Thực Tập Sinh
Chương 21 - “Cô Đến Đây Thực Tập Chứ Không Phải Đến Giao Những Thứ Có Bán Ngoài Kia” (9)
/85
|
Công ty Phong Hoa cách trụ sở chính của tập đoàn HY chừng bốn kilômét, phải qua hai chuyến xe buýt, tổng cộng mất bốn đồng. Nhưng Tống Noãn có xe đạp điện, vừa đến giờ làm buổi chiều cô đã hăng hái lái xe đi, trong túi còn mang theo chút quà nhỏ cho bên kia —— một cái túi da có in logo của công ty, đây là lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên cô ra ngoài làm việc với tư cách là nhân viên của HY.
Đến chân tòa nhà Phong Hoa, bảo vệ không cho Tống Noãn chạy thẳng xe đạp điện vào trong, vì bãi xe của công ty khá nhỏ nên chỉ nhân viên của công ty mới được sử dụng. Tống Noãn không phục: “Nếu như tôi đi xe hơi thì sao? Chẳng lẽ cũng không có chỗ đậu?”
“Có,” Bảo vệ chỉ về phía tầng hầm, “Có bãi đậu ngầm, mỗi tiếng mười đồng.”
Tống Noãn bất bình nhưng không thể làm gì, cô bèn đỗ xe sát cổng công viên bên cạnh tòa nhà, thầm nhủ ở đây đông người qua lại chắc bọn trộm cũng không dám lộng hành, sau khi khóa ba lượt khóa trên chiếc xe yêu dấu, cô mới yên tâm bước vào trong.
Lúc chờ thang máy, Tống Noãn chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm, cô đã quên hỏi số điện thoại và tầng làm việc của quản lí Trương. Cô vừa trách mình vô tâm vừa gọi điện thoại cho Hách Mẫn, Hách Mẫn thù thì trách: “Chị đang họp, sao em không tự hỏi đi.” Chỉ bấy nhiêu là ngắt điện thoại.
Không còn cách nào khác, Tống Noãn đành tự đi tìm phòng làm việc của quản lí Trương. Được vài người hướng dẫn, cuối cùng Tống Noãn cũng đến được phòng làm việc của quản lý ở tầng 14, qua lớp kính, cô thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang ngồi trên ghế salong, trông có vẻ nghiêm nghị. Cô thận trọng mở cửa: “Xin hỏi, ngài là trưởng… trưởng phòng Trương phải không ạ?” Cô luống cuống đến mức gọi sai là cấp bậc của quản lí Trương thành trưởng phòng Trương, trưởng phòng thì trưởng phòng, dù gì cũng là nâng ngài lên mà, ai lại trách người đa lễ.
Người đàn ông đeo kính thoáng ngạc nhiên, sau đó gật nhẹ đầu nhưng không nói gì.
Tống Noãn thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tìm ngài mà phải chạy khắp cả tầng 14, tòa nhà này bố trí lạ quá, chẳng khác gì mê cung…”
“Khoan đã, cô là…” Người đàn ông đeo kính thắc mắc.
“À, thật xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Tống Noãn, thực tập sinh của tập đoàn HY, cô Hách Mẫn cử tôi sang gặp ngài, công ty chúng tôi muốn thay đổi hình thức quảng bá nên muốn xin bên ngài một ít tư liệu.” Tống Noãn hồ hởi vỗ vỗ vào cái tui có in logo công ty HY.
Thấy Tống Noãn non trẻ mà cố tỏ vẻ già dặn khi tự giới thiệu, người đàn ông đeo kính cảm thấy buồn cười, ông nói: “Tư liệu bên tôi rất nhiều, không biết quý công ty cần về mặt nào?”
“Dạ thì… Ví dụ như hình ảnh của sản phẩm mẫu, rồi cách thông số cần kiểm tra.”
“Cụ thể là sản phẩm nào nhỉ, về phần cứng phần mềm của tập đoàn bên ấy công ty tôi đều có cả ở đây!”
“Cái này…” Giọng Tống Noãn nhỏ dần, việc tưởng chừng như đơn giản lại thành ra thế này, cô kiên nhẫn đáp, “Vậy ngài thấy sản phẩm nào thì được ạ?”
“Ha ha,” Người đàn ông đeo kính cười vang, “Cô hỏi tôi à? Công ty các cô làm tài liệu quảng bá hay là công ty tôi ấy nhỉ?”
Tống Noãn đỏ mặt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Hách Mẫn, đột nhiên nhớ ra Hách Mẫn đang họp, cô cứ đứng trơ ra chẳng biết làm sao, lúng túng không biết nói gì cho phải.
