“Lão huynh, rốt cuộc mấy ngày nay có chuyện gì vậy, sao thị tộc lại gọi hết các hộ vệ về?”
“Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy bầu không khí trong thị tộc mấy hôm nay có phần bất ổn, lão đệ nhìn đám hộ vệ kia kìa, ai nấy đằng đằng sát khí, hơn nữa mỗi lần ra ngoài ta đều phát hiện xung quanh thị tộc có rất nhiều người lạ mặt!”
“Hừm, chắc các ngươi không biết rồi, nghe nói Tổ thị và Vũ thị bị tập kích rồi! Gia chủ đề phòng có kẻ nhân cơ hội đó gây rối nên mới gọi hết các hộ vệ trở về!”
“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”
“Không thể nào! Thật hay giả đấy, bịa chuyện sẽ bị gia chủ xử phạt đấy!”
“Sao mà giả được, hôm đó ta làm công trên đỉnh Vọng Thiên, tận mắt thấy thiếu chủ Tổ thị và Vũ thị tới mà... Ài, không nói chuyện này nữa, nói chung cẩn thật chút cũng chẳng thừa, mọi người không có việc gì cũng đừng chạy ra ngoài, tránh gặp chuyện bất ngờ!”
Dưới đỉnh Vọng Thiên, khu vực linh điền, người tới kẻ lui, bàn tán sôi nổi.
Mấy ngày nay thị tộc sống trong cảnh bất an, ai cũng có cảm giác sóng gió trước cơn mưa.
Nghe những lời bàn tán đó, hai mẹ con Ôn Nhã cũng thấy bất an, bọn họ vốn ăn nhờ ở đậu nơi này, nếu thị tộc Nam Môn thật sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng chẳng khá khẩm gì hơn, tổ đổ còn đâu trứng lành?
“Mẹ, đừng lo lắng, thị tộc Nam Môn đứng đầu tam đại thị tộc, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
Trong sân vườn, Tiểu Ức Khổ vừa lau dọn đỉnh thuốc, vừa an ủi mẹ.
Ôn Nhã đứng bên giúp, vẻ u buồn trong mắt chẳng hề giảm: “Khổ Nhi, con đừng nhìn thị tộc Nam Môn xưng hùng xưng bá trong dãy Cảnh Lan này, nhưng đứng trước những thế lực khác nó vẫn cực kỳ bé nhỏ, chẳng hề dáng kể. Trước đây thì không sao, nhưng giờ khác với khi xưa, tam đại thị tộc đột nhiên phát hiện mỏ quặng ở sâu trong dãy Cảnh Lan, những thế lực muốn kiếm lợi chen chúc nhau đến đây, Tổ thị và Vũ thị đều gặp nguy, đối tượng tiếp theo sợ là sẽ đến phiên thị tộc Nam Môn.”
Sau nhiều đau đớn như vậy, không phải Ôn Nhã còn gì không nỡ buông bỏ ở thị tộc Nam Môn, chỉ có điều nàng lo một khi xảy ra chuyện, hai mẹ con các nàng nên làm sao cho phải?
“Khổ Nhi, con tới Tàng Thư Lâu một chuyến, báo cáo tình hình trong thị tộc cho tiên sinh, xem tiên sinh có tính toán gì không.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Tiểu Ức Khổ vội vàng gật đầu, bỏ dở việc đang làm, chạy nhanh ra ngoài.
Giờ người hai mẹ con Ôn Nhã có thể thực sự tin tưởng chỉ có Bạch Mộc Trần, bởi vậy mỗi khi có chuyện xảy ra hai người đều quen nghe ý kiến của Bạch Mộc Trần trước, thậm chí Ôn Nhã đã tính toán, nếu thị tộc Nam Môn thật sự gặp đại nạn, nàng sẽ mang theo con gái cùng Bạch Mộc Trần trốn trước khỏi nơi này.
Bên ngoài, thị tộc Nam Môn sống trong lo âu nhưng trong Tàng Thư Lâu vẫn sóng yên gió lặng.
