Bây giờ đã là tháng bốn của năm 2016 rồi, mình biết là mình đã drop chuyện khoảng vài tháng. Khi viết chuyện, có nhiều lúc mình rất nản vì thiếu ý tưởng, lối dẫn truyện mờ nhạt hay các bạn không thích truyện của mình. Mình đã tinh bỏ luôn, nhưng nghĩ lại thì thấy truyện cũng sắp đến hồi kết thúc, bản thân cũng nen cố gắng hoàn thành nó. Bây giờ các ban có thể cung chẳng còn thiết tha nữa, nhưng mình vẫn ôm ấp Hi vọng các ban vẫn sẽ thích nó như chương đầu của bộ truyện Thử Thách Của Số Phận.
Nói thật quá trình làm nên cốt truyện của bộ truyện này xuất phát từ trò chơi gia đình của con nít, nơi có yeu thương, cũng không có kết thúc, minh chỉ viết cho vui, nên bộ truyện này nội dung mới không đâu vào đâu và hơi nhảm nhí, không bắt kịp các bộ truyện đình đám của các bạn trẻ khác.
Và cuối cùng, cau chuyện muốn nói len rằng, trong cuộc sống, đều có yêu có hận, có đau khổ có vui sướng, tất cả đều dựa vào số phận định đoạt, nhưng chỉ cần cố gắng , ắt vận mệnh đổi thay.
Yêu thương
Khiết Băng( Pumi Haruna)
17-4-2016
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Băng Tâm ngồi trên ghế Sofa êm ái trong phòng khách, tay run run bấm điện thoại, miệng nuốt nước bọt, bắt máy gọi cho ai đó.
- Ai đó?- Một giọng nói chanh chua khó nghe phát ra
Không hiểu sao Băng Tâm chột dạ, dù biết là mình dù gì cũng phải đối mặt, nhưng không hiểu giờ phút này đầu óc hỗn loạn, từng dây thần kinh căng như dây thun, các tế bào chạy nhảy loạn xạ như khỉ xổng chuồng, não thì ì một đống. Người bên kia đợi 10 giây vẫn không ai trả lời, tức tối la làng như mụ điên:
- Ai bên kia? Tôi không rảnh mà điên điên ngồi la làng vậy đâu. Số lạ à? Vậy chắc là lộn số, tôi...
- Tôi là Băng Tâm, là cháu gái của cô đây- Băng Tâm rốt cục cũng có thể mở miệng.
Đến lượt người bên kia im lặng, Băng Tâm lại hỏi:
- Cô đang ở đâu?
- Dựa vào cái gì mà hỏi, không là bạn bè, là thù địch, tôi không đụng chạm tới cô là tốt, hiện giờ tôi sống tốt, không tới phiên cô - Người kia rống lên rồi cúp máy
Sống tốt? Cô ta hẳn sớm bị Thuỷ Tuyết phủi bỏ quan hệ vì làm xấu mặt bà ta. Đoán không chừng sẽ phải ăn ngủ ngoài chợ, giao du Giang hồ, lập xây băng đảng rồi chứ? Băng Tâm không biết, thở dài rồi bỏ điện thoại vào túi.
Cũng tốt, cô ta sống tốt thì thôi, sẽ không làm phiền đến nữa. Cô bỏ vào bếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một buổi tối, cả nhà ấm cúng quây quần bên mâm cơm, tâm tình ai cũng tốt, duy chỉ có Hạ Như và Băng Tâm cúi đầu, lẳng lặng ăn cơm. Vì mỗi bữa cơm Hạ Như rất náo nhiệt, hôm nay lại im lặng, khiến cho sự náo nhiệt giảm bớt phân nửa. Hùng Mạnh thấy hai đứa con gái của mình cùng phối hợp im lặng, lòng dâng len một cỗ thắc mắc, vội lo lắng sợ thức ăn không ngon, hỏi
- Hai nha đầu, thức ăn không ngon à, để ta kêu người hầu làm món khác nhé!
Vẫn im lặng...
- Không hợp khẩu vị à? Có khó chịu không? Có gì nói ra đi!- Tiến Phong lo lắng hỏi
- Không, ngon lắm, không có gì hết...- Băng Tâm nói
Việc này càng làm cho Hùng Mạnh thắc mắc hơn:
- Thế sao lại yên lặng thế?
- Tình cảnh Tuyết Trình sao rồi ạ?
Do câu hỏi này quá đột ngột, mọi người khi ăn cũng phải dừng động tác , tất cả đều hướng mắt vào cô.
Hùng Mạng hơi chau mày:
- Nó bị đuổi cổ rồi, là do Tuyết Tuyết không ưa mắt, lại sợ chuyện con bị tai nạn trước đó mà khiến ba ghét bà, nen đã đuổi đi đâu, về phần sau đó thì ba không biết.
