Ban đêm, trong khuê phòng của Văn Thành công chúa.
Các ngươi đều lui xuống cả đi.
Cô gái cởi bỏ bộ váy màu xanh xuống, trên người chỉ còn lại áo ngủ, mấy nha hoàn nhất thời do dự, rồi cũng hành lễ lui ra ngoài.
Nàng thổi tắt nến trên chân đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu rọi. Bóng nàng thướt tha đi lại trong phòng vài bước, cuối cùng đi đến trước giường, nằm xuống. Khi ánh trăng chiếu tới nàng đó, một cặp mắt trong trẻo, rõ ràng là Tô Hợp.
Tô Hợp nằm trên giường, lại rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cầm trong tay.
Về phần thanh chủy thủ trong tay áo… nàng vẫn cất vào chỗ cũ. Nếu không tới thời điểm vô cùng bất đắc dĩ, tốt nhất không nên kinh động tới biểu ca.
Ngoài cửa sổ, âm thanh tiếng mõ vang lên ba nhịp, tim Tô Hợp thắt lại, tâm lý đề phòng cao độ.
Ánh trăng lúc này giống như bị mây mù che khuất, bên dưới không còn được ánh trăng chiếu rọi, giơ tay lên còn không nhìn rõ năm ngón tay. Đến bây giờ mà vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ hái hoa tặc kia đã đề phòng rồi sao? Không biết bên phía Bạch Lược thế nào? Nàng nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một phần vì căng thẳng, một phần vì phấn khích.
Tuy rằng nàng vô cùng xem thường hành vi dâm nhục nữ nhân làm chuyện vui của hái hoa tặc, cũng không muốn cùng hắn giao chiến, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Thứ nhất: thủ đoạn của hái hoa tặc này không tầm thường, chưa từng có ai có thể tóm được hắn, khơi dậy tính háo thắng của nàng; thứ hai: quan phủ khẳng định hái hoa tặc này là Hàn Cận, Tô Hợp lại cho rằng không đúng, còn ôm hy vọng giúp Hàn Cận giải oan; thứ ba: lần này hắn dám động tới Nhạn nhi, thật sự không thể tha thứ được.
Tô Hợp khẽ thở dài, ngay sau đó, liền nghe thấy một tràng cười ngả ngớn. “Dùng ngươi để thay thế Tuyết Nhạn tiểu thư, cũng không tệ.”
Tô Hợp hoảng hốt. Nàng không phát hiện ra, người này âm thầm không một tiếng động, đã đi vào trong phòng. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhấc thanh nhuyễn kiếm đâm về phía có tiếng nói. Không trúng.
Giọng nói của người kia lại vang lên phía sau lưng nàng, dường như rất gần. “À, hóa ra lại là một vị hiệp nữ, lại có trò hay để xem rồi.”
Giọng nói này rất dịu dàng, thế nhưng lại khiến Tô Hợp căng thẳng. Nàng dừng động tác, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía sau.
Không có gì cả. Người này thân hình quỷ dị, chẳng lẽ lại là hồn ma? Tô Hợp dùng thanh nhuyễn kiếm chắn trước người, cẩn thận bước từng bước.
Một bàn tay thình lình hiện ra tóm lấy thắt lưng nàng, bên tai Tô Hợp bị người đó thổi một ngụm khí. Tô Hợp xoay người lại, đá một cước, nhưng vẫn không đá trúng.
Ánh trăng khi nãy bị mây mù che khuất giờ dần dần ló ra, Tô Hợp nhân cơ hội này nhìn quanh phòng. Không có ai. Nàng càng thêm lo lắng.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh như băng điểm vào mạch môn của nàng, tay nàng đau đớn, thanh nhuyễn kiếm rơi xuống đất, còn chính mình bị người lạ ôm ngang người. Ánh trăng sáng quắc, chiếu vào mặt kẻ đó.
Đúng là Hàn Cận thật.
Giờ phút này Hàn Cận thần sắc yêu mị, cặp mắt trong suốt kia lại đong đầy dục niệm. Tô Hợp ngẩn người. Vẻ ngoài người này đúng là Hàn Cận, nhưng khí chất, thần thái lại khác hoàn toàn.
“Tiểu nương tử, các người giấu Tuyết Nhạn tiểu thư ở đâu rồi?”
Quả nhiên hắn không tìm thấy Nhạn nhi. Tô Hợp nhẹ nhàng thở ra. “Lần này, ngươi đừng mơ tưởng đạt được mục đích.”
Hàn Cận nhếch môi cười cười. Tốt thôi. Không có nàng, có ngươi cũng không tệ.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt ái muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Tô Hợp. Vẫn là xử nữ. Đúng là vô cùng mĩ vị.
Rốt cuộc Tô Hợp cũng hiểu đâu là điểm không thích hợp, Hàn Cận từng gặp qua nàng, thế nhưng bây giờ lại biểu hiện là không biết nàng. Trong phòng, tiếng va chạm lớn như vậy, thế mà những người mai phục bên ngoài lại không có ai tiến vào.
Nếu hắn không phải Hàn Cận, vậy hắn là ai? Tay Tô Hợp lén cho vào trong tay áo tìm chủy thủ. Hàn Cận nhìn nàng, nở một nụ cười mê người. Khuôn mặt Tô Hợp bị nhìn chằm chằm, cả người nóng lên, trong đầu không nghĩ được gì nữa
Tiểu nương tử, đêm xuân ngắn ngủi, cần gì phải làm lãng phí thời gian như vậy? Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào tay Tô Hợp, từ trong tay áo nàng rút ra thanh chủy thủ, ném vào một góc sáng sủa.
