Thời đại đổi mới: Nữ phụ lên ngôi

Chương 6

/15


Chương 6:

Tôi quay ra đằng sau, bình tĩnh nói với An: - Chuẩn bị xe!

An gật đầu, ngay lập tức chạy đi chuẩn bị. Lúc này, chỉ còn một mình tôi đứng trước cổng đợi. Đúng lúc đó, điện thoại kêu một tiếng. Tôi rút ra, lại một tin nhắn mới từ Khánh:

“Không trả lời thật à? Mà thôi, cô với Phong thế nào rồi? Chắc cậu ta mà biết cô là người đã nhờ tôi cứu cậu ta hẳn là phải ngạc nhiên rớt nước mắt ha?”

Nhắc đến cái thằng ranh đấy, lửa giận trong lòng tôi lại bốc lên, liền viết một tràng: “Có khối mà biết ấy. Chuyển thành người khác rồi, không những thế lúc nào gặp tôi cũng chửi một tràng như kiểu đến tháng ấy, định mệnh cuộc đời chó đẻ gà bay thế đấy.”

Nhưng viết xong, tôi lại thấy không ổn, ghi thế này thành ra nhiều chuyện quá, huống hồ gì, anh chàng này chắc chắn là anh bạn đi xe Limo rồi, vì chỉ có anh ta mới biết tôi là người đã cứu Khải Phong. Cái con người này, tôi cũng chẳng muốn dây dưa nhiều, liền sửa lại thành: “Cũng không hẳn, vì dù sao, tôi cứu cậu ấy cũng là lẽ đương nhiên.” Kèm mấy cái nhãn dán mặt cười tươi như hoa.

Ngay sau đó, tôi liền gửi thêm một tin nhắn nữa: “Mà tôi bận rồi, lúc khác nói chuyện sau nhé!”. Khánh cũng không làm khó tôi, chỉ gửi lại là: “Ok!”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc đó, An đã đưa xe ra. Con bé ngồi ở ghế lái phụ, mặc bộ đồng phục hôm qua. Không đợi An xuống xe mở cửa cho mình, tôi đã trực tiếp ngồi lên. Ánh mắt con bé nhìn tôi nom có vẻ kinh ngạc lắm!

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi. Tôi nhìn vào quần áo trên người An, đột nhiên hỏi: “An, em học trường nào vậy? Xa không?”

“Em học trường Trung học Cơ sở C, cũng gần đây thôi ạ.” An đáp.

Tôi gật đầu, rồi cũng không hỏi gì nữa.

***

Giờ ra chơi, tôi ôm điện thoại, lén lút lên sân thượng tìm chỗ trú nắng. Tôi ngồi ở một góc khuất, sâu tít bên trong, nhìn xung quanh xác định không có ai quanh đây, mới lôi đồ nghề ra. Gồm có: Điện thoại, thước kẻ, bút bi và một cục tẩy Campus. Thước là thay thế cho dao, bút bi là nĩa, còn tẩy là miếng thịt.

Sau đó, tôi bật 3G trên điện thoại, lên Youtube tìm cách học cắt thức ăn bằng dao nĩa. Tay trái tôi cầm bút bi, tay phải cầm thước, vừa xem video vừa lia tay ở dưới thực hành.

“Ngón tay trỏ phải đặt thẳng ở lưng dao, và bốn ngón tay còn lại cầm cán dao.Cầm nĩa bằng tay trái. Răng nĩa hướng ra phía ngoài và úp xuống dưới. Ngón trỏ để thẳng và đặt sau lưng chỗ cán nĩa gắn với đầu nĩa, bốn ngón tay còn lại nắm cán… Sau đó, dùng lực ngón trỏ giữ thức ăn bằng nĩa. Cũng dùng lực ngón trỏ cắt thức ăn bằng dao…”

Tôi làm theo rất nghiêm túc, tuy rằng chưa nhanh và đẹp mắt lắm nhưng chắc luyện tập thêm thì sẽ thành thạo thôi. Có lẽ về nhà phải lén mua mấy miếng thịt tập cắt mới được.

