Thuận lợi thoát ra khỏi hoàng cung, Dương Vân thừa dịp đêm khuya người vắng đi xuyên qua đường phố yên tĩnh, cho đến khi tìm được một quảng trường tập trung các cửa hàng liền lén lẻn vào trong một cửa hàng may.
Sau khi trút bỏ bào phục thái giám cùng với quần áo bên trong đã ướt sũng nước, thay quần áo thoáng mát, Dương Vân tức thì cảm thấy cả người thư thái, lại thấy sắc trời đã khá muộn, hắn quyết định không đi nữa mà ngồi xuống tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ bảy là ngưng luyện khiếu huyệt ở các bộ vị như thận, tỳ, từng tia từng tia Nguyệt Hoa chân khí rót vào trong khiếu huyệt, một cảm giác tê tê dâng lên từ bên hông, những mệt nhọc khắp người dường như đều bốc thành khói thoát ra ngoài.
Một lần tu luyện đã là mười hai chu thiên, Dương Vân ngưng luyện thành công một khiếu huyệt mới, Nguyệt Hoa chân khí lưu chuyển trong kinh mạch đã ngưng luyện thành công, hóa thành thanh lưu cuồn cuộn, nơi nó tràn qua cũng đồng thời cuốn sạch đi những mệt mỏi và cực nhọc.
Nửa đêm đã trôi qua nhưng Dương Vân không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, kể từ khi tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, giấc ngủ của hắn cũng ngắn đi nhiều so với người bình thường, đây cũng là một ưu thế của Nguyệt Hoa chân kinh, nhờ đó Dương Vân có thể dùng nhiều thời giờ hơn vào việc học tập và thể ngộ các phương diện khác.
Lần này tuy rằng thất thủ bị bắt, nhưng cuối cùng cũng coi như không bị tổn thất gì, may mà hắn có không gian thức hải, nếu không số phù lục và linh thảo kia chắc chắn là không cánh mà bay, hắn cũng không có hy vọng xa vời rằng mấy nữ nhân kia có thể bỏ qua những thứ này.
"Hừm... chờ tu luyện đến Tiên Thiên kỳ xong, ta nhất định phải báo thù này. Nữ nhân quấn khăn đỏ trên đầu hẳn là có chút danh khí trong chốn võ lâm, ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm một chút, hẳn là không khó để biết được xuất thân của nàng. Lại thêm tinh nguyên dự trữ cũng chẳng còn được một nửa so với ban đầu, ngày mai phải tìm nơi ăn một bữa ngon để bồi bổ tinh nguyên mới được." Dương Vân nhẩm tính.
Một đêm trôi qua rất nhanh, khi trời còn tờ mờ sáng Dương Vân đã rời khỏi tiệm may.
Sau khoảng chừng hai hồi chuông, người làm thuê của tiệm may lại bắt đầu làm việc, vừa mở cửa hàng, con mắt hắn đã lập tức trợn tròn lên.
"Ông chủ ơi ---- cửa tiệm chúng ta lại bị trộm nữa rồi!"
Ông chủ cuống quýt kiểm tra lại, sau khi xem qua một lượt liền thở phào, hình như chỉ thiếu vài bộ y phục, trên quầy hàng còn có đặt một thỏi bạc.
Hắn đưa tay gõ đầu tên người làm một cái, "Không được nói bậy, đây là vị hảo hán giang hồ nào đó hạ cố tới cửa tiệm chúng ta, nhanh nhập sổ chỗ bạc kia đi."
Lúc này Dương Vân đã ở trên phố bán quà vặt, ăn như gió cuốn mây tan hết cả nửa con phố, nào là vằn thắn, bánh bao hấp, miến thang, bánh nhân thịt, trứng luộc nước trà, ... đều như nước chảy trôi vào trong bụng hắn, cũng may hắn ăn vài món lại đổi một tiệm, nếu không thì cả con phố sẽ kháo ầm lên mất.