Tô Hợp không có phản ứng, cặp mắt trong trẻo trở nên mờ ảo, hô hấp cũng khó khăn.
“Ngoan lắm.” Hàn Cận giơ tay lên xoa nhẹ má nàng. “Để Cận đưa nàng đi nếm thử cực lạc hoan ái, được không?”
Tô Hợp hơi nhếch môi, cố nhíu mày, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Trong mắt Hàn Cận ánh lên một tia sáng màu hồng quỷ dị. Hắn đưa Tô Hợp đến sát vách tường, đang muốn cúi xuống chạm vào môi nàng, lại đột nhiên dừng lại.
Bùa trừ tà? Hàn Cận nhíu nhíu mày, lại giãn ra. Đáng tiếc là vô dụng với ta.
Hắn liếm môi, giơ tay chạm vào đai lưng của Tô Hợp.
Á! Thân hình Hàn Cận run rẩy, dục sắc trên mặt nhanh chóng biến mất.
Hóa ra là ngươi. Một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trong phòng.
Bạch Lược? Hàn Cận kinh hoảng nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia.
Bạch Lược nhìn y phục của Tô Hợp bị lộ ra, trên mặt lộ ra sát ý, đầu ngón tay dài ra, nâng tay đánh về phía Hàn Cận. Hàn Cận khó khăn nghiêng mình tránh thoát.
Bạch Lược lạnh lùng cười. Muốn trốn ư?
Tay hắn bấm quyết, đầu ngón tay bắn ra một đạo bạch quang.
Bạch quang xuyên qua thân thể Hàn Cận, bức ra một hồng ảnh (thân ảnh màu hồng).
Hồng ảnh đó bị bạch quang giam giữ, không thể động đậy.
Bạch Lược nhìn sang Tô Hợp, ôm nàng vào lòng, thổi nhẹ lên mảnh sương mù che phủ cặp mắt. Phá!
Cặp mắt Tô Hợp dần dần trong suốt trở lại.
Tiểu Bạch? Ta ——
Hắn dùng mị thuật.
Mị thuật? Tô Hợp nghĩ tới lúc nãy mình mê man, khuôn mặt đỏ lên.
Thảo nào…
Bạch Lược! Tốt xấu gì thì ta và ngươi cũng thuộc hồ tộc Thanh Khâu, sao ngươi phải làm khó ta? Hồng ảnh bị nhốt trong bạch quang giãy dụa.
Tô Hợp nhìn Hàn Cận đang bất tỉnh nằm dưới đất, lại nhìn hồng ảnh đang nói kia. “Lại là hồ ly ư?”
Vẻ mặt Bạch Lược giận dữ. “Hồng Cận! Ngươi dám nhập vào trong người Hàn Cận, dùng hắn để hút máu nữ nhân sao? Thanh Khâu hồ tộc chúng ta, từ khi nào có loại bại hoại như ngươi?”
“Liên quan gì tới ngươi! Ngươi cũng không phải Hồ vương, không có quyền xử lý ta! Cho dù có tu thành tiên hồ thì sao, ngươi vẫn chỉ là đồ tạp chủng!”
Hồng ảnh không cam lòng, giãy dụa. Những lời nói này hiển nhiên đâm thẳng vào tim Bạch Lược, tay hắn giơ lên, đạo bạch quang biến mất, lộ ra một nam tử tóc đỏ đang chật vật, không chịu nổi.
Tay phải Bạch Lược duỗi ra, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một cây ngân quang ánh sáng rực rỡ, nhìn có chút giống kiếm của phái Nga Mi, sắc bén vô cùng.
Cửu vĩ châm? Hồng Cận giật mình, sắc mặt vô cùng khủng hoảng. Ngươi - ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi giết ta, nhị thúc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhị thúc của ngươi, ta còn không để vào trong mắt. Bạch Lược nhẹ tay phất lên, cửu vĩ châm đâm thẳng vào ngực, thật sâu xuyên qua.
Hồng Cận thét lên một tiếng thảm thiết, ngất đi. Tay Bạch Lược nắm chặt, cửu vĩ châm biến mất không thấy đâu nữa. Tô Hợp lúc này mới phục hồi tinh thân, chạy nhanh tới bên Hàn Cận. “Hắn vẫn chưa chết.”
Bạch Lược thở dài. Hóa ra hắn bị yêu hồ nhập xác, oan uổng nhận tội danh.
Tiểu Bạch, ngươi giết Hồng Cận rồi sao?
Bạch Lược lắc đầu. Ta chỉ là chặt đứt gân hắn, để hắn từ nay về sau không thể làm hại nhân gian mà thôi. Hắn bình tĩnh nhìn Hồng Cận nằm dưới đất. “Không ngờ hắn dám đối xử với nàng như vậy, xử lý hắn thế này vẫn còn nhẹ đấy.”
Tô Hợp cong môi. “Hắn vẫn chưa làm gì ta mà.”
Không làm gì? Bạch Lược bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng nàng. Nếu ta đến chậm một bước, hắn sẽ thực hiện được. Nếu hắn khiến nàng tổn thương, ta ——
Ngươi sẽ làm gì? Tô Hợp ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở nụ cười động lòng người.
Bạch Lược giật mình, cười nhẹ. Nương tử, nàng từng nói nàng không thích nam nhân vô dụng. Vậy vi phu có được coi là nam nhân hữu dụng không?
