Lãnh Hoan từ từ mở mắt, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi thẳng vào phòng, chiếu xuống khoảng trống không một bóng người phía cuối giường.
Cô khẽ cựa mình, lập tức một cơn đau dữ dội nhói lên ở vai phải, dù vậy nó cũng chỉ bằng một phần vạn so với nỗi đau mà cô cảm thấy khi nghe anh nói ra những lời thú nhận từ thẳm sâu trong trái tim mình.
Rõ ràng đó là điều mà cô vẫn khao khát từ rất lâu, song khi thực sự chạm được tay vào nó thì lại hoảng sợ tới mức không dám đến gần. Không biết phải như thế nào mới được.
“Tỉnh rồi à?”
Trong lúc còn đang ngơ ngẩn, Lý Kiều đã mở cửa bước vào, đứng bên cạnh giường nhìn cô với vẻ đầy lo lắng.
“Uhm”, âm thanh buột ra khỏi miệng, cô mới nhận ra nó khô khốc và gãy vụn.
“Nhìn thấy là mình nên rất thất vọng phải không?”, Lý Kiều cười tự giễu bản thân mình rồi ngồi xuống mép giường.
Lãnh Hoan không biết phải trả lời thế nào, đành bối rối im lặng.
“Nếu đã muốn gặp anh ta đến vậy, vì sao còn cố tránh không chịu gặp?”, Lý Kiều nhìn cô bằng ánh mắt như xuyên thấu tận tâm cam, “Cậu sợ phải đối mặt với những phản ứng của anh ta sau khi biết tình trạng bệnh của cậu đúng không?”.
Lãnh Hoan cắn môi, song nỗi buồn thương hiển hiện trên khuôn mặt đã tố cáo tâm trạng của cô.
Phải, đúng là cô đang sợ điều đó, nếu như anh không yêu cô, thì cùng lắm cô cũng chỉ mắc tội lừa dối vì yếu đuối mà thôi. Nhưng hôm nay khi anh đã nói ra hết tình cảm chân thành của mình, thì cô không thể nào tưởng tượng được, và cũng không dám tưởng tượng anh sẽ như thế nào khi biết chuyện. Cô vẫn còn đang phải nằm viện, các bác sĩ sẽ kiểm tra toàn bộ tình trạng của cơ thể, giấy không thể nào gói được lửa, sự thực sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra.
“Mình đã nói với Geogre và cả bác sĩ điều trị vết thương ở vai của cậu rồi”, Lý Kiều đưa tay cuộn những sợi tóc rối bên tai cô, “Bọn họ sẽ giấu tình trạng bệnh của cậu”.
Lãnh Hoan nghe thấy những lời đảm bảo đó, sự cảm kích trào lên trong mắt: “Cảm ơn cậu”.
“Lãnh Hoan”, giọng nói của Lý Kiều bỗng nhiên trầm hẳn xuống, thậm chí còn chứa đựng một nỗi buồn thương vô hạn mà anh phải cố đè nén xuống, “Hôm nay Geogre đã khám tổng thể cho cậu”.
Giọng nói của Lý Kiều nghẹn lại ở đây, giống như anh đang cố kiểm soát một điều gì đó.
Lòng Lãnh Hoan cũng vì thế mà chùng hẳn xuống, hệt như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy cổ họng cô không thương tiếc, khiến cô không thể nào thở nổi, càng không thể thốt ra được câu nào.
Không biết phải mất bao lâu sau đó, cuối cùng cô mới lấy lại được giọng nói của mình, lặng lẽ nhìn thẳng vào Lý Kiều: “Ông ấy nói gì?”.
“Ông ấy nói rằng tình trạng teo cơ tim của cậu đã nghiêm trọng hơn rồi”.
Không đợi Lý Kiều nói hết câu, Lãnh Hoan đã cắt lời anh bằng một giọng điệu sốt ruột, miệng cố nở nụ cười yếu ớt: “Mình còn được bao lâu nữa?”.
Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan rồi quay đi chỗ khác, lên tiếng một cách khó khăn: “Cùng lắm là sáu năm nữa”.
“Uhm”.
Mãi lâu sau đó Lãnh Hoan mới đáp lại được, mỉm cười nhìn Lý Kiều: “Khi đó mình cũng ba mươi tuổi rồi, bắt đầu bước sang tuổi già, chắc chắn là không được xinh đẹp như bây giờ nữa”.
“Trong lịch sử Trung Quốc có một nhân vật gọi là Hạng Vũ, ông ta khởi binh năm hai mươi tư tuổi, đến ba mươi tuổi thì bỏ mạng ở Ô Giang”, những ngón tay ấm áp của Lý Kiều khẽ lướt trên khuôn mặt Lãnh Hoan, bình thản nở nụ cười, “Nhưng trong vòng sáu năm đó, ông ta đã lập được biết bao kỳ tích oanh liệt rồi”.
“Cậu còn biết cả truyện Tây Sở Bá Vương cơ à?”, Lãnh Hoan áp mặt mình trong lòng bàn tay anh, khẽ bĩu môi tỏ vẻ không chấp nhận sự so sánh đó, “Mình làm sao tài giỏi như ông ấy được, nhất là khi ông ấy còn có mỹ nhân luôn kề cận ở bên(1)”.
(1). Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang). Vợ ông là nàng Ngu Cơ xinh đẹp.