"Ôi chà ... cũng hòm hòm rồi." Dương Vân thỏa mãn vỗ vỗ bụng, ý là đại khái hắn đã ăn no được khoảng bảy tám phần --- mà đây là kết quả khi hắn còn chưa vận dụng hết sức Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đấy, nếu không thì, mấy thứ này có nhiều lên gấp đôi hắn cũng ăn được tuốt.
Sau khi hỏi được đường tới hội quán Đông Ngô, lần này hắn đến đó vô cùng thuận lợi.
Ở cửa hội quán, hắn chạm trán với một người.
"Quách đại ca!"
"Ô? Dương hiền đệ!" Quách Thông vừa mừng vừa sợ, hắn vội vã lôi Dương Vân vào trong nói chuyện.
"Sao Quách đại ca cũng đến Thiên Trữ thành?"
"Sau khi từ biệt ở Cửu Hoa phủ, ta nhanh chóng bán hết hàng hóa, những người khác thì hầu hết đều ở lại Cửu Hoa phủ mua sắm vật tư rồi trở về, ta lại không muốn về sớm như vậy liền đến Thiên Trữ thành xem có mối làm ăn nào thích hợp để làm hay không."
"Thì ra là thế." Dương Vân không khỏi cảm thán, chuyện trùng hợp trên thế gian này thật quá nhiều, mới cách đây không lâu hắn còn tưởng là có thể sau này sẽ không còn được gặp lại Quách Thông nữa chứ.
"Dương hiền đệ ... hành trình tới tiên phủ lần đó rốt cuộc thế nào rồi?" Quách Thông thì thào nói, hiếu kỳ hỏi han.
Dương Vân tóm tắt lại một hồi, có điều hắn không nhắc tới việc hắn đại chiến với Hà cung phụng mà chỉ nói tìm được trong tiên phủ vài cây linh thảo.
Vừa nói, hắn vừa lén cảm ứng suy nghĩ của Quách Thông nhưng phát hiện ông chỉ là hâm mộ cực kỳ chứ không hề có tâm tư muốn xem bảo vật gì cả.
"Quách đại ca, huynh có tìm được mối làm ăn nào ở nơi này không?"
"Thiên Trữ thành là tòa thành phồn hoa của thiên hạ, sao có thể không tìm được mối làm ăn nào chứ?" Quách Thông nghe vậy cười nói, "Chỉ sợ mối làm ăn quá nhiều, nhiều đến hoa cả mắt thôi." Tiếp đó Quách Thông lại giải thích cho Dương Vân nghe, Thiên Trữ thành nằm kế bên sông Thiên Lan, dòng sông lớn nhất thiên hạ, mặt sông rộng rãi, những bến cảng ở ngoài thành vạn thương tập hợp, tập hợp hầu như đủ loại hàng hóa có trong thiên hạ.
Ở Thiên Trữ thành chỉ có ngươi không nghĩ ra thứ gì để mua chứ tuyệt đối không có thứ gì ngươi không mua được hoặc bán không xong cả.
"Đệ lấy được hai gốc tiên thảo từ trong tiên phủ, có thể bán được ở đây chứ?" Linh thảo mà Dương Vân hái được không chỉ có hai cây, nhưng những cây khác đều có chỗ hữu dụng, chỉ còn lại hai cây này là hắn định bán đi.
Hai mắt Quách Thông sáng lên, "Tiên thảo? Hẳn là có thể đến tiên thị để bán."
"Tiên thị?" Dương Vân nghĩ thầm, có lẽ là phường thị của tu luyện giả rồi, người trong thế tục gọi tu luyện giả là tiên sư, linh thảo là tiên thảo, vậy phường thị gọi là tiên thị cũng không có gì lạ.
