“Bằng không thì sao?” Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại.
“Cơn giận này nếu không thoát được, tôi sẽ tức chết…” Mình lớn như vậy cũng chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi nào. Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến đã cảm thấy nghẹn ngào muốn chết.
“Vậy cô muốn làm gì?” Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan méo mó có chút dữ tợn, đúng là hoàng hậu độc ác nếu không trả được mối hận này thì sẽ buồn mệt đây.
“Còn chưa nghĩ ra!” Nói tới đây, Trầm Vĩnh Lan lại nhíu mày, những người quyền thế thì nàng biết quá ít, nhưng người có thể xuất đầu lộ diện vì nàng cũng không phải không có, nhưng thế gian này làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí, nếu nhờ vã những người đó thì hơn phân nữa nàng phải hy sinh bản thân mình. Hy sinh bản thân mình, vậy thì quá lớn rồi, thật sự là tính không ra cho nên Trầm Vĩnh Lan tạm thời còn chưa nghĩ ra được kế hoạch để trả thù.
“Thật ra tôi có biện pháp khiến cho cô dễ chịu một chút!” Trầm Lạc Phù nói một câu tùy ý.
“Trừ khi đem Tôn Dĩnh ra dạy một bài học thì tôi mới có thể dễ chịu một chút!” Trầm Vĩnh Lan tức giận nói.
Trầm Lạc Phù cười như không cười nhìn Trầm Vĩnh Lan, cách của nàng so với dụng ý của Trầm Vĩnh Lan hữu dụng hơn nhiều.
“Hay là cô có cách giúp tôi trút giận?” Có lẽ Trầm Lạc Phù thực sự có biện pháp giúp cho mình trút giận!
“Biện pháp thì có, nhưng…” Trầm Lạc Phù cố ý treo miếng thịt trước miệng Trầm Vĩnh Lan.
“Nhưng cái gì?” Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù có biện pháp thì liền lập tức hỏi.
“Nhưng làm sao tôi lại có thể giúp một người từ nhỏ tới lớn toàn tìm tôi trút giận? Nói đến bị ức hiếp thì hình như tôi đã bị ức hiếp hai mươi mấy năm…” Trầm Lạc Phù nói xem ra rất được, nàng chính là cố ý đề cao tư thế của mình lên, nàng sẽ thấy rất vui khi Trầm Vĩnh Lan mở miệng cầu xin mình.
“Tôi là Cô Cô của cô, đóng cửa lại thì chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà tại sao lại còn tính toán đây?” Trầm Vĩnh Lan nói một câu ngụy biện, nàng lấy mối quan hệ huyết thống của mình và Trầm Lạc Phù ra làm một kim bài miễn tử. Trầm Vĩnh Lan lúc này cảm thấy Trầm Lạc Phù rất ‘thù dai’…
“Tôi đột nhiên lại không nhớ ra cách nào nữa, tôi đi ngủ…” Thấy Trầm Vĩnh Lan đem mối quan hệ thân thích ra mà giải bài Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đúng là quá vô sỉ, tuy rằng lời nói vừa rồi của Trầm Vĩnh Lan không phải hoàn toàn không có đạo lý. Trầm Vĩnh Lan ức hiếp mình dù sao đó cũng là mâu thuẫn trong nhà, nhưng để người ngoài khi dễ thì đúng là không thể đánh đồng, huống hồ lại khi dễ người của mình, Trầm Vĩnh Lan bị người khác khi dễ điều này đối với Trầm Lạc Phù mà nói thực sự không quá vui vẻ gì, thế nhưng giờ phút này mà thể hiện khoan dung cũng không phải lúc.
“Đợi một chút, Lạc Phù… cháu gái ngoan của cô, cháu chỉ cần giúp đỡ cô đem cơn uất ức này giải tỏa thì cháu muốn điều kiện gì cô cô cũng đều chấp nhận!” Trầm Vĩnh Lan vội vàng giữ chặt người Lạc Phù, làm bộ dùng lời nịnh hót đứng dậy ngăn Trầm Lạc Phù.
“Điều kiện gì cũng được sao?” Trầm Lạc Phù nhướng cao mày hỏi ngược lại, Trầm Vĩnh Lan hạ mình đúng là làm cho người ta nổi cả da gà, giọng điệu nghe thật buồn nôn quá đi mất.
“Ừ, cô nói đi, muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều đáp ứng!” Trầm Vĩnh Lan vì cho rằng Trầm Lạc Phù tâm địa không quá đen tối nên khẩu khí mới mạnh mẽ như vậy.
