Một năm sau.
“Tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ tới Manchester”.
Gác điện thoại xuống, Thính Phong lấy tay day day đầu lông mày, nhắm mắt ngồi tựa vào lưng ghế, vừa mới nghỉ ngơi được một chút, đã cảm giác thấy tốc độ của xe chậm hẳn lại.
“Có chuyện gì thế?”, anh mở mắt ra, nhìn đám đông đang tụ tập ngay phía trước.
“Là những người chờ để đếm ngược”, người lái xe trả lời.
Nhìn vào ngọn tháp Big Ben vươn lên sừng sững giữa không trung, Thính Phong hơi ngẩn người trong giây lát.
Thời gian cứ vậy trôi đi trong vô thức, đã một năm rồi hay sao?
“Tôi xuống xe đi bộ một chút”, anh nói với người lái xe, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, dù không lớn lắm nhưng không khí lạnh đến ghê người. Tuy vậy đám đông vẫn vô cùng náo nhiệt, phần lớn đều đứng thành từng đôi. Anh chọn lấy một góc tương đối vắng vẻ, lặng lẽ đứng nghe tiếng chuông đồng hồ chào năm mới.
Vẫn cùng một địa điểm ấy, vẫn là cảnh tượng ấy, nhưng sao anh lại cảm thấy lẽ ra nên là hai người cùng đứng tại đây?
Tiếng chuông đồng hồ ngừng lại một chút, cả đám đông như vỡ òa bởi những tiếng vỗ tay nghe muốn vỡ tai, nhưng trong trái tim anh, chỉ vọng đi vọng lại mấy từ cô đã nói bằng chất giọng hết sức dịu dàng, “Em yêu anh”.
Cầm điện thoại trên tay, anh nhẹ nhàng bấm đến số máy quen thuộc đó, khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, khóe môi anh bất chợt nhướng thành một đường cong mờ nhạt.
“A lô!”, giọng nói mềm mại vang lên bên tai Thính Phong, có vẻ như hơi uể oải.
“Ngủ rồi à?”, anh hỏi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh cô lúc đó.
“Vẫn chưa”, Lãnh Hoan mỉm cười, “Anh biết em vẫn thường thức muộn mà”.
“Đang làm gì vậy?”.
“Đang đọc truyện, tiểu thuyết của Trương Ái Linh”.
“Có hay không?”.
“Vừa mới xem đến đoạn Lưu Thức nói với Phạm Liễu Nguyên ‘Nếu làm người nổ tung, câu chuyện của ta coi như kết thúc, còn nếu làm ta nổ tung, chuyện của người vẫn còn dài lắm’”.
Anh lặng lẽ cười: “Anh cũng không biết về tác giả đó lắm, chỉ biết mỗi bộ phim gì mà Lust, caution(1)”.
(1). Sắc giới.
“À”, cô kéo dài âm vực, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt một cách ám muội.
“Em đừng có nghĩ xiên xẹo”, vẻ buồn cười càng hiện rõ trong giọng nói của anh, “Anh có ấn tượng khá mạnh với một lời thoại trong bộ phim đó”.
“Là những câu nào?”, cô tỏ vẻ hơi tò mò.
“Dịch tiên sinh, con người ông thông minh, sao việc chơi bài lại không làm được chứ, Vương Giai Chi nói cô ta thường xuyên thua, mà vẫn thắng được ông”.
Lãnh Hoan hơi trầm lại một chút, sau đó mới nói khẽ khàng: “Anh còn nhớ được tên của bọn họ quả là không dễ chút nào”.
Dù có thắng được anh, cô cũng không dám giữ lấy những chiến lợi phẩm của mình.
“London có tuyết rồi”, anh nhìn những bông hoa tuyết đang bay lả tả dưới ngọn đèn đường, “Ở Winchester thì sao?”.
“Uhm, cũng có tuyết rồi”.
Dường như cả hai bên đều lúng túng, song không biết phải kết thúc như nào, thế nên đành lặng lẽ đứng nghe những tiếng xào xạc bên trong điện thoại.
Không biết bao nhiêu lâu sau đó, cô mới ấp úng: “Nếu không có chuyện gì thì em dập máy đây”.
“Đợi chút”, anh ngăn cô lại, “Bây giờ anh sẽ đến chỗ em”.
