Thương Thiên Phách Huyết

Chương 289: Chiến quả (hạ)

/414


" Tình huống cuộc chiến như thế nào?" Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.

Nhưng lúc này Lưu Tuấn Thư đứng tại đây, đã là câu trả lời tốt nhất.

Nhưng Hứa Hải Phong cũng hỏi một câu, bởi vì đây là lệ thường trong quân, là hạ cấp quan quân hướng thượng cấp báo cáo chiến tích, là một trình tự cần phải có.

Trong bất tri bất giác, có lẽ là không hề cố ý, tóm lại tuy lúc này cách xưng hô của Hứa Hải Phong cũng chưa từng thay đổi, nhưng trên thực tế, vẫn đối đãi với hắn như đối với thuộc hạ của mình.

Thanh âm rất bình tĩnh xuất từ miệng Lưu Tuấn Thư, phảng phất hắn đối với việc này không hề cảm giác: " Cướp doanh phi thường thuận lợi, ba ngàn bộ đội chiến đấu của Khải Tát nhân chết hết hầu như không còn, còn sống không đủ hai thành. Còn lại truy trọng tùy quân hậu cần bộ có hơn ba ngàn người, đều đã đầu hàng."

Nói tới đây, sắc mặt của hắn đột nhiên cổ quái.

Hứa Hải Phong kỳ lạ, hỏi: " Thế huynh, chẳng lẽ có gì không ổn sao?"

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Lưu Tuấn Thư nói: " Ở giữa những quân lính hậu cần, có một ngàn nữ nhân."

" Nữ nhân?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi một câu.

Lưu Tuấn Thư trọng trọng gật đầu, đối với việc này không hề đánh giá.

Hứa Hải Phong bật cười nói: " Lá gan của Ban Khắc La Phu Đặc đúng là lớn thật, cũng dám quang minh chính đại mang theo nữ nhân xuất chiến, hắc hắc…rất giỏi."

Tuy không nói rõ, nhưng vô luận là Hứa Hải Phong hay Lưu Tuấn Thư, cũng biết thân phận của đám nữ nhân này, các nàng đều là một đám quân kỹ( kỹ nữ trong quân đội) mà thôi.

Năm vạn hán tử cường tráng tụ tập cùng một chỗ trong thời gian dài, nếu như không cho cơ hội phát tiết, đối với một chi quân đội mà nói, cơ hồ là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Nếu để cho đám hán tử ăn cơm no không chuyện gì làm cả ngày, thì việc đánh nhau xô xát sẽ rất nhiều, sau đó sẽ là tâm tình bất mãn không ngừng thăng lên.

Nếu tích lũy đến một trình độ nhất định, cho dù khiến cho hỗn loạn cũng không có gì kỳ lạ.

Vì tránh cho loại cục diện này xuất hiện, cần phải phát tiết là không sao tránh khỏi, vì thế quân kỹ cũng tự nhiên được sinh ra.

Dù sao, đưa mắt thiên hạ, có thể chân chính làm được vô dục vô cầu, không hề điều kiện mà duy mệnh là từ, chỉ có một chi quân đội có một không hai như Hắc Kỳ quân mà thôi.

Loại hiện tượng này không đơn giản chỉ có đệ tứ quân đoàn của Khải Tát, cho dù là tại bộ đội của Đại Hán, Hung Nô cũng là một chuyện rất bình thường.

Chỉ là làm cho hai người họ kinh dị chính là, Ban Khắc La Phu Đặc lại gan lớn hơn trời.

Mang theo kỹ nữ đi theo bộ đội hành quân chiến tranh, hắn tuyệt đối là người thứ nhất.

" Các nàng đều là chiến lợi phẩm do Ban Khắc La Phu Đặc cướp tới từ những địa bàn hắn chiếm được. Bị đồ phu này giữ lại không báo, các nàng ở trong đệ tứ quân đoàn cũng không hề có tự do."

Hứa Hải Phong lập tức hiểu được, những người này đều không được lộ ra, không khỏi cười lạnh nói: " Đồ phu này, thật sự là hiểu được thu tâm binh lính a."

Lưu Tuấn Thư khẽ lắc đầu, đối với hành vi này của Ban Khắc La Phu Đặc hắn tuyệt đối không đồng ý.

Chỉ là, bọn họ cũng không từng nghĩ đến, Ban Khắc La Phu Đặc cũng không giống người thường. Binh lính của hắn cũng tàn bạo bất nhân, tuy lực chiến đấu tại Khải Tát bài danh thật cao, nhưng bạo lệ khí ở trong đội ngũ vượt xa quân đội bình thường.

Hắn làm như vậy, cũng là có nỗi khổ không nói nên lời.

" Lần này cướp doanh, công lao lớn nhất chính là bộ đội đặc chủng của Lâm Gia Huy suất lĩnh. Bọn họ thần xuất quỷ nhập, trước khi quân đội chúng ta đến trước, cũng đã tiêu diệt toàn bộ ám tiếu thám tử dọc theo đường đi. Thẳng đến khi chúng ta tiếp cận doanh địa, mới để cho bọn họ phát giác." Lưu Tuấn Thư tiếp tục nói.

Đối với đội ngũ mà hắn mới tiếp xúc trước khi xuất chinh, đã làm hắn bội phục đến sát đất.

Bọn họ không ngờ có thể dưới tình huống thần không biết, quỷ không hay đem những ám tiếu của Khải Tát nhân toàn bộ diệt trừ, đây là bản lĩnh cỡ nào, bọn họ làm sao làm được.

Nếu bọn họ không phải quân mình, mà là địch nhân thì sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Tuấn Thư liền khống chế không được sự run rẩy trong lòng.

Hắn cầm binh nhiều năm, tự nhiên biết rõ tầm quan trọng bên trong.

Thám tử ám tiếu cũng tương đương như lỗ tai cùng đôi mắt của quân đội, nếu đột nhiên biến thành một người mù cùng câm điếc, vậy đối với chi quân đội đó mà nói, vận mệnh của bọn họ trên cơ bản đã được quyết định.

" Bọn họ là người nào?" Không tự chủ được, Lưu Tuấn Thư hỏi.

" Võ lâm nhân sĩ." Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười nói.

" Võ lâm nhân sĩ?" Đối với câu trả lời này, Lưu Tuấn Thư rất là kinh ngạc, lúc nào võ lâm nhân sĩ lại phục tùng mệnh lệnh đến như thế? Điều này hoàn toàn khác hẳn với sự nhận biết từ trước tới nay của hắn.

" Không nói chuyện này." Hứa Hải Phong buồn cười nhìn hắn, từ sau khi đến Ngọa Long thành định cư, còn thật khó khăn nhìn vẻ kinh ngạc như thế của hắn.

Nghe được Hứa Hải Phong không muốn nói nhiều về vấn đề này, Lưu Tuấn Thư cũng liền tránh khỏi đề tài. Bạn đang đọc chuyện tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status