“Chả lẽ mình không xứng được coi là ‘mỹ nam’ hay sao?”, Lý Kiều bật cười, gõ gõ vào trán cô, “Nếu không, đến khi đó chọn địa điểm là hồ Loch Lomond(2), thế nào?”.
(2). Hồ nước ngọt lớn nhất ở Scotland. Lý Kiều muốn so với việc Hạng Vũ tự tử ở Ô Giang.
“Nhưng ở đó không có ngựa Ô Truy(3)”, Lãnh Hoan làm ra vẻ khó chấp nhận.
(3). Tên con ngựa quý của Hạng Vũ.
“Về vấn đề này thì có một chút khó khăn đây”, Lý Kiều cũng tỏ vẻ trầm tư, làm bộ dạng hết sức khó nghĩ, cuối cùng mới tỏ vẻ buộc lòng đưa ra đề nghị, “Con chó ngao Tây Tạng trị giá một triệu bảng Anh của bố mình liệu có đủ không?”.
“Được”, Lãnh Hoan cười đáp lời, song một giọt nước lại lăn ra từ khóe mắt, rơi xuống ướt ngón tay anh.
Ngón tay Lý Kiều khẽ run lên, đôi mắt cũng vì thế mà bắt đầu cay sè.
“Mình không làm được”, giọng nói của Lãnh Hoan vỡ vụn, “Mình không muốn để anh ấy biết”.
Tình yêu từ xưa đến nay không hề giống như một trò chơi, muốn vào thì vào, muốn kết thúc thì thoát ra, khi đang chơi nếu mệt có thể tạm dừng lại, nếu rơi vào tình thế gay go thì có thể đổi sang bài mới. Lúc đó đang trong cơn bấn loạn, cô đã không tiếc thân mình đón phát đạn cho anh, không hề so đo tính toán xem kết quả liệu sẽ thế nào. Vốn tưởng rằng sẽ không yêu nhưng cô lại là người yêu trước, vốn tưởng rằng sẽ không yêu, ai ngờ anh cũng đã rung động trái tim cô.
Nghĩ lại, cô thấy mình thật quá ích kỷ, vẫn biết rằng anh luôn phải giằng xé như vậy, nhưng vẫn cố tình mê hoặc anh từng bước, từng bước dấn sâu vào cuộc đời anh. Cô đã luôn nói rằng không quan tâm đến sự vô tình của anh nhưng rồi lại mong anh sẽ để ý đến mình. Cô đã luôn tưởng rằng với căn bệnh đó, bản thân mình sẽ có lý do vững chắc mà rút lui để không tiến quá xa, nhưng rồi lại không nghĩ được rằng khi giờ đây anh đã yêu thương mình thực sự, thì làm sao chịu đựng nỗi đau quá lớn đó.
Lau sạch nước mắt, Lãnh Hoan hỏi Lý Kiều: “Túi của mình có ở đây không? Cậu tìm giúp mình điện thoại nhé”.
Lý Kiều lặng lẽ gật đầu, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra đưa cho cô.
Tìm được số điện thoại mà từ trước đến nay vẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ phải dùng đến, cô quyết định nhấn vào nút gọi.
Trên thế gian này, việc gặp một người nào đó, nói những chuyện gì với nhau, đi đến bất cứ một nơi nào, tất cả những chuyện tụ tan ly hợp, có duyên hay hết duyên nợ, kỳ thực đều là do số phận đã định đoạt cả.
Cũng như là vì sao em lại gặp anh, mà không phải là gặp người đó.
Vì sao em lại yêu anh, nhưng lại không yêu người đó.
“A lô, ai vậy?”, khi tín hiệu vừa kết nối, một giọng nữ mềm mại vang lên.
“Chào dì, dì Trịnh, xin lỗi vì con đã làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của hai người, con là Lãnh Hoan”.
Trịnh Nhàn Ca hơi sững lại, sau đó lập tức cười nói: “Để dì gọi ông Hai”.
“Lãnh tiểu thư”, một lát sau, một giọng nói thấp trầm vang lên bên tai Lãnh Hoan.
“Cháu chào bác”, Lãnh Hoan nhìn ánh trăng trong vắt đang tràn khắp gian phòng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Con có thể dùng đến lời cam kết mà bác đã nói hôm đó hay không?”.
Lý Kiều đứng lặng lẽ một bên lắng nghe câu chuyện, thấy vẻ quyết tâm của cô, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc vừa đau đớn, nhưng nỗi đau ấy vẫn rõ nét hơn cả.
“Cậu nhất định phải làm vậy à?”, anh thở dài một tiếng, nhìn Lãnh Hoan đang khóc không thành tiếng, không thể không tiến đến gần, áp khuôn mặt nhòe nhoẹt nước của cô sát vào lòng mình.
Cô gật đầu. Nhưng nước mắt càng tuôn ra dữ dội.
Nếu như kết cục vẫn chỉ có vậy, thì một nỗi đau ngắn ngủi sẽ tốt hơn một nỗi đau dài dặc.
“Hai người đang làm gì vậy?”, giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên ngoài cửa phòng, Diệp Thính Phong đứng nhìn hai kẻ đang ôm siết lấy nhau bằng ánh mắt đầy u uất.
Lý Kiều chậm rãi buông tay, nhìn Lãnh Hoan bằng ánh mắt động viên, sau đó đứng dậy lặng lẽ đi sát qua vai Thính Phong, mặt không bộc lộ cảm xúc.
Cơ thể cao lớn dần sát lại, Lãnh Hoan nhìn tránh đi nơi khác, cố ý làm như không để ý đến sự hiện diện của anh.