“Bây giờ”, cô hơi sững người.
“Chừng một giờ nữa”, anh nói với vẻ dứt khoát, “Lát nữa gặp nhau”.
“Trời đang có tuyết, anh không cần phải vội vàng quá”, cho đến khi sắp nhấn nút ngắt cuộc gọi, giọng nói do dự của cô mới vang lên, mang theo một vẻ gì đó hơi ngượng ngùng: “Em chờ được mà”.
“Được”, anh khẽ mỉm cười.
Winchester về đêm giống hệt như một thị trấn nhỏ nằm lặng yên trong miền cổ tích.
Chiếc ô tô dừng lại trước cổng một tòa biệt thự mới xây, Diệp Thính Phong xuống xe, bước lên mấy bậc thềm rồi nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông là giai điệu chậm rãi của bài Mon dobongo, ca khúc trong bộ phim Ông bà Smith. Cho tới tận điệp khúc lần thứ hai, anh mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, sau đó Lãnh Hoan xuất hiện trong bộ áo ngủ dày cộp, đứng trước mặt anh với vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Xin lỗi anh”, cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, “Em ngủ quên mất”.
Thực ra cô vẫn luôn đợi anh từ lúc đó, thậm chí còn ngồi đếm từng giây từng phút, nhưng lại cố ý xuống muộn khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, mãi sau mới chạy ra mở cửa.
Tất cả chỉ để cho anh nghĩ rằng cô đã hoàn toàn không còn yêu thương anh nữa.
Sắc mặt anh có vẻ hơi mệt mỏi, duy chỉ có đôi mắt màu nâu sẫm vẫn sáng bừng lên, lặng lẽ đứng nhìn cô.
“Không có gì”, anh cười với vẻ hơi thất vọng, là ai nói sẽ đợi anh kia chứ?
Trong biệt thự có rất nhiều phòng, song cô chỉ chọn cho mình một gian khá nhỏ làm phòng ngủ. Khi anh bước vào đó, chỉ có một ngọn đèn bàn ấm áp màu vàng đang được bật, còn tất cả xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, trông hết sức mông lung.
Thính Phong ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn, nhìn cô lẳng lặng ngồi xuống mép giường gần đó. Không giống như khi trước, cô nũng nịu ngồi lên chân anh, tựa đầu vào ngực anh, mái tóc dài với gợn sóng chốc chốc lại khẽ cọ vào mặt anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên đầu cô, mái tóc dài khi trước đã bị cắt đi ngắn hơn rất nhiều, được vén ra sau tai.
“Em vừa cắt tóc hai ngày trước”, cô nhìn thấy ánh mắt như có ý hỏi của anh, liền cười giải thích, “Em làm thiết kế nội thất cho cửa hiệu cắt tóc bên kia phố, ông chủ ở đó đã cắt miễn phí cho em”.
“Trông rất đẹp”, anh bình thản mỉm cười, “Hóa ra em đã để tóc ngắn. Tuần trước anh đi trên đường Oxford có nhìn thấy một cô gái người Trung Quốc, cũng để tóc dài hơi quăn, lại tưởng đó là em, mới đi đến gần nhưng hóa ra không phải”.
“Anh có nói chuyện với cô ấy không?”, cô cũng mỉm cười, đôi mắt nheo lại giống như vầng trăng non.
“Anh gọi cô ấy là ‘em yêu’”, anh lên tiếng, nhìn tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt cô.
“Gay go thật”, cô lúng búng trong miệng, “Được một người đàn ông đẹp trai như thế này gọi là em yêu, chắc chắn phải tim đập chân run rồi”.
Thính Phong lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
“Vì sao anh lại muốn đến đây?”, cô cố ý phá vỡ bầu không khí bỗng nhiên trở nên bí bách giữa hai người.
Anh lại hé miệng cười, ánh mắt trầm buồn dừng lại trên khuôn mặt cô: “Anh chỉ muốn được trông thấy em một chút”.
Mọi chuyện đã đến nước này, nhu cầu của anh đối với cô cũng chỉ đơn giản như vậy, cẩn thận tới từng li từng tí.
Anh chỉ sợ nếu mình có hành động khinh suất nào, sẽ lại làm hoảng sợ con tim vốn đã hết sức lo sợ, bất an của cô.
