Không biết là miệng ai mà đi đồn cả tập đoàn nói cô và anh có gian tình, hể gặp là liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp, nghe xong cô muốn đập vào bản mặt của cái tên lắm mồm đó, còn đi nói trong cuộc họp anh đã lên tiếng bênh vực cô, đủ thứ, nói chung không có cái gì tốt đẹp. Nguyên 1 ngày cô toàn bị tra tấn lỗ tai, ai gặp cũng hỏi này nọ, còn xì xầm to nhỏ nhìn cô, chắc lần sau cô cách anh 10m quá.
Đến chiều, sau khi tạm biệt mấy đồng nghiệp xong, xe Hyun Woo đã dựng trước mặt cô, để an toàn, cô phải ngó ngang ngó dọc, đảm bảo không ai nhìn thấy mới leo lên, vừa lên xe đã kêu anh chạy ngay.
-Nhìn em kì, làm gì gấp vậy!??-Hyun Woo vừa lái xe vừa nói
-Không gấp mới lạ, anh có biết nguyên ngày nay em bị hỏi cung nhiều lắm không? Mà thôi, không nhắc tới, bực lắm.-cô xua tay, với tay lấy miếng khăn giấy lau mồ hôi
-Một lát anh phải giúp em, em không biết phải ăn nói sao, lỡ nói sai thì chết.
-Xem em kìa, muốn lấy anh đến vậy sao?
-Đừng tự kỉ nữa, lát phải giúp em đó.
-Không phải em là luật sư sao?Em phải giỏi ăn nói chứ?
-Dù gì ông anh cũng từng là chủ tịch 1 tập đoàn lớn, lỡ nói sai coi như cái mạng nhỏ của em tiêu.
-Em yên tâm, canh sẽ che chở cho em.
-Sợ lúc đó anh còn thảm hơn em.
-Em nói gì vậy, sao lại trù ẻo chồng tương lai chứ?
-Không cải với anh nữa, ghé siêu thị mua gì cho ông anh đi.
-Cũng được.
Một lúc sau, chiếc xe dừng trước Shin gia, cô căng thẳng đến mức mồ hôi cũng đổ ra, chỉnh trang lại bản thân 1 tí.
-Em bây giờ ổn chưa?-cô hỏi
-Em rất ổn, đừng lo lắng như vậy, mau vào trong đi.-anh trấn an cô sau đó mở cửa xe ra
Đi vào trong nhà, đã thấy ba mẹ anh ngồi trong phòng khách, cô lễ phép cuối chào
-Chào hai bác.
-Ừm.
Ba mẹ cô đồng loạt gật đầu, nói thật ông bà cũng muốn anh mau lấy vợ để sinh mấy đứa cháu cho ông bà lắm rồi, khổ cái giới thiệu ai anh cũng đuổi về, ông bà biết người anh muốn cưới là ai, nhưng mà ông nội anh lại không thích con bé.
-Chịu về rồi sao?-ông anh từ trên lầu đi xuống
-Cháu chào ông.-cô lễ phép nói
-Không cần thân thiết như vậy.-ông anh vẫn giữ thái độ không thích đối với cô
-Dạ. À cháu có mua ít trái cây, cháu biếu ông.-cô đưa vỏ trái cây, người giúp việc nhanh chóng cầm lấy đem vào trong
-Tôi vẫn chưa đồng ý cho 2 người đến với nhau, đừng gọi tôi bằng ông.-ông ngồi vào ghế, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô và anh
-Dạ, Shin lão gia.-cô năm chặt tay anh lại, ý bảo anh đừng chọc ông nữa
-Cô muốn gả cho Hyun Woo là vì gia thế của nó, là vì tiền phải không?-ông mỉa mai
-Không phải ạ! Bọn cháu là yêu nhau thật lòng, cho nên mới lấy hết can đảm đến đây.-cô chân thành nói
-Nói còn hay hơn hát.-ông hừ nhạt
Ông nhìn sao cũng không ra, cô có điểm gì tốt đẹp để đứa cháu quý của ông sống chết lấy cho bằng được, còn quậy túi bụi, thậm chí mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệ với Shin gia.
-Cô biết cô không xứng để bước vào Shin gia, muốn lấy Hyun Woo phải trải qua thử thách của tôi.
-Thử thách?
-Sáng mai 5h sáng đến đây đến tối mới được về.
-Ông lại muốn làm gì nữa đây?-Hyun Woo chau mày
-Nếu nó muốn bước vào cửa Shin gia thì phải chấp nhận yêu cầu của ta, nếu nó không thích cũng không sau, cuộc hôn nhân này có hay không đều được.
-Shin lão gia nói đúng, sáng mai cháu sẽ đến.