- Nghe nói hiện giờ đang được một gã đại gia bao nuôi, vì gả nghĩ Tuyết Trình là con cưng, hẳn sẽ được món lợi từ Vương gia, đồ ngu ngốc. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất, khuôn mặt Tuyết Trình rất đẹp, đoan trang mà sắc sảo, thân hình lại nóng bỏng, hẳn ngày nào cũng phải hoan ái mới có thể duy trì sự bao nuôi lâu đến thế, mà em hỏi làm gì?- Tiến Phong vừa gắp miếng thịt vào bát cô vừa nói
- Anh cho người điều tra à? - Ánh mắt Băng Tâm cũng giấu khỏi tia ngạc nhiên
- Rỗi tay thôi
Lời nói đơn giản thế nhưng Băng Tâm nghe vào thì lại nghĩ theo hướng khác
Anh vẫn còn cho người điều tra, thì hẳn phải còn quan tâm cô ấy lắm mới làm vậy.
- Vậy cũng tốt, ta không cần phải lo ngại gì nữa.
Suốt cuộc nói chuyện, Hạ Như cũng không hé răng, ngoan ngoãn ăn cơm.
- Nào bảo bảo, binh thường con rất lắm mồm, nói nhiều đến nỗi người khác phải đinh tai nhức óc, sao hom nay lại chăm chỉ ăn thế, nếu thích, ta kêu người làm thêm cho mà ăn. Người con rất ốm, ăn thêm cũng không sao. Nào, nào
Đoạn, ông phất tay người hầu.
- Không, con không đói, chỉ là buồn bực chuyện trong lòng thôi!- Hạ Như rốt cục ngừng ăn cơm, nói chuyện
- Anh vẫn chưa có ngoại tình mà- Tiến Trung thảng thốt kêu
- Anh có thôi đi không, anh chột dạ à, chuyện không phải do anh?- Hạ Như liếc xéo mắt, mỉa mai nói
- Thế thì vì chuyện gì? - Lão gia hỏi
- ...
Ai mà biết, hôm nay Tiểu Như vẫn còn tung tăng đi dạo trên con đường hoa dẫn đến biệt thự, vì biệt thự nằm gần sông, người ta lai trồng thêm cây xanh, trồng cỏ khắp nơi, nên có không ít tình nhân qua lại nơi đây. Vì tính đoản trời sanh, Tiểu Ngốc Nghếch Như Như đâm phải một đôi nam nữ trên đường, cô líu ríu phủi bụi trên váy, ái ngại nói:
- Thật xin lỗi, đã đụng trúng hai người!
Người phụ nữ nhếch môi:
- Không sao!
Hạ Như ngẩng đầu, ánh mắt trừng to kinh ngạc, Long lanh như hạt châu sáng, mảng ngạc nhiên phủ đầy.
Đây chẳng phải là mẹ kế cô sao? Còn them người đàn ông, có vẻ như ông ta không biết cô, vội nắm tay Thuỷ Tuyết rời đi.
Họ lướt qua vội vàng, nhưng giây phút đó thời gian như chậm chạp dừng, Hạ Như đứng đó một hồi lâu, đợi đến khi có chiếc xe cằn nhằn mới chịu tỉnh táo né qua một bên. Vỗ nhẹ hai má phúng phính hồng hào như banh bao, Hạ Như sải bước nhanh về nhà, cô vốn chẳng còn tâm tình mà đi dạo nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Còn mẹ kế thì sao ba?
Mọi người lại tiếp tục một màn bất động như tượng sáp, mà hình như còn nghiêm trọng hơn :|
- Bà giúp ta xây dựng cơ ngơi, các con nên học cách chấp nhận. - Hùng Mạnh đặt đũa, từ tốn nói, khuôn mặt già nua ánh len nỗi buồn.
- Con không quan trong chuyện đó, vấn đề là....bà ấy có tiểu mật( bồ nhí) thì sao?
- Con không được ăn nói hồ đồ! Mặc dù là con không thích bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ các con, vẫn phải có một chút tôn trọng chứ!- Hùng Mạnh tức giận đập bàn
Băng Tâm sợ ba nổi giận, vội kéo tay Hạ Như
- Tiểu Như, đừng làm ba giận, mau xin lỗi!
Không được chị hai ủng hộ, nỗi ấm ức ngày càng tăng không có dấu hiệu giảm xuống.
Cô không nói, đặt một cuộn băng nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay, rồi bật lên. Tuy nhỏ nhưng dấu hiệu ghi âm rất tốt, ghi lai rất rõ âm thanh, có tiếng lá cây thổi xào xạc, có tiếng chim hót, có cả người nói nữa. Người trong đoạn băng nói chuyện rất thân mật, có vẻ như còn ôm ấp hay hôn môi, nhưng điệu bộ lại như sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện chuyện xấu.