Cô hơi sững người lại vì nghe thấy câu nói ấy, một nỗi đau ngấm ngầm dội lên trong thâm tâm.
Một năm trước, cô đã định dùng quyền lực của Diệp Độc Chước để chạy trốn khỏi anh, chấp nhận việc sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng anh đã bỏ ra hai tuần lễ đi tìm cô khắp mọi nơi. Khi đó cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với sự phẫn nộ của anh, song anh lại không hề có bất cứ hành động gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô và nói: “Anh đã chấp nhận trả tự do cho em, anh chắc chắn sẽ không nuốt lời, chỉ có điều em không thể chạy trốn như vậy được, không thể tùy tiện bỗng nhiên biến mất mà không nói một lời. Em hận anh cũng không sao, không yêu anh cũng không sao, chỉ cần để cho anh có thể nhìn thấy em là được”.
Từ lần đó trở đi, cứ sau một khoảng thời gian anh lại ghé đến thăm cô, giống hệt như việc đến thăm một người bạn cũ, nói chuyện thời tiết, nói những chuyện vụn vặt tưởng như không bao giờ hết. Có lúc anh dành cả một buổi chiều chỉ để ngồi ở nhà cô pha trà uống. Cô không thể nào từ chối được sự dịu dàng đó của anh, chỉ đành cố gắng duy trì thái độ bình thản và giới hạn trong mối quan hệ đó, cố ý làm ngơ trước tình cảm anh vẫn luôn giấu kín trong đáy mắt thẳm sâu.
Sáu năm, một khoảng thời gian không ngắn nhưng cũng không dài, trên báo chí nói rằng trong suốt cuộc đời con người trung bình dành sáu năm để mơ. Nếu quả thực là như vậy, cô chỉ hi vọng rằng sáu năm cuối cùng ấy của mình sẽ giống như một giấc mơ dài. Còn đối với anh, cô cũng hi vọng sẽ là như vậy, hi vọng rằng khi tỉnh dậy, anh sẽ lãng quên tất cả những ký ức về cô.
“Tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ tới Manchester”.
Gác điện thoại xuống, Thính Phong lấy tay day day đầu lông mày, nhắm mắt ngồi tựa vào lưng ghế, vừa mới nghỉ ngơi được một chút, đã cảm giác thấy tốc độ của xe chậm hẳn lại.
“Có chuyện gì thế?”, anh mở mắt ra, nhìn đám đông đang tụ tập ngay phía trước.
“Là những người chờ để đếm ngược”, người lái xe trả lời.
Nhìn vào ngọn tháp Big Ben vươn lên sừng sững giữa không trung, Thính Phong hơi ngẩn người trong giây lát.
Thời gian cứ vậy trôi đi trong vô thức, đã một năm rồi hay sao?
“Tôi xuống xe đi bộ một chút”, anh nói với người lái xe, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, dù không lớn lắm nhưng không khí lạnh đến ghê người. Tuy vậy đám đông vẫn vô cùng náo nhiệt, phần lớn đều đứng thành từng đôi. Anh chọn lấy một góc tương đối vắng vẻ, lặng lẽ đứng nghe tiếng chuông đồng hồ chào năm mới.
Vẫn cùng một địa điểm ấy, vẫn là cảnh tượng ấy, nhưng sao anh lại cảm thấy lẽ ra nên là hai người cùng đứng tại đây?
Tiếng chuông đồng hồ ngừng lại một chút, cả đám đông như vỡ òa bởi những tiếng vỗ tay nghe muốn vỡ tai, nhưng trong trái tim anh, chỉ vọng đi vọng lại mấy từ cô đã nói bằng chất giọng hết sức dịu dàng, “Em yêu anh”.
Cầm điện thoại trên tay, anh nhẹ nhàng bấm đến số máy quen thuộc đó, khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, khóe môi anh bất chợt nhướng thành một đường cong mờ nhạt.
“A lô!”, giọng nói mềm mại vang lên bên tai Thính Phong, có vẻ như hơi uể oải.
“Ngủ rồi à?”, anh hỏi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh cô lúc đó.
“Vẫn chưa”, Lãnh Hoan mỉm cười, “Anh biết em vẫn thường thức muộn mà”.
