Má Tôn đứng ở một bên từ nãy đến giờ vẫn không dám nói gì, vừa buồn bực vừa đi về phía cửa phòng:
- Bác sĩ đã khám bệnh xong rồi mà, giờ này còn ai đến vậy?
Mở cửa, má Tôn nhìn thấy người bên ngoài thì giọng nói càng trở nên kinh ngạc hơn:
- Lương tiểu thư, sao cô lại đến đây?
Lương tiểu thư?
Là Lương Mộ Mộ ấy hả?
Thời Dao quay đầu, nhìn về phía cửa.
Lương Mộ Mộ mặc một cái váy liền màu vàng nhạt, trong tay còn có túi lớn túi nhỏ, yêu kiều cười khẽ đứng trước cửa phòng bệnh, đang lễ phép chào hỏi má Tôn:
- Má Tôn, chào má, con đến thăm ông nội Lâm.
Má Tôn tránh cửa cho Lương Mộ Mộ vào:
- Lương tiểu thư, mau vào đi! Bạn muốn đọc full liên hệ: tttukidmh@gmail.com
Nhìn thấy Lương Mộ Mộ vào, Thời Dao liền đứng lên:
- Mộ Mộ!
Thừa dịp Thời Dao không chú ý, ông nội Lâm liền nắm lấy thời cơ, trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca một cái.
Lương Mộ Mộ nghe thấy Thời Dao gọi mình, ánh mắt cũng tỏa sáng, cười thật tươi:
- Thật là đúng lúc, Dao Dao, cậu cũng đến thăm ông à...
Nói xong, Lương Mộ Mộ không đợi Thời Dao mở miệng trả lời liền nhìn Lâm Gia Ca cách đó không xa, hào phóng cười nói:
- Gia Ca, anh cũng ở đây sao!
Lâm Gia Ca không thèm để ý đến ánh mắt hung thần ác sát của ông nội, liền gật đầu chào Lương Mộ Mộ một cái.
Lương Mộ Mộ đã quen với thói lạnh nhạt của Lâm Gia Ca, cũng không để ý nhiều, liền cười khanh khách nhìn về phía ông nội Lâm:
- Ông nội Lâm, cách đây không lâu con nghe Dao Dao nói ông bị bệnh phải nhập viện, con đã sớm muốn đến thăm ông nhưng lại bận bịu không có thời gian, may mà con đã sắp xếp được chút thời gian rồi đây! Không ngờ lại đúng lúc gặp Thời Dao và Gia Ca nữa.
Ông nội Lâm không thèm trừng mắt với Lâm Gia Ca nữa, chờ Lương Mộ Mộ nói xong liền cười híp mắt:
- Mộ Mộ đúng là càng ngày càng hiểu chuyện rồi!
- Ông nội Lâm, sao ông lại nói như vậy, từ nhỏ ông đã thương con như cháu gái ruột trong nhà, bây giờ ông ngã bệnh, tất nhiên là con phải đến thăm ông rồi, không phải sao?
Lương Mộ Mộ đưa những túi trong tay mình cho má Tôn, còn không quên chỉ má những thứ đó là gì, dùng như thế nào, khi nào dùng thì tốt.
- - -
Bởi vì Lương Mộ Mộ đến nên trong phòng bệnh náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cô đã biết ăn nói, khiến ông nội Lâm vui vẻ đến cười không ngậm miệng lại được.
Trái lại, khiến Thời Dao không nói nên lời.
Cuối cùng, Thời Dao cũng không nói gì, ngồi một bên, trong lòng không nghĩ gì, chỉ vừa ăn táo vừa nghe Lương Mộ Mộ nói.
Lâm Gia Ca tựa bên cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại, nghiễm nhiên là đã trút được một gánh nặng, cực kỳ thư thái.
Lương Mộ Mộ thỉnh thoảng sẽ nói về anh mấy câu, có lúc anh sẽ gật đầu một cái, có lúc như không nghe thấy, không có bất cứ phản ứng nào.
Trước khi lên lớp Lâm Gia Ca đã quên sạc pin điện thoại di động, cho nên anh nhìn một chút, điện thoại đã không còn nhiều pin, anh liền cất điện thoại di động vào túi.
Lương Mộ Mộ nói gì đó lúc cao lúc thấp, rất có tiết tấu, nhưng vì vậy mà Lâm Gia Ca cảm thấy khá ồn ào.
Anh đứng trong phòng một lúc, không chịu được, đứng thẳng người muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Kết quả, còn chưa nhấc chân đi, mắt liền nhìn trúng Thời Dao đang ngồi trên ghế cách đó không xa.