Quách Thông cho rằng Dương Vân không biết tiên thị là cái gì liền giải thích: "Tiên thị nghe là biết, chính là nơi các tiên nhân buôn bán hàng hóa, ta từng nghe người ta nói, muốn đi tới tiên thị này cũng không khó, có điều phải có thứ gì đó mà các tiên nhân để mắt đến, bằng không phàm nhân như chúng ta không có tư cách đi vào đó đâu."
"Vậy làm phiền Quách đại ca hỏi thăm giúp đệ một chút xem làm thế nào có thể tiến vào tiên thị này, khi sự thành đệ sẽ lấy một thành làm thù lao cảm ơn."
Quách Thông sửng sốt một chút rồi nói: "Hàng hóa thông thường thì môi giới sẽ thu một phần thù lao, nhưng của hiền đệ là tiên thảo mà, một thành nhiều quá, ta cũng không dám nhận."
"Nói một thành là một thành, vậy mới sảng khoái chứ, khi huynh tặng Hàm Quang kiếm cho đệ cũng không keo kiệt mà." Dương Vân cười nói.
Lúc này Quách thông mới gật đầu đồng ý, Dương Vân thấy ánh mắt lưu luyến nhìn Hàm Quang kiếm của ông liền vội vã thúc giục Quách Thông ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Sau khi thấy Quách Thông ra ngoài hắn mới thở phào một hơi, may là xúi được ông ra ngoài chứ nếu mà để ông thấy hình dáng hiện giờ của Hàm Quang Kiếm, không biết có trở mặt tại chỗ với Dương Vân không nữa.
Dương Vân cũng chẳng ngồi không mà đi hỏi thăm những người trong hội quán một chút về vị trí của Đại Trần Lý Phiên viện, sau đó mướn xe ngựa ra ngoài.
Đi tới Lý Phiên viện, viện này thuộc Lễ bộ ở Đại Trần nhưng bản thân nó lại thực thi những công việc nha môn độc lập, nó phụ trách xử lý các loại sự vụ về các nước phụ thuộc của Đại Trần. Chưởng viện của Lý Phiên viện còn có hàm Thị lang, là quan lớn từ nhị phẩm trở lên, địa vị tương đối cao, điều này cũng cho thấy mức độ coi trọng của Đại Trần đối với các nước phụ thuộc.
Ở nơi này, Dương Vân được đãi ngộ cũng không tệ so với khi ở Đông Ngô thành, có thể là giống như nghe kinh của hòa thượng từ xa tới dễ lọt tai hơn không biết chừng. Sau khi kiểm tra công văn thân phận của Dương Vân, một chủ sự của Lý Phiên viện ôn tồn hỏi mục đích tới đây của Dương Vân.
"Tại hạ từ lâu đã ngưỡng văn hoa phong lưu của mộ Đại Trần, nơi đã mở màn cho một trào lưu mới, nên muốn tiến tu vào Quốc tử giám một phen."
Chủ sự cười nói: "Hóa ra là Dương cử nhân muốn vào Quốc tử giám, vốn dĩ chuyện này rất dễ dàng, Lý Phiên viện chúng ta chỉ cần ra một công văn là Quốc tử giám sẽ thu nhận --- có điều hiện giờ lại khác, vì năm nay cứ ba tháng lại có hội khảo nên rất nhiều người cũng muốn đi theo con đường tiến vào Quốc tử giám này, bởi vậy Thánh thượng đích thân giao cho Tông Hạo đại nhân làm người tế rượu, năm trước vừa mới thi thử đã gạt bỏ hơn trăm thí sinh không hợp cách, vì vậy hiện giờ muốn vào đó phải trải qua sát hạch mới được."
"Cũng không còn cách nào khác, ta đã từng đọc qua văn chương của Tông đại nhân ở Đông Ngô, giờ có cơ hội thỉnh giáo trực tiếp thì đúng là cầu còn không được nữa là."
"Tốt lắm, ta sẽ viết cho ngươi một phong công văn, ngươi có thể cầm nó tới Quốc tử giám tham gia sát hạch nhập giám.