“Đang làm gì vậy?”.
“Đang đọc truyện, tiểu thuyết của Trương Ái Linh”.
“Có hay không?”.
“Vừa mới xem đến đoạn Lưu Thức nói với Phạm Liễu Nguyên ‘Nếu làm người nổ tung, câu chuyện của ta coi như kết thúc, còn nếu làm ta nổ tung, chuyện của người vẫn còn dài lắm’”.
Anh lặng lẽ cười: “Anh cũng không biết về tác giả đó lắm, chỉ biết mỗi bộ phim gì mà Lust, caution(1)”.
(1). Sắc giới.
“À”, cô kéo dài âm vực, giọng điệu mang đầy vẻ giễu cợt một cách ám muội.
“Em đừng có nghĩ xiên xẹo”, vẻ buồn cười càng hiện rõ trong giọng nói của anh, “Anh có ấn tượng khá mạnh với một lời thoại trong bộ phim đó”.
“Là những câu nào?”, cô tỏ vẻ hơi tò mò.
“Dịch tiên sinh, con người ông thông minh, sao việc chơi bài lại không làm được chứ, Vương Giai Chi nói cô ta thường xuyên thua, mà vẫn thắng được ông”.
Lãnh Hoan hơi trầm lại một chút, sau đó mới nói khẽ khàng: “Anh còn nhớ được tên của bọn họ quả là không dễ chút nào”.
Dù có thắng được anh, cô cũng không dám giữ lấy những chiến lợi phẩm của mình.
“London có tuyết rồi”, anh nhìn những bông hoa tuyết đang bay lả tả dưới ngọn đèn đường, “Ở Winchester thì sao?”.
“Uhm, cũng có tuyết rồi”.
Dường như cả hai bên đều lúng túng, song không biết phải kết thúc như nào, thế nên đành lặng lẽ đứng nghe những tiếng xào xạc bên trong điện thoại.
Không biết bao nhiêu lâu sau đó, cô mới ấp úng: “Nếu không có chuyện gì thì em dập máy đây”.
“Đợi chút”, anh ngăn cô lại, “Bây giờ anh sẽ đến chỗ em”.
“Bây giờ”, cô hơi sững người.
“Chừng một giờ nữa”, anh nói với vẻ dứt khoát, “Lát nữa gặp nhau”.
“Trời đang có tuyết, anh không cần phải vội vàng quá”, cho đến khi sắp nhấn nút ngắt cuộc gọi, giọng nói do dự của cô mới vang lên, mang theo một vẻ gì đó hơi ngượng ngùng: “Em chờ được mà”.
“Được”, anh khẽ mỉm cười.
Winchester về đêm giống hệt như một thị trấn nhỏ nằm lặng yên trong miền cổ tích.
Chiếc ô tô dừng lại trước cổng một tòa biệt thự mới xây, Diệp Thính Phong xuống xe, bước lên mấy bậc thềm rồi nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông là giai điệu chậm rãi của bài Mon dobongo, ca khúc trong bộ phim Ông bà Smith. Cho tới tận điệp khúc lần thứ hai, anh mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, sau đó Lãnh Hoan xuất hiện trong bộ áo ngủ dày cộp, đứng trước mặt anh với vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Xin lỗi anh”, cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, “Em ngủ quên mất”.
Thực ra cô vẫn luôn đợi anh từ lúc đó, thậm chí còn ngồi đếm từng giây từng phút, nhưng lại cố ý xuống muộn khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, mãi sau mới chạy ra mở cửa.
Tất cả chỉ để cho anh nghĩ rằng cô đã hoàn toàn không còn yêu thương anh nữa.
Sắc mặt anh có vẻ hơi mệt mỏi, duy chỉ có đôi mắt màu nâu sẫm vẫn sáng bừng lên, lặng lẽ đứng nhìn cô.
“Không có gì”, anh cười với vẻ hơi thất vọng, là ai nói sẽ đợi anh kia chứ?
Trong biệt thự có rất nhiều phòng, song cô chỉ chọn cho mình một gian khá nhỏ làm phòng ngủ. Khi anh bước vào đó, chỉ có một ngọn đèn bàn ấm áp màu vàng đang được bật, còn tất cả xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, trông hết sức mông lung.