Cô bé ôm một quả táo ăn, đang gặm rất chuyên chú.
- Bác sĩ đã khám bệnh xong rồi mà, giờ này còn ai đến vậy?
Mở cửa, má Tôn nhìn thấy người bên ngoài thì giọng nói càng trở nên kinh ngạc hơn:
- Lương tiểu thư, sao cô lại đến đây?
Lương tiểu thư?
Là Lương Mộ Mộ ấy hả?
Thời Dao quay đầu, nhìn về phía cửa.
Lương Mộ Mộ mặc một cái váy liền màu vàng nhạt, trong tay còn có túi lớn túi nhỏ, yêu kiều cười khẽ đứng trước cửa phòng bệnh, đang lễ phép chào hỏi má Tôn:
- Má Tôn, chào má, con đến thăm ông nội Lâm.
Má Tôn tránh cửa cho Lương Mộ Mộ vào:
- Lương tiểu thư, mau vào đi! Bạn muốn đọc full liên hệ: tttukidmh@gmail.com
Nhìn thấy Lương Mộ Mộ vào, Thời Dao liền đứng lên:
- Mộ Mộ!
Thừa dịp Thời Dao không chú ý, ông nội Lâm liền nắm lấy thời cơ, trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca một cái.
Lương Mộ Mộ nghe thấy Thời Dao gọi mình, ánh mắt cũng tỏa sáng, cười thật tươi:
- Thật là đúng lúc, Dao Dao, cậu cũng đến thăm ông à...
Nói xong, Lương Mộ Mộ không đợi Thời Dao mở miệng trả lời liền nhìn Lâm Gia Ca cách đó không xa, hào phóng cười nói:
- Gia Ca, anh cũng ở đây sao!
Lâm Gia Ca không thèm để ý đến ánh mắt hung thần ác sát của ông nội, liền gật đầu chào Lương Mộ Mộ một cái.
Lương Mộ Mộ đã quen với thói lạnh nhạt của Lâm Gia Ca, cũng không để ý nhiều, liền cười khanh khách nhìn về phía ông nội Lâm:
- Ông nội Lâm, cách đây không lâu con nghe Dao Dao nói ông bị bệnh phải nhập viện, con đã sớm muốn đến thăm ông nhưng lại bận bịu không có thời gian, may mà con đã sắp xếp được chút thời gian rồi đây! Không ngờ lại đúng lúc gặp Thời Dao và Gia Ca nữa.
Ông nội Lâm không thèm trừng mắt với Lâm Gia Ca nữa, chờ Lương Mộ Mộ nói xong liền cười híp mắt:
- Mộ Mộ đúng là càng ngày càng hiểu chuyện rồi!
- Ông nội Lâm, sao ông lại nói như vậy, từ nhỏ ông đã thương con như cháu gái ruột trong nhà, bây giờ ông ngã bệnh, tất nhiên là con phải đến thăm ông rồi, không phải sao?
Lương Mộ Mộ đưa những túi trong tay mình cho má Tôn, còn không quên chỉ má những thứ đó là gì, dùng như thế nào, khi nào dùng thì tốt.
- - -
Bởi vì Lương Mộ Mộ đến nên trong phòng bệnh náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cô đã biết ăn nói, khiến ông nội Lâm vui vẻ đến cười không ngậm miệng lại được.
Trái lại, khiến Thời Dao không nói nên lời.
Cuối cùng, Thời Dao cũng không nói gì, ngồi một bên, trong lòng không nghĩ gì, chỉ vừa ăn táo vừa nghe Lương Mộ Mộ nói.
Lâm Gia Ca tựa bên cửa sổ, cúi đầu xem điện thoại, nghiễm nhiên là đã trút được một gánh nặng, cực kỳ thư thái.
Lương Mộ Mộ thỉnh thoảng sẽ nói về anh mấy câu, có lúc anh sẽ gật đầu một cái, có lúc như không nghe thấy, không có bất cứ phản ứng nào.
Trước khi lên lớp Lâm Gia Ca đã quên sạc pin điện thoại di động, cho nên anh nhìn một chút, điện thoại đã không còn nhiều pin, anh liền cất điện thoại di động vào túi.
Lương Mộ Mộ nói gì đó lúc cao lúc thấp, rất có tiết tấu, nhưng vì vậy mà Lâm Gia Ca cảm thấy khá ồn ào.
Anh đứng trong phòng một lúc, không chịu được, đứng thẳng người muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Kết quả, còn chưa nhấc chân đi, mắt liền nhìn trúng Thời Dao đang ngồi trên ghế cách đó không xa.
Cô bé ôm một quả táo ăn, đang gặm rất chuyên chú.
/143
|