Chương 5:
Cấp ba thường thường chỉ học một buổi/ ngày, thi thoảng mới học nguyên hai buổi. Về nhà, tôi thay quần áo ra, mặc một chiếc đầm màu xanh dương cộc tay dài ngang đầu gối, cũng khá mát mẻ. Sau đó, liền viện cớ mệt đuổi An ra ngoài, một mình, một phòng, hai đến ba cái điều hòa, mát rượi!
An đi rồi, tôi mặc sức buông thả. Nằm vật xuống, ngả ngớn trên giường, hai chân vắt chéo nhau, kiểu tóc đuôi ngựa trẻ trung đã bị tôi tàn phá cho rối tung hết lên. Tôi với cái điều khiển điều hòa, bấm chỉnh xuống 18 độ C, sau đó đắp chăn, nằm chơi điện thoại.
Ơn "giời", thiên đường là đây!
Đầu tiên, tôi lên và thay hết toàn bộ ảnh nền thành hình trai đẹp, sáu múi mà tôi thích từ lâu (nhất là Jomie Dornan*). Đấy, mở điện thoại lên nhìn thấy cơ múi của mấy anh Mỹ điển trai mắt xanh tóc vàng này có phải là đẹp chán so với cái thằng trẻ ranh Phong không? Ôi mẹ ơi, lại còn khuôn mặt vuông nam tính này nữa chứ…
* Tài tử điện ảnh. Từng đóng "50 sắc thái".
Tôi cười hí hí mấy tiếng, vừa ngắm ảnh vừa nhấn tải hàng loạt xuống thư viện. Sau đó, là đến các ứng dụng. Tôi xóa hết mấy cái phần mềm chỉnh sửa ảnh, dạy làm đẹp đi, mà thay vào đó là Temple run, angry birds, candy crush… Đúng cái lúc đê mê ấy thì giọng An vang lên từ ngoài cửa:
- Tiểu thư, em có thể vào được không?
- À ờ, cứ vào đi. – Tôi vội chỉnh lại tư thế nằm, đặt điện thoại lên bàn rồi giả vờ nhắm mắt ngủ.
Sau đó, có tiếng mở cửa vang lên, tiếng chân của An nhẹ nhàng tiến gần tới chỗ tôi, và cuối cùng, con bé nói một cách đầy cung kính:
- Tiểu thư, tới giờ ăn cơm rồi ạ.
- Ừ. – Tôi ngáp giả một cái rồi mỉm cười: - Chắc sáng nay dậy sớm quá nên chị hơi buồn ngủ.
- Vâng, tiểu thư ăn cơm xong là có lên ngủ thỏa thích ạ. Nhưng bây giờ chúng ta phải chuẩn bị để xuống dùng bữa ạ. – An nói tiếp, có vẻ rất quy củ.
Chuẩn bị nữa á? Chuẩn bị cái gì? Tôi gãi gãi đầu, nhủ thầm trong lòng, sao mà rắc rối thế không biết. Tôi nói:
- Vậy chuẩn bị đi thôi!
- Vâng! – Con bé gật đầu rồi tới đỡ tôi dậy, đi tới bàn trang điểm.
Hóa ra là làm lại tóc và trang điểm. Lần này, là kiểu tóc xõa ra, rồi dùng ít tóc ở hai bên mang tai cột lại với nhau, khuôn mặt chỉ trang điểm rất nhạt và đánh son màu nude như ban sáng. Nhìn chung rất nhẹ nhàng nữ tính, hợp với chiếc váy tôi đang mặc.
Thiên Kim đúng là có khuôn mặt nữ thần, nhìn kiểu gì cũng thấy xinh hết trơn.
- Em trang điểm đẹp thật đấy. – Tôi cất lời khen ngợi. Có thể trang điểm tới trình độ này, một cô bé 14 tuổi là quá giỏi rồi.
- Tiểu thư quá khen. Em chỉ sợ không hợp ý tiểu thư, nếu có gì không vừa lòng, xin cứ nói ra ạ. – An cười tươi. Trong gương, nụ cười của con bé rất có hồn, rất tự nhiên. Tôi dám cá, lớn thêm tí nữa kiểu gì cũng trở thành hot girl cho xem, trông hiền hiền, đáng yêu như thế cơ mà.
