Edit: voi còi
Sáng sớm hôm sau sau khi Nguyễn thị náo xong việc, Nguyễn phu nhân liền tự mình đăng môn bái phỏng.
Tĩnh vương phi sáng sớm liền biết việc ngày hôm qua, chính nghẹn một bụng không vui không chỗ phát tiết đâu. Nghe được tỳ nữ hồi bẩm, bàn tay trắng nõn giương lên, trực tiếp làm cho đối phương chờ hơn nửa canh giờ.
Hạ Thính Ngưng vừa cùng Bách Lí Dung Cẩn vừa mới hạ triều về dùng xong đồ ăn sáng, liền mang theo tỳ nữ một đường đi đến Tố viên thỉnh an. Lại bị tỳ nữ giữ cửa báo cho biết, thừa tướng phu nhân tới cửa, Tĩnh vương phi lúc này đang ở trong phòng tiếp khách.
Hạ Thính Ngưng nghe xong hơn nửa phần không hiển, chính là đi vòng hướng phòng đi đến. Nguyễn phu nhân này, tới cửa chính là có gì chỉ giáo?
Trong phòng, Tĩnh vương phi dung nhan tuyệt sắc yên tĩnh dịu dàng, một cái con mắt cũng chưa bố thí cho Nguyễn phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở phía dưới.
Nguyễn phu nhân mặc dù trong lòng buồn bực, cảm thấy trên mặt không ánh sáng. Nhưng lúc này cũng không thể không kiên nhẫn hạ tính tình, vẻ mặt nhu hòa nói “Vương phi, chuyện hôm qua ta đều biết. Việc này quả thật là Ngân Linh không đúng, ta đã răn dạy nàng, nàng cũng là biết sai rồi.”
Ngữ khí cùng biểu hiện vẻ mặt khi nói lời nói này, Nguyễn phu nhân giờ phút này đã là đem vị trí của mình phóng xuống cực thấp.
Tĩnh vương phi nghe xong, ngoài cười nhưng trong không cười, không mặn không nhạt nói “Phải không, nàng này cũng không biết là lần thứ mấy phạm sai lầm rồi, bản cung nhìn, lúc này sợ cũng chính là công phu ngoài miệng thôi, có làm thật hay không thật đúng là phải nói khác đi.”
Nhìn một cái Nguyễn thị hôm qua làm mấy chuyện này, không phải một cái ‘Tiểu thư khuê các’ nên có diễn xuất, quả thực chính là hữu nhục môn phong. Lúc này liền nói hai ba câu đã nghĩ đẩy bà đi chỗ khác, nào có chuyện tốt chiếm tiện nghi như vậy.
Nguyễn phu nhân trong lòng cứng lại, biết Tĩnh vương phi là không chịu dễ dàng bỏ qua. Ngầm tức giận đến mức buồn bực, nhị nữ nhi vụng về như lợn này, chỉ biết tìm việc gây rối cho bà. Bà đường đường là phu nhân thừa tướng, bao lâu bị người ta bỏ qua mặt mũi như vậy.
Nguyễn phu nhân cáu giận đến cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn cứ phải ôm lấy khuôn mặt tươi tắn, tính toán tiếp tục nói lên vài câu lời hay.edit: voi còi
Đang muốn mở miệng, Hạ Thính Ngưng nâng bước sen bước vào trong sảnh, y phục trắng như tuyết thêu chỉ bạc vạt áo thêu nụ hoa lài lay động tay áo thu vào thắt lưng tơ tằm váy lưới, hai tròng mắt như nước, da như mỡ đông.
Hạ Thính Ngưng bên môi mỉm cười, cử chỉ tao nhã hướng Tĩnh vương phi quỳ gối thỉnh an.
Tĩnh vương phi mắt thấy Hạ Thính Ngưng đến, trên mặt lại càng giống như gió xuân nhẹ lướt vào mặt, đuổi đi lạnh lùng lúc trước, khóe mắt lại cười nói “Mau đứng lên đi, hài tử ngoan.”
Hạ Thính Ngưng thắt lưng vừa động, chân thành đứng dậy, quay đầu lại hướng Nguyễn phu nhân ngồi ở một bên hơi hơi hành lễ.
Tròng mắt Nguyễn phu nhân không sai nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng đứng ở trước mặt bà, da ví như mỡ đong, khí chất ví như u lan. Chỉ dung mạo khí chất này, đó là đệ nhất được rồi. Lại xem thái độ của Tĩnh vương phi đối với nhi tức phụ này, cũng có thể thấy được người này thủ đoạn bất phàm. Bằng không một cái thứ nữ của tứ phẩm quan gia, không có chút thủ đoạn, có thể nào thảo được bà bà vui, ổn ngồi thế tử phi vị đâu.