Tới cuối clip, người hướng dẫn trong đó mới nói ra một số lưu ý như sau:

“Lưu ý: Phong cách Mỹ: Sau khi cắt một vài miếng vừa đủ ăn, đặt dao xuống cạnh đĩa và lưỡi dao hướng vào trong. Sau đó đổi nĩa qua tay phải và ăn (trừ khi bạn thuận tay trái)… Phong cách Châu Âu: Không đổi tay và vẫn dùng tay trái cầm nĩa ăn; răng nĩa hướng xuống dưới…”

Nghe đến đây, tôi mới ngẩn tò te ra:

- Ơ thế mình nên theo phong cách nào nhỉ? Cái này hình như là phải theo ý nhà đó, nhưng… bọn họ châu Âu hay châu Mỹ vậy?

Soạt. Một đôi bàn tay dài và thẳng tắp vươn ra từ phía sau tôi, dịu dàng ôm trọn bàn tay tôi. Rồi, một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên, sát tận bên tai:

- Cái đấy còn tùy vào xem bữa ăn đó theo hướng Mỹ hay Âu nữa. Nhưng nếu là nhà Khải Phong thì tôi nghĩ là châu Âu đấy.

Sau đó, liền cầm chặt tay tôi, đưa lên đưa xuống, đồng thời, người anh ta ép sát vào người tôi, vừa giúp tôi chỉnh lại động tác, vừa giúp tôi chỉnh lại tư thế cắt sao cho chuẩn nhất:

- Không được khua khuỷu tay ra ngoài! Tập cách giữ khuỷu tay gọn vào hai bên để tránh đụng vào người bên cạnh… Nhất là đụng vào Phong ấy, cậu ta có mà thét ra lửa vào mặt cô, hiểu không?

Tiếng cười khúc khích của Khánh truyền vào tai tôi, ngay lập tức, mặt tôi đỏ như gấc chín, không rõ là do xấu hổ hay tức giận nữa. Nhưng tôi đã vùng vằng đẩy cậu ta ra, chửi:

- Nhiều chuyện!

Đằng sau tôi, Khánh đưa tay xoa mái đầu bù xù, ngồi bệt xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng tôn lên vóc dáng cao lớn, cùng đôi vai dài rộng dường như có thể ôm trọn cả Thái Bình Dương kia, còn nụ cười khoe trọn hàng răng trắng sáng nữa, đích thực là khiến anh ta “tỏa nắng” rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi quay mặt đi, không dám nhìn tiếp, đành đưa tay phẩy phẩy trước mặt, lầm bầm chữa cháy:

- Nóng thật đấy.

Anh ta cười tủm tỉm, mắt nheo lại, thoáng chốc, nụ cười điên đảo trời đất đã biến thành nụ cười gian xảo, nham nhở hơn bao giờ hết:

- Không ngờ tôi rồi cũng có ngày được chiêm ngưỡng Thiên Kim tiểu thư tập dùng dao nĩa ở đây đấy.

- Có gì lạ? – Tôi chưng hửng.

- Không lạ, đương nhiên không lạ. Chỉ là, tôi không ngờ, cô mà lại không biết dùng dao nĩa.

- Vậy thì sao? Tôi từ bé đến lớn toàn do người khác hầu hạ, thức ăn đưa tận miệng, không biết dùng cũng là chuyện bình thường, chẳng qua bây giờ… - Nói đến đây, tôi chợt ngưng lại. Nhưng Khánh rất tinh ý liền hiểu ra ngay vế sau, anh ta liền tiếp lời tôi:

- Chẳng qua bây giờ tới ở nhà chồng tương lai rồi, không thể để lộ ra mình là một tiểu thư bánh bèo, cái gì cũng không biết làm chứ gì?

- Ờ đấy. – Tôi tỏ ra thật bình tĩnh. Tiểu thư bánh bèo? Không vấn đề nhé! Tôi chẳng quan tâm. Dù vậy, tôi cũng lờ mờ nhìn ra thân phận của Khánh, có lẽ là một trong số những cậu bạn thân luôn kề vai sát cánh với Phong, vì chuyện đính hôn của tôi, vốn dĩ trong trường này rất hiếm người biết.