Tôi đứng dậy, ra khỏi phòng. An lập tức đi theo sau ngay. Lúc đi tới chân cầu thang, gần tới phòng ăn rồi, tôi mới nhớ ra một chuyện. Đúng rồi, tôi không biết dùng dao nĩa!
Định mệnh, sáng nay đã chả được ăn tử tế rồi, đến bữa trưa cũng thế thì tôi đói chết mất. Chưa kể, bữa sáng húp súp thì chẳng sao, nhưng bữa trưa mà vậy thì chắc chắn là sẽ bị để ý cho coi, mà không biết là còn có súp để húp hay không ấy.
- Tiểu thư? – An thấy tôi bỗng dừng lại, liền hỏi.
- Không có gì. – Tôi lảng ngay, tiếp tục bước đi. Được rồi, tới đâu thì tới vậy, vì dù sao “chạy trời không khỏi nắng” mà.
Tôi hít một hơi, rồi đẩy cửa bước vào căn phòng ăn ban sáng. Vẫn dàn người hầu cũ, đồng thanh kêu to:
- Tiểu thư!
Tôi gật đầu đáp lễ, rồi ngoan ngoãn tới ngồi vào vị trí ban đầu, bên cạnh Phong. Tôi vừa đặt mông xuống ghế, cái thằng chết tiệt ấy liền nhích nhích người dịch sang để tránh ngồi quá gần tôi (biết ngay mà), cái hành động đấy quả thực làm tôi muốn chửi thề.
Vừa quay sang nhìn vào bàn ăn, tôi liền vui vẻ ra mặt. Là cơm truyền thống, ơn trời! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hú hồn hú vía, cứ làm tôi lo mãi. Đấy, thế mới là người Việt Nam chứ!
- Con mời bố mẹ ăn cơm! – Tôi và Khải Phong cùng lên tiếng một lúc.
Sự trùng hợp đó làm “mẹ chồng” tôi rất thích thú, bà cười:
- Hiếm khi thấy hai đứa đồng thanh thế này, mình nhỉ?
“Bố chồng” tôi ngồi cạnh cũng bớt nghiêm nghị đi phần nào, cười một cái rồi gật đầu với vợ mình. Tôi cười ha ha mấy tiếng a dua theo, quay sang liền đụng ngay khuôn mặt đen sì của Phong. Xem chừng là có vẻ khó chịu lắm! Nhưng kệ thôi, vì dẫu sao cũng đâu phải tôi cố tình.
Bữa cơm diễn ra hết sức suôn sẻ. Tôi dù rất đói nhưng vẫn cố gắng ăn từ tốn để ra dáng tiểu thư đài các, nhưng phải nói thật là, đồ ăn ngon hết sảy. Mẹ ơi, chỉ là thịt xào hành dăm thôi nhưng mà ngon tưởng chết, lại còn trứng kèm tôm hấp này nữa,… Tôi mà không nhịn thì phải ăn năm bát.
Ăn trưa xong, tôi lăn quay ra ngủ, ngủ trên giường công chúa, có rèm che, có gối có thể tùy chỉnh độ cao thấp, lại còn có cả mùi hương liệu thơm thoang thoảng. Tôi ngủ một mạch tới sẩm tối mới dậy. Dậy xong lại đi tắm, thay đồ rồi làm tóc để xuống ăn tối. Vẫn là cơm truyền thống!
Tôi hiểu rồi, sáng ăn theo kiểu nước ngoài. Còn hai bữa chính trong ngày thì vẫn phải là cơm, vì "bố chồng" tôi là người ưa truyền thống, còn "mẹ chồng" tôi thì ngược lại.
Bữa tối, tôi chủ động ngồi dịch sang để tránh làm “ai đó” khó chịu, cũng rất chịu khó chờ cậu ta mời trước rồi mới mời. Thực đơn rất phong phú, cũng rất dinh dưỡng. Bữa trưa nhiều thịt, còn bữa tối nhẹ nhàng hơn. Món đậu sốt quả thực làm tôi mê mẩn.
