Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương

Chương 131: chương 130.2 : Quyết định hy sinh

/140


1 tuần cuối cùng cũng trôi qua , TTB nhanh chóng xuất viện để về lại biệt thự , vì bây giờ sức khỏe anh còn yếu vậy nên là toàn quyền quản lí tập đoàn đều thuộc về Xuân và Diệp Hân . Dù vậy nhưng người thường xuyên đến để lo công việc nhất chỉ có DH còn xuân thò lúc này vẫn ở cạnh TTB để chăm sóc cho anh

Trên con đường đầy hoa thuộc địa bàn của Trần gia Xuân đẩy chiếc xe lăn

” vậy l;à được mấy tháng rồi nhỉ ? ” _ TTB

” 3 tháng rồi ”_X

” nhanh thật ” _TTB

” anh lạnh không ? ”

” không , cảm ơn em ”

” đầu mùa Xuân rồi nên rất dễ có gió se se lạnh vì vậy anh nhớ phải giữ ấm cơ thể mình nhé ! ”

” uk ”

”….”

” anh vẫn không thể tin có ngày em lại chấp nhận ở bên cạnh anh ”

” vậy thì giờ anh hãy tin là vừa biwr vì ngay lúc này em cũng đang ở bên anh đây ”

” uk ”

Gió mùa xuân lúc này lại ùa về , nhưng đơn thuần chỉ là 1 ngọn gió của sự dịu nhẹ khiến cho lòng ta thấy thanh thản nhưng trong lòng của 2 người lúc này vẫn còn đọng lại rất nhiều thứ . TTB biết Xuân bên anh cũng do sự thương hại còn cô thì hiện giờ đang mong nhớ đến 1 người khác …1 người mà 3 tháng trước cô vẫn còn thấy …cô vẫn còn nhìn …thậm trí vẫn còn cơ hội để về bên người đó vậy mà bây giờ mọi thứ đã vụt mất … Cô đã có thể nhìn thấy được ánh mặt trời đời cô khi cô đồng ý …nhưng sự thật sự…khi mà cô nghĩ đến hạnh phúc đó thì cô đâu thể nghĩ đến ngoài TTB thì vẫn còn nhiều thứ ngăn cản tình yêu đó …

” mình về thôi anh ”

” uk , tùy em ”

Chiếc xe lại lăn bánh 1 cách chậm rãi trên con đường chỉ có 2 người bọn họ , 1 chút gió , 1 chút nắng hòa lẫn tạo thành không khí mát mẻ xen lẫn sự nhẹ nhàng…

______________________________________________________

Trở lại về nhà , bây giờ đến lượt phiên của Xuân đến tập đoàn lo công việc . Nhìn dáng vẻ mệt mỏi sen lẫn ưu phiền của bạn thật sự Diệp Hân không nỡ nhưng có lẽ đã đến lúc cô phải nói cho TTB biết để anh ta trả Xuân về đúng vị trí của mình ngày xưa …DH biết chứ …cô biết là nếu làm như vậy thì không khác nào lấy dao đâm thẳng vào nỗi đau hiện giờ của ai đó nhưng để Xuân hạnh phúc nốt đoạn đường còn lại thì cô vẫn hy vọng Xuân có thể được bên cạnh người mình yêu .

Cốc Cốc Cốc

TTB đang ngồi trong phòng đọc báo thì nghe thấy tiếng gõ cửa

” vào đi ”

” Thiên Bảo ”

” Diệp Hân ? ”

” tôi có chuyện muốn nói với anh ”

” chuyện gì ? ”

” chuyện về Xuân ”

Nghe DH nói đến đây TTB hơi khựng lại 1 chút nhưng cũng mời DH ngồi rồi 2 người nói chuyện . Cuối cùng cô từ từ kể ra mọi thứ cho TTB nghe , nghe xong thực sự TTB không thể kìm chế được bản thân mình mà quay mặt đi , không dám nhìn vào đôi mắt chan chứa đầy sự thật của người ngồi đối diện

” Thiên Bảo…hức ….tôi xin anh …xin anh hãy để cô ấy quay trở về bênh cạnh Long …cô ấy cần có Long ….giờ cô ấy cũng giống như anh thôi ….làm ơn …huhu…hức h…ức ”

” đủ rồi , cô đừng nói gì nữa …tôi tự biết tôi phải làm gì …cô đi đi ”

Giọng nói tỏ vẻ không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa TTB đuổi DH đi , mặc dù anh cũng muốn hỏi thêm về bệnh tình của Xuân và cách cứu trữa bởi anh nghĩ nếu có thể mong là mẫu tủy của cô cũng sẽ giống với mẫu tủy của anh vì thật ra TTB cũng thuộc mẫu tủy đặc biệt nên bị tai nạn cũng nhanh chóng để lại thương tích …

DH cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng và cuối cùng TTB ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ , nhìn và cảm nhận lấy ánh nắng mặt trời kia , anh nghĩ Xuân chắc hẳn cũng muốn cảm nhận lấy ánh mặt trời đời cô và thật sự nghĩ tới ánh mặt trời đó thì chỉ có thể là Long mới đem lại cho cô được những thứ mà cô cần trong suốt cuộc đời . Và cuối cùng TTB đã quyết định đem tặng cho cô thứ mà có thể làm cho cô sống và ở bên cạnh người cô yêu .

” Đường Anh …cô sắp xếp cho tôi 1 cuộc gặp mặt với lão đại của Trí gia nhé ”

Nhấc chiếc điện thoại bàn lên và nói TTB chỉ nhận được 1 sự ấp úng rõ ràng từ phía bên kia

” à …Trần tổng , nghe vẻ điều này hơi khó ”

” cô cứ nói là tôi có chuyện quan trọng mà anh ta hằng thắc mắc ”

” vâng ”

Cúp máy , TTB chuẩn bị mọi thứ rồi chờ cuộc điện thoại của Đường Anh …Gặp Long rồi anh sẽ nói cho Long nghe toàn bộ sự thật và sẽ nói luôn với Long về vụ anh sẽ hiến tủy cho Xuân để cô được sống …Chứ bây giờ thật sự anh không còn cơ hội để mà cho cô thêm được 1 cái gì tốt đẹp …

Ánh mặt trời bên ngoài cũng dần tắt đi , cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi lại

” được chưa ? ” TTB

” dạ . 8h tối nay ạ ”

” cảm ơn cô ”

” không có gì đâu Trần tổng ”


/140

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status