Nói xong, tôi thu dọn đồ nghề rồi đứng lên bỏ đi trước, không quên tạm biệt ai đó: - Tôi đi trước nhé, dù sao cũng sắp trống rồi. Chào!

Về tới lớp cũng vừa kịp trống thật. Vào tiết, tôi nhìn sách vở, thấy toàn những kiến thức đã cũ, đâm ra cũng chẳng có tinh thần học, chỉ ghi qua loa mấy chữ trên bảng rồi lôi điện thoại ra chơi game.

Tôi mở trò “Chém hoa quả” ra, bắt đầu vào ván mới, ngón tay liền lia không ngừng nghỉ trên màn hình. Tôi chơi xuyên hai tiết, đến tiết cuối cùng thì bắt đầu chán trò này, liền chuyển qua chơi “Temple Run”.

Gần hết tiết, tôi đang chơi ván cuối cùng ở khúc cao trào nhất thì Nhi quay sang nói với tôi:

- Thiên Kim này, ừm, không biết…

- Hả? – Mắt tôi vẫn dán chặt vào màn hình, vô cùng tập trung.

- Không… Không biết cuối giờ bạn rảnh không? Mình muốn trao đổi chút chuyện.

Sau đó, tôi lệch tay, nhân vật trên màn hình rơi xuống vực mà chết. Tôi nắm cái điện thoại, khóc không ra nước mắt. Định mệnh, sắp phá kỉ lục rồi mà…

- Cậu… cậu có đi được không? – Giọng Nhi một lần nữa vang lên bên tai tôi.

Tôi quay ra trừng mắt với cô ấy, biểu cảm hết sức giận dữ:

- Đi cái gì mà đi? Cậu thấy tôi rảnh thế à?

Tôi hét toáng lên. Nhi bị tôi dọa cho câm nín. Ánh mắt cô ấy nhìn ngang nhìn dọc, rồi cúi gầm đầu xuống, quay đi. Tất nhiên là tôi biết mọi người đều đang nhìn về phía này, kể cả cô giáo đang viết dở bài thơ trên bảng kia.

Nhưng vấn đề là không một ai dám nói gì cả, kể cả cô giáo. Chẳng lẽ, trông tôi đáng sợ lắm à?

May thay, lúc đó trống tan trường vang lên, giải thoát cho tôi một kiếp nạn. Lần này, tôi chủ động đi về trước, sớm nhất lớp luôn, cũng không thèm báo cho mấy đứa “bạn thân”. Tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà lo "diễn sâu" với bọn nó nữa.

Ngồi trên xe, tôi không ngừng nghĩ về Nhi.

Tôi dám cá, cô ấy muốn nói với tôi về vụ đánh nhau của Phong. Chắc chắn là Phong thì nghĩ Nhi cứu cậu ta, còn Nhi thì lại không nghĩ như vậy. Chỉ là, tôi mãi không hiểu, làm thế nào mà Phong “hiểu lầm” được là Nhi đã cứu cậu ta, nhận ra được cô ấy dù không thấy mặt?

Câu hỏi đấy luẩn quẩn trong đầu tôi mãi cho tới ngày hôm sau, khi tôi chủ động hẹn Nhi trên sân thượng để xin lỗi về việc đã quát cô ấy.

- Xin lỗi cậu nhiều! – Tôi nói với Nhi, đầu hơi cúi xuống.

- Không sao đâu, cậu không cần phải xin lỗi mình vì dù gì trong đó cũng có một phần lỗi của mình mà. – Nhi xua tay với tôi, cười rất tươi: - Là tại mình làm phiền nên cậu mới thua ván game đó.

Tôi gật đầu, tỏ ra vô cùng áy náy nói thêm mấy câu "xin lỗi" nữa rồi vào chủ đề chính ngay:

- Hôm qua cậu nói có chuyện cần nói với mình, là chuyện gì vậy?

Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn như nai tơ nhìn tôi, cô ấy mấp máy miệng, nhưng rồi lại không nói gì cả. Chắc hẳn là đang do dự rồi. Tôi rất bình tĩnh đứng chờ Nhi lên tiếng. Tôi cố nhìn cô ấy với ánh mắt thật mong chờ, tạo áp lực lên người cô ấy, tôi đang buộc cô ấy phải nói ra.

- Ừm, là chuyện liên quan tới Khải Phong. – Nhi dường như lấy hết can đảm, mặt đầy nét ngập ngừng, cười với tôi: - Hôm đó, mình bị muộn học, đi qua con ngõ đó thì nghe có tiếng đánh đấm, vì tò mò nên mình mới đi vào. Nào ngờ đâu lại thấy bạn ở đó trước, mình đã rất ngạc nhiên đấy. Lúc bạn quay ra, mình nhìn vào đồng phục của bạn, liền nhớ ra chuyện muộn học, nên đã hét lên một câu rồi chạy mất. Mình không biết sau khi mình đi thì bạn còn ở đó hay không, nhưng Phong đã tìm mình và nói rằng, nhờ có tiếng hét của mình làm phân tâm mấy người trong kia - những người đang đánh cậu ấy, Phong đã nhân lúc đó mà bật ra và đánh đáp trả lại, một lúc sau thì may là có người tới giải cứu kịp thời. Phong vì thế nên mới cho rằng mình cứu cậu ấy, cậu ấy còn nói, đã dựa trên giọng mình để tìm ra mình. Nhưng mình thấy mình chẳng làm gì cả, còn bạn, liệu có phải bạn đã gọi người tới cứu cậu ấy không?

Tôi nghe xong, có cảm tưởng như não mình như đông cứng lại, hoàn toàn không thốt lên lời. Hét? Phân tâm? Giọng nói nói? Định mệnh, còn có loại logic như vậy tồn tại sao?

Tôi suy nghĩ, rồi lắc đầu, nói với Nhi:

- Không phải, lúc đó mình cũng nhớ ra là mình bị muộn học, nên chạy về trường ngay sau bạn mà. Hơn nữa, bạn là người cứu Phong phải không, cảm ơn nhiều nhé! Nhờ có tiếng hét của bạn, Phong mới có thể chống cự lại được một lúc chờ người tới cứu, mới thoát nạn đó. Nếu không, cậu ấy có lẽ đã bị đánh chết rồi ấy chứ!

Tôi nói với khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng, còn nắm lấy tay Nhi, sung sướng nói cảm ơn mấy lần, tựa như gặp thánh tái chế vậy.

- Nhưng thời gian… - Nhi rút tay mình ra khỏi tay tôi, hàng lông mày nhíu lại định nói tiếp, song lại dừng ngay sau đó. Cô ấy ngẩn người mấy giây rồi rất nhanh đã trở lại cười nói với tôi thêm vài câu xã giao. Cả hai cùng trở về lớp.

Ở hành lang, Khải Phong bắt gặp tôi với Nhi đi chung thì ngạc nhiên lắm! Mắt cậu chàng trợn tròn, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Nhi trao đổi. Thấy hai người đấy cứ nói chuyện bằng mắt hoài, tôi đành hết cách tách ra trở về lớp trước.

Thôi thì, nhường Nhi công lao của tôi, coi như đền bù tội lỗi ngăn cản không cho hai người họ gặp nhau vậy. Nhưng qua chuyện này, tôi cũng nhận ra được một điều.

Đó là duyên phận trong tiểu thuyết thật đáng sợ. Đủ loại tình tiết, cái nào cũng có thể xảy ra hết trơn.