“Để đó, chờ đến lúc tôi nghĩ kỹ sẽ nói sau.” Trầm Vĩnh Lan làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ phút này cảm giác chiếm được thế thượng phong đối với Trầm Lạc Phù mà nói thì quá tuyệt vời, vì vậy Trầm Lạc Phù liền đem biện pháp giải quyết vấn đề một cách đơn giản nhất nói cho Trầm Vĩnh Lan nghe.
“Có chắc dáng người như hạt đậu của cô có được không ?” Trầm Vĩnh Lan nghe xong cảm thấy được cách giải quyết này cũng khả thi, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng nhìn vóc dáng Trầm Lạc Phù.
“Tôi chưa bao giờ làm mà không nắm chắc tình hình!” Trầm Lạc Phù rất muốn hướng đến Trầm Vĩnh Lan trợn mắt, cái gì mà dáng người hạt đậu, Trầm Vĩnh Lan cô mới là con bò sữa. Hừ!
Trầm Lạc Phù cũng không muốn để ý đến Trầm Vĩnh Lan nữa, bèn chuẩn bị về phòng của mình.
“Lạc Phù, giúp tôi xoa mặt đi, lỡ khuôn mặt bị hủy dung thì cô sẽ không còn phúc để được nhìn thấy!” Trầm Vĩnh Lan ảm thấy được gần đây khuôn mặt mình như Trương Mỹ Lệ tội nhân, liền nhanh chóng kêu Trầm Lạc Phù xoa mặt dùm mình.
“Ai quan tâm nhìn cô!” Cô không cần tự kỷ như vậy có được không?
“Tôi biết cô đang nói lời không thật lòng, thực tế cô rất thích nhìn tôi, khi còn nhỏ cũng không ít lần nhìn trộm tôi mà!” Trầm Vĩnh Lan cố ý đem khuôn mặt của mình hướng đến trước mặt Trầm Lạc Phù, làm cho Trầm Lạc Phù nhìn thấy rõ hơn mình là người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.
“Trầm Vĩnh Lan, cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan đem khuôn mặt như muốn áp hẳn vào mặt mình, nàng thật muốn đem bàn tay đẩy khuôn mặt Trầm Vĩnh Lan tránh xa mình hơn, người tự kỷ như vậy thật quá vô liêm sỉ. Trước đây nàng chỉ tình cờ hay nhìn Trầm Vĩnh Lan như vậy, bởi vì người phụ nữ này thực sự là có khuôn mặt … quá chướng mắt, còn hiện tại đúng là hoàng hậu xinh đẹp nhưng quá độc ác.
“Tôi tự kỷ vốn đã là bản năng, trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp tự nhiên cũng khó mà không tự đề cao bản thân mình a…” Trầm Vĩnh Lan còn muốn nói gì đó nhưng Trầm Lạc Phù lại không quan tâm đến nàng mà đi thẳng ra ngoài.
Trầm Lạc Phù có thể nói là đối với chậu cây thủy tinh là tình nguyện, đôi lúc cũng so sánh Trầm Vĩnh Lan cũng như đóa hoa này mà đối xử tốt, thế nhưng cây thủy tiên này đã đòi hỏi quá nhiều. Trầm Lạc Phù tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn đi ra bếp thay Trầm Vĩnh Lan luộc một quả trứng gà. Trầm Lạc Phù có cảm giác, mình đúng là lấy ơn báo oán, là người quá đỗi cao thượng rồi!
Nói đến Trầm Vĩnh Lan sẽ vì chuyện của Tôn Dĩnh mà buồn bực thì hôm nay Tôn Dĩnh xuất hiện ở Hội quán võ thuật, Tôn Dĩnh là người có hứng thú với võ học, đối với võ thuật có giá trị tương đối cao nên thường thì sẽ xuất hiện trong hội quán võ thuật. Trầm Lạc Phù đối với võ thuật cũng có hứng thú, Trầm Vĩnh Lan đương nhiên biết nhưng rốt cuộc là cao thấp ra sao thì nàng không biết, nàng khá lo lắng nên cũng thấp thỏm lo âu đứng ở một bên nhìn, còn hơn cả việc trút giận mà lo lắng hơn cho Trầm Lạc Phù, giờ phút này nàng thực sự rất quan tâm Trầm Lạc Phù sẽ bị thiệt thòi.