Dương Vân cầm công văn quay đầu đi tới Quốc tử giám, sau đó đưa công văn cho một tên điển học, hắn nói cho Dương Vân biết: "Cuộc thi tiếp theo là vào ngày mùng một tháng hai, chỉ còn vài ngày nữa là tới rồi, đây là kỳ sát hạch nhập giám cuối cùng trước khi thi hội, nếu đỗ thì ngươi có thể trực tiếp tham gia thi hội."
Dương Vân cáo từ lui ra ngoài, âm thầm tự nhủ may mà hắn cũng không bị trễ thời gian của lần thi cuối này. Hắn là người nước Ngô, tuy rằng Ngô là nước phụ thuộc Đại Trần nhưng thân phận cử nhân này cũng không thông dụng, hắn không thể trực tiếp tham gia kỳ thi hội của Đại Trần được.
Điều này có liên quan tới quy mô khoa cử khảo thí của hai quốc gia. Đại Trần có mười ba châu, mà diện tích của nước Ngô lại chỉ tương đương với một châu của Đại Trần, nhân khẩu cũng gần bằng một phần mười Đại Trần, đối với kì thi hương để chọn ra cử nhân, Đại Trần thiết lập ở cấp châu, mà nước Ngô lại còn ở cấp phủ, từ đó có thể thấy được khác biệt giữa hai nước.
Mặc dù số lượng cử nhân trúng tuyển ở một châu của Đại Trần nhiều hơn so với nước Ngô, nhưng cũng chỉ xấp xỉ gấp ba lần, bởi vậy độ khó của việc trúng cử cử nhân và tiến sĩ ở Đại Trần cũng vượt xa nước Ngô rất nhiều.
Hơn nữa ở phía đông Thiên Trữ thành còn có mấy châu khác, người ta thường gọi là Giang Tả tam châu (ba châu bên trái bờ sông), bao gồm cả Thiên Trữ thành thì càng là nơi tập trung nhân tài, văn hoa phong lưu, người ở địa phương khác khó có thể tưởng tượng nổi mức độ cạnh tranh kịch liệt của khoa cử khảo thí ở nơi này. Đã từng có học tử nước Ngô đi du học ở Giang Tả tam châu trở về, cảm thán thốt lên rằng văn chương của thiên hạ đều bắt nguồn từ Giang Tả, ở đâu lại có một nơi mà bất kỳ cử nhân nào cũng có thể đỗ tiến sĩ ở nước Ngô, mà tiến sĩ thì có thể đỗ trạng nguyên ở nước Ngô, cái này tuyệt đối không phải chỉ là lời nói khoa trương.
Dương Vân đến Đại Trần du học chủ yếu là nhằm vào Cửu Hoa Tiên Phủ, mặc dù hiện giờ đã đạt được mục đích nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tham gia kì thi hội, hắn muốn mau chóng tăng cường thế lực của mình trước khi loạn thế tới, mong có thêm một chút lực lượng để đủ sức tự bảo vệ mình, tầm nhìn của Dương Vân đã vượt quá nước Ngô, chuyển đến nước Trần giàu có, sức mạnh kinh tế lớn nhất hiện giờ.
Sau ba tháng tiến vào Đại Trần, tuy hắn cảm thấy nước Ngô từ trên xuống dưới đều trọng văn khinh võ, nhưng thói xa hoa còn thịnh hành hơn cả, quan lại cũng tham ô thối nát hoành hành, may mà buôn bán và du lịch phát triển, mặc dù người dân bị chiếm đoạt đất đai nghiêm trọng, có không ít lưu dân nghèo đến không có đất cắm dùi, nhưng quan phủ và một số nhà giàu còn có thể cứu tế một chút, ai không có cơm ăn còn có thể vào trong thành làm công hộ.