<span style="font-size: 150%; line-height: normal">Chương 6:<br><br>Tôi quay ra đằng sau, bình tĩnh nói với An: - Chuẩn bị xe!<br><br>An gật đầu, ngay lập tức chạy đi chuẩn bị. Lúc này, chỉ còn một mình tôi đứng trước cổng đợi. Đúng lúc đó, điện thoại kêu một tiếng. Tôi rút ra, lại một tin nhắn mới từ Khánh:<br><br>“Không trả lời thật à? Mà thôi, cô với Phong thế nào rồi? Chắc cậu ta mà biết cô là người đã nhờ tôi cứu cậu ta hẳn là phải ngạc nhiên rớt nước mắt ha?”<br><br>Nhắc đến cái thằng ranh đấy, lửa giận trong lòng tôi lại bốc lên, liền viết một tràng: “Có khối mà biết ấy. Chuyển thành người khác rồi, không những thế lúc nào gặp tôi cũng chửi một tràng như kiểu đến tháng ấy, định mệnh cuộc đời chó đẻ gà bay thế đấy.”<br><br>Nhưng viết xong, tôi lại thấy không ổn, ghi thế này thành ra nhiều chuyện quá, huống hồ gì, anh chàng này chắc chắn là anh bạn đi xe Limo rồi, vì chỉ có anh ta mới biết tôi là người đã cứu Khải Phong. Cái con người này, tôi cũng chẳng muốn dây dưa nhiều, liền sửa lại thành: “Cũng không hẳn, vì dù sao, tôi cứu cậu ấy cũng là lẽ đương nhiên.” Kèm mấy cái nhãn dán mặt cười tươi như hoa.<br><br>Ngay sau đó, tôi liền gửi thêm một tin nhắn nữa: “Mà tôi bận rồi, lúc khác nói chuyện sau nhé!”. Khánh cũng không làm khó tôi, chỉ gửi lại là: “Ok!”.<br><br>Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc đó, An đã đưa xe ra. Con bé ngồi ở ghế lái phụ, mặc bộ đồng phục hôm qua. Không đợi An xuống xe mở cửa cho mình, tôi đã trực tiếp ngồi lên. Ánh mắt con bé nhìn tôi nom có vẻ kinh ngạc lắm!<br><br>Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi. Tôi nhìn vào quần áo trên người An, đột nhiên hỏi: “An, em học trường nào vậy? Xa không?”<br><br>“Em học trường Trung học Cơ sở C, cũng gần đây thôi ạ.” An đáp.<br><br>Tôi gật đầu, rồi cũng không hỏi gì nữa.<br><br>***<br><br>Giờ ra chơi, tôi ôm điện thoại, lén lút lên sân thượng tìm chỗ trú nắng. Tôi ngồi ở một góc khuất, sâu tít bên trong, nhìn xung quanh xác định không có ai quanh đây, mới lôi đồ nghề ra. Gồm có: Điện thoại, thước kẻ, bút bi và một cục tẩy Campus. Thước là thay thế cho dao, bút bi là nĩa, còn tẩy là miếng thịt.<br><br>Sau đó, tôi bật 3G trên điện thoại, lên Youtube tìm cách học cắt thức ăn bằng dao nĩa. Tay trái tôi cầm bút bi, tay phải cầm thước, vừa xem video vừa lia tay ở dưới thực hành.<br><br>“Ngón tay trỏ phải đặt thẳng ở lưng dao, và bốn ngón tay còn lại cầm cán dao.Cầm nĩa bằng tay trái. Răng nĩa hướng ra phía ngoài và úp xuống dưới. Ngón trỏ để thẳng và đặt sau lưng chỗ cán nĩa gắn với đầu nĩa, bốn ngón tay còn lại nắm cán… Sau đó, dùng lực ngón trỏ giữ thức ăn bằng nĩa. Cũng dùng lực ngón trỏ cắt thức ăn bằng dao…”<br><br>Tôi làm theo rất nghiêm túc, tuy rằng chưa nhanh và đẹp mắt lắm nhưng chắc luyện tập thêm thì sẽ thành thạo thôi. Có lẽ về nhà phải lén mua mấy miếng thịt tập cắt mới được.