Thời Dao gật đầu.
- Là Gia Ca nhắn tin báo cho con biết.
Bánh Bao Mềm, cô không thêm vế sau thì chết hay sao hả?
Cô có biết hành động này đang là mưu sát chồng không? À, không phải, là chồng chưa cưới!
Lâm Gia Ca lại nhớ đến câu nói không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
- Lâm Gia Ca?
Ông nội Lâm lặp lại tên của anh lần nữa, sau đó mới dời tầm mắt sang nhìn anh.
Tầm mắt của Lâm Gia Ca chạm ánh mắt của ông nội, sau đó thái dương của anh liền nảy lên hai lần, sau đó vừa rồi anh liền hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt của ông, mở miệng:
- Đúng vậy, ông nội, ông quên rồi sao? Tối qua không phải ông muốn con gọi điện thoại cho Dao Dao gọi cô ấy đến sao?
- Ta muốn con gọi hồi nào...
Ông nội Lâm còn chưa nói hết, Lâm Gia Ca đã nháy mắt một cái, lại nói:
- Ông nội, ông thật sự không nhớ gì sao? Tối qua con đến thăm ông, sau đó ăn cơm với ông, lúc đó huyết áp của ông tăng cao đột ngột, còn sốt cao, vẫn mê man gọi tên Dao Dao đó.
Bịa chuyện!
Tất cả đều là bịa đặt!!
Tối qua đến trưa nay tên tiểu tử thúi này có đến thăm ông hồi nào đâu mà ăn cơm chung.
Còn cao huyết áp, còn phát sốt mê man?
- Mày... mày mày...
Ông nội Lâm tức giận đến mức không nói nên lời, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
Lâm Gia Ca bình tĩnh đứng tại chỗ, tỏ vẻ vô tội, lại nói:
- Ông nội, ông nhớ kỹ lại đi, ông nhớ ra chưa?
- Mày mày mày mày mày mày...
Ông nội Lâm chỉ vào Lâm Gia Ca, tức đến nỗi đỏ mắt.
Lâm Gia Ca lại mở miệng bổ sung thêm một câu:
- Ông làm như vậy Dao Dao sẽ nghĩ con đang lừa cô ấy đấy.
Ông nội Lâm như bị kẹt ở giữa, đột nhiên dừng lại.
Ông không biết tại sao Lâm Gia Ca lại làm như vậy, nên bắt đầu ngồi suy nghĩ.
Nếu như ông vạch trần sự thật lúc này, chắc chắn Dao Dao sẽ biết Lâm Gia Ca nói dối, bây giờ chuyện kết hôn của hai người còn chưa ổn định, giờ tên tiểu tử thúi này lại lộ thêm điểm dối trá nữa, chẳng phải là...
Ông nội Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó mới cố gắng mỉm cười, mở miệng nói:
- Mày mày mày mày mày mày -- không nhắc thì ông cũng quên mất tiêu.
Nói xong, ông nội Lâm nhìn về phía Thời Dao:
- Dao Dao à, ông lớn tuổi rồi, trí nhớ càng ngày càng kém, lại còn mê sảng nữa cho nên nhớ không rõ ấy... Ôi ngày hôm qua chuyện là như vầy, má Tôn làm bánh gato, ông nghĩ chắc chắn cháu cũng thích ăn, cho nên vốn muốn để bọn họ đưa tới cho cháu, sau đó không ngờ đang ăn cơm tối lại làm mệt. Sau đó, thì cháu cũng biết đó, ông mệt đến không nói nổi nữa...
Tên tiểu tử thúi này thật là bất nhân, cũng may mà ông già này nhanh trí.
Bây giờ bánh gato không có, cậu tự mình đi mua cho con bé một cái đi!
Nghĩ nghĩ, ông nội Lâm nhìn về phía Lâm Gia Ca:
- Bánh gato ở trong tủ lạnh ở nhà rồi. Con chở Dao Dao về nhà lấy đi, không phải hai đứa học cùng trường sao? Đúng lúc hai đứa về nhà ăn bánh đi, xong rồi con đưa Dao Dao về lại về trường học luôn.
Lâm Gia Ca ơ một tiếng, lại phải gật đầu đồng ý.
Thời Dao nghe ông nội Lâm nói như thế, liền tin là thật, cô lễ phép căn dặn ông chú ý đến sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút, chỉ là... cô còn chưa nói xong, đã có người gõ cửa phòng bệnh.