“Tại sao lại khóc trong lòng hắn ta?”, anh nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói hơi khàn đi và đầy đè nén.
“Việc đó không liên quan đến anh”, cô lạnh nhạt lên tiếng, giọng bướng bỉnh và nhạt nhẽo.
“Không liên quan đến anh?”, Thính Phong bắt đầu nổi giận vì sự xa cách trong câu nói của cô, “Chẳng lẽ không phải em đang đau lòng vì anh hay sao?”.
Cô đột nhiên im bặt, đúng là cô đã rất đau lòng vì anh, điều ấy cô không thể nào phủ nhận được, chính vì thế cô chỉ đành tỏ ý phủ nhận bằng cách im lặng.
“Em yêu”, không chịu nổi sự im lặng của cô, giọng nói của anh đã vội trở nên mềm mại, “Em vẫn còn giận anh sao?”.
Lúc này đây, cô thấy căm ghét vô cùng việc anh gọi mình là “em yêu”, nó quá mức ấm áp và tha thiết, nó khiến cho một vầng sương mờ lại dâng đầy trong mắt cô không đúng lúc chút nào.
Thế nên cô không thể chịu đựng nổi sự dịu dàng đó của anh, cũng không thể tiếp tục đắm chìm trong đó. Thà rằng anh vẫn cứ là người đàn ông không sao nắm bắt được, người đàn ông mưa nắng thất thường, buồn vui tùy hứng mà cô đã biết trước đây còn hơn. Thà rằng anh vẫn cứ giống như lúc trước, vừa mới yêu thương cô hết mực, ngay một giây sau đã tuyệt tình phủi tay không đếm xỉa đến nữa còn hơn.
“Cái kiểu mềm mỏng dịu dàng đó quả không hợp với anh chút nào”, cô đưa tay đặt lên khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng khắc nghiệt mà cô yêu thương tha thiết của anh, khóe môi hiện lên một nụ cười có vẻ như đầy mỉa mai, “Anh không việc gì phải cảm thấy mang nợ vì em đã đỡ giúp anh một viên đạn, hoặc cảm thấy tội lỗi vì đã giấu kín tất cả những chuyện trước đây”.
“Em cho rằng tất cả những gì anh đang làm lúc này với em là do cảm thấy mắc nợ hay cảm giác tội lỗi hay sao?”, anh giận dữ cắt ngang lời cô, trong đôi mắt màu nâu sẫm là hai ngọn lửa cuồng nộ đang nhảy múa, những ngọn lửa gần như nuốt gọn lấy cô.
“Em hy vọng là sẽ như vậy”, cô bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy kiên định.
“Nói vậy là có ý gì?”, Thính Phong hỏi với cơn giận dữ cố nén trong lòng.
“Đừng có yêu em, điều đó sẽ khiến em cảm thấy bị gò bó vô cùng”, lần đầu tiên cô phát hiện ra giọng nói của mình lại có thể tàn khốc đến vậy, “Lẽ nào anh đã quên thỏa thuận ban đầu của chúng ta?”.
Chúng ta không yêu, chỉ ở bên nhau. Nhưng đến hôm nay, ngay cả việc ở bên nhau cũng không thể nữa rồi.
“Shit!”, anh chửi thề một tiếng, hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh của mình.
“Không cần đến tình yêu?”, vẻ mặt anh dần trở nên lạnh giá, ánh mắt sắc như dao lướt qua khuôn mặt cô, giọng nói mang đầy vẻ giễu cợt, “Vậy thì ai đã khóc như mưa nói là yêu tôi, ai đã nói rằng sẽ lấy tôi với bộ mặt đầy buồn thương, là ai đã gọi điện đến cho tôi vào đúng đêm tân hôn, còn ai nữa đã nhào đến Thụy Sỹ để tìm tôi chứ”.
“Anh không biết rằng tình cảm của con người cũng có thể thay đổi à?”, cô cắt ngang lời anh, sắc mặt nhợt nhạt, “Em cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu như lòng chân thành chỉ luôn được đền đáp bằng sự lừa dối từ đầu đến cuối, vậy thì vì sao cứ phải ngu ngốc để đi tiếp chứ?”.
Toàn thân anh trong phút chốc trở nên cứng ngắc, mặt tái xanh lại, nhìn cô.
Chỉ một giây sau, anh bất ngờ cúi gập người xuống, đặt một nụ hôn dữ dội lên môi cô, một nụ hôn hoang dại và thô bạo, thậm chí còn không buồn quan tâm đến việc nó có thể sẽ làm môi cô bị thương.
“Bốp!”, một cái tát lạnh tanh lập tức rơi xuống má anh.
Tất cả thế gian trong khoảnh khắc đã rơi vào miền tĩnh tại, sự yên tĩnh tới mức đáng sợ, yên tĩnh tới mức cả hai người bọn họ đều có thể nghe rõ mồn một nhịp đập của trái tim mình.
Vì dùng lực quá mạnh nên máu lại rịn ra từ vết thương trên vai phải của cô.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám tát anh như vậy, chỉ trừ có cô, duy chỉ có mình cô.
Thính Phong lặng lẽ nhìn Lãnh Hoan, thẳm sâu trong đôi mắt màu nâu sẫm của anh ba phần là sự chấn động nặng nề, ba phần là sự kinh ngạc đến tột độ, ba phần chính là sự đau đớn, song còn lại một phần nữa, đó là một nỗi lo sợ cố nén lại nhưng không thể nào giấu được.