-Je Jae...-anh bất mãn gọi tên cô
-Yên tâm đi.-cô mỉm cười nói
-Khi nào ông quá đáng em điện cho anh.-anh nhắc
-Ông không nói cháu được giúp cô ta.-ông kiên quyết nói
-Cô về đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Hyun Woo
-Vâng!
Je Jae nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi. Anh muốn đuổi theo, bị ông gọi lại.
-Ông nội, không phải ông đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại đổi ý chứ?
-Ông đây nói một là một, chưa hề đổi ý, lúc nãy quản lý Ahn điện cho ta, ông nghe xong rất bực cho nên ông chẳng qua chỉ muốn thử thách cô ta, không lẽ như vậy ông cũng không có quyền làm sao? Nếu như ông không hiểu rõ nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm để cô ta bước vào Shin gia.
-Cho dù như thế nào, người cháu muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù ông đồng ý hay phản đối, cuộc hôn nhân này, cháu đã quyết định rồi.
Bỏ lại câu đó, Hyun Woo không thèm để ý đến những lời khuyên của ông, không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng, làm ông tức đến sôi máu, cây gậy dọng xuống vang lên tiếng “oang oang”.
-Tức chết tôi mà, tức chết tôi mà! Cái nghiệp chướng này!
Ba anh vội an ủi.
-Ba đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn.”
Je Jae đang đón xe, phía sau vang lên tiếng gọi của Hyun Woo. Có hơi bất ngờ.
-Sao anh lại ra đây? Shin lão gia không phải có chuyện muốn nói với anh sao?
Hyun Woo nhún vai buông lỏng hai tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng sao cả.
-Nói tới nói lui cũng mấy câu kia, nghe đến nổi muốn chai hết hai lổ tai, rồi cũng ra ngoài. Vẫn là đi theo em có vẻ vui hơn.
-Cử xử như vậy không hay đâu, Shin lão gia đã không vui rồi, đừng chọc ông giận nữa, sức khỏe ông không được tốt đó.
-Gọi Shin lão gia nghe xa lạ quá, anh nghe thấy mà khó chịu, cứ gọi là ông nội đi.
-Anh không nghe ông nói, không được gọi là ông nội sao? Em làm gì có cái tư cách đó.
-Gì chứ? Giận à! Người già hay giở tính cáu kỉnh, đừng để ý! Anh nói em có tư cách, thì em có tư cách. Người lấy em cũng không phải ông anh mà là anh!
Cô nở một nụ cười. Anh luôn có cách làm cho cô vui, một giây trước cảm xúc rõ ràng rất chán nản. Nhưng chỉ vì một câu nói của anh, tâm trạng không vui trong chốc lát cũng tan theo mây khói.
Đến chiều, sau khi tạm biệt mấy đồng nghiệp xong, xe Hyun Woo đã dựng trước mặt cô, để an toàn, cô phải ngó ngang ngó dọc, đảm bảo không ai nhìn thấy mới leo lên, vừa lên xe đã kêu anh chạy ngay.
-Nhìn em kì, làm gì gấp vậy!??-Hyun Woo vừa lái xe vừa nói
-Không gấp mới lạ, anh có biết nguyên ngày nay em bị hỏi cung nhiều lắm không? Mà thôi, không nhắc tới, bực lắm.-cô xua tay, với tay lấy miếng khăn giấy lau mồ hôi
-Một lát anh phải giúp em, em không biết phải ăn nói sao, lỡ nói sai thì chết.
-Xem em kìa, muốn lấy anh đến vậy sao?
-Đừng tự kỉ nữa, lát phải giúp em đó.
-Không phải em là luật sư sao?Em phải giỏi ăn nói chứ?
-Dù gì ông anh cũng từng là chủ tịch 1 tập đoàn lớn, lỡ nói sai coi như cái mạng nhỏ của em tiêu.
-Em yên tâm, canh sẽ che chở cho em.
-Sợ lúc đó anh còn thảm hơn em.
-Em nói gì vậy, sao lại trù ẻo chồng tương lai chứ?
-Không cải với anh nữa, ghé siêu thị mua gì cho ông anh đi.
-Cũng được.
Một lúc sau, chiếc xe dừng trước Shin gia, cô căng thẳng đến mức mồ hôi cũng đổ ra, chỉnh trang lại bản thân 1 tí.
-Em bây giờ ổn chưa?-cô hỏi
-Em rất ổn, đừng lo lắng như vậy, mau vào trong đi.-anh trấn an cô sau đó mở cửa xe ra
Đi vào trong nhà, đã thấy ba mẹ anh ngồi trong phòng khách, cô lễ phép cuối chào
-Chào hai bác.
-Ừm.