Mấy hôm nay, Bạch Mộc Trần không tiếp tục luyện chế tiên phù nữa mà chìm đắm trong biển sách mênh mông. Tất cả những điển tịch khuyết thiếu về phù đạo đều đã được chàng lật ra xem đi xem lại nhiều lần, ngoại trừ bộ điển tịch đang cầm trong tay, những thứ khác đều bị chàng cất qua một bên.
Phù Trận là tên của điển tịch này, trong đó không chỉ ghi chép lại đạo luyện phù mà còn có cả đạo của trận pháp.
Lúc đầu khi Bạch Mộc Trần cầm cuốn sách này lên còn tưởng Tư Đồ Hôi đặt điển tịch sai chỗ, song xem kỹ lại, những nội dung ghi chép bên trong quả thực có liên quan tới phù đạo.
Không sai, nửa trước của Phù Trận quả thực ghi lại một số thứ cơ bản về phù đạo, nhưng nửa sau lại là đưa phù đạo và trận đạo ra so sánh với nhau, đưa ra một số giả thiết về mặt lý luận.
Đại đạo tam thiên, hết thảy đồng quy.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, bất cứ sự tu hành nào cũng là tìm kiếm điểm đột phá của bản thân, có người theo đuổi lực lượng, có kẻ theo đuổi tinh thần, nhưng xét trên tổng thể vẫn là cướp đoạt sự kỳ diệu của đất trời, hao tổn nhiều mà bù đắp không đủ.
Phù đạo và trận đạo cũng vậy, cả hai vốn chỉ để phụ trợ tu hành, song lại có thể dẫn dắt lực lượng của đất trời, chuyển hóa một vật tầm thường khiến nó có công dụng thần kỳ. Cho nên xét trên phương diện hiệu quả, phù đạo và trận đạo vốn tương thông, hẳn có thể dung hợp lẫn nhau.
Đáng tiếc, phần ghi chép liên quan tới chuyện này trong bộ Phù Trận quá phù phiếm, hơn nữa còn không có phần tiếp theo, chỉ đơn giản bày ra một số khái niệm cùng liên tưởng, nhiều nhất cũng chỉ coi là tàn chương, bất cứ ai thấy cũng chẳng buồn đọc, chỉ riêng Bạch Mộc Trần cảm thấy có hứng thú.
Khác với chế phù sư chính thống, nhận thức của Bạch Mộc Trần đối với phù đạo có thể nói là từ không thành có, tích lũy từng chút một, chàng không hề có thành kiến với bất cứ sự vật gì, càng không hề có ý phản đối, chàng chỉ dùng tâm tính nghiên cứu học tập thuần túy để tiếp nhận những thứ truyền lại từ các vị tiền bối.
Có thể nói, xét trên góc độ khách quan, phù đạo và trận đạo với là hai con đường khác nhau, mỗi con đường đều có nội tình rất thâm sâu, thế nhưng nếu xét về mặt lý luận, những ý tưởng ghi chép trong điển tịch Phù Đạo này cũng không hề sai.
Chí ít, không thể vì mình không làm được mà phủ định tính khả thi của phương pháp này.
"Trận đạo... Phù đạo..."
Ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp loáng, như nắm giữ được một ý tưởng nào đó.
Phù đạo thuận tiện chủ yếu là bởi chế phù sư khắc phù văn cường đại lên linh mộc, không cần pháp quyết cũng có thể trực tiếp sử dụng.
Còn trận đạo huyền diệu lại do trận pháp sư lợi dụng biến hóa của hoàn cảnh địa thế, đem những lực lượng bất đồng dẫn dắt vào trong trận pháp, dùng để công kích, phòng ngự hay mệ hoặc kẻ địch.
Về mặt bản chất, cả hai đều là cách sử dụng lực lượng, không sai biệt nhiều lắm.
Đã như vậy, dung nhập biến hóa của trận pháp vào trong phù đạo cũng không hẳn là không thể.
Nghĩ là làm, Bạch Mộc Trần tâm thần chìm vào trạng thái vong ngã, cũng chẳng hề kiêng dè ánh mắt khác thường của Tư Đồ Hôi, tiện tay lấy một mảnh linh mộc ra luyện chế.