Đúng vậy, đó là sự sợ hãi, từ trước đến giờ anh chưa từng sợ hãi như giây phút đó. Anh sợ từ miệng cô sẽ bật ra bất kỳ lời nói nào mà anh không sao chịu đựng được.
Nhớ tới đêm hôm đó cô say rượu quay về nhà, khi nằm trong lòng anh cô đã nói mơ những lời bấn loạn, rằng cô là một người máy tệ hại nhất trên đời, một người máy đã sắp cạn nguồn năng lượng.
Khi đó, cô đã cảm thấy tình yêu này khiến cho cô vô cùng mệt mỏi. Là anh đã hết lần này đến lần khác xua đuổi sự nhiệt tình và trái tim chân thành của cô. Đến hôm nay đây, anh quả thực không thể nào xác định nổi cô rốt cuộc có còn chấp nhận ở lại bên anh nữa hay không.
“Em có còn yêu anh nữa không?”, anh chậm rãi cất lời, dường như đã phải dùng hết sức lực của toàn bộ cơ thể.
Song cô không nói gì, chỉ đưa tay lên gỡ chiếc khuyên tai hình con chim đại bàng xuống. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, bề mặt lạnh ngắt của nó đã chạm vào da thịt.
Nằm giữa lòng bàn tay anh là chiếc khuyên tai hình con đại bàng mà anh tự tay đeo lên tai cho cô, ánh sáng màu bạc khẽ khàng nhấp nháy nhưng lại khiến mắt anh nhói lên tê buốt. Nắm chặt bàn tay lại, những góc nhọn của chiếc khuyên tai đâm thẳng vào da thịt một cách vô tình.
“Còn cái này nữa, xin anh cũng cởi nó ra”, cô duỗi tay trái để lộ ra chiếc lắc.
“Anh đã vứt chìa khóa đi rồi”, Thính Phong nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
“À”, cô thản nhiên nhìn xuống cánh tay mình, “ Vậy thì em sẽ tự nghĩ cách để làm nó đứt ra”.
“Em đừng có mơ”, anh gần như sụp đổ hoàn toàn, gầm lên trong cổ họng, “Em đừng có mơ đến chuyện xóa sạch hết mọi thứ với anh, anh nhất quyết sẽ không từ bỏ đâu”.
“Những gì anh mới nói cách đây chưa lâu…”, Lãnh Hoan bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thính Phong rồi nhấn mạnh từng chữ, “hi vọng anh sẽ không quên”.
“Thực ra anh cũng có thể giống như trước đây, lừa gạt, dối trá, cưỡng ép…, dùng hết tất cả thủ đoạn, cho dù nó có đê tiện đến thế nào, chỉ cần giữ được em lại bên cạnh anh, nhưng từ giờ anh sẽ không làm như vậy, mãi mãi không bao giờ làm vậy nữa”.
Anh nhìn đăm đắm vào cô, khóe môi bất chợt hiện lên một nụ cười trông cực kỳ tệ hại. Hóa ra cô vẫn nghe thấy những lời anh nói, cũng đã quá hiểu tâm tình của anh, thế nên bộ dạng lúc này của cô chính là đã quyết tâm đoạn tuyệt với anh.
Cảm giác bất lực dâng đầy trong lòng, Thính Phong cảm thấy mình giống hệt một điếu thuốc hút dở bị người ta bỏ quên trên gạt tàn, tự mình đốt cháy chính bản thân, từng chút từng chút một hóa thành tro tàn, cho đến khi không sao chịu được sức nặng của chính mình nữa thì rơi xuống và tan thành trăm mảnh.
Nụ cười của anh cứ vậy càng trở nên buồn thương hơn bao giờ hết. Cô ngồi nhìn vẻ bất lực ấy, trong lòng không sao ngăn nổi nỗi đau xót vô biên.
“Em vẫn chưa trả lời anh”, giọng nói của Thính Phong trở nên mềm mại khác thường, “Em có còn yêu anh nữa không?”.
“Em hận anh”, giọng nói khẽ khàng vang lên trong bóng tối, nhưng nặng nề đập từng nhát, từng nhát vào lồng ngực anh, “Từ trước đến nay em chưa hề yêu ai một cách sâu sắc đến vậy, cũng chưa hề bị ai làm tổn thương sâu sắc đến vậy”.
“Rời bỏ anh rồi, em sẽ có thể vui vẻ hơn đúng không?”, mãi một lúc sau, anh mới nhìn cô nói, ánh mắt thẳm sâu.
“Em nghĩ là vậy”, cô cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nếu như em cảm thấy không vui, vậy có thể quay trở lại bên anh được không?”, giọng nói của anh nghe rất nhẹ, dịu dàng tới mức làm cô càng thêm chua xót.
“Cũng có thể”, cô trả lời.
“Em đã tự do… em yêu”.
Sau lời nói lạnh ngắt đó là một cái hôn phớt nhẹ anh khẽ khàng đặt xuống môi cô, còn nụ cười của anh thì hệt như lần đầu tiên gặp mặt.
Trong khoảnh khắc, anh quay người bước khi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Phía bên ngoài hành lang, Thính Phong đứng lặng lẽ hồi lâu mới sải bước đi. Anh thả chiếc khuyên tai cầm trong tay vào túi áo. Một âm thanh trầm đục từ đó vẳng lên, là tiếng chiếc khuyên tai va vào hộp đựng nhẫn, cũng giống hệt như một tiếng kêu đầy bi thương vọng ra từ trái tim anh.