Trong lòng cong cong quẹo quẹo không biết chuyển qua bao nhiêu tâm tư, nhưng Nguyễn phu nhân như cũ ý cười trong suốt nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đây đó là thế tử phi đi, thật sự là một người nhanh nhẹn.”
Tĩnh vương phi nghe vậy chỉ khẽ hừ một tiếng, xem như trả lời lời nói của Nguyễn phu nhân. Quay đầu lại vừa lòng nhìn Hạ Thính Ngưng, nhi tức của bà tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, giống như Nguyễn thị kia, lúc trước thật sự là vận xấu đương đầu, nhưng lại nhặt một cái nhi tức không biết điều vào cửa.
Cũng may đây không phải nhi tức đứng đắn của bà, bằng không sớm muộn gì bà đều phải cấp tươi sống tức chết.
Hạ Thính Ngưng nhẹ cười, trong đôi mắt như nước màu sắc tràn đầy “Phu nhân quá khen.” Nguyễn Ngân Linh vài thứ đều ở bản thân mình ăn đau khổ, nàng cũng không tin Nguyễn phu nhân này sẽ là thật tình tán dương, không chuẩn trong đầu sớm nghĩ muốn đem nàng nghiền xương thành tro đâu.
Nguyễn phu nhân môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm như thật sự thật thích Hạ Thính Ngưng, nói cười ríu rít nói “Như thế nào, ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy một người xinh xắn giống như ngươi đâu, trách không được thế tử coi như bảo bối.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy chính là đạm cười không nói, cũng không mở miệng phản bác, nàng liền coi như ca ngợi, dù sao Dung Cẩn sủng nàng cũng là sự thật.
Tĩnh vương phi nghe xong cũng dương môi cười, nói thẳng “Đây là tự nhiên, nhi tức tốt giống như Ngưng Nhi, đó là đốt đèn lồng đều khó tìm. Tri thư đạt lễ, lại có phong phạm của tiểu thư khuê các, cũng không nên sủng chút.”
Giống như Nguyễn thị kia, mang thân phận đích nữ tướng phủ, chuyện làm được, lại không một kiện nào là hợp quy củ.
Nguyễn phu nhân nghe vậy sắc mặt cứng đờ, tươi cười trên mặt
Sáng sớm hôm sau sau khi Nguyễn thị náo xong việc, Nguyễn phu nhân liền tự mình đăng môn bái phỏng.
Tĩnh vương phi sáng sớm liền biết việc ngày hôm qua, chính nghẹn một bụng không vui không chỗ phát tiết đâu. Nghe được tỳ nữ hồi bẩm, bàn tay trắng nõn giương lên, trực tiếp làm cho đối phương chờ hơn nửa canh giờ.
Hạ Thính Ngưng vừa cùng Bách Lí Dung Cẩn vừa mới hạ triều về dùng xong đồ ăn sáng, liền mang theo tỳ nữ một đường đi đến Tố viên thỉnh an. Lại bị tỳ nữ giữ cửa báo cho biết, thừa tướng phu nhân tới cửa, Tĩnh vương phi lúc này đang ở trong phòng tiếp khách.
Hạ Thính Ngưng nghe xong hơn nửa phần không hiển, chính là đi vòng hướng phòng đi đến. Nguyễn phu nhân này, tới cửa chính là có gì chỉ giáo?
Trong phòng, Tĩnh vương phi dung nhan tuyệt sắc yên tĩnh dịu dàng, một cái con mắt cũng chưa bố thí cho Nguyễn phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở phía dưới.
Nguyễn phu nhân mặc dù trong lòng buồn bực, cảm thấy trên mặt không ánh sáng. Nhưng lúc này cũng không thể không kiên nhẫn hạ tính tình, vẻ mặt nhu hòa nói “Vương phi, chuyện hôm qua ta đều biết. Việc này quả thật là Ngân Linh không đúng, ta đã răn dạy nàng, nàng cũng là biết sai rồi.”
Ngữ khí cùng biểu hiện vẻ mặt khi nói lời nói này, Nguyễn phu nhân giờ phút này đã là đem vị trí của mình phóng xuống cực thấp.
Tĩnh vương phi nghe xong, ngoài cười nhưng trong không cười, không mặn không nhạt nói “Phải không, nàng này cũng không biết là lần thứ mấy phạm sai lầm rồi, bản cung nhìn, lúc này sợ cũng chính là công phu ngoài miệng thôi, có làm thật hay không thật đúng là phải nói khác đi.”