May mắn thay, Trầm Vĩnh Lan phát hiện ra Trầm Lạc Phù võ thuật lại cao hơn, đem Tôn Dĩnh đánh bại đến nằm ra sàn, điều này tất nhiên làm cho tâm tình của Trầm Vĩnh Lan tốt hẳn lên, đồng thời còn ý thức được trước đây nàng đã quá khi dễ Trầm Lạc Phù rồi, Trầm Lạc Phù đã quá nhường để cho mình ức hiếp bằng không lấy khả năng võ thuật của Trầm Lạc Phù thì nàng chắc chắn đều bị đánh bầm dập.
Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan là cố ý đến hội quán võ thuật chờ Tôn Dĩnh, cũng cố ý ở nơi này biểu hiện xuất sắc làm cho Tôn Dĩnh là một đại tiểu thư vốn có tính tình ngang ngạnh phải chủ động ra yêu cầu thách đấu.
Trầm Lạc Phù cũng đưa ra điều kiện, người thua nhất định phải làm cho đối phương một việc, Tôn Dĩnh cũng sẵn sàng đồng ý, vì thế Trầm Lạc Phù muốn Tôn Dĩnh thua để hướng đến Trầm Vĩnh Lan nói lời xin lỗi.
Tất nhiên sau khi Tôn Dĩnh gặp Trầm Vĩnh Lan liền hiểu được hôm nay gặp gỡ Trầm Lạc Phù không phải là ngẫu nhiên, tuy rằng ngay từ đầu nàng đối với Trầm Lạc Phù có cảm tình rất tốt.
“Tôi hi vọng cô hướng đến Cô Cô của tôi nói lời xin lỗi!” Trầm Lạc Phù đưa ra yêu cầu với Tôn Dĩnh.
“Yêu cầu khác tôi có thể đáp ứng cô, nhưng nếu để tôi hướng đến con hồ ly tinh quyến rũ chồng người khác giải thích thì không thể!” Tôn Dĩnh ngang bướng nói, nếu không phải Trương Thịnh đúng lúc đi tới ngăn lại thì nàng cũng không ngại đánh thêm vài cái đối với loại hồ ly tinh này, có như vậy mới thể hiện được sự uy dũng của vợ cả.
“Xem ra Tôn tiểu thư không phải người có thua mà không chung, cả việc đúng sai cũng phân biệt được, coi như quên đi, thỏa thuận với người như vậy cũng không có gì hay để nói, Cô Cô chúng ta coi như bị chó điên cắn” Trầm Lạc Phù có đôi lúc nói chuyện cũng rất độc a.
“Tôi không phải là người thua cuộc không chịu chấp nhận thỏa thuận, nhưng ngoài cô ta ra với ai tôi cũng đều đáp ứng cô, chỉ riêng cô ta là không được!” Tôn Dĩnh sắc mặt thực không tốt lắm, nàng không phải là người thua không đáp ứng yêu cầu nhưng bắt nàng hướng đến Tiểu Tam mà cúi đầu thì không có cửa đâu!
“Ai là hồ ly tinh? Lão nương đây và chồng cô một chút quan hệ cũng đều không có!” Trầm Vinh Lan cảm thấy được có sự phân biệt ở đây, rõ ràng là nàng đã hoàn lương từ lâu rồi, trước đây coi như nàng cũng từng có tính xấu nhưng tuyệt đối không có dính vào người đàn ông đã lập gia đình.
Trầm Lạc Phù thấy thái độ cường ngạnh của Tôn Dĩnh như vậy cũng là điều hiển nhiên, nàng quả thực xem Trầm Vĩnh Lan là Tiểu Tam, bất qua cũng không thể hoàn toàn là lỗi của Tôn Dĩnh, cô cô nàng quả thật là giống hồ ly tinh.
“Cô Cô của tôi quả thật không có mối quan hệ gì với trượng phu của cô, đối với điều này tôi có thể lấy danh nghĩa của Trầm gia ra thề! Cô đã nghĩ oan cho Cô Cô tôi rồi, theo lý cô nên đối với Cô Cô tôi nói một tiếng xin lỗi…”
“Thật sự không phải là nàng?” Tôn Dĩnh có chút hồ nghi hỏi, nếu Trầm Vĩnh Lan như lời đồn là Tiểu Tam thì cũng không dám kiêu ngạo như vậy, dám tìm tới cửa mà kêu gào… nhưng mỗi khi nhìn lên khuôn mặt quá mức diễm lệ của Trầm Vĩnh Lan thì dù có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được là người con gái đàng hoàng, thật không giống như bị oan uổng.
