cô đã ..trễ hẹn với Long ...ngoài trời đang mưa....cô làm TTB bị tai nạn ...cô làm cho cuộc sống của người đàn ông này kết thúc vì tính ích kỷ của mình
TRỜI ƠI ! ngay lúc này cô chỉ muốn hét lên 1 điều rằng cô không muốn như vậy mà cô muốn thời gian quay trở lại ...
Giá như ...cô chậm thêm 1 chút
Giá như ...cô biết lắng nghe thêm 1 chút
Thì liệu TTB có thế không ? Không , lúc đó anh ta vẫn sẽ an toàn và sống tiếp và cũng không có dính dáng gì đến cô .
Đứng đó 1 lúc thì giường bệnh của TTB được đẩy ra , cô đi theo rồi làm giấy nhập viện cho anh ta , cô đi bộ dọc hành lang và lấy 1 lon coca uống để xả street nhưng ai ngờ khi vừa cầm lon coca lên , quay người lại thì cô thấy Long đang đứng ngay đằng sau mình , cô giật mình làm rơi mất lon coca
'' L...Long ? ''
'' cô không đến là vì cái lí do này sao ?''
'' không ...mọi chuyện không phải thế đâu ''
'' vậy thì ...cô đến đây để làm gì với TTB , nói chuyện với anh ta rồi đưa anh ta vào bệnh viện à ? ''
'' không phải vậy đâu ...tôi không đến là vì đã xảy ra 1 số chuyện ''
'' là chuyện cô đưa anh ta vào đây mà bỏ mặc tôi sao ? ''
'' nhưng tình thế lúc đó hết sức nguy cấp ''
'' vậy sao cô không từ chối gặp anh ta ngay từ ban đầu đi ? ''
'' cái này ...''
'' vậy mà tôi đã từng nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ quay lại nhưng ai ngờ đâu người cản bước tình yêu này lại là cô ''
Vừa nói Long vừa cười , 1 nụ cười thật sự thê lương
'' xin lỗi ...em không cố ý ''
'' cô nghĩ với tình thế này cô còn giải thích được gì với tôi ngoài 2 từ xin lỗi ''
'' ...''
'' chúng ta kết thúc tại đây đi ''
'' Long ...''
Trong khoảnh khắc hắn nói ra từ đó làm cho tim cô đau đớn , trong đôi mắt sâu tưởng chừng như không đáy kia đang nhìn cô có 1 chút gì đó tiếc nuối nhưng cũng không kém phần chối bỏ ...Như muốn quên đi tất cả trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng u ám nhìn cô cuối cùng anh cất bước ra đi . Anh đi rồi cô mới nhận ra rằng mình đã đánh mất cơ hội quay trở về bên anh và làm cho tình cảm này kết thúc thêm lần nữa và điều tồi tệ hơn hết cô đã làm anh đau thêm lần nữa , anh đi rồi cô cảm tưởng như hành lang dài qua , cô khuỵu xuống sàn nhà khóc nức lên , luôn miệng nói xin lỗi nhưng đâu biết bây giờ đã quá muộn để nói ra điều đó với 1 người đàn ông đã yêu cô hết lòng .
'' Xuân ''
Đúng lúc đó thì DH chạy đến thì thấy cô với tình cảnh này thì vội vàng đến bên bạn
'' chuyện gì đã xảy ra ? ''
DH hỏi nhưng Xuân không nói gì cô chỉ tiếp tục ôm lấy DH mà khóc mặc cho ánh mắt của bao người đang nhìn mình cô cũng không quan tâm
TTB vì cô mà chỉ sống được không bao lâu
Cô cũng chỉ vì quá sơ xuất mà đánh mất tình yêu của mình
Mặc dù DH không hiểu gì nhưng cô biết 1 điều ...người có thể làm cho bạn cô khóc điên đảo như vậy thì chỉ có thể là Long ....chỉ có thể là Long mới có thể làm cô khóc như vậy ...
Không hiểu sao lúc này DH thấy thật sự quá bối rối , mối tình này làm cho cô khó hiểu mà khó hiểu là ở cả 2 người chứ không riêng gì Long hay Xuân . Yêu nhau ...có cơ hội đến với nhau ...nhưng cuối cùng thì cũng hư bột hư đường hết ...nếu là DH cô cá cô sẽ chết vì đau đầu từ lâu rồi ...
'' đừng khóc nữa , mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà ''
Gạt đi nước mắt trên mặt Xuân rồi 2 người đến chỗ TTB .
/140
|