Hùng Mạnh ngày càng biến sắc, từ xanh tới tím rồi lại đỏ. Vì người trong đoạn ghi âm là Thuỷ Tuyết!
~~~~ Hết chương 38 ~~~~
Nói thật quá trình làm nên cốt truyện của bộ truyện này xuất phát từ trò chơi gia đình của con nít, nơi có yeu thương, cũng không có kết thúc, minh chỉ viết cho vui, nên bộ truyện này nội dung mới không đâu vào đâu và hơi nhảm nhí, không bắt kịp các bộ truyện đình đám của các bạn trẻ khác.
Và cuối cùng, cau chuyện muốn nói len rằng, trong cuộc sống, đều có yêu có hận, có đau khổ có vui sướng, tất cả đều dựa vào số phận định đoạt, nhưng chỉ cần cố gắng , ắt vận mệnh đổi thay.
Yêu thương
Khiết Băng( Pumi Haruna)
17-4-2016
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Băng Tâm ngồi trên ghế Sofa êm ái trong phòng khách, tay run run bấm điện thoại, miệng nuốt nước bọt, bắt máy gọi cho ai đó.
- Ai đó?- Một giọng nói chanh chua khó nghe phát ra
Không hiểu sao Băng Tâm chột dạ, dù biết là mình dù gì cũng phải đối mặt, nhưng không hiểu giờ phút này đầu óc hỗn loạn, từng dây thần kinh căng như dây thun, các tế bào chạy nhảy loạn xạ như khỉ xổng chuồng, não thì ì một đống. Người bên kia đợi 10 giây vẫn không ai trả lời, tức tối la làng như mụ điên:
- Ai bên kia? Tôi không rảnh mà điên điên ngồi la làng vậy đâu. Số lạ à? Vậy chắc là lộn số, tôi...
- Tôi là Băng Tâm, là cháu gái của cô đây- Băng Tâm rốt cục cũng có thể mở miệng.
Đến lượt người bên kia im lặng, Băng Tâm lại hỏi:
- Cô đang ở đâu?
- Dựa vào cái gì mà hỏi, không là bạn bè, là thù địch, tôi không đụng chạm tới cô là tốt, hiện giờ tôi sống tốt, không tới phiên cô - Người kia rống lên rồi cúp máy
Sống tốt? Cô ta hẳn sớm bị Thuỷ Tuyết phủi bỏ quan hệ vì làm xấu mặt bà ta. Đoán không chừng sẽ phải ăn ngủ ngoài chợ, giao du Giang hồ, lập xây băng đảng rồi chứ? Băng Tâm không biết, thở dài rồi bỏ điện thoại vào túi.
Cũng tốt, cô ta sống tốt thì thôi, sẽ không làm phiền đến nữa. Cô bỏ vào bếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một buổi tối, cả nhà ấm cúng quây quần bên mâm cơm, tâm tình ai cũng tốt, duy chỉ có Hạ Như và Băng Tâm cúi đầu, lẳng lặng ăn cơm. Vì mỗi bữa cơm Hạ Như rất náo nhiệt, hôm nay lại im lặng, khiến cho sự náo nhiệt giảm bớt phân nửa. Hùng Mạnh thấy hai đứa con gái của mình cùng phối hợp im lặng, lòng dâng len một cỗ thắc mắc, vội lo lắng sợ thức ăn không ngon, hỏi
- Hai nha đầu, thức ăn không ngon à, để ta kêu người hầu làm món khác nhé!
Vẫn im lặng...
- Không hợp khẩu vị à? Có khó chịu không? Có gì nói ra đi!- Tiến Phong lo lắng hỏi
- Không, ngon lắm, không có gì hết...- Băng Tâm nói
Việc này càng làm cho Hùng Mạnh thắc mắc hơn:
- Thế sao lại yên lặng thế?
- Tình cảnh Tuyết Trình sao rồi ạ?
Do câu hỏi này quá đột ngột, mọi người khi ăn cũng phải dừng động tác , tất cả đều hướng mắt vào cô.
Hùng Mạng hơi chau mày:
- Nó bị đuổi cổ rồi, là do Tuyết Tuyết không ưa mắt, lại sợ chuyện con bị tai nạn trước đó mà khiến ba ghét bà, nen đã đuổi đi đâu, về phần sau đó thì ba không biết.