<br><br>Tới cuối clip, người hướng dẫn trong đó mới nói ra một số lưu ý như sau:<br><br>“Lưu ý: Phong cách Mỹ: Sau khi cắt một vài miếng vừa đủ ăn, đặt dao xuống cạnh đĩa và lưỡi dao hướng vào trong. Sau đó đổi nĩa qua tay phải và ăn (trừ khi bạn thuận tay trái)… Phong cách Châu Âu: Không đổi tay và vẫn dùng tay trái cầm nĩa ăn; răng nĩa hướng xuống dưới…”<br><br>Nghe đến đây, tôi mới ngẩn tò te ra:<br><br>- Ơ thế mình nên theo phong cách nào nhỉ? Cái này hình như là phải theo ý nhà đó, nhưng… bọn họ châu Âu hay châu Mỹ vậy?<br><br>Soạt. Một đôi bàn tay dài và thẳng tắp vươn ra từ phía sau tôi, dịu dàng ôm trọn bàn tay tôi. Rồi, một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên, sát tận bên tai:<br><br>- Cái đấy còn tùy vào xem bữa ăn đó theo hướng Mỹ hay Âu nữa. Nhưng nếu là nhà Khải Phong thì tôi nghĩ là châu Âu đấy.<br><br>Sau đó, liền cầm chặt tay tôi, đưa lên đưa xuống, đồng thời, người anh ta ép sát vào người tôi, vừa giúp tôi chỉnh lại động tác, vừa giúp tôi chỉnh lại tư thế cắt sao cho chuẩn nhất:<br><br>- Không được khua khuỷu tay ra ngoài! Tập cách giữ khuỷu tay gọn vào hai bên để tránh đụng vào người bên cạnh… Nhất là đụng vào Phong ấy, cậu ta có mà thét ra lửa vào mặt cô, hiểu không?<br><br>Tiếng cười khúc khích của Khánh truyền vào tai tôi, ngay lập tức, mặt tôi đỏ như gấc chín, không rõ là do xấu hổ hay tức giận nữa. Nhưng tôi đã vùng vằng đẩy cậu ta ra, chửi:<br><br>- Nhiều chuyện!<br><br>Đằng sau tôi, Khánh đưa tay xoa mái đầu bù xù, ngồi bệt xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng tôn lên vóc dáng cao lớn, cùng đôi vai dài rộng dường như có thể ôm trọn cả Thái Bình Dương kia, còn nụ cười khoe trọn hàng răng trắng sáng nữa, đích thực là khiến anh ta “tỏa nắng” rực rỡ hơn bao giờ hết.<br><br>Tôi quay mặt đi, không dám nhìn tiếp, đành đưa tay phẩy phẩy trước mặt, lầm bầm chữa cháy:<br><br>- Nóng thật đấy.<br><br>Anh ta cười tủm tỉm, mắt nheo lại, thoáng chốc, nụ cười điên đảo trời đất đã biến thành nụ cười gian xảo, nham nhở hơn bao giờ hết:<br><br>- Không ngờ tôi rồi cũng có ngày được chiêm ngưỡng Thiên Kim tiểu thư tập dùng dao nĩa ở đây đấy.<br><br>- Có gì lạ? – Tôi chưng hửng.<br><br>- Không lạ, đương nhiên không lạ. Chỉ là, tôi không ngờ, cô mà lại không biết dùng dao nĩa.<br><br>- Vậy thì sao? Tôi từ bé đến lớn toàn do người khác hầu hạ, thức ăn đưa tận miệng, không biết dùng cũng là chuyện bình thường, chẳng qua bây giờ… - Nói đến đây, tôi chợt ngưng lại. Nhưng Khánh rất tinh ý liền hiểu ra ngay vế sau, anh ta liền tiếp lời tôi:<br><br>- Chẳng qua bây giờ tới ở nhà chồng tương lai rồi, không thể để lộ ra mình là một tiểu thư bánh bèo, cái gì cũng không biết làm chứ gì?