Ba mẹ cô đồng loạt gật đầu, nói thật ông bà cũng muốn anh mau lấy vợ để sinh mấy đứa cháu cho ông bà lắm rồi, khổ cái giới thiệu ai anh cũng đuổi về, ông bà biết người anh muốn cưới là ai, nhưng mà ông nội anh lại không thích con bé.
-Chịu về rồi sao?-ông anh từ trên lầu đi xuống
-Cháu chào ông.-cô lễ phép nói
-Không cần thân thiết như vậy.-ông anh vẫn giữ thái độ không thích đối với cô
-Dạ. À cháu có mua ít trái cây, cháu biếu ông.-cô đưa vỏ trái cây, người giúp việc nhanh chóng cầm lấy đem vào trong
-Tôi vẫn chưa đồng ý cho 2 người đến với nhau, đừng gọi tôi bằng ông.-ông ngồi vào ghế, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô và anh
-Dạ, Shin lão gia.-cô năm chặt tay anh lại, ý bảo anh đừng chọc ông nữa
-Cô muốn gả cho Hyun Woo là vì gia thế của nó, là vì tiền phải không?-ông mỉa mai
-Không phải ạ! Bọn cháu là yêu nhau thật lòng, cho nên mới lấy hết can đảm đến đây.-cô chân thành nói
-Nói còn hay hơn hát.-ông hừ nhạt
Ông nhìn sao cũng không ra, cô có điểm gì tốt đẹp để đứa cháu quý của ông sống chết lấy cho bằng được, còn quậy túi bụi, thậm chí mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệ với Shin gia.
-Cô biết cô không xứng để bước vào Shin gia, muốn lấy Hyun Woo phải trải qua thử thách của tôi.
-Thử thách?
-Sáng mai 5h sáng đến đây đến tối mới được về.
-Ông lại muốn làm gì nữa đây?-Hyun Woo chau mày
-Nếu nó muốn bước vào cửa Shin gia thì phải chấp nhận yêu cầu của ta, nếu nó không thích cũng không sau, cuộc hôn nhân này có hay không đều được.
-Shin lão gia nói đúng, sáng mai cháu sẽ đến.
-Je Jae...-anh bất mãn gọi tên cô
-Yên tâm đi.-cô mỉm cười nói
-Khi nào ông quá đáng em điện cho anh.-anh nhắc
-Ông không nói cháu được giúp cô ta.-ông kiên quyết nói
-Cô về đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Hyun Woo
-Vâng!
Je Jae nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi. Anh muốn đuổi theo, bị ông gọi lại.
-Ông nội, không phải ông đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại đổi ý chứ?
-Ông đây nói một là một, chưa hề đổi ý, lúc nãy quản lý Ahn điện cho ta, ông nghe xong rất bực cho nên ông chẳng qua chỉ muốn thử thách cô ta, không lẽ như vậy ông cũng không có quyền làm sao? Nếu như ông không hiểu rõ nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm để cô ta bước vào Shin gia.
-Cho dù như thế nào, người cháu muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù ông đồng ý hay phản đối, cuộc hôn nhân này, cháu đã quyết định rồi.
Bỏ lại câu đó, Hyun Woo không thèm để ý đến những lời khuyên của ông, không quay đầu lại mà bỏ đi thẳng, làm ông tức đến sôi máu, cây gậy dọng xuống vang lên tiếng “oang oang”.
-Tức chết tôi mà, tức chết tôi mà! Cái nghiệp chướng này!
Ba anh vội an ủi.
-Ba đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn.”
Je Jae đang đón xe, phía sau vang lên tiếng gọi của Hyun Woo. Có hơi bất ngờ.
-Sao anh lại ra đây? Shin lão gia không phải có chuyện muốn nói với anh sao?
Hyun Woo nhún vai buông lỏng hai tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng sao cả.
-Nói tới nói lui cũng mấy câu kia, nghe đến nổi muốn chai hết hai lổ tai, rồi cũng ra ngoài. Vẫn là đi theo em có vẻ vui hơn.
-Cử xử như vậy không hay đâu, Shin lão gia đã không vui rồi, đừng chọc ông giận nữa, sức khỏe ông không được tốt đó.
-Gọi Shin lão gia nghe xa lạ quá, anh nghe thấy mà khó chịu, cứ gọi là ông nội đi.
-Anh không nghe ông nói, không được gọi là ông nội sao? Em làm gì có cái tư cách đó.
-Gì chứ? Giận à! Người già hay giở tính cáu kỉnh, đừng để ý! Anh nói em có tư cách, thì em có tư cách. Người lấy em cũng không phải ông anh mà là anh!
Cô nở một nụ cười. Anh luôn có cách làm cho cô vui, một giây trước cảm xúc rõ ràng rất chán nản. Nhưng chỉ vì một câu nói của anh, tâm trạng không vui trong chốc lát cũng tan theo mây khói.
/124
|