Cô khẽ cựa mình, lập tức một cơn đau dữ dội nhói lên ở vai phải, dù vậy nó cũng chỉ bằng một phần vạn so với nỗi đau mà cô cảm thấy khi nghe anh nói ra những lời thú nhận từ thẳm sâu trong trái tim mình.
Rõ ràng đó là điều mà cô vẫn khao khát từ rất lâu, song khi thực sự chạm được tay vào nó thì lại hoảng sợ tới mức không dám đến gần. Không biết phải như thế nào mới được.
“Tỉnh rồi à?”
Trong lúc còn đang ngơ ngẩn, Lý Kiều đã mở cửa bước vào, đứng bên cạnh giường nhìn cô với vẻ đầy lo lắng.
“Uhm”, âm thanh buột ra khỏi miệng, cô mới nhận ra nó khô khốc và gãy vụn.
“Nhìn thấy là mình nên rất thất vọng phải không?”, Lý Kiều cười tự giễu bản thân mình rồi ngồi xuống mép giường.
Lãnh Hoan không biết phải trả lời thế nào, đành bối rối im lặng.
“Nếu đã muốn gặp anh ta đến vậy, vì sao còn cố tránh không chịu gặp?”, Lý Kiều nhìn cô bằng ánh mắt như xuyên thấu tận tâm cam, “Cậu sợ phải đối mặt với những phản ứng của anh ta sau khi biết tình trạng bệnh của cậu đúng không?”.
Lãnh Hoan cắn môi, song nỗi buồn thương hiển hiện trên khuôn mặt đã tố cáo tâm trạng của cô.
Phải, đúng là cô đang sợ điều đó, nếu như anh không yêu cô, thì cùng lắm cô cũng chỉ mắc tội lừa dối vì yếu đuối mà thôi. Nhưng hôm nay khi anh đã nói ra hết tình cảm chân thành của mình, thì cô không thể nào tưởng tượng được, và cũng không dám tưởng tượng anh sẽ như thế nào khi biết chuyện. Cô vẫn còn đang phải nằm viện, các bác sĩ sẽ kiểm tra toàn bộ tình trạng của cơ thể, giấy không thể nào gói được lửa, sự thực sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra.
“Mình đã nói với Geogre và cả bác sĩ điều trị vết thương ở vai của cậu rồi”, Lý Kiều đưa tay cuộn những sợi tóc rối bên tai cô, “Bọn họ sẽ giấu tình trạng bệnh của cậu”.
Lãnh Hoan nghe thấy những lời đảm bảo đó, sự cảm kích trào lên trong mắt: “Cảm ơn cậu”.
“Lãnh Hoan”, giọng nói của Lý Kiều bỗng nhiên trầm hẳn xuống, thậm chí còn chứa đựng một nỗi buồn thương vô hạn mà anh phải cố đè nén xuống, “Hôm nay Geogre đã khám tổng thể cho cậu”.
Giọng nói của Lý Kiều nghẹn lại ở đây, giống như anh đang cố kiểm soát một điều gì đó.
Lòng Lãnh Hoan cũng vì thế mà chùng hẳn xuống, hệt như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy cổ họng cô không thương tiếc, khiến cô không thể nào thở nổi, càng không thể thốt ra được câu nào.
Không biết phải mất bao lâu sau đó, cuối cùng cô mới lấy lại được giọng nói của mình, lặng lẽ nhìn thẳng vào Lý Kiều: “Ông ấy nói gì?”.
“Ông ấy nói rằng tình trạng teo cơ tim của cậu đã nghiêm trọng hơn rồi”.
Không đợi Lý Kiều nói hết câu, Lãnh Hoan đã cắt lời anh bằng một giọng điệu sốt ruột, miệng cố nở nụ cười yếu ớt: “Mình còn được bao lâu nữa?”.
Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan rồi quay đi chỗ khác, lên tiếng một cách khó khăn: “Cùng lắm là sáu năm nữa”.
“Uhm”.
Mãi lâu sau đó Lãnh Hoan mới đáp lại được, mỉm cười nhìn Lý Kiều: “Khi đó mình cũng ba mươi tuổi rồi, bắt đầu bước sang tuổi già, chắc chắn là không được xinh đẹp như bây giờ nữa”.
“Trong lịch sử Trung Quốc có một nhân vật gọi là Hạng Vũ, ông ta khởi binh năm hai mươi tư tuổi, đến ba mươi tuổi thì bỏ mạng ở Ô Giang”, những ngón tay ấm áp của Lý Kiều khẽ lướt trên khuôn mặt Lãnh Hoan, bình thản nở nụ cười, “Nhưng trong vòng sáu năm đó, ông ta đã lập được biết bao kỳ tích oanh liệt rồi”.
“Cậu còn biết cả truyện Tây Sở Bá Vương cơ à?”, Lãnh Hoan áp mặt mình trong lòng bàn tay anh, khẽ bĩu môi tỏ vẻ không chấp nhận sự so sánh đó, “Mình làm sao tài giỏi như ông ấy được, nhất là khi ông ấy còn có mỹ nhân luôn kề cận ở bên(1)”.
(1). Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang). Vợ ông là nàng Ngu Cơ xinh đẹp.
“Chả lẽ mình không xứng được coi là ‘mỹ nam’ hay sao?”, Lý Kiều bật cười, gõ gõ vào trán cô, “Nếu không, đến khi đó chọn địa điểm là hồ Loch Lomond(2), thế nào?”.