- Nghe nói hiện giờ đang được một gã đại gia bao nuôi, vì gả nghĩ Tuyết Trình là con cưng, hẳn sẽ được món lợi từ Vương gia, đồ ngu ngốc. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất, khuôn mặt Tuyết Trình rất đẹp, đoan trang mà sắc sảo, thân hình lại nóng bỏng, hẳn ngày nào cũng phải hoan ái mới có thể duy trì sự bao nuôi lâu đến thế, mà em hỏi làm gì?- Tiến Phong vừa gắp miếng thịt vào bát cô vừa nói
- Anh cho người điều tra à? - Ánh mắt Băng Tâm cũng giấu khỏi tia ngạc nhiên
- Rỗi tay thôi
Lời nói đơn giản thế nhưng Băng Tâm nghe vào thì lại nghĩ theo hướng khác
Anh vẫn còn cho người điều tra, thì hẳn phải còn quan tâm cô ấy lắm mới làm vậy.
- Vậy cũng tốt, ta không cần phải lo ngại gì nữa.
Suốt cuộc nói chuyện, Hạ Như cũng không hé răng, ngoan ngoãn ăn cơm.
- Nào bảo bảo, binh thường con rất lắm mồm, nói nhiều đến nỗi người khác phải đinh tai nhức óc, sao hom nay lại chăm chỉ ăn thế, nếu thích, ta kêu người làm thêm cho mà ăn. Người con rất ốm, ăn thêm cũng không sao. Nào, nào
Đoạn, ông phất tay người hầu.
- Không, con không đói, chỉ là buồn bực chuyện trong lòng thôi!- Hạ Như rốt cục ngừng ăn cơm, nói chuyện
- Anh vẫn chưa có ngoại tình mà- Tiến Trung thảng thốt kêu
- Anh có thôi đi không, anh chột dạ à, chuyện không phải do anh?- Hạ Như liếc xéo mắt, mỉa mai nói
- Thế thì vì chuyện gì? - Lão gia hỏi
- ...
Ai mà biết, hôm nay Tiểu Như vẫn còn tung tăng đi dạo trên con đường hoa dẫn đến biệt thự, vì biệt thự nằm gần sông, người ta lai trồng thêm cây xanh, trồng cỏ khắp nơi, nên có không ít tình nhân qua lại nơi đây. Vì tính đoản trời sanh, Tiểu Ngốc Nghếch Như Như đâm phải một đôi nam nữ trên đường, cô líu ríu phủi bụi trên váy, ái ngại nói:
- Thật xin lỗi, đã đụng trúng hai người!
Người phụ nữ nhếch môi:
- Không sao!
Hạ Như ngẩng đầu, ánh mắt trừng to kinh ngạc, Long lanh như hạt châu sáng, mảng ngạc nhiên phủ đầy.
Đây chẳng phải là mẹ kế cô sao? Còn them người đàn ông, có vẻ như ông ta không biết cô, vội nắm tay Thuỷ Tuyết rời đi.
Họ lướt qua vội vàng, nhưng giây phút đó thời gian như chậm chạp dừng, Hạ Như đứng đó một hồi lâu, đợi đến khi có chiếc xe cằn nhằn mới chịu tỉnh táo né qua một bên. Vỗ nhẹ hai má phúng phính hồng hào như banh bao, Hạ Như sải bước nhanh về nhà, cô vốn chẳng còn tâm tình mà đi dạo nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Còn mẹ kế thì sao ba?
Mọi người lại tiếp tục một màn bất động như tượng sáp, mà hình như còn nghiêm trọng hơn :|
- Bà giúp ta xây dựng cơ ngơi, các con nên học cách chấp nhận. - Hùng Mạnh đặt đũa, từ tốn nói, khuôn mặt già nua ánh len nỗi buồn.
- Con không quan trong chuyện đó, vấn đề là....bà ấy có tiểu mật( bồ nhí) thì sao?
- Con không được ăn nói hồ đồ! Mặc dù là con không thích bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ các con, vẫn phải có một chút tôn trọng chứ!- Hùng Mạnh tức giận đập bàn
Băng Tâm sợ ba nổi giận, vội kéo tay Hạ Như
- Tiểu Như, đừng làm ba giận, mau xin lỗi!
Không được chị hai ủng hộ, nỗi ấm ức ngày càng tăng không có dấu hiệu giảm xuống.
Cô không nói, đặt một cuộn băng nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay, rồi bật lên. Tuy nhỏ nhưng dấu hiệu ghi âm rất tốt, ghi lai rất rõ âm thanh, có tiếng lá cây thổi xào xạc, có tiếng chim hót, có cả người nói nữa. Người trong đoạn băng nói chuyện rất thân mật, có vẻ như còn ôm ấp hay hôn môi, nhưng điệu bộ lại như sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện chuyện xấu.
Hùng Mạnh ngày càng biến sắc, từ xanh tới tím rồi lại đỏ. Vì người trong đoạn ghi âm là Thuỷ Tuyết!
~~~~ Hết chương 38 ~~~~
/41
|