<br><br>- Ờ đấy. – Tôi tỏ ra thật bình tĩnh. Tiểu thư bánh bèo? Không vấn đề nhé! Tôi chẳng quan tâm. Dù vậy, tôi cũng lờ mờ nhìn ra thân phận của Khánh, có lẽ là một trong số những cậu bạn thân luôn kề vai sát cánh với Phong, vì chuyện đính hôn của tôi, vốn dĩ trong trường này rất hiếm người biết.<br><br>Nói xong, tôi thu dọn đồ nghề rồi đứng lên bỏ đi trước, không quên tạm biệt ai đó: - Tôi đi trước nhé, dù sao cũng sắp trống rồi. Chào!<br><br>Về tới lớp cũng vừa kịp trống thật. Vào tiết, tôi nhìn sách vở, thấy toàn những kiến thức đã cũ, đâm ra cũng chẳng có tinh thần học, chỉ ghi qua loa mấy chữ trên bảng rồi lôi điện thoại ra chơi game.<br><br>Tôi mở trò “Chém hoa quả” ra, bắt đầu vào ván mới, ngón tay liền lia không ngừng nghỉ trên màn hình. Tôi chơi xuyên hai tiết, đến tiết cuối cùng thì bắt đầu chán trò này, liền chuyển qua chơi “Temple Run”.<br><br>Gần hết tiết, tôi đang chơi ván cuối cùng ở khúc cao trào nhất thì Nhi quay sang nói với tôi:<br><br>- Thiên Kim này, ừm, không biết…<br><br>- Hả? – Mắt tôi vẫn dán chặt vào màn hình, vô cùng tập trung.<br><br>- Không… Không biết cuối giờ bạn rảnh không? Mình muốn trao đổi chút chuyện.<br><br>Sau đó, tôi lệch tay, nhân vật trên màn hình rơi xuống vực mà chết. Tôi nắm cái điện thoại, khóc không ra nước mắt. Định mệnh, sắp phá kỉ lục rồi mà…<br><br>- Cậu… cậu có đi được không? – Giọng Nhi một lần nữa vang lên bên tai tôi.<br><br>Tôi quay ra trừng mắt với cô ấy, biểu cảm hết sức giận dữ:<br><br>- Đi cái gì mà đi? Cậu thấy tôi rảnh thế à?<br><br>Tôi hét toáng lên. Nhi bị tôi dọa cho câm nín. Ánh mắt cô ấy nhìn ngang nhìn dọc, rồi cúi gầm đầu xuống, quay đi. Tất nhiên là tôi biết mọi người đều đang nhìn về phía này, kể cả cô giáo đang viết dở bài thơ trên bảng kia.<br><br>Nhưng vấn đề là không một ai dám nói gì cả, kể cả cô giáo. Chẳng lẽ, trông tôi đáng sợ lắm à?<br><br>May thay, lúc đó trống tan trường vang lên, giải thoát cho tôi một kiếp nạn. Lần này, tôi chủ động đi về trước, sớm nhất lớp luôn, cũng không thèm báo cho mấy đứa “bạn thân”. Tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà lo "diễn sâu" với bọn nó nữa.<br><br>Ngồi trên xe, tôi không ngừng nghĩ về Nhi.<br><br>Tôi dám cá, cô ấy muốn nói với tôi về vụ đánh nhau của Phong. Chắc chắn là Phong thì nghĩ Nhi cứu cậu ta, còn Nhi thì lại không nghĩ như vậy. Chỉ là, tôi mãi không hiểu, làm thế nào mà Phong “hiểu lầm” được là Nhi đã cứu cậu ta, nhận ra được cô ấy dù không thấy mặt?<br><br>Câu hỏi đấy luẩn quẩn trong đầu tôi mãi cho tới ngày hôm sau, khi tôi chủ động hẹn Nhi trên sân thượng để xin lỗi về việc đã quát cô ấy.<br><br>- Xin lỗi cậu nhiều! – Tôi nói với Nhi, đầu hơi cúi xuống.<br><br>- Không sao đâu, cậu không cần phải xin lỗi mình vì dù gì trong đó cũng có một phần lỗi của mình mà. – Nhi xua tay với tôi, cười rất tươi: - Là tại mình làm phiền nên cậu mới thua ván game đó.<br><br>Tôi gật đầu, tỏ ra vô cùng áy náy nói thêm mấy câu "xin lỗi" nữa rồi vào chủ đề chính ngay:<br><br>- Hôm qua cậu nói có chuyện cần nói với mình, là chuyện gì vậy?