Lúc này, người đàn ông đeo kính đứng dậy bước đến bên bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm một dãy số: “Tiểu Trương, cậu về phòng đi, có người tìm.”
“Ơ?” Tống Noãn tròn mắt nhìn, “Thế ra ngài không phải là quản lí Trương ạ?” Ngất mất thôi, cô thầm nghĩ, nếu không phải là quản lí Trương thì ngài là ai?
Đến chân tòa nhà Phong Hoa, bảo vệ không cho Tống Noãn chạy thẳng xe đạp điện vào trong, vì bãi xe của công ty khá nhỏ nên chỉ nhân viên của công ty mới được sử dụng. Tống Noãn không phục: “Nếu như tôi đi xe hơi thì sao? Chẳng lẽ cũng không có chỗ đậu?”
“Có,” Bảo vệ chỉ về phía tầng hầm, “Có bãi đậu ngầm, mỗi tiếng mười đồng.”
Tống Noãn bất bình nhưng không thể làm gì, cô bèn đỗ xe sát cổng công viên bên cạnh tòa nhà, thầm nhủ ở đây đông người qua lại chắc bọn trộm cũng không dám lộng hành, sau khi khóa ba lượt khóa trên chiếc xe yêu dấu, cô mới yên tâm bước vào trong.
Lúc chờ thang máy, Tống Noãn chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm, cô đã quên hỏi số điện thoại và tầng làm việc của quản lí Trương. Cô vừa trách mình vô tâm vừa gọi điện thoại cho Hách Mẫn, Hách Mẫn thù thì trách: “Chị đang họp, sao em không tự hỏi đi.” Chỉ bấy nhiêu là ngắt điện thoại.
Không còn cách nào khác, Tống Noãn đành tự đi tìm phòng làm việc của quản lí Trương. Được vài người hướng dẫn, cuối cùng Tống Noãn cũng đến được phòng làm việc của quản lý ở tầng 14, qua lớp kính, cô thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang ngồi trên ghế salong, trông có vẻ nghiêm nghị. Cô thận trọng mở cửa: “Xin hỏi, ngài là trưởng… trưởng phòng Trương phải không ạ?” Cô luống cuống đến mức gọi sai là cấp bậc của quản lí Trương thành trưởng phòng Trương, trưởng phòng thì trưởng phòng, dù gì cũng là nâng ngài lên mà, ai lại trách người đa lễ.
Người đàn ông đeo kính thoáng ngạc nhiên, sau đó gật nhẹ đầu nhưng không nói gì.
Tống Noãn thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tìm ngài mà phải chạy khắp cả tầng 14, tòa nhà này bố trí lạ quá, chẳng khác gì mê cung…”
“Khoan đã, cô là…” Người đàn ông đeo kính thắc mắc.
“À, thật xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Tống Noãn, thực tập sinh của tập đoàn HY, cô Hách Mẫn cử tôi sang gặp ngài, công ty chúng tôi muốn thay đổi hình thức quảng bá nên muốn xin bên ngài một ít tư liệu.” Tống Noãn hồ hởi vỗ vỗ vào cái tui có in logo công ty HY.
Thấy Tống Noãn non trẻ mà cố tỏ vẻ già dặn khi tự giới thiệu, người đàn ông đeo kính cảm thấy buồn cười, ông nói: “Tư liệu bên tôi rất nhiều, không biết quý công ty cần về mặt nào?”
“Dạ thì… Ví dụ như hình ảnh của sản phẩm mẫu, rồi cách thông số cần kiểm tra.”
“Cụ thể là sản phẩm nào nhỉ, về phần cứng phần mềm của tập đoàn bên ấy công ty tôi đều có cả ở đây!”
“Cái này…” Giọng Tống Noãn nhỏ dần, việc tưởng chừng như đơn giản lại thành ra thế này, cô kiên nhẫn đáp, “Vậy ngài thấy sản phẩm nào thì được ạ?”
“Ha ha,” Người đàn ông đeo kính cười vang, “Cô hỏi tôi à? Công ty các cô làm tài liệu quảng bá hay là công ty tôi ấy nhỉ?”
Tống Noãn đỏ mặt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Hách Mẫn, đột nhiên nhớ ra Hách Mẫn đang họp, cô cứ đứng trơ ra chẳng biết làm sao, lúng túng không biết nói gì cho phải.
Lúc này, người đàn ông đeo kính đứng dậy bước đến bên bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm một dãy số: “Tiểu Trương, cậu về phòng đi, có người tìm.”
“Ơ?” Tống Noãn tròn mắt nhìn, “Thế ra ngài không phải là quản lí Trương ạ?” Ngất mất thôi, cô thầm nghĩ, nếu không phải là quản lí Trương thì ngài là ai?
/85
|