Tô Hợp không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Miễn cưỡng có thể coi là như vậy.
Miễn cưỡng? Bạch Lược khẽ cười một tiếng. Xem ra vi phu còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Tô Hợp le lưỡi làm mặt quỷ trêu hắn. Đương nhiên.
Vậy nương tử có thể cho vi phu một chút khích lệ không?
Bạch Lược cúi mặt xuống, chậm rãi lại gần đôi môi kiều diễm trong lòng. Tim Tô Hợp đâp thình thịch, thân thể lần nữa lại nóng lên, chỗ bị hắn ôm cảm giác nóng bỏng. Đợi chút!
Tô Hợp giơ tay, hai tay chắn vào ngực hắn, đầu nghiêng ra sau. Bạch Lược nhíu mày.
Tô Hợp đảo mắt. Nói mau, có phải ngươi dùng mị thuật với ta không? Bạch Lược ngạc nhiên. Nương tử, nàng cho là với tư sắc của vi phu, còn cần dùng loại thuật này sao?
Tô Hợp nhăn mày nghĩ nghĩ. Điều này cũng đúng. Nhưng vì sao gần đây mình luôn không nhịn được muốn nhìn trộm hắn?
Nương tử...
Bạch Lược lại cúi xuống
Đợi chút! Tô Hợp kêu ngừng.
Nương tử, lại làm sao vậy?
“Người bên ngoài đâu hết rồi?”
“Bọn họ bị yêu hồ Hồng Cận dùng kết giới chắn ở ngoài, nếu không nàng cho là vì sao họ vẫn chưa tiến vào chứ?” Bạch Lược bất đắc dĩ thở dài.
Nhạn nhi đâu? Muội ấy vẫn ổn chứ?
Vẫn ổn. Bạch Lược ôm chặt tay, làm cho nàng càng gần sát hắn. Nương tử, nàng cứ hỏi đông hỏi tây, muốn phân tán sự chú ý của ta hay sao?
Tô Hợp chép chép miệng. Không có.
Nương tử trước kia không phải còn muốn vi phu thoát y thị tẩm sao? Bạch Lược nhớ tới chuyện cũ, có chút buồn cười. Sao bây giờ lại còn thẹn thùng?
Tô Hợp cũng không rõ. Trước kia chỉ coi chuyện này như việc không thể không làm để hoàn thành tâm nguyện, mà bây giờ… Bây giờ, thì có gì khác chứ?
Chẳng lẽ chính mình yêu thương hắn ?
Trong lòng chỉ tràn đầy lý tưởng và tiền tài, cuối cùng vẫn dành một nơi cho Bạch Lược sao?
Lúc nàng ý thức được điều này, lại cảm thấy lo lắng.
Bạch Lược nhìn vẻ mặt nàng liên tục thay đổi, biết nàng lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng, chỉ không cam lòng, cũng không muốn buôn tay, để cho nàng tự suy nghĩ rõ ràng.
Tô Hợp nhắm mắt, bắt đầu tính toán giá trị của Bạch Lược.
Mười hai lượng vàng? Dường như không đủ.
Hai mươi hai lượng vàng? Có lẽ vẫn chưa đủ.
Làm sao bây giờ? Khi nào thì bắt đầu, hắn ở trong lòng nàng, đã trở nên quan trọng như vậy ?
Nếu Bạch Lược biết giờ phút này ở trong lòng đem hắn cân đo, đong đếm bằng vàng, không biết có nổi điên mà bóp chết nàng hay không?
Vàng sẽ không chạy trốn, nam nhân lại bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn. Tô Hợp thật hao tổn tâm trí.
Nương tử, có người đến .
Bạch Lược nhìn về một góc phòng. “Nếu đã tới rồi thì ra đây đi.”
Không khí ở khu vực đó giống như làn nước uốn lượn, dần dần lộ ra thân hình một cô gái.
Tô Hợp mở to mắt. Đây mới xứng đáng với cái tên chính quy: hồ - ly - tinh!
Cô gái mặc hồng y sóng mắt mềm mại đáng yêu, đong đưa vòng eo tiến tới, cúi đầu trước Bạch Lược. Lược đại nhân.
Hồng Yêu? Bạch Lược nhíu nhíu mày. Ngươi tới đây làm gì?
Hồng Yêu cau mày lại, cặp mắt đỏ diễm lệ dừng lại trên người Tô Hợp một chút, lại quay lại trên người Bạch Lược, tràn đầy sự mê hoặc. Lược đại nhân, thiếp đến vì Hồng Cận.
Bạch Lược hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi biết rõ hắn ở chỗ này gây nghiệp chướng, cũng không thèm tới quản thúc. Tộc Hồng hồ từ khi nào lại buông lỏng gia quy như thế?”
Bờ vai Hồng Yêu run run: “Lược đại nhân, Hồng Yêu tới chính là vì việc này, muốn dẫn Hồng Cận hồi tộc để chịu phạt. Xin Lược đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Ta đã cắt gân hồ của hắn. Ngươi dẫn hắn đi đi.” Bạch Lược không nhìn nàng, phẩy tay. “Chuyển lời tới Hồng Doãn, nếu hắn tiếp tục không quản thúc tộc nhân cho tốt, chắc chắn ta sẽ bẩm báo lại với Hồ vương.”