Chủng phù!
Vận chuyển tiên nguyên, thần thức hóa tơ.
Luyện phù!
Khắc thành phù văn, dẫn động ngoại lực.
Trong bước này, Bạch Mộc Trần căn cứ theo nguyên lý của trận đạo, định sắp xếp lại từng phù văn một để ngoại lực lưu chuyển thêm trôi chảy, chàng có thể linh cảm được mười ba luồng phù văn trong đó đã đạt tới trạng thái cân bằng, khiến các lực lượng bất đồng có thể chuyển đổi lẫn nhau.
“Ong Ong!”
Bên ngoài linh mộc lấp lóe phù văn, linh động như những con nòng nọc.
Tư Đồ Hôi đứng bên cạnh vẫn chăm chú quan sát, kinh ngạc tới há hốc miệng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một tấm linh mộc nhất giai dưới tay Bạch Mộc Trần lại như có sinh mệnh, thật quá thần kỳ!
Cho dù Tư Đồ Hôi chưa từng thấy người khác luyện chế tiên phù nhưng không nghĩa là hắn không hiểu gì về tiên phù, luyện chế tiên phù không hề dễ dàng hơn luyện đan, ngoại trừ tài nghệ bản thân, điều kiện, hoàn cảnh cũng là nhân tốt ảnh hưởng không nhỏ, cho nên rất ít người công khai luyện đan chế khí, việc chế tác tiên phù cũng vậy.
Tư Đồ Hôi lần đầu cảm thấy, hóa ra luyện chế tiên phù lại có thể nhẹ nhàng tùy ý như Bạch Mộc Trần, tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Tình hình như vậy, Tư Đồ Hôi đừng nói là thấy, tới nghe hắn cũng chưa từng nghe tới.
“Bùng!”
Tiên phù vỡ vụn, hóa thành bột phấn.
Ngay bước hóa phù, việc luyện chế tiên phù nhị giai lại thất bại.
Có điều trên mặt Bạch Mộc Trần không hề có vẻ thất vọng, ngược lại còn nở một nụ cười.
“Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy bầu không khí trong thị tộc mấy hôm nay có phần bất ổn, lão đệ nhìn đám hộ vệ kia kìa, ai nấy đằng đằng sát khí, hơn nữa mỗi lần ra ngoài ta đều phát hiện xung quanh thị tộc có rất nhiều người lạ mặt!”
“Hừm, chắc các ngươi không biết rồi, nghe nói Tổ thị và Vũ thị bị tập kích rồi! Gia chủ đề phòng có kẻ nhân cơ hội đó gây rối nên mới gọi hết các hộ vệ trở về!”
“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”
“Không thể nào! Thật hay giả đấy, bịa chuyện sẽ bị gia chủ xử phạt đấy!”
“Sao mà giả được, hôm đó ta làm công trên đỉnh Vọng Thiên, tận mắt thấy thiếu chủ Tổ thị và Vũ thị tới mà... Ài, không nói chuyện này nữa, nói chung cẩn thật chút cũng chẳng thừa, mọi người không có việc gì cũng đừng chạy ra ngoài, tránh gặp chuyện bất ngờ!”
Dưới đỉnh Vọng Thiên, khu vực linh điền, người tới kẻ lui, bàn tán sôi nổi.
Mấy ngày nay thị tộc sống trong cảnh bất an, ai cũng có cảm giác sóng gió trước cơn mưa.
Nghe những lời bàn tán đó, hai mẹ con Ôn Nhã cũng thấy bất an, bọn họ vốn ăn nhờ ở đậu nơi này, nếu thị tộc Nam Môn thật sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng chẳng khá khẩm gì hơn, tổ đổ còn đâu trứng lành?
“Mẹ, đừng lo lắng, thị tộc Nam Môn đứng đầu tam đại thị tộc, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
Trong sân vườn, Tiểu Ức Khổ vừa lau dọn đỉnh thuốc, vừa an ủi mẹ.