Ăn xong, tôi liền lên nhà học bài. Nhưng được một lúc thì đâm chán, dù sao cũng toàn kiến thức cũ, tôi liền ôm điện thoại chơi điện tử. Tới lúc gần đi ngủ thì bỗng có tin nhắn chat nhóm trên zalo, là từ một người tên “Hoàng Yến”, nhưng nhìn avatar, tôi nhận ra ngay là “Xoăn Hồng”: “Kim, anh Phong không giận mày vụ con Nhi chứ?”
Triệu Vân “Tóc Tím”: “Tao cũng không ngờ anh ấy lại làm dữ như thế, xin lỗi mày!”
Hồng Anh “Tóc vàng”: “I’m very very sorry!”
Tôi đọc một lượt, rồi mới trả lời: “Không sao, đừng lo!”
Hoàng Yến “Xoăn Hồng”: “Haiza, mặc dù anh ấy giận bọn mình, nhưng lúc mà anh ấy nói “Đừng động vào cô ấy!”, trời ơi, tim tao lạc nhịp luôn. Ngầu dữ trời!”
Hồng Anh “Tóc Vàng”: “Công nhận. Ước gì người được anh ấy nói như vậy là một trong bốn đứa mình (là tao càng tốt, hí hí). Nhưng không ngờ lại là con bốn mắt nhà quê ấy.” kèm một cái nhãn dán hình mặt tức giận.
Triệu Vân “Tóc Tím”: “Tao thấy ngứa mắt với nó chết lên được, ngày mai muốn tìm nó “nói chuyện” không?”
Tôi đọc đến đây, vội vã nhắn ngay: “ĐỪNG!”
Hồng Anh “Tóc Vàng”: “Sao mà đừng? Tao thấy hay mà.”
Tôi: “Không được. Phong đang giận tao rồi, làm thế chỉ càng khiến anh ấy tức hơn. Cứ đợi tình hình nguôi ngoai đã rồi tẩn nó sau cũng chưa muộn.”
Hoàng Yến “Xoăn Hồng”: “Mày nói cũng đúng, vậy thì tạm thời bỏ qua cho nhỏ đó. Nhưng mà tao thắc mắc mãi, sao anh ấy lại bảo vệ con nhỏ đó nhỉ? Bình thường Phong đâu có thích xen vô như vậy?”
Tôi: “À, thỉnh thoảng hứng lên, thế là tốt bụng đột xuất.” Tôi gõ chữ lia lịa để bắt kịp chúng nó, kèm thêm mấy cái nhãn dán cười ha ha, rồi nhãn dán hình trái tim: “Trông men-lì quá trời, chúng mày nhỉ?”
Nhắn xong cái tin này, tôi tự cảm thấy buồn nôn. Nhưng dù thế nào, tôi cũng không thể để chúng nó đánh Nhi được, vì kiểu gì thằng ranh kia cũng đổ tại tôi chủ mưu cho xem. Tôi muốn bình yên!
Triệu Vân “Tóc Tim”: “Tất nhiên. Anh ấy làm gì mà chả đẹp trai, men-lì.”
Hồng Anh “Tóc Vàng”: “Nhớ cái ảnh anh ấy chơi bóng ở sân vận động không? Có con mèo đi lạc đó, thế là anh ấy bế lên, vừa cười vừa vuốt ve nó… Mẹ ơi, vẻ đẹp của sự tốt bụng!!!”
Hoàng Yến “Xoăn Hồng”: “Đâu? Gửi lên mau cho chị em còn ngắm nào.”
Mặc kệ ba đứa nó ngồi tám vớ va vớ vẩn, tôi thoát ứng dụng rồi đi ngủ ngay sau đó. Điều hòa bật 20 độ C, mặt nạ dưỡng ẩm cho da mềm mại, tôi vừa đặt lưng xuống giường, liền ngủ ngon lành. Cuộc sống của hội nhà giàu thích thật!
***
Sáng hôm sau, nhân lúc An đang làm tóc, tôi liền mở điện thoại lên tính làm vài ván game, nào ngờ lại thấy có một tin nhắn được gửi từ “Khánh A6” với nội dung: “Chào!” lúc mười một giờ hai ba phút tối qua.
Khánh là ai vậy nhỉ? Bạn của Kim chăng? Hình như trong truyện có nhắc tới Khánh, nhưng có vẻ rất ít vì tôi chỉ chẳng nhớ mấy về người này. Dù vậy, tôi vẫn nhắn lại: “Xin chào!”
