Thương Thiên Phách Huyết

Chương 288: Chiến quả (thượng)

/414


Ánh mắt mọi người dừng ở phương hướng thanh âm truyền đến, vô luận là thành vệ quân, hay là bộ đội đặc chủng, ở lúc này, lực chú ý của bọn họ đã hoàn toàn tập trung ở phía đông đại doanh, phương hướng thanh âm truyền đến.

" Phòng thủ…rào chắn…thứ thương binh liệt trận…"

Những tiếng quát liên tiếp từ trong miệng Lưu Tuấn Thư lạnh lùng phát ra, sắc mặt hắn ngưng trọng, mơ hồ có một tia tức giận. Những người này cho dù huấn luyện hoàn mỹ thế nào, nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật, bọn họ đều là tân binh, đều là tân binh lần đầu tiên ra chiến trường.

Thành vệ quân như trong mộng mới tỉnh, tấm chắn binh cùng thương binh môn hợp thành đội liệt vô cùng hoàn chỉnh.

Trận hình vuông, vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất đối phó kỵ binh đột kích.

Trước bọn họ, nỗ cung thủ tháo xuống túi đeo sau lưng, bên trong chính là những thiết lăng tử( đinh) hình lục giác( sáu cánh), bọn họ chạy đến trước phương trận, ngay trong vòng mười bước rắc đầy dưới đất không chút quy tắc.

Số lượng thiết lăng tử không nhiều, nhưng đủ cấp cho đội ngũ kỵ binh không hảo ý một sự kinh hãi vừa vui vừa sợ ngoài ý muốn.

Dưới đêm tối còn mập mờ che giấu, thứ gây tai họa này nếu không trải qua sự tìm tòi cẩn thận, vốn không cách nào phát giác.

Nhanh chóng làm xong hết thảy, nỗ cung thủ vội vã chạy trở vào đại trận, bọn họ mở ra nỗ cung, nghiêm trận chờ đợi.

Tiếng vó ngựa từ từ đến gần, giống như tiếng sấm vang dội.

Đêm tối từ từ rút đi, lại một ngày mới đã tới.

Một vầng mặt trời đỏ từ trong mây mù hoắc nhiên ló ra, chiếu ra vạn ánh sáng mờ, cơ hồ trong nháy mắt chiếu sáng cả bình nguyên, cũng làm nhiễm đỏ một tầng sương trắng. Tầng sương trắng như có như không kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống đang từ từ thối lui, thế giới lập tức sáng sủa rõ ràng.

Kỵ sĩ từ phương xa tới gần, trước mắt thành vệ quân xuất hiện một mảnh màu đen nồng đậm. Khải giáp mới tinh dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đã tạo ra một ảo giác chậm rãi lưu động.

" Hắc Kỳ quân…là chủ công tới."

Tiếng hô to truyền khắp toàn quân, thành vệ quân môn sôi trào.

Đón ánh mặt trời, trên mặt Hứa Hải Phong hiện lên vẻ tươi cười vui mừng, đối với biểu hiện của những tân binh, hắn cũng không ngoài ý muốn.

Bởi vì, hắn cũng là từ một tân binh phát triển lên.

Thẳng đến hôm nay hắn cũng sẽ không quên, lần đầu tiên ra chiến trường giao chiến với Khải Tát nhân. Khi bọn hắn đánh lùi sự tiến công của Khải Tát nhân, sự xúc động sau khi bọn hắn thắng lợi.

Lần đầu tiên ở trên chiến trường có thể giữ được tính mạng, cũng lấy được thắng lợi, loại cảm giác này ai chưa có kinh nghiệm qua sẽ khó tưởng tượng nổi.

Thành vệ quân vui mừng cười nói, bọn họ giơ cao binh khí trong tay, phóng khoáng giơ tay cười lớn.

" Lưu thống lĩnh ở đâu…"

Tiếng hoan hô chợt yên ổn xuống tới, ánh mắt thành vệ quân nhìn kỹ trên người Lưu thống lĩnh vẫn vẻ mặt thong dong, không chút dao động.

Lưu Tuấn Thư đi nhanh ra, hắn thi triển công phu khinh thân, chỉ chốc lát đã một mình đi tới trước mã đội.

Hứa Hải Phong xuống ngựa, đầy mặt tươi cười đón chào: " Khắc huynh quả nhiên bất phàm, trận đầu tiên của thành vệ quân thắng thật mỹ lệ." Hắn có chút vái chào, nói: " Hứa mỗ chúc mừng Lưu huynh kỳ khai đắc thắng."

Từ sau khi gặp qua Lưu Đình, lại nghe một phen lời hoa ngụy của Tương Khổng Minh, Lưu Tuấn Thư liền cam tâm tình nguyện ở lại Ngọa Long thành.

Thuộc hạ nhân tài dưới trướng Hứa Hải Phong cũng không thiếu, nhưng tướng lãnh cao cấp có thể chân chính thống suất một quân cũng vô cùng thiếu thốn.

Thành vệ quân đã lần thứ hai khoách binh, nhân số lúc này đã ngoài ba vạn, nhưng chọn thống lĩnh, vẫn là một tâm bệnh của hắn.

Trước khi Lưu Tuấn Thư tới, vẫn do Cát Hào Kiếm tạm thời quản lý.

Chỉ là vị tân nhậm giám sát sử của Ngọa Long thành cuối cùng cũng không phải người ra đời trong quân ngũ, muốn hắn đảm nhiệm chức này cũng là miễn cưỡng mà thôi. Thẳng đến sau khi Lưu Tuấn Thư quy thuận, hắn mới có thể giải quyết được chuyện lửa cháy ngang mày này.

Lưu Tuấn Thư thân là một trong những tướng lãnh kiệt xuất nhất của Lưu gia, làm việc rất có thủ đoạn, chỉ trong một tháng đã làm cho thành vệ quân hoàn toàn thuần phục. Vị trí thống lĩnh này thật ra thật sự đã rất vững chắc.

Có chút khom người, Lưu Tuấn Thư thi lễ, nói: " Không dám nhận, Hứa đại tướng quân chỉ trong một năm, nghiêm chỉnh huấn luyện, thành vệ quân đã đủ chiến lực, Lưu mỗ chỉ là hưởng thành quả mà thôi." Khẩu khí của Lưu Tuấn Thư tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng đúng là xuất ra từ trong phế phủ.

Thành vệ quân đại khái là dân chúng Thổ Phiên quốc, lúc Hứa Hải Phong rời khỏi kinh sư, sau khi trở về Ngọa Long thành, mới bắt đầu gầy dựng thành quân.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, biểu hiện của bọn họ đã có chút khả quan.

Kỳ thật nếu bàn về tố chất binh viên cũng không tốt lắm, nhưng sau khi bọn họ đoàn đội phối hợp, đã làm Lưu Tuấn Thư mở rộng tầm mắt. Bạn đang đọc chuyện tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status