“Cơn giận này nếu không thoát được, tôi sẽ tức chết…” Mình lớn như vậy cũng chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi nào. Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến đã cảm thấy nghẹn ngào muốn chết.
“Vậy cô muốn làm gì?” Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan méo mó có chút dữ tợn, đúng là hoàng hậu độc ác nếu không trả được mối hận này thì sẽ buồn mệt đây.
“Còn chưa nghĩ ra!” Nói tới đây, Trầm Vĩnh Lan lại nhíu mày, những người quyền thế thì nàng biết quá ít, nhưng người có thể xuất đầu lộ diện vì nàng cũng không phải không có, nhưng thế gian này làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí, nếu nhờ vã những người đó thì hơn phân nữa nàng phải hy sinh bản thân mình. Hy sinh bản thân mình, vậy thì quá lớn rồi, thật sự là tính không ra cho nên Trầm Vĩnh Lan tạm thời còn chưa nghĩ ra được kế hoạch để trả thù.
“Thật ra tôi có biện pháp khiến cho cô dễ chịu một chút!” Trầm Lạc Phù nói một câu tùy ý.
“Trừ khi đem Tôn Dĩnh ra dạy một bài học thì tôi mới có thể dễ chịu một chút!” Trầm Vĩnh Lan tức giận nói.
Trầm Lạc Phù cười như không cười nhìn Trầm Vĩnh Lan, cách của nàng so với dụng ý của Trầm Vĩnh Lan hữu dụng hơn nhiều.
“Hay là cô có cách giúp tôi trút giận?” Có lẽ Trầm Lạc Phù thực sự có biện pháp giúp cho mình trút giận!
“Biện pháp thì có, nhưng…” Trầm Lạc Phù cố ý treo miếng thịt trước miệng Trầm Vĩnh Lan.
“Nhưng cái gì?” Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù có biện pháp thì liền lập tức hỏi.
“Nhưng làm sao tôi lại có thể giúp một người từ nhỏ tới lớn toàn tìm tôi trút giận? Nói đến bị ức hiếp thì hình như tôi đã bị ức hiếp hai mươi mấy năm…” Trầm Lạc Phù nói xem ra rất được, nàng chính là cố ý đề cao tư thế của mình lên, nàng sẽ thấy rất vui khi Trầm Vĩnh Lan mở miệng cầu xin mình.
“Tôi là Cô Cô của cô, đóng cửa lại thì chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà tại sao lại còn tính toán đây?” Trầm Vĩnh Lan nói một câu ngụy biện, nàng lấy mối quan hệ huyết thống của mình và Trầm Lạc Phù ra làm một kim bài miễn tử. Trầm Vĩnh Lan lúc này cảm thấy Trầm Lạc Phù rất ‘thù dai’…
“Tôi đột nhiên lại không nhớ ra cách nào nữa, tôi đi ngủ…” Thấy Trầm Vĩnh Lan đem mối quan hệ thân thích ra mà giải bài Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đúng là quá vô sỉ, tuy rằng lời nói vừa rồi của Trầm Vĩnh Lan không phải hoàn toàn không có đạo lý. Trầm Vĩnh Lan ức hiếp mình dù sao đó cũng là mâu thuẫn trong nhà, nhưng để người ngoài khi dễ thì đúng là không thể đánh đồng, huống hồ lại khi dễ người của mình, Trầm Vĩnh Lan bị người khác khi dễ điều này đối với Trầm Lạc Phù mà nói thực sự không quá vui vẻ gì, thế nhưng giờ phút này mà thể hiện khoan dung cũng không phải lúc.
“Đợi một chút, Lạc Phù… cháu gái ngoan của cô, cháu chỉ cần giúp đỡ cô đem cơn uất ức này giải tỏa thì cháu muốn điều kiện gì cô cô cũng đều chấp nhận!” Trầm Vĩnh Lan vội vàng giữ chặt người Lạc Phù, làm bộ dùng lời nịnh hót đứng dậy ngăn Trầm Lạc Phù.
“Điều kiện gì cũng được sao?” Trầm Lạc Phù nhướng cao mày hỏi ngược lại, Trầm Vĩnh Lan hạ mình đúng là làm cho người ta nổi cả da gà, giọng điệu nghe thật buồn nôn quá đi mất.
“Ừ, cô nói đi, muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều đáp ứng!” Trầm Vĩnh Lan vì cho rằng Trầm Lạc Phù tâm địa không quá đen tối nên khẩu khí mới mạnh mẽ như vậy.
