Hầu hết mọi người đã ra khỏi phòng họp, chỉ còn cô vẫn đứng yên nhìn anh, cô thở dài thật khẽ, cô biết anh đang nghĩ gì? Cô nhớ năm năm trước cô gặp ông, ông luôn không ưng ý mình, trong buổi kỉ niệm thành lập công ty, ông cũng nói đứa cháu dâu phải là 1 thiên kim, môn đăng hộ đối.
-Sao lại thở dài???-anh lấy lại nụ cười nhìn cô hỏi
-Không... không có.-cô vội lắc đầu, không ngờ tai anh lại thính như vậy, cô thở dài rất khẽ vậy mà cũng nghe
-Đừng giấu anh, anh biết em đang buồn, nói cho anh biết đi.-anh đi đến vuốt tóc cô
-Không có thật mà.-cô vẫn ngoan cố lắc đầu
-Đây là thói quen xấu, nên sửa.
-Ừ, anh biết em đang lo chuyện gì mà.-cô hít 1 hơi thật sâu
-Yên tâm đi, anh không để mất em 1 lần nữa đâu.-anh vươn tay kéo cô vào lòng
-Nhưng mà ông anh sẽ không chấp nhận em.-cô lo sợ nói
-Có anh bên cạnh rồi.-anh siết chặt cô vào lòng, nhưng chưa được 1ph đã đẩy nhẹ cô ra nhìn cô
-Em xưng bằng anh em với anh sao?
-Hả??Có sao???-cô chớp mắt ngu ngơ hỏi
-Anh rất thích em kêu như vậy.
-Ừ, nhưng mà chiều nay dẫn.... em... về gặp ông đi.-cô ngập ngừng nói
-Em không sợ sao???
-Vì sao phải sợ, được chứ?-cô cười nói
-Được, chiều anh dẫn em về.
-Ừ. Mà em về văn phòng làm việc đây, để mọi người thấy sẽ không hay.
-Chắc anh phải chuyển văn phòng luật lên kế phòng chủ tịch quá, để lúc nào cũng gặp được em.
-Tới lúc đó em lại bị hỏi này nọ, thôi tha cho em đi.-cô thật không muốn bị hỏi cung nữa
-Em càng không muốn anh càng thích.
-Anh dám.-cô trừng mắt cảnh cáo
-Sao lại không? Được gặp em mỗi ngày cơ mà.
-Dám chọc em, chết đi.-cô giơ chân đá vào chân anh 1 cái, sau đó cầm Laptop chạy ra khỏi phòng
Anh lắc đầu, cô luôn bướng bỉnh như vậy nhưng anh lại thích anh đã thu phục Tiểu Dã Miêu này rồi.
Điều anh lo lúc này là ông mình, từ trước tới giờ ông đã không thích cô, còn nhiều lần ngăn cản, chỉ sợ chiều nay cô đến nhà gặp ông, sẽ bị ông làm khó dễ.
-Sao lại thở dài???-anh lấy lại nụ cười nhìn cô hỏi
-Không... không có.-cô vội lắc đầu, không ngờ tai anh lại thính như vậy, cô thở dài rất khẽ vậy mà cũng nghe
-Đừng giấu anh, anh biết em đang buồn, nói cho anh biết đi.-anh đi đến vuốt tóc cô
-Không có thật mà.-cô vẫn ngoan cố lắc đầu
-Đây là thói quen xấu, nên sửa.
-Ừ, anh biết em đang lo chuyện gì mà.-cô hít 1 hơi thật sâu
-Yên tâm đi, anh không để mất em 1 lần nữa đâu.-anh vươn tay kéo cô vào lòng
-Nhưng mà ông anh sẽ không chấp nhận em.-cô lo sợ nói
-Có anh bên cạnh rồi.-anh siết chặt cô vào lòng, nhưng chưa được 1ph đã đẩy nhẹ cô ra nhìn cô
-Em xưng bằng anh em với anh sao?
-Hả??Có sao???-cô chớp mắt ngu ngơ hỏi
-Anh rất thích em kêu như vậy.
-Ừ, nhưng mà chiều nay dẫn.... em... về gặp ông đi.-cô ngập ngừng nói
-Em không sợ sao???
-Vì sao phải sợ, được chứ?-cô cười nói
-Được, chiều anh dẫn em về.
-Ừ. Mà em về văn phòng làm việc đây, để mọi người thấy sẽ không hay.
-Chắc anh phải chuyển văn phòng luật lên kế phòng chủ tịch quá, để lúc nào cũng gặp được em.
-Tới lúc đó em lại bị hỏi này nọ, thôi tha cho em đi.-cô thật không muốn bị hỏi cung nữa
-Em càng không muốn anh càng thích.
-Anh dám.-cô trừng mắt cảnh cáo
-Sao lại không? Được gặp em mỗi ngày cơ mà.
-Dám chọc em, chết đi.-cô giơ chân đá vào chân anh 1 cái, sau đó cầm Laptop chạy ra khỏi phòng
Anh lắc đầu, cô luôn bướng bỉnh như vậy nhưng anh lại thích anh đã thu phục Tiểu Dã Miêu này rồi.
Điều anh lo lúc này là ông mình, từ trước tới giờ ông đã không thích cô, còn nhiều lần ngăn cản, chỉ sợ chiều nay cô đến nhà gặp ông, sẽ bị ông làm khó dễ.
/124
|