“Vâng.” Hồng Yêu nâng Hồng Cận dậy, cặp mắt đỏ lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt Bạch Lược. “Lược đại nhân, Hồng Yêu cáo từ.”
Bạch Lược không để ý đến, Hồng Yêu cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn chỗ Tô Hợp đang đứng, rồi cùng Hồng Cận biến mất.
“Tiểu Bạch.” Tô Hợp có phần không đồng ý. “Ngươi cứ để nàng mang Hồng Cận đi như vậy sao? Vậy tội danh Hàn Cận sao có thể tẩy rửa?”Bạch Lược nhíu mày nhìn nàng. “Chẳng lẽ nương tử tính đưa con hồ ly đó tới quan phủ, rồi khiến bọn họ tin rằng Hàn Cận là bị hồ ly nhập xác?”
“Việc này…” Tô Hợp á khẩu không trả lời được. Chuyện này quá mức hoang đường, lại không có nhân chứng, rất khó khiến người khác tin được.
“Vậy Hàn Cận làm sao bây giờ?”
Đưa hắn về Dương Châu thôi. Bạch Lược ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ lên trán Hàn Cận.
Hàn Cận dần dần mở ra mắt, thấy hoàn cảnh trước mắt vô cùng kinh hoàng. Tô Hợp kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hóa ra là như vây.” Hàn Cận như trút được gánh nặng. “Cuối cùng, ta cũng không còn phải lo lắng mình đã làm ra việc xấu xa như vậy. Đa tạ Tô cô nương và Bạch công tử tương trợ.”
“Bây giờ ngươi tính sao?”
Đôi mắt Hàn Cận ánh lên tia nhìn dứt khoát. “Tuy rằng mọi việc đều không phải là chủ ý của ta, nhưng sự thật vẫn có nhiều cô gái bị hại. Ta nghĩ sẽ tự mình đầu thú.”
“Cái gì?” Tô Hợp sốt ruột nhìn con mọt sách trước mắt. “Đây không phải là lỗi của ngươi, dựa vào cái gì bắt ngươi gánh trách nhiệm?”
Hàn Cận nhìn Tô Hợp, ánh mắt cảm kích. “Tô cô nương, đa tạ cô nương đã giúp ta. Nhưng chuyện này phải có người gánh vác, mà ngoài ta ra còn có thể là ai?”
Hàn Cận! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Tô Hợp cuống quít kéo tay áo hắn. “Nếu ngươi bị bắt, bọn họ phải làm sao đây?”
Hàn Cận nhắm mắt, thần sắc bi thương. “Ơn sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ, Hàn mỗ đành kiếp sau báo đáp.”
“Ngươi!” Tô Hợp bất đắc dĩ. “Đúng là suy nghĩ chết tiệt!”
Bạch Lược kéo tay Tô Hợp lại gần, lắc đầu. “Nếu Hàn công tử đã quyết ý như vậy, thì cứ làm theo ý hắn đi.”
Tiểu Bạch ngươi —— Tô Hợp khó hiểu, lại thấy Bạch Lược nhìn nàng, ánh mắt ấy như muốn nói nàng hãy yên tâm.
Hái hoa tặc Cận nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tội ác chồng chất, cuối cùng cũng giơ tay chịu trói, người dân toàn thành Trường An đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Phượng Tường phủ Doãn phán quyết ba ngày sau xử trảm.
Ba ngày sau, ở pháp trường, biết tin tên tội phạm bị hành hình, người dân Trường An vây quanh chật ních.
Đao phủ giơ đao chém xuống, hái hoa tặc Cận thần sắc buồn bã, lặng lẽ nhắm mắt, từ nay về sau, đầu và thân mỗi chỗ một nơi.
“Tên hái hoa đạo tặc Cận đã bị xử trảm rồi.” Bạch Lược xoay người nhìn nam tử phía sau cười cười. “Giờ chỉ còn Hàn Cận thành Dương Châu mà thôi.”
Hàn Cận xúc động nói. Tô cô nương, Bạch công tử, Hàn mỗ thật sự ——
Đừng nói nữa. Tô Hợp đưa hành trang cho hắn. “Trong này có một ít ngân lượng, ngươi giữ lấy mà đi đường. Tuy rằng lệnh truy nã đã được hủy, nhưng ngươi cũng vẫn phải cẩn thận một chút.”
Hàn Cận nhận lấy hành lý. “Đại ân đại đức của hai vị, Hàn mỗ không có lời nào cảm tạ cho hết.” Hắn nhìn Tô Hợp và Bạch Lược lần cuối rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Bạch, kẻ bị chặt đầu kia…” Tô Hợp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, buột miệng hỏi.
Bạch Lược liếc nhìn nàng một cái. “Gà.”
Cái gì? Tô Hợp ngạc nhiên.
“Nhà Vương chưởng quầy bên cạnh có nuôi một đàn gà.” Vẻ mặt Bạch Lược có chút tiếc nuối. “Đáng tiếc, nhìn có vẻ rất ngon.”
Tô Hợp nghẹn giọng. Đồn rằng hồ ly thích ăn gà, hóa ra đúng là như vậy.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Nếu có một ngày hồ ly chạy mất, ta nghĩ có lẽ ta khó có thể chấp nhận được, so với việc đánh mất ba mươi lượng vàng còn thấy tiếc nuối hơn.
Lời của Bạch Lược:
Nương tử lúc thì nhìn vàng, lúc thì nhìn ta. Khi nhìn vàng thì vui vẻ, mà nhìn ta lại buồn rầu. Nản quá.