<br><br>Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn như nai tơ nhìn tôi, cô ấy mấp máy miệng, nhưng rồi lại không nói gì cả. Chắc hẳn là đang do dự rồi. Tôi rất bình tĩnh đứng chờ Nhi lên tiếng. Tôi cố nhìn cô ấy với ánh mắt thật mong chờ, tạo áp lực lên người cô ấy, tôi đang buộc cô ấy phải nói ra.<br><br>- Ừm, là chuyện liên quan tới Khải Phong. – Nhi dường như lấy hết can đảm, mặt đầy nét ngập ngừng, cười với tôi: - Hôm đó, mình bị muộn học, đi qua con ngõ đó thì nghe có tiếng đánh đấm, vì tò mò nên mình mới đi vào. Nào ngờ đâu lại thấy bạn ở đó trước, mình đã rất ngạc nhiên đấy. Lúc bạn quay ra, mình nhìn vào đồng phục của bạn, liền nhớ ra chuyện muộn học, nên đã hét lên một câu rồi chạy mất. Mình không biết sau khi mình đi thì bạn còn ở đó hay không, nhưng Phong đã tìm mình và nói rằng, nhờ có tiếng hét của mình làm phân tâm mấy người trong kia - những người đang đánh cậu ấy, Phong đã nhân lúc đó mà bật ra và đánh đáp trả lại, một lúc sau thì may là có người tới giải cứu kịp thời. Phong vì thế nên mới cho rằng mình cứu cậu ấy, cậu ấy còn nói, đã dựa trên giọng mình để tìm ra mình. Nhưng mình thấy mình chẳng làm gì cả, còn bạn, liệu có phải bạn đã gọi người tới cứu cậu ấy không?<br><br>Tôi nghe xong, có cảm tưởng như não mình như đông cứng lại, hoàn toàn không thốt lên lời. Hét? Phân tâm? Giọng nói nói? Định mệnh, còn có loại logic như vậy tồn tại sao?<br><br>Tôi suy nghĩ, rồi lắc đầu, nói với Nhi:<br><br>- Không phải, lúc đó mình cũng nhớ ra là mình bị muộn học, nên chạy về trường ngay sau bạn mà. Hơn nữa, bạn là người cứu Phong phải không, cảm ơn nhiều nhé! Nhờ có tiếng hét của bạn, Phong mới có thể chống cự lại được một lúc chờ người tới cứu, mới thoát nạn đó. Nếu không, cậu ấy có lẽ đã bị đánh chết rồi ấy chứ!<br><br>Tôi nói với khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng, còn nắm lấy tay Nhi, sung sướng nói cảm ơn mấy lần, tựa như gặp thánh tái chế vậy.<br><br>- Nhưng thời gian… - Nhi rút tay mình ra khỏi tay tôi, hàng lông mày nhíu lại định nói tiếp, song lại dừng ngay sau đó. Cô ấy ngẩn người mấy giây rồi rất nhanh đã trở lại cười nói với tôi thêm vài câu xã giao. Cả hai cùng trở về lớp.<br><br>Ở hành lang, Khải Phong bắt gặp tôi với Nhi đi chung thì ngạc nhiên lắm! Mắt cậu chàng trợn tròn, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Nhi trao đổi. Thấy hai người đấy cứ nói chuyện bằng mắt hoài, tôi đành hết cách tách ra trở về lớp trước.<br><br>Thôi thì, nhường Nhi công lao của tôi, coi như đền bù tội lỗi ngăn cản không cho hai người họ gặp nhau vậy. Nhưng qua chuyện này, tôi cũng nhận ra được một điều.<br><br>Đó là duyên phận trong tiểu thuyết thật đáng sợ. Đủ loại tình tiết, cái nào cũng có thể xảy ra hết trơn.<br><br> </span>

/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status