Nhìn một cái Nguyễn thị hôm qua làm mấy chuyện này, không phải một cái ‘Tiểu thư khuê các’ nên có diễn xuất, quả thực chính là hữu nhục môn phong. Lúc này liền nói hai ba câu đã nghĩ đẩy bà đi chỗ khác, nào có chuyện tốt chiếm tiện nghi như vậy.
Nguyễn phu nhân trong lòng cứng lại, biết Tĩnh vương phi là không chịu dễ dàng bỏ qua. Ngầm tức giận đến mức buồn bực, nhị nữ nhi vụng về như lợn này, chỉ biết tìm việc gây rối cho bà. Bà đường đường là phu nhân thừa tướng, bao lâu bị người ta bỏ qua mặt mũi như vậy.
Nguyễn phu nhân cáu giận đến cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn cứ phải ôm lấy khuôn mặt tươi tắn, tính toán tiếp tục nói lên vài câu lời hay.edit: voi còi
Đang muốn mở miệng, Hạ Thính Ngưng nâng bước sen bước vào trong sảnh, y phục trắng như tuyết thêu chỉ bạc vạt áo thêu nụ hoa lài lay động tay áo thu vào thắt lưng tơ tằm váy lưới, hai tròng mắt như nước, da như mỡ đông.
Hạ Thính Ngưng bên môi mỉm cười, cử chỉ tao nhã hướng Tĩnh vương phi quỳ gối thỉnh an.
Tĩnh vương phi mắt thấy Hạ Thính Ngưng đến, trên mặt lại càng giống như gió xuân nhẹ lướt vào mặt, đuổi đi lạnh lùng lúc trước, khóe mắt lại cười nói “Mau đứng lên đi, hài tử ngoan.”
Hạ Thính Ngưng thắt lưng vừa động, chân thành đứng dậy, quay đầu lại hướng Nguyễn phu nhân ngồi ở một bên hơi hơi hành lễ.
Tròng mắt Nguyễn phu nhân không sai nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng đứng ở trước mặt bà, da ví như mỡ đong, khí chất ví như u lan. Chỉ dung mạo khí chất này, đó là đệ nhất được rồi. Lại xem thái độ của Tĩnh vương phi đối với nhi tức phụ này, cũng có thể thấy được người này thủ đoạn bất phàm. Bằng không một cái thứ nữ của tứ phẩm quan gia, không có chút thủ đoạn, có thể nào thảo được bà bà vui, ổn ngồi thế tử phi vị đâu.
Trong lòng cong cong quẹo quẹo không biết chuyển qua bao nhiêu tâm tư, nhưng Nguyễn phu nhân như cũ ý cười trong suốt nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đây đó là thế tử phi đi, thật sự là một người nhanh nhẹn.”
Tĩnh vương phi nghe vậy chỉ khẽ hừ một tiếng, xem như trả lời lời nói của Nguyễn phu nhân. Quay đầu lại vừa lòng nhìn Hạ Thính Ngưng, nhi tức của bà tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, giống như Nguyễn thị kia, lúc trước thật sự là vận xấu đương đầu, nhưng lại nhặt một cái nhi tức không biết điều vào cửa.
Cũng may đây không phải nhi tức đứng đắn của bà, bằng không sớm muộn gì bà đều phải cấp tươi sống tức chết.
Hạ Thính Ngưng nhẹ cười, trong đôi mắt như nước màu sắc tràn đầy “Phu nhân quá khen.” Nguyễn Ngân Linh vài thứ đều ở bản thân mình ăn đau khổ, nàng cũng không tin Nguyễn phu nhân này sẽ là thật tình tán dương, không chuẩn trong đầu sớm nghĩ muốn đem nàng nghiền xương thành tro đâu.
Nguyễn phu nhân môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm như thật sự thật thích Hạ Thính Ngưng, nói cười ríu rít nói “Như thế nào, ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy một người xinh xắn giống như ngươi đâu, trách không được thế tử coi như bảo bối.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy chính là đạm cười không nói, cũng không mở miệng phản bác, nàng liền coi như ca ngợi, dù sao Dung Cẩn sủng nàng cũng là sự thật.
Tĩnh vương phi nghe xong cũng dương môi cười, nói thẳng “Đây là tự nhiên, nhi tức tốt giống như Ngưng Nhi, đó là đốt đèn lồng đều khó tìm. Tri thư đạt lễ, lại có phong phạm của tiểu thư khuê các, cũng không nên sủng chút.”
Giống như Nguyễn thị kia, mang thân phận đích nữ tướng phủ, chuyện làm được, lại không một kiện nào là hợp quy củ.
Nguyễn phu nhân nghe vậy sắc mặt cứng đờ, tươi cười trên mặt
/156
|