(2). Hồ nước ngọt lớn nhất ở Scotland. Lý Kiều muốn so với việc Hạng Vũ tự tử ở Ô Giang.
“Nhưng ở đó không có ngựa Ô Truy(3)”, Lãnh Hoan làm ra vẻ khó chấp nhận.
(3). Tên con ngựa quý của Hạng Vũ.
“Về vấn đề này thì có một chút khó khăn đây”, Lý Kiều cũng tỏ vẻ trầm tư, làm bộ dạng hết sức khó nghĩ, cuối cùng mới tỏ vẻ buộc lòng đưa ra đề nghị, “Con chó ngao Tây Tạng trị giá một triệu bảng Anh của bố mình liệu có đủ không?”.
“Được”, Lãnh Hoan cười đáp lời, song một giọt nước lại lăn ra từ khóe mắt, rơi xuống ướt ngón tay anh.
Ngón tay Lý Kiều khẽ run lên, đôi mắt cũng vì thế mà bắt đầu cay sè.
“Mình không làm được”, giọng nói của Lãnh Hoan vỡ vụn, “Mình không muốn để anh ấy biết”.
Tình yêu từ xưa đến nay không hề giống như một trò chơi, muốn vào thì vào, muốn kết thúc thì thoát ra, khi đang chơi nếu mệt có thể tạm dừng lại, nếu rơi vào tình thế gay go thì có thể đổi sang bài mới. Lúc đó đang trong cơn bấn loạn, cô đã không tiếc thân mình đón phát đạn cho anh, không hề so đo tính toán xem kết quả liệu sẽ thế nào. Vốn tưởng rằng sẽ không yêu nhưng cô lại là người yêu trước, vốn tưởng rằng sẽ không yêu, ai ngờ anh cũng đã rung động trái tim cô.
Nghĩ lại, cô thấy mình thật quá ích kỷ, vẫn biết rằng anh luôn phải giằng xé như vậy, nhưng vẫn cố tình mê hoặc anh từng bước, từng bước dấn sâu vào cuộc đời anh. Cô đã luôn nói rằng không quan tâm đến sự vô tình của anh nhưng rồi lại mong anh sẽ để ý đến mình. Cô đã luôn tưởng rằng với căn bệnh đó, bản thân mình sẽ có lý do vững chắc mà rút lui để không tiến quá xa, nhưng rồi lại không nghĩ được rằng khi giờ đây anh đã yêu thương mình thực sự, thì làm sao chịu đựng nỗi đau quá lớn đó.
Lau sạch nước mắt, Lãnh Hoan hỏi Lý Kiều: “Túi của mình có ở đây không? Cậu tìm giúp mình điện thoại nhé”.
Lý Kiều lặng lẽ gật đầu, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra đưa cho cô.
Tìm được số điện thoại mà từ trước đến nay vẫn tưởng rằng sẽ không bao giờ phải dùng đến, cô quyết định nhấn vào nút gọi.
Trên thế gian này, việc gặp một người nào đó, nói những chuyện gì với nhau, đi đến bất cứ một nơi nào, tất cả những chuyện tụ tan ly hợp, có duyên hay hết duyên nợ, kỳ thực đều là do số phận đã định đoạt cả.
Cũng như là vì sao em lại gặp anh, mà không phải là gặp người đó.
Vì sao em lại yêu anh, nhưng lại không yêu người đó.
“A lô, ai vậy?”, khi tín hiệu vừa kết nối, một giọng nữ mềm mại vang lên.
“Chào dì, dì Trịnh, xin lỗi vì con đã làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của hai người, con là Lãnh Hoan”.
Trịnh Nhàn Ca hơi sững lại, sau đó lập tức cười nói: “Để dì gọi ông Hai”.
“Lãnh tiểu thư”, một lát sau, một giọng nói thấp trầm vang lên bên tai Lãnh Hoan.
“Cháu chào bác”, Lãnh Hoan nhìn ánh trăng trong vắt đang tràn khắp gian phòng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Con có thể dùng đến lời cam kết mà bác đã nói hôm đó hay không?”.
Lý Kiều đứng lặng lẽ một bên lắng nghe câu chuyện, thấy vẻ quyết tâm của cô, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc vừa đau đớn, nhưng nỗi đau ấy vẫn rõ nét hơn cả.
“Cậu nhất định phải làm vậy à?”, anh thở dài một tiếng, nhìn Lãnh Hoan đang khóc không thành tiếng, không thể không tiến đến gần, áp khuôn mặt nhòe nhoẹt nước của cô sát vào lòng mình.
Cô gật đầu. Nhưng nước mắt càng tuôn ra dữ dội.
Nếu như kết cục vẫn chỉ có vậy, thì một nỗi đau ngắn ngủi sẽ tốt hơn một nỗi đau dài dặc.
“Hai người đang làm gì vậy?”, giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên ngoài cửa phòng, Diệp Thính Phong đứng nhìn hai kẻ đang ôm siết lấy nhau bằng ánh mắt đầy u uất.
Lý Kiều chậm rãi buông tay, nhìn Lãnh Hoan bằng ánh mắt động viên, sau đó đứng dậy lặng lẽ đi sát qua vai Thính Phong, mặt không bộc lộ cảm xúc.
Cơ thể cao lớn dần sát lại, Lãnh Hoan nhìn tránh đi nơi khác, cố ý làm như không để ý đến sự hiện diện của anh.