Các ngươi đều lui xuống cả đi.
Cô gái cởi bỏ bộ váy màu xanh xuống, trên người chỉ còn lại áo ngủ, mấy nha hoàn nhất thời do dự, rồi cũng hành lễ lui ra ngoài.
Nàng thổi tắt nến trên chân đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu rọi. Bóng nàng thướt tha đi lại trong phòng vài bước, cuối cùng đi đến trước giường, nằm xuống. Khi ánh trăng chiếu tới nàng đó, một cặp mắt trong trẻo, rõ ràng là Tô Hợp.
Tô Hợp nằm trên giường, lại rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cầm trong tay.
Về phần thanh chủy thủ trong tay áo… nàng vẫn cất vào chỗ cũ. Nếu không tới thời điểm vô cùng bất đắc dĩ, tốt nhất không nên kinh động tới biểu ca.
Ngoài cửa sổ, âm thanh tiếng mõ vang lên ba nhịp, tim Tô Hợp thắt lại, tâm lý đề phòng cao độ.
Ánh trăng lúc này giống như bị mây mù che khuất, bên dưới không còn được ánh trăng chiếu rọi, giơ tay lên còn không nhìn rõ năm ngón tay. Đến bây giờ mà vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ hái hoa tặc kia đã đề phòng rồi sao? Không biết bên phía Bạch Lược thế nào? Nàng nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một phần vì căng thẳng, một phần vì phấn khích.
Tuy rằng nàng vô cùng xem thường hành vi dâm nhục nữ nhân làm chuyện vui của hái hoa tặc, cũng không muốn cùng hắn giao chiến, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Thứ nhất: thủ đoạn của hái hoa tặc này không tầm thường, chưa từng có ai có thể tóm được hắn, khơi dậy tính háo thắng của nàng; thứ hai: quan phủ khẳng định hái hoa tặc này là Hàn Cận, Tô Hợp lại cho rằng không đúng, còn ôm hy vọng giúp Hàn Cận giải oan; thứ ba: lần này hắn dám động tới Nhạn nhi, thật sự không thể tha thứ được.
Tô Hợp khẽ thở dài, ngay sau đó, liền nghe thấy một tràng cười ngả ngớn. “Dùng ngươi để thay thế Tuyết Nhạn tiểu thư, cũng không tệ.”
Tô Hợp hoảng hốt. Nàng không phát hiện ra, người này âm thầm không một tiếng động, đã đi vào trong phòng. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhấc thanh nhuyễn kiếm đâm về phía có tiếng nói. Không trúng.
Giọng nói của người kia lại vang lên phía sau lưng nàng, dường như rất gần. “À, hóa ra lại là một vị hiệp nữ, lại có trò hay để xem rồi.”
Giọng nói này rất dịu dàng, thế nhưng lại khiến Tô Hợp căng thẳng. Nàng dừng động tác, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía sau.
Không có gì cả. Người này thân hình quỷ dị, chẳng lẽ lại là hồn ma? Tô Hợp dùng thanh nhuyễn kiếm chắn trước người, cẩn thận bước từng bước.
Một bàn tay thình lình hiện ra tóm lấy thắt lưng nàng, bên tai Tô Hợp bị người đó thổi một ngụm khí. Tô Hợp xoay người lại, đá một cước, nhưng vẫn không đá trúng.
Ánh trăng khi nãy bị mây mù che khuất giờ dần dần ló ra, Tô Hợp nhân cơ hội này nhìn quanh phòng. Không có ai. Nàng càng thêm lo lắng.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh như băng điểm vào mạch môn của nàng, tay nàng đau đớn, thanh nhuyễn kiếm rơi xuống đất, còn chính mình bị người lạ ôm ngang người. Ánh trăng sáng quắc, chiếu vào mặt kẻ đó.
Đúng là Hàn Cận thật.
Giờ phút này Hàn Cận thần sắc yêu mị, cặp mắt trong suốt kia lại đong đầy dục niệm. Tô Hợp ngẩn người. Vẻ ngoài người này đúng là Hàn Cận, nhưng khí chất, thần thái lại khác hoàn toàn.
“Tiểu nương tử, các người giấu Tuyết Nhạn tiểu thư ở đâu rồi?”
Quả nhiên hắn không tìm thấy Nhạn nhi. Tô Hợp nhẹ nhàng thở ra. “Lần này, ngươi đừng mơ tưởng đạt được mục đích.”
Hàn Cận nhếch môi cười cười. Tốt thôi. Không có nàng, có ngươi cũng không tệ.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt ái muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Tô Hợp. Vẫn là xử nữ. Đúng là vô cùng mĩ vị.
Rốt cuộc Tô Hợp cũng hiểu đâu là điểm không thích hợp, Hàn Cận từng gặp qua nàng, thế nhưng bây giờ lại biểu hiện là không biết nàng. Trong phòng, tiếng va chạm lớn như vậy, thế mà những người mai phục bên ngoài lại không có ai tiến vào.
Nếu hắn không phải Hàn Cận, vậy hắn là ai? Tay Tô Hợp lén cho vào trong tay áo tìm chủy thủ. Hàn Cận nhìn nàng, nở một nụ cười mê người. Khuôn mặt Tô Hợp bị nhìn chằm chằm, cả người nóng lên, trong đầu không nghĩ được gì nữa
Tiểu nương tử, đêm xuân ngắn ngủi, cần gì phải làm lãng phí thời gian như vậy? Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào tay Tô Hợp, từ trong tay áo nàng rút ra thanh chủy thủ, ném vào một góc sáng sủa.