“Để đó, chờ đến lúc tôi nghĩ kỹ sẽ nói sau.” Trầm Vĩnh Lan làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ phút này cảm giác chiếm được thế thượng phong đối với Trầm Lạc Phù mà nói thì quá tuyệt vời, vì vậy Trầm Lạc Phù liền đem biện pháp giải quyết vấn đề một cách đơn giản nhất nói cho Trầm Vĩnh Lan nghe.
“Có chắc dáng người như hạt đậu của cô có được không ?” Trầm Vĩnh Lan nghe xong cảm thấy được cách giải quyết này cũng khả thi, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng nhìn vóc dáng Trầm Lạc Phù.
“Tôi chưa bao giờ làm mà không nắm chắc tình hình!” Trầm Lạc Phù rất muốn hướng đến Trầm Vĩnh Lan trợn mắt, cái gì mà dáng người hạt đậu, Trầm Vĩnh Lan cô mới là con bò sữa. Hừ!
Trầm Lạc Phù cũng không muốn để ý đến Trầm Vĩnh Lan nữa, bèn chuẩn bị về phòng của mình.
“Lạc Phù, giúp tôi xoa mặt đi, lỡ khuôn mặt bị hủy dung thì cô sẽ không còn phúc để được nhìn thấy!” Trầm Vĩnh Lan ảm thấy được gần đây khuôn mặt mình như Trương Mỹ Lệ tội nhân, liền nhanh chóng kêu Trầm Lạc Phù xoa mặt dùm mình.
“Ai quan tâm nhìn cô!” Cô không cần tự kỷ như vậy có được không?
“Tôi biết cô đang nói lời không thật lòng, thực tế cô rất thích nhìn tôi, khi còn nhỏ cũng không ít lần nhìn trộm tôi mà!” Trầm Vĩnh Lan cố ý đem khuôn mặt của mình hướng đến trước mặt Trầm Lạc Phù, làm cho Trầm Lạc Phù nhìn thấy rõ hơn mình là người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.
“Trầm Vĩnh Lan, cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan đem khuôn mặt như muốn áp hẳn vào mặt mình, nàng thật muốn đem bàn tay đẩy khuôn mặt Trầm Vĩnh Lan tránh xa mình hơn, người tự kỷ như vậy thật quá vô liêm sỉ. Trước đây nàng chỉ tình cờ hay nhìn Trầm Vĩnh Lan như vậy, bởi vì người phụ nữ này thực sự là có khuôn mặt … quá chướng mắt, còn hiện tại đúng là hoàng hậu xinh đẹp nhưng quá độc ác.
“Tôi tự kỷ vốn đã là bản năng, trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp tự nhiên cũng khó mà không tự đề cao bản thân mình a…” Trầm Vĩnh Lan còn muốn nói gì đó nhưng Trầm Lạc Phù lại không quan tâm đến nàng mà đi thẳng ra ngoài.
Trầm Lạc Phù có thể nói là đối với chậu cây thủy tinh là tình nguyện, đôi lúc cũng so sánh Trầm Vĩnh Lan cũng như đóa hoa này mà đối xử tốt, thế nhưng cây thủy tiên này đã đòi hỏi quá nhiều. Trầm Lạc Phù tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn đi ra bếp thay Trầm Vĩnh Lan luộc một quả trứng gà. Trầm Lạc Phù có cảm giác, mình đúng là lấy ơn báo oán, là người quá đỗi cao thượng rồi!
Nói đến Trầm Vĩnh Lan sẽ vì chuyện của Tôn Dĩnh mà buồn bực thì hôm nay Tôn Dĩnh xuất hiện ở Hội quán võ thuật, Tôn Dĩnh là người có hứng thú với võ học, đối với võ thuật có giá trị tương đối cao nên thường thì sẽ xuất hiện trong hội quán võ thuật. Trầm Lạc Phù đối với võ thuật cũng có hứng thú, Trầm Vĩnh Lan đương nhiên biết nhưng rốt cuộc là cao thấp ra sao thì nàng không biết, nàng khá lo lắng nên cũng thấp thỏm lo âu đứng ở một bên nhìn, còn hơn cả việc trút giận mà lo lắng hơn cho Trầm Lạc Phù, giờ phút này nàng thực sự rất quan tâm Trầm Lạc Phù sẽ bị thiệt thòi.