Ôn Nhã đứng bên giúp, vẻ u buồn trong mắt chẳng hề giảm: “Khổ Nhi, con đừng nhìn thị tộc Nam Môn xưng hùng xưng bá trong dãy Cảnh Lan này, nhưng đứng trước những thế lực khác nó vẫn cực kỳ bé nhỏ, chẳng hề dáng kể. Trước đây thì không sao, nhưng giờ khác với khi xưa, tam đại thị tộc đột nhiên phát hiện mỏ quặng ở sâu trong dãy Cảnh Lan, những thế lực muốn kiếm lợi chen chúc nhau đến đây, Tổ thị và Vũ thị đều gặp nguy, đối tượng tiếp theo sợ là sẽ đến phiên thị tộc Nam Môn.”
Sau nhiều đau đớn như vậy, không phải Ôn Nhã còn gì không nỡ buông bỏ ở thị tộc Nam Môn, chỉ có điều nàng lo một khi xảy ra chuyện, hai mẹ con các nàng nên làm sao cho phải?
“Khổ Nhi, con tới Tàng Thư Lâu một chuyến, báo cáo tình hình trong thị tộc cho tiên sinh, xem tiên sinh có tính toán gì không.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Tiểu Ức Khổ vội vàng gật đầu, bỏ dở việc đang làm, chạy nhanh ra ngoài.
Giờ người hai mẹ con Ôn Nhã có thể thực sự tin tưởng chỉ có Bạch Mộc Trần, bởi vậy mỗi khi có chuyện xảy ra hai người đều quen nghe ý kiến của Bạch Mộc Trần trước, thậm chí Ôn Nhã đã tính toán, nếu thị tộc Nam Môn thật sự gặp đại nạn, nàng sẽ mang theo con gái cùng Bạch Mộc Trần trốn trước khỏi nơi này.
Bên ngoài, thị tộc Nam Môn sống trong lo âu nhưng trong Tàng Thư Lâu vẫn sóng yên gió lặng.
Mấy hôm nay, Bạch Mộc Trần không tiếp tục luyện chế tiên phù nữa mà chìm đắm trong biển sách mênh mông. Tất cả những điển tịch khuyết thiếu về phù đạo đều đã được chàng lật ra xem đi xem lại nhiều lần, ngoại trừ bộ điển tịch đang cầm trong tay, những thứ khác đều bị chàng cất qua một bên.
Phù Trận là tên của điển tịch này, trong đó không chỉ ghi chép lại đạo luyện phù mà còn có cả đạo của trận pháp.
Lúc đầu khi Bạch Mộc Trần cầm cuốn sách này lên còn tưởng Tư Đồ Hôi đặt điển tịch sai chỗ, song xem kỹ lại, những nội dung ghi chép bên trong quả thực có liên quan tới phù đạo.
Không sai, nửa trước của Phù Trận quả thực ghi lại một số thứ cơ bản về phù đạo, nhưng nửa sau lại là đưa phù đạo và trận đạo ra so sánh với nhau, đưa ra một số giả thiết về mặt lý luận.
Đại đạo tam thiên, hết thảy đồng quy.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, bất cứ sự tu hành nào cũng là tìm kiếm điểm đột phá của bản thân, có người theo đuổi lực lượng, có kẻ theo đuổi tinh thần, nhưng xét trên tổng thể vẫn là cướp đoạt sự kỳ diệu của đất trời, hao tổn nhiều mà bù đắp không đủ.
Phù đạo và trận đạo cũng vậy, cả hai vốn chỉ để phụ trợ tu hành, song lại có thể dẫn dắt lực lượng của đất trời, chuyển hóa một vật tầm thường khiến nó có công dụng thần kỳ. Cho nên xét trên phương diện hiệu quả, phù đạo và trận đạo vốn tương thông, hẳn có thể dung hợp lẫn nhau.
Đáng tiếc, phần ghi chép liên quan tới chuyện này trong bộ Phù Trận quá phù phiếm, hơn nữa còn không có phần tiếp theo, chỉ đơn giản bày ra một số khái niệm cùng liên tưởng, nhiều nhất cũng chỉ coi là tàn chương, bất cứ ai thấy cũng chẳng buồn đọc, chỉ riêng Bạch Mộc Trần cảm thấy có hứng thú.