Mãi tới lúc làm tóc xong, người đó mới nhắn lại: “Xin chào cơ á? Trời ơi, tôi chụp màn hình rồi đấy nhé!”
Tôi chẳng buồn để tâm tới câu trêu đùa ấy, nhắn: “Anh là ai?”
“Thế cô là ai?”
Đọc xong, tôi mới sững người. Thiệt tình, đây là cái kiểu trả lời gì vậy???
“Anh là người gửi tin nhắn cho tôi trước mà.”
“Người tôi gửi tin nhắn là Thiên Kim 11A8.”
Chết tiệt, Khánh nào nhỉ? Tôi cố vặn óc ra để nhớ lại hết các chi tiết nhưng vẫn chẳng nhớ được gì liên quan tới Khánh. Hic, Sớm biết có ngày xuyên không vào đây, tôi đã đọc thuộc lòng câu truyện đó. Thôi thì đành nhắn đối phó trước vậy:
“Thì tôi chính là Thiên Kim đây.”
“Thiên Kim mà tôi biết, cô ta biết tôi là ai.”
Mẹ nó, là còn thách đố nhau như này nữa, tôi quyết định chẳng thèm trả lời tiếp. Càng nói càng rối càng chẳng ra đâu vào đâu cả. Tôi tắt máy, đút vào trong cặp rồi đi xuống ăn sáng.
Ngồi vào bàn, tôi tiếp tục nhẫn nhịn, húp bát súp gà bé tí tẹo như hôm qua. Như này không được, tôi nhất định phải học dùng dao nĩa, trời ơi, mùi thịt thơm bá cháy…
- Kim ăn ít thế con? Sao vậy, món thịt làm không vừa ý con sao? – “Mẹ chồng” tôi đặc biệt quan tâm.
- Không phải đâu, tại dạo này con đột nhiên thích ăn súp gà đấy ạ. – Tôi đành bịa đại ra một lý do,
- Ồ, là vậy sao? – Bà ngạc nhiên nhìn tôi rồi quay ra phân phó cho một người hầu đứng gần nhất: - Múc thêm súp vào một bát lớn hơn rồi mang lên cho cô chủ.
- Mẹ. – Khải Phong đập đũa cái rầm xuống mặt bàn, súp trong thìa tôi trào hết ra ngoài, rơi rớt tùm lum lên tay tôi. Vừa dùng giấy lau, tôi vừa nghiến răng kèn kẹt. Mẹ nó, đến ăn cũng không yên ổn nữa.
- Mẹ đừng có gọi cô ta là “cô chủ”, bọn con còn chưa chính thức cưới nhau! – Cậu ta lớn tiếng.
- Thì sau này đằng nào cũng phải gọi, gọi sớm hơn một chút thì sao? – “Mẹ chồng” tôi đập tay xuống mặt bàn, giọng hậm hực.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi liền lên tiếng, chặn đứng lời nói chuẩn bị thốt ra của Phong:
- Mọi người đừng cãi nhau! Mẹ, con thấy Ph… anh Phong nói đúng đấy ạ. Xưng thế thì còn sớm quá, con cũng thấy ngại nữa! Chi bằng cứ như bình thường thôi ạ. - Tôi mỉm cười hi hi.
“Mẹ chồng” nhìn tôi với vẻ hài lòng, rất dễ mến, bà mắng cậu quý tử thêm vài câu rồi thôi! Cả nhà lại ăn sáng như bình thường, “bố chồng” tôi thậm chí còn chẳng để ý tới vụ cãi cọ vừa rồi, ông rất chuyên tâm đọc báo.
Lần này, tôi không có cơ hội thứ hai được bước lên xe của Phong nữa. Cậu ta có vẻ rất bực, ra đến cổng, còn quay ra trừng mắt với tôi, giọng rít lên:
- Cô đừng có làm cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đấy nữa, phát buồn nôn!
Nói xong, lên xe đi luôn. Tôi đứng trước cổng, vừa hít bụi khói vừa nghiến muốn sứt răng. Sao tôi làm cái quái gì cũng không vừa mắt cậu ta là thế nào??? Muốn chửi thề quá đi mất!!!
/15
|