“Tại sao lại khóc trong lòng hắn ta?”, anh nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói hơi khàn đi và đầy đè nén.
“Việc đó không liên quan đến anh”, cô lạnh nhạt lên tiếng, giọng bướng bỉnh và nhạt nhẽo.
“Không liên quan đến anh?”, Thính Phong bắt đầu nổi giận vì sự xa cách trong câu nói của cô, “Chẳng lẽ không phải em đang đau lòng vì anh hay sao?”.
Cô đột nhiên im bặt, đúng là cô đã rất đau lòng vì anh, điều ấy cô không thể nào phủ nhận được, chính vì thế cô chỉ đành tỏ ý phủ nhận bằng cách im lặng.
“Em yêu”, không chịu nổi sự im lặng của cô, giọng nói của anh đã vội trở nên mềm mại, “Em vẫn còn giận anh sao?”.
Lúc này đây, cô thấy căm ghét vô cùng việc anh gọi mình là “em yêu”, nó quá mức ấm áp và tha thiết, nó khiến cho một vầng sương mờ lại dâng đầy trong mắt cô không đúng lúc chút nào.
Thế nên cô không thể chịu đựng nổi sự dịu dàng đó của anh, cũng không thể tiếp tục đắm chìm trong đó. Thà rằng anh vẫn cứ là người đàn ông không sao nắm bắt được, người đàn ông mưa nắng thất thường, buồn vui tùy hứng mà cô đã biết trước đây còn hơn. Thà rằng anh vẫn cứ giống như lúc trước, vừa mới yêu thương cô hết mực, ngay một giây sau đã tuyệt tình phủi tay không đếm xỉa đến nữa còn hơn.
“Cái kiểu mềm mỏng dịu dàng đó quả không hợp với anh chút nào”, cô đưa tay đặt lên khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng khắc nghiệt mà cô yêu thương tha thiết của anh, khóe môi hiện lên một nụ cười có vẻ như đầy mỉa mai, “Anh không việc gì phải cảm thấy mang nợ vì em đã đỡ giúp anh một viên đạn, hoặc cảm thấy tội lỗi vì đã giấu kín tất cả những chuyện trước đây”.
“Em cho rằng tất cả những gì anh đang làm lúc này với em là do cảm thấy mắc nợ hay cảm giác tội lỗi hay sao?”, anh giận dữ cắt ngang lời cô, trong đôi mắt màu nâu sẫm là hai ngọn lửa cuồng nộ đang nhảy múa, những ngọn lửa gần như nuốt gọn lấy cô.
“Em hy vọng là sẽ như vậy”, cô bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy kiên định.
“Nói vậy là có ý gì?”, Thính Phong hỏi với cơn giận dữ cố nén trong lòng.
“Đừng có yêu em, điều đó sẽ khiến em cảm thấy bị gò bó vô cùng”, lần đầu tiên cô phát hiện ra giọng nói của mình lại có thể tàn khốc đến vậy, “Lẽ nào anh đã quên thỏa thuận ban đầu của chúng ta?”.
Chúng ta không yêu, chỉ ở bên nhau. Nhưng đến hôm nay, ngay cả việc ở bên nhau cũng không thể nữa rồi.
“Shit!”, anh chửi thề một tiếng, hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh của mình.
“Không cần đến tình yêu?”, vẻ mặt anh dần trở nên lạnh giá, ánh mắt sắc như dao lướt qua khuôn mặt cô, giọng nói mang đầy vẻ giễu cợt, “Vậy thì ai đã khóc như mưa nói là yêu tôi, ai đã nói rằng sẽ lấy tôi với bộ mặt đầy buồn thương, là ai đã gọi điện đến cho tôi vào đúng đêm tân hôn, còn ai nữa đã nhào đến Thụy Sỹ để tìm tôi chứ”.
“Anh không biết rằng tình cảm của con người cũng có thể thay đổi à?”, cô cắt ngang lời anh, sắc mặt nhợt nhạt, “Em cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu như lòng chân thành chỉ luôn được đền đáp bằng sự lừa dối từ đầu đến cuối, vậy thì vì sao cứ phải ngu ngốc để đi tiếp chứ?”.
Toàn thân anh trong phút chốc trở nên cứng ngắc, mặt tái xanh lại, nhìn cô.
Chỉ một giây sau, anh bất ngờ cúi gập người xuống, đặt một nụ hôn dữ dội lên môi cô, một nụ hôn hoang dại và thô bạo, thậm chí còn không buồn quan tâm đến việc nó có thể sẽ làm môi cô bị thương.
“Bốp!”, một cái tát lạnh tanh lập tức rơi xuống má anh.
Tất cả thế gian trong khoảnh khắc đã rơi vào miền tĩnh tại, sự yên tĩnh tới mức đáng sợ, yên tĩnh tới mức cả hai người bọn họ đều có thể nghe rõ mồn một nhịp đập của trái tim mình.
Vì dùng lực quá mạnh nên máu lại rịn ra từ vết thương trên vai phải của cô.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám tát anh như vậy, chỉ trừ có cô, duy chỉ có mình cô.
Thính Phong lặng lẽ nhìn Lãnh Hoan, thẳm sâu trong đôi mắt màu nâu sẫm của anh ba phần là sự chấn động nặng nề, ba phần là sự kinh ngạc đến tột độ, ba phần chính là sự đau đớn, song còn lại một phần nữa, đó là một nỗi lo sợ cố nén lại nhưng không thể nào giấu được.