Khác với chế phù sư chính thống, nhận thức của Bạch Mộc Trần đối với phù đạo có thể nói là từ không thành có, tích lũy từng chút một, chàng không hề có thành kiến với bất cứ sự vật gì, càng không hề có ý phản đối, chàng chỉ dùng tâm tính nghiên cứu học tập thuần túy để tiếp nhận những thứ truyền lại từ các vị tiền bối.
Có thể nói, xét trên góc độ khách quan, phù đạo và trận đạo với là hai con đường khác nhau, mỗi con đường đều có nội tình rất thâm sâu, thế nhưng nếu xét về mặt lý luận, những ý tưởng ghi chép trong điển tịch Phù Đạo này cũng không hề sai.
Chí ít, không thể vì mình không làm được mà phủ định tính khả thi của phương pháp này.
"Trận đạo... Phù đạo..."
Ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp loáng, như nắm giữ được một ý tưởng nào đó.
Phù đạo thuận tiện chủ yếu là bởi chế phù sư khắc phù văn cường đại lên linh mộc, không cần pháp quyết cũng có thể trực tiếp sử dụng.
Còn trận đạo huyền diệu lại do trận pháp sư lợi dụng biến hóa của hoàn cảnh địa thế, đem những lực lượng bất đồng dẫn dắt vào trong trận pháp, dùng để công kích, phòng ngự hay mệ hoặc kẻ địch.
Về mặt bản chất, cả hai đều là cách sử dụng lực lượng, không sai biệt nhiều lắm.
Đã như vậy, dung nhập biến hóa của trận pháp vào trong phù đạo cũng không hẳn là không thể.
Nghĩ là làm, Bạch Mộc Trần tâm thần chìm vào trạng thái vong ngã, cũng chẳng hề kiêng dè ánh mắt khác thường của Tư Đồ Hôi, tiện tay lấy một mảnh linh mộc ra luyện chế.
Chủng phù!
Vận chuyển tiên nguyên, thần thức hóa tơ.
Luyện phù!
Khắc thành phù văn, dẫn động ngoại lực.
Trong bước này, Bạch Mộc Trần căn cứ theo nguyên lý của trận đạo, định sắp xếp lại từng phù văn một để ngoại lực lưu chuyển thêm trôi chảy, chàng có thể linh cảm được mười ba luồng phù văn trong đó đã đạt tới trạng thái cân bằng, khiến các lực lượng bất đồng có thể chuyển đổi lẫn nhau.
“Ong Ong!”
Bên ngoài linh mộc lấp lóe phù văn, linh động như những con nòng nọc.
Tư Đồ Hôi đứng bên cạnh vẫn chăm chú quan sát, kinh ngạc tới há hốc miệng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một tấm linh mộc nhất giai dưới tay Bạch Mộc Trần lại như có sinh mệnh, thật quá thần kỳ!
Cho dù Tư Đồ Hôi chưa từng thấy người khác luyện chế tiên phù nhưng không nghĩa là hắn không hiểu gì về tiên phù, luyện chế tiên phù không hề dễ dàng hơn luyện đan, ngoại trừ tài nghệ bản thân, điều kiện, hoàn cảnh cũng là nhân tốt ảnh hưởng không nhỏ, cho nên rất ít người công khai luyện đan chế khí, việc chế tác tiên phù cũng vậy.
Tư Đồ Hôi lần đầu cảm thấy, hóa ra luyện chế tiên phù lại có thể nhẹ nhàng tùy ý như Bạch Mộc Trần, tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Tình hình như vậy, Tư Đồ Hôi đừng nói là thấy, tới nghe hắn cũng chưa từng nghe tới.
“Bùng!”
Tiên phù vỡ vụn, hóa thành bột phấn.
Ngay bước hóa phù, việc luyện chế tiên phù nhị giai lại thất bại.
Có điều trên mặt Bạch Mộc Trần không hề có vẻ thất vọng, ngược lại còn nở một nụ cười.
/198
|