- Là Gia Ca nhắn tin báo cho con biết.
Bánh Bao Mềm, cô không thêm vế sau thì chết hay sao hả?
Cô có biết hành động này đang là mưu sát chồng không? À, không phải, là chồng chưa cưới!
Lâm Gia Ca lại nhớ đến câu nói không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
- Lâm Gia Ca?
Ông nội Lâm lặp lại tên của anh lần nữa, sau đó mới dời tầm mắt sang nhìn anh.
Tầm mắt của Lâm Gia Ca chạm ánh mắt của ông nội, sau đó thái dương của anh liền nảy lên hai lần, sau đó vừa rồi anh liền hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt của ông, mở miệng:
- Đúng vậy, ông nội, ông quên rồi sao? Tối qua không phải ông muốn con gọi điện thoại cho Dao Dao gọi cô ấy đến sao?
- Ta muốn con gọi hồi nào...
Ông nội Lâm còn chưa nói hết, Lâm Gia Ca đã nháy mắt một cái, lại nói:
- Ông nội, ông thật sự không nhớ gì sao? Tối qua con đến thăm ông, sau đó ăn cơm với ông, lúc đó huyết áp của ông tăng cao đột ngột, còn sốt cao, vẫn mê man gọi tên Dao Dao đó.
Bịa chuyện!
Tất cả đều là bịa đặt!!
Tối qua đến trưa nay tên tiểu tử thúi này có đến thăm ông hồi nào đâu mà ăn cơm chung.
Còn cao huyết áp, còn phát sốt mê man?
- Mày... mày mày...
Ông nội Lâm tức giận đến mức không nói nên lời, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
Lâm Gia Ca bình tĩnh đứng tại chỗ, tỏ vẻ vô tội, lại nói:
- Ông nội, ông nhớ kỹ lại đi, ông nhớ ra chưa?
- Mày mày mày mày mày mày...
Ông nội Lâm chỉ vào Lâm Gia Ca, tức đến nỗi đỏ mắt.
Lâm Gia Ca lại mở miệng bổ sung thêm một câu:
- Ông làm như vậy Dao Dao sẽ nghĩ con đang lừa cô ấy đấy.
Ông nội Lâm như bị kẹt ở giữa, đột nhiên dừng lại.
Ông không biết tại sao Lâm Gia Ca lại làm như vậy, nên bắt đầu ngồi suy nghĩ.
Nếu như ông vạch trần sự thật lúc này, chắc chắn Dao Dao sẽ biết Lâm Gia Ca nói dối, bây giờ chuyện kết hôn của hai người còn chưa ổn định, giờ tên tiểu tử thúi này lại lộ thêm điểm dối trá nữa, chẳng phải là...
Ông nội Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó mới cố gắng mỉm cười, mở miệng nói:
- Mày mày mày mày mày mày -- không nhắc thì ông cũng quên mất tiêu.
Nói xong, ông nội Lâm nhìn về phía Thời Dao:
- Dao Dao à, ông lớn tuổi rồi, trí nhớ càng ngày càng kém, lại còn mê sảng nữa cho nên nhớ không rõ ấy... Ôi ngày hôm qua chuyện là như vầy, má Tôn làm bánh gato, ông nghĩ chắc chắn cháu cũng thích ăn, cho nên vốn muốn để bọn họ đưa tới cho cháu, sau đó không ngờ đang ăn cơm tối lại làm mệt. Sau đó, thì cháu cũng biết đó, ông mệt đến không nói nổi nữa...
Tên tiểu tử thúi này thật là bất nhân, cũng may mà ông già này nhanh trí.
Bây giờ bánh gato không có, cậu tự mình đi mua cho con bé một cái đi!
Nghĩ nghĩ, ông nội Lâm nhìn về phía Lâm Gia Ca:
- Bánh gato ở trong tủ lạnh ở nhà rồi. Con chở Dao Dao về nhà lấy đi, không phải hai đứa học cùng trường sao? Đúng lúc hai đứa về nhà ăn bánh đi, xong rồi con đưa Dao Dao về lại về trường học luôn.
Lâm Gia Ca ơ một tiếng, lại phải gật đầu đồng ý.
Thời Dao nghe ông nội Lâm nói như thế, liền tin là thật, cô lễ phép căn dặn ông chú ý đến sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút, chỉ là... cô còn chưa nói xong, đã có người gõ cửa phòng bệnh.
/143
|