Đúng vậy, đó là sự sợ hãi, từ trước đến giờ anh chưa từng sợ hãi như giây phút đó. Anh sợ từ miệng cô sẽ bật ra bất kỳ lời nói nào mà anh không sao chịu đựng được.
Nhớ tới đêm hôm đó cô say rượu quay về nhà, khi nằm trong lòng anh cô đã nói mơ những lời bấn loạn, rằng cô là một người máy tệ hại nhất trên đời, một người máy đã sắp cạn nguồn năng lượng.
Khi đó, cô đã cảm thấy tình yêu này khiến cho cô vô cùng mệt mỏi. Là anh đã hết lần này đến lần khác xua đuổi sự nhiệt tình và trái tim chân thành của cô. Đến hôm nay đây, anh quả thực không thể nào xác định nổi cô rốt cuộc có còn chấp nhận ở lại bên anh nữa hay không.
“Em có còn yêu anh nữa không?”, anh chậm rãi cất lời, dường như đã phải dùng hết sức lực của toàn bộ cơ thể.
Song cô không nói gì, chỉ đưa tay lên gỡ chiếc khuyên tai hình con chim đại bàng xuống. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, bề mặt lạnh ngắt của nó đã chạm vào da thịt.
Nằm giữa lòng bàn tay anh là chiếc khuyên tai hình con đại bàng mà anh tự tay đeo lên tai cho cô, ánh sáng màu bạc khẽ khàng nhấp nháy nhưng lại khiến mắt anh nhói lên tê buốt. Nắm chặt bàn tay lại, những góc nhọn của chiếc khuyên tai đâm thẳng vào da thịt một cách vô tình.
“Còn cái này nữa, xin anh cũng cởi nó ra”, cô duỗi tay trái để lộ ra chiếc lắc.
“Anh đã vứt chìa khóa đi rồi”, Thính Phong nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
“À”, cô thản nhiên nhìn xuống cánh tay mình, “ Vậy thì em sẽ tự nghĩ cách để làm nó đứt ra”.
“Em đừng có mơ”, anh gần như sụp đổ hoàn toàn, gầm lên trong cổ họng, “Em đừng có mơ đến chuyện xóa sạch hết mọi thứ với anh, anh nhất quyết sẽ không từ bỏ đâu”.
“Những gì anh mới nói cách đây chưa lâu…”, Lãnh Hoan bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thính Phong rồi nhấn mạnh từng chữ, “hi vọng anh sẽ không quên”.
“Thực ra anh cũng có thể giống như trước đây, lừa gạt, dối trá, cưỡng ép…, dùng hết tất cả thủ đoạn, cho dù nó có đê tiện đến thế nào, chỉ cần giữ được em lại bên cạnh anh, nhưng từ giờ anh sẽ không làm như vậy, mãi mãi không bao giờ làm vậy nữa”.
Anh nhìn đăm đắm vào cô, khóe môi bất chợt hiện lên một nụ cười trông cực kỳ tệ hại. Hóa ra cô vẫn nghe thấy những lời anh nói, cũng đã quá hiểu tâm tình của anh, thế nên bộ dạng lúc này của cô chính là đã quyết tâm đoạn tuyệt với anh.
Cảm giác bất lực dâng đầy trong lòng, Thính Phong cảm thấy mình giống hệt một điếu thuốc hút dở bị người ta bỏ quên trên gạt tàn, tự mình đốt cháy chính bản thân, từng chút từng chút một hóa thành tro tàn, cho đến khi không sao chịu được sức nặng của chính mình nữa thì rơi xuống và tan thành trăm mảnh.
Nụ cười của anh cứ vậy càng trở nên buồn thương hơn bao giờ hết. Cô ngồi nhìn vẻ bất lực ấy, trong lòng không sao ngăn nổi nỗi đau xót vô biên.
“Em vẫn chưa trả lời anh”, giọng nói của Thính Phong trở nên mềm mại khác thường, “Em có còn yêu anh nữa không?”.
“Em hận anh”, giọng nói khẽ khàng vang lên trong bóng tối, nhưng nặng nề đập từng nhát, từng nhát vào lồng ngực anh, “Từ trước đến nay em chưa hề yêu ai một cách sâu sắc đến vậy, cũng chưa hề bị ai làm tổn thương sâu sắc đến vậy”.
“Rời bỏ anh rồi, em sẽ có thể vui vẻ hơn đúng không?”, mãi một lúc sau, anh mới nhìn cô nói, ánh mắt thẳm sâu.
“Em nghĩ là vậy”, cô cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nếu như em cảm thấy không vui, vậy có thể quay trở lại bên anh được không?”, giọng nói của anh nghe rất nhẹ, dịu dàng tới mức làm cô càng thêm chua xót.
“Cũng có thể”, cô trả lời.
“Em đã tự do… em yêu”.
Sau lời nói lạnh ngắt đó là một cái hôn phớt nhẹ anh khẽ khàng đặt xuống môi cô, còn nụ cười của anh thì hệt như lần đầu tiên gặp mặt.
Trong khoảnh khắc, anh quay người bước khi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Phía bên ngoài hành lang, Thính Phong đứng lặng lẽ hồi lâu mới sải bước đi. Anh thả chiếc khuyên tai cầm trong tay vào túi áo. Một âm thanh trầm đục từ đó vẳng lên, là tiếng chiếc khuyên tai va vào hộp đựng nhẫn, cũng giống hệt như một tiếng kêu đầy bi thương vọng ra từ trái tim anh.
/51
|