Thính Phong ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn, nhìn cô lẳng lặng ngồi xuống mép giường gần đó. Không giống như khi trước, cô nũng nịu ngồi lên chân anh, tựa đầu vào ngực anh, mái tóc dài với gợn sóng chốc chốc lại khẽ cọ vào mặt anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên đầu cô, mái tóc dài khi trước đã bị cắt đi ngắn hơn rất nhiều, được vén ra sau tai.
“Em vừa cắt tóc hai ngày trước”, cô nhìn thấy ánh mắt như có ý hỏi của anh, liền cười giải thích, “Em làm thiết kế nội thất cho cửa hiệu cắt tóc bên kia phố, ông chủ ở đó đã cắt miễn phí cho em”.
“Trông rất đẹp”, anh bình thản mỉm cười, “Hóa ra em đã để tóc ngắn. Tuần trước anh đi trên đường Oxford có nhìn thấy một cô gái người Trung Quốc, cũng để tóc dài hơi quăn, lại tưởng đó là em, mới đi đến gần nhưng hóa ra không phải”.
“Anh có nói chuyện với cô ấy không?”, cô cũng mỉm cười, đôi mắt nheo lại giống như vầng trăng non.
“Anh gọi cô ấy là ‘em yêu’”, anh lên tiếng, nhìn tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt cô.
“Gay go thật”, cô lúng búng trong miệng, “Được một người đàn ông đẹp trai như thế này gọi là em yêu, chắc chắn phải tim đập chân run rồi”.
Thính Phong lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
“Vì sao anh lại muốn đến đây?”, cô cố ý phá vỡ bầu không khí bỗng nhiên trở nên bí bách giữa hai người.
Anh lại hé miệng cười, ánh mắt trầm buồn dừng lại trên khuôn mặt cô: “Anh chỉ muốn được trông thấy em một chút”.
Mọi chuyện đã đến nước này, nhu cầu của anh đối với cô cũng chỉ đơn giản như vậy, cẩn thận tới từng li từng tí.
Anh chỉ sợ nếu mình có hành động khinh suất nào, sẽ lại làm hoảng sợ con tim vốn đã hết sức lo sợ, bất an của cô.
Cô hơi sững người lại vì nghe thấy câu nói ấy, một nỗi đau ngấm ngầm dội lên trong thâm tâm.
Một năm trước, cô đã định dùng quyền lực của Diệp Độc Chước để chạy trốn khỏi anh, chấp nhận việc sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng anh đã bỏ ra hai tuần lễ đi tìm cô khắp mọi nơi. Khi đó cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với sự phẫn nộ của anh, song anh lại không hề có bất cứ hành động gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô và nói: “Anh đã chấp nhận trả tự do cho em, anh chắc chắn sẽ không nuốt lời, chỉ có điều em không thể chạy trốn như vậy được, không thể tùy tiện bỗng nhiên biến mất mà không nói một lời. Em hận anh cũng không sao, không yêu anh cũng không sao, chỉ cần để cho anh có thể nhìn thấy em là được”.
Từ lần đó trở đi, cứ sau một khoảng thời gian anh lại ghé đến thăm cô, giống hệt như việc đến thăm một người bạn cũ, nói chuyện thời tiết, nói những chuyện vụn vặt tưởng như không bao giờ hết. Có lúc anh dành cả một buổi chiều chỉ để ngồi ở nhà cô pha trà uống. Cô không thể nào từ chối được sự dịu dàng đó của anh, chỉ đành cố gắng duy trì thái độ bình thản và giới hạn trong mối quan hệ đó, cố ý làm ngơ trước tình cảm anh vẫn luôn giấu kín trong đáy mắt thẳm sâu.
Sáu năm, một khoảng thời gian không ngắn nhưng cũng không dài, trên báo chí nói rằng trong suốt cuộc đời con người trung bình dành sáu năm để mơ. Nếu quả thực là như vậy, cô chỉ hi vọng rằng sáu năm cuối cùng ấy của mình sẽ giống như một giấc mơ dài. Còn đối với anh, cô cũng hi vọng sẽ là như vậy, hi vọng rằng khi tỉnh dậy, anh sẽ lãng quên tất cả những ký ức về cô.
/51
|