Tô Hợp không có phản ứng, cặp mắt trong trẻo trở nên mờ ảo, hô hấp cũng khó khăn.
“Ngoan lắm.” Hàn Cận giơ tay lên xoa nhẹ má nàng. “Để Cận đưa nàng đi nếm thử cực lạc hoan ái, được không?”
Tô Hợp hơi nhếch môi, cố nhíu mày, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Trong mắt Hàn Cận ánh lên một tia sáng màu hồng quỷ dị. Hắn đưa Tô Hợp đến sát vách tường, đang muốn cúi xuống chạm vào môi nàng, lại đột nhiên dừng lại.
Bùa trừ tà? Hàn Cận nhíu nhíu mày, lại giãn ra. Đáng tiếc là vô dụng với ta.
Hắn liếm môi, giơ tay chạm vào đai lưng của Tô Hợp.
Á! Thân hình Hàn Cận run rẩy, dục sắc trên mặt nhanh chóng biến mất.
Hóa ra là ngươi. Một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trong phòng.
Bạch Lược? Hàn Cận kinh hoảng nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia.
Bạch Lược nhìn y phục của Tô Hợp bị lộ ra, trên mặt lộ ra sát ý, đầu ngón tay dài ra, nâng tay đánh về phía Hàn Cận. Hàn Cận khó khăn nghiêng mình tránh thoát.
Bạch Lược lạnh lùng cười. Muốn trốn ư?
Tay hắn bấm quyết, đầu ngón tay bắn ra một đạo bạch quang.
Bạch quang xuyên qua thân thể Hàn Cận, bức ra một hồng ảnh (thân ảnh màu hồng).
Hồng ảnh đó bị bạch quang giam giữ, không thể động đậy.
Bạch Lược nhìn sang Tô Hợp, ôm nàng vào lòng, thổi nhẹ lên mảnh sương mù che phủ cặp mắt. Phá!
Cặp mắt Tô Hợp dần dần trong suốt trở lại.
Tiểu Bạch? Ta ——
Hắn dùng mị thuật.
Mị thuật? Tô Hợp nghĩ tới lúc nãy mình mê man, khuôn mặt đỏ lên.
Thảo nào…
Bạch Lược! Tốt xấu gì thì ta và ngươi cũng thuộc hồ tộc Thanh Khâu, sao ngươi phải làm khó ta? Hồng ảnh bị nhốt trong bạch quang giãy dụa.
Tô Hợp nhìn Hàn Cận đang bất tỉnh nằm dưới đất, lại nhìn hồng ảnh đang nói kia. “Lại là hồ ly ư?”
Vẻ mặt Bạch Lược giận dữ. “Hồng Cận! Ngươi dám nhập vào trong người Hàn Cận, dùng hắn để hút máu nữ nhân sao? Thanh Khâu hồ tộc chúng ta, từ khi nào có loại bại hoại như ngươi?”
“Liên quan gì tới ngươi! Ngươi cũng không phải Hồ vương, không có quyền xử lý ta! Cho dù có tu thành tiên hồ thì sao, ngươi vẫn chỉ là đồ tạp chủng!”
Hồng ảnh không cam lòng, giãy dụa. Những lời nói này hiển nhiên đâm thẳng vào tim Bạch Lược, tay hắn giơ lên, đạo bạch quang biến mất, lộ ra một nam tử tóc đỏ đang chật vật, không chịu nổi.
Tay phải Bạch Lược duỗi ra, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một cây ngân quang ánh sáng rực rỡ, nhìn có chút giống kiếm của phái Nga Mi, sắc bén vô cùng.
Cửu vĩ châm? Hồng Cận giật mình, sắc mặt vô cùng khủng hoảng. Ngươi - ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi giết ta, nhị thúc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhị thúc của ngươi, ta còn không để vào trong mắt. Bạch Lược nhẹ tay phất lên, cửu vĩ châm đâm thẳng vào ngực, thật sâu xuyên qua.
Hồng Cận thét lên một tiếng thảm thiết, ngất đi. Tay Bạch Lược nắm chặt, cửu vĩ châm biến mất không thấy đâu nữa. Tô Hợp lúc này mới phục hồi tinh thân, chạy nhanh tới bên Hàn Cận. “Hắn vẫn chưa chết.”
Bạch Lược thở dài. Hóa ra hắn bị yêu hồ nhập xác, oan uổng nhận tội danh.
Tiểu Bạch, ngươi giết Hồng Cận rồi sao?
Bạch Lược lắc đầu. Ta chỉ là chặt đứt gân hắn, để hắn từ nay về sau không thể làm hại nhân gian mà thôi. Hắn bình tĩnh nhìn Hồng Cận nằm dưới đất. “Không ngờ hắn dám đối xử với nàng như vậy, xử lý hắn thế này vẫn còn nhẹ đấy.”
Tô Hợp cong môi. “Hắn vẫn chưa làm gì ta mà.”
Không làm gì? Bạch Lược bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng nàng. Nếu ta đến chậm một bước, hắn sẽ thực hiện được. Nếu hắn khiến nàng tổn thương, ta ——
Ngươi sẽ làm gì? Tô Hợp ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở nụ cười động lòng người.
Bạch Lược giật mình, cười nhẹ. Nương tử, nàng từng nói nàng không thích nam nhân vô dụng. Vậy vi phu có được coi là nam nhân hữu dụng không?