May mắn thay, Trầm Vĩnh Lan phát hiện ra Trầm Lạc Phù võ thuật lại cao hơn, đem Tôn Dĩnh đánh bại đến nằm ra sàn, điều này tất nhiên làm cho tâm tình của Trầm Vĩnh Lan tốt hẳn lên, đồng thời còn ý thức được trước đây nàng đã quá khi dễ Trầm Lạc Phù rồi, Trầm Lạc Phù đã quá nhường để cho mình ức hiếp bằng không lấy khả năng võ thuật của Trầm Lạc Phù thì nàng chắc chắn đều bị đánh bầm dập.
Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan là cố ý đến hội quán võ thuật chờ Tôn Dĩnh, cũng cố ý ở nơi này biểu hiện xuất sắc làm cho Tôn Dĩnh là một đại tiểu thư vốn có tính tình ngang ngạnh phải chủ động ra yêu cầu thách đấu.
Trầm Lạc Phù cũng đưa ra điều kiện, người thua nhất định phải làm cho đối phương một việc, Tôn Dĩnh cũng sẵn sàng đồng ý, vì thế Trầm Lạc Phù muốn Tôn Dĩnh thua để hướng đến Trầm Vĩnh Lan nói lời xin lỗi.
Tất nhiên sau khi Tôn Dĩnh gặp Trầm Vĩnh Lan liền hiểu được hôm nay gặp gỡ Trầm Lạc Phù không phải là ngẫu nhiên, tuy rằng ngay từ đầu nàng đối với Trầm Lạc Phù có cảm tình rất tốt.
“Tôi hi vọng cô hướng đến Cô Cô của tôi nói lời xin lỗi!” Trầm Lạc Phù đưa ra yêu cầu với Tôn Dĩnh.
“Yêu cầu khác tôi có thể đáp ứng cô, nhưng nếu để tôi hướng đến con hồ ly tinh quyến rũ chồng người khác giải thích thì không thể!” Tôn Dĩnh ngang bướng nói, nếu không phải Trương Thịnh đúng lúc đi tới ngăn lại thì nàng cũng không ngại đánh thêm vài cái đối với loại hồ ly tinh này, có như vậy mới thể hiện được sự uy dũng của vợ cả.
“Xem ra Tôn tiểu thư không phải người có thua mà không chung, cả việc đúng sai cũng phân biệt được, coi như quên đi, thỏa thuận với người như vậy cũng không có gì hay để nói, Cô Cô chúng ta coi như bị chó điên cắn” Trầm Lạc Phù có đôi lúc nói chuyện cũng rất độc a.
“Tôi không phải là người thua cuộc không chịu chấp nhận thỏa thuận, nhưng ngoài cô ta ra với ai tôi cũng đều đáp ứng cô, chỉ riêng cô ta là không được!” Tôn Dĩnh sắc mặt thực không tốt lắm, nàng không phải là người thua không đáp ứng yêu cầu nhưng bắt nàng hướng đến Tiểu Tam mà cúi đầu thì không có cửa đâu!
“Ai là hồ ly tinh? Lão nương đây và chồng cô một chút quan hệ cũng đều không có!” Trầm Vinh Lan cảm thấy được có sự phân biệt ở đây, rõ ràng là nàng đã hoàn lương từ lâu rồi, trước đây coi như nàng cũng từng có tính xấu nhưng tuyệt đối không có dính vào người đàn ông đã lập gia đình.
Trầm Lạc Phù thấy thái độ cường ngạnh của Tôn Dĩnh như vậy cũng là điều hiển nhiên, nàng quả thực xem Trầm Vĩnh Lan là Tiểu Tam, bất qua cũng không thể hoàn toàn là lỗi của Tôn Dĩnh, cô cô nàng quả thật là giống hồ ly tinh.
“Cô Cô của tôi quả thật không có mối quan hệ gì với trượng phu của cô, đối với điều này tôi có thể lấy danh nghĩa của Trầm gia ra thề! Cô đã nghĩ oan cho Cô Cô tôi rồi, theo lý cô nên đối với Cô Cô tôi nói một tiếng xin lỗi…”
“Thật sự không phải là nàng?” Tôn Dĩnh có chút hồ nghi hỏi, nếu Trầm Vĩnh Lan như lời đồn là Tiểu Tam thì cũng không dám kiêu ngạo như vậy, dám tìm tới cửa mà kêu gào… nhưng mỗi khi nhìn lên khuôn mặt quá mức diễm lệ của Trầm Vĩnh Lan thì dù có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được là người con gái đàng hoàng, thật không giống như bị oan uổng.
/61
|