Tô Hợp không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Miễn cưỡng có thể coi là như vậy.
Miễn cưỡng? Bạch Lược khẽ cười một tiếng. Xem ra vi phu còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Tô Hợp le lưỡi làm mặt quỷ trêu hắn. Đương nhiên.
Vậy nương tử có thể cho vi phu một chút khích lệ không?
Bạch Lược cúi mặt xuống, chậm rãi lại gần đôi môi kiều diễm trong lòng. Tim Tô Hợp đâp thình thịch, thân thể lần nữa lại nóng lên, chỗ bị hắn ôm cảm giác nóng bỏng. Đợi chút!
Tô Hợp giơ tay, hai tay chắn vào ngực hắn, đầu nghiêng ra sau. Bạch Lược nhíu mày.
Tô Hợp đảo mắt. Nói mau, có phải ngươi dùng mị thuật với ta không? Bạch Lược ngạc nhiên. Nương tử, nàng cho là với tư sắc của vi phu, còn cần dùng loại thuật này sao?
Tô Hợp nhăn mày nghĩ nghĩ. Điều này cũng đúng. Nhưng vì sao gần đây mình luôn không nhịn được muốn nhìn trộm hắn?
Nương tử...
Bạch Lược lại cúi xuống
Đợi chút! Tô Hợp kêu ngừng.
Nương tử, lại làm sao vậy?
“Người bên ngoài đâu hết rồi?”
“Bọn họ bị yêu hồ Hồng Cận dùng kết giới chắn ở ngoài, nếu không nàng cho là vì sao họ vẫn chưa tiến vào chứ?” Bạch Lược bất đắc dĩ thở dài.
Nhạn nhi đâu? Muội ấy vẫn ổn chứ?
Vẫn ổn. Bạch Lược ôm chặt tay, làm cho nàng càng gần sát hắn. Nương tử, nàng cứ hỏi đông hỏi tây, muốn phân tán sự chú ý của ta hay sao?
Tô Hợp chép chép miệng. Không có.
Nương tử trước kia không phải còn muốn vi phu thoát y thị tẩm sao? Bạch Lược nhớ tới chuyện cũ, có chút buồn cười. Sao bây giờ lại còn thẹn thùng?
Tô Hợp cũng không rõ. Trước kia chỉ coi chuyện này như việc không thể không làm để hoàn thành tâm nguyện, mà bây giờ… Bây giờ, thì có gì khác chứ?
Chẳng lẽ chính mình yêu thương hắn ?
Trong lòng chỉ tràn đầy lý tưởng và tiền tài, cuối cùng vẫn dành một nơi cho Bạch Lược sao?
Lúc nàng ý thức được điều này, lại cảm thấy lo lắng.
Bạch Lược nhìn vẻ mặt nàng liên tục thay đổi, biết nàng lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng, chỉ không cam lòng, cũng không muốn buôn tay, để cho nàng tự suy nghĩ rõ ràng.
Tô Hợp nhắm mắt, bắt đầu tính toán giá trị của Bạch Lược.
Mười hai lượng vàng? Dường như không đủ.
Hai mươi hai lượng vàng? Có lẽ vẫn chưa đủ.
Làm sao bây giờ? Khi nào thì bắt đầu, hắn ở trong lòng nàng, đã trở nên quan trọng như vậy ?
Nếu Bạch Lược biết giờ phút này ở trong lòng đem hắn cân đo, đong đếm bằng vàng, không biết có nổi điên mà bóp chết nàng hay không?
Vàng sẽ không chạy trốn, nam nhân lại bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn. Tô Hợp thật hao tổn tâm trí.
Nương tử, có người đến .
Bạch Lược nhìn về một góc phòng. “Nếu đã tới rồi thì ra đây đi.”
Không khí ở khu vực đó giống như làn nước uốn lượn, dần dần lộ ra thân hình một cô gái.
Tô Hợp mở to mắt. Đây mới xứng đáng với cái tên chính quy: hồ - ly - tinh!
Cô gái mặc hồng y sóng mắt mềm mại đáng yêu, đong đưa vòng eo tiến tới, cúi đầu trước Bạch Lược. Lược đại nhân.
Hồng Yêu? Bạch Lược nhíu nhíu mày. Ngươi tới đây làm gì?
Hồng Yêu cau mày lại, cặp mắt đỏ diễm lệ dừng lại trên người Tô Hợp một chút, lại quay lại trên người Bạch Lược, tràn đầy sự mê hoặc. Lược đại nhân, thiếp đến vì Hồng Cận.
Bạch Lược hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi biết rõ hắn ở chỗ này gây nghiệp chướng, cũng không thèm tới quản thúc. Tộc Hồng hồ từ khi nào lại buông lỏng gia quy như thế?”
Bờ vai Hồng Yêu run run: “Lược đại nhân, Hồng Yêu tới chính là vì việc này, muốn dẫn Hồng Cận hồi tộc để chịu phạt. Xin Lược đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Ta đã cắt gân hồ của hắn. Ngươi dẫn hắn đi đi.” Bạch Lược không nhìn nàng, phẩy tay. “Chuyển lời tới Hồng Doãn, nếu hắn tiếp tục không quản thúc tộc nhân cho tốt, chắc chắn ta sẽ bẩm báo lại với Hồ vương.”
“Vâng.” Hồng Yêu nâng Hồng Cận dậy, cặp mắt đỏ lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt Bạch Lược. “Lược đại nhân, Hồng Yêu cáo từ.”
Bạch Lược không để ý đến, Hồng Yêu cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn chỗ Tô Hợp đang đứng, rồi cùng Hồng Cận biến mất.
“Tiểu Bạch.” Tô Hợp có phần không đồng ý. “Ngươi cứ để nàng mang Hồng Cận đi như vậy sao? Vậy tội danh Hàn Cận sao có thể tẩy rửa?”Bạch Lược nhíu mày nhìn nàng. “Chẳng lẽ nương tử tính đưa con hồ ly đó tới quan phủ, rồi khiến bọn họ tin rằng Hàn Cận là bị hồ ly nhập xác?”
“Việc này…” Tô Hợp á khẩu không trả lời được. Chuyện này quá mức hoang đường, lại không có nhân chứng, rất khó khiến người khác tin được.
“Vậy Hàn Cận làm sao bây giờ?”
Đưa hắn về Dương Châu thôi. Bạch Lược ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ lên trán Hàn Cận.
Hàn Cận dần dần mở ra mắt, thấy hoàn cảnh trước mắt vô cùng kinh hoàng. Tô Hợp kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hóa ra là như vây.” Hàn Cận như trút được gánh nặng. “Cuối cùng, ta cũng không còn phải lo lắng mình đã làm ra việc xấu xa như vậy. Đa tạ Tô cô nương và Bạch công tử tương trợ.”
“Bây giờ ngươi tính sao?”
Đôi mắt Hàn Cận ánh lên tia nhìn dứt khoát. “Tuy rằng mọi việc đều không phải là chủ ý của ta, nhưng sự thật vẫn có nhiều cô gái bị hại. Ta nghĩ sẽ tự mình đầu thú.”
“Cái gì?” Tô Hợp sốt ruột nhìn con mọt sách trước mắt. “Đây không phải là lỗi của ngươi, dựa vào cái gì bắt ngươi gánh trách nhiệm?”
Hàn Cận nhìn Tô Hợp, ánh mắt cảm kích. “Tô cô nương, đa tạ cô nương đã giúp ta. Nhưng chuyện này phải có người gánh vác, mà ngoài ta ra còn có thể là ai?”
Hàn Cận! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới cha mẹ ngươi sao? Tô Hợp cuống quít kéo tay áo hắn. “Nếu ngươi bị bắt, bọn họ phải làm sao đây?”
Hàn Cận nhắm mắt, thần sắc bi thương. “Ơn sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ, Hàn mỗ đành kiếp sau báo đáp.”
“Ngươi!” Tô Hợp bất đắc dĩ. “Đúng là suy nghĩ chết tiệt!”
Bạch Lược kéo tay Tô Hợp lại gần, lắc đầu. “Nếu Hàn công tử đã quyết ý như vậy, thì cứ làm theo ý hắn đi.”
Tiểu Bạch ngươi —— Tô Hợp khó hiểu, lại thấy Bạch Lược nhìn nàng, ánh mắt ấy như muốn nói nàng hãy yên tâm.
Hái hoa tặc Cận nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tội ác chồng chất, cuối cùng cũng giơ tay chịu trói, người dân toàn thành Trường An đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Phượng Tường phủ Doãn phán quyết ba ngày sau xử trảm.
Ba ngày sau, ở pháp trường, biết tin tên tội phạm bị hành hình, người dân Trường An vây quanh chật ních.
Đao phủ giơ đao chém xuống, hái hoa tặc Cận thần sắc buồn bã, lặng lẽ nhắm mắt, từ nay về sau, đầu và thân mỗi chỗ một nơi.
“Tên hái hoa đạo tặc Cận đã bị xử trảm rồi.” Bạch Lược xoay người nhìn nam tử phía sau cười cười. “Giờ chỉ còn Hàn Cận thành Dương Châu mà thôi.”
Hàn Cận xúc động nói. Tô cô nương, Bạch công tử, Hàn mỗ thật sự ——
Đừng nói nữa. Tô Hợp đưa hành trang cho hắn. “Trong này có một ít ngân lượng, ngươi giữ lấy mà đi đường. Tuy rằng lệnh truy nã đã được hủy, nhưng ngươi cũng vẫn phải cẩn thận một chút.”
Hàn Cận nhận lấy hành lý. “Đại ân đại đức của hai vị, Hàn mỗ không có lời nào cảm tạ cho hết.” Hắn nhìn Tô Hợp và Bạch Lược lần cuối rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Bạch, kẻ bị chặt đầu kia…” Tô Hợp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, buột miệng hỏi.
Bạch Lược liếc nhìn nàng một cái. “Gà.”
Cái gì? Tô Hợp ngạc nhiên.
“Nhà Vương chưởng quầy bên cạnh có nuôi một đàn gà.” Vẻ mặt Bạch Lược có chút tiếc nuối. “Đáng tiếc, nhìn có vẻ rất ngon.”
Tô Hợp nghẹn giọng. Đồn rằng hồ ly thích ăn gà, hóa ra đúng là như vậy.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Nếu có một ngày hồ ly chạy mất, ta nghĩ có lẽ ta khó có thể chấp nhận được, so với việc đánh mất ba mươi lượng vàng còn thấy tiếc nuối hơn.
Lời của Bạch Lược:
Nương tử lúc thì nhìn vàng, lúc thì nhìn ta. Khi nhìn vàng thì vui vẻ, mà nhìn ta lại buồn rầu. Nản quá.
/27
|