Về tổng thể thì Đại Trần vẫn được coi là quốc gia có thực lực mạnh mẽ, là đại quốc có thể đặt ngang hàng với Bắc Lương. Quân đội vài trăm vạn tuy rằng chưa từng trải qua chiến trận, nhưng cũng có thể coi như mấy trăm vạn chú cừu, số lượng như vậy ở nơi nào có chứ, trang bị cũng hoàn mỹ, một bộ phận quân đội còn được trải qua huấn luyện. Huống hồ Đại Trần còn có danh tướng như Đại đô đốc thủy quân Sư Văn Bân, ở vùng sông nước Giang Nam này chắc chắn đủ để chống lại liên quân Bắc Lương và Sơn Âm.
Nhưng vì sao ở kiếp trước Đại Trần lại mất nước nhanh như vậy? Khi Đại Trần, Đông Ngô lần lượt bị diệt vong, Dương Vân còn đang tiềm tu trong tông môn ở Đông Hỉ, chờ tới khi hắn xuất quan tìm người thân thì mọi chuyện sớm đã lùi vào dĩ vãng, Dương Vân cũng không rảnh đi truy cứu vì sao Đại Trần lại mất nước, chỉ là Đại Trần đã mất rồi, ngay cả các quốc gia phụ thuộc như nước Ngô cũng cùng bị kéo vào vực sâu.
Có điều đời này lại bất đồng, vì sao Đại Trần mất nước là một vấn đề Dương Vân không thể không tìm hiểu được.
Sau khi trút bỏ bào phục thái giám cùng với quần áo bên trong đã ướt sũng nước, thay quần áo thoáng mát, Dương Vân tức thì cảm thấy cả người thư thái, lại thấy sắc trời đã khá muộn, hắn quyết định không đi nữa mà ngồi xuống tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ bảy là ngưng luyện khiếu huyệt ở các bộ vị như thận, tỳ, từng tia từng tia Nguyệt Hoa chân khí rót vào trong khiếu huyệt, một cảm giác tê tê dâng lên từ bên hông, những mệt nhọc khắp người dường như đều bốc thành khói thoát ra ngoài.
Một lần tu luyện đã là mười hai chu thiên, Dương Vân ngưng luyện thành công một khiếu huyệt mới, Nguyệt Hoa chân khí lưu chuyển trong kinh mạch đã ngưng luyện thành công, hóa thành thanh lưu cuồn cuộn, nơi nó tràn qua cũng đồng thời cuốn sạch đi những mệt mỏi và cực nhọc.
Nửa đêm đã trôi qua nhưng Dương Vân không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, kể từ khi tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, giấc ngủ của hắn cũng ngắn đi nhiều so với người bình thường, đây cũng là một ưu thế của Nguyệt Hoa chân kinh, nhờ đó Dương Vân có thể dùng nhiều thời giờ hơn vào việc học tập và thể ngộ các phương diện khác.
Lần này tuy rằng thất thủ bị bắt, nhưng cuối cùng cũng coi như không bị tổn thất gì, may mà hắn có không gian thức hải, nếu không số phù lục và linh thảo kia chắc chắn là không cánh mà bay, hắn cũng không có hy vọng xa vời rằng mấy nữ nhân kia có thể bỏ qua những thứ này.
"Hừm... chờ tu luyện đến Tiên Thiên kỳ xong, ta nhất định phải báo thù này. Nữ nhân quấn khăn đỏ trên đầu hẳn là có chút danh khí trong chốn võ lâm, ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm một chút, hẳn là không khó để biết được xuất thân của nàng. Lại thêm tinh nguyên dự trữ cũng chẳng còn được một nửa so với ban đầu, ngày mai phải tìm nơi ăn một bữa ngon để bồi bổ tinh nguyên mới được." Dương Vân nhẩm tính.
Một đêm trôi qua rất nhanh, khi trời còn tờ mờ sáng Dương Vân đã rời khỏi tiệm may.
Sau khoảng chừng hai hồi chuông, người làm thuê của tiệm may lại bắt đầu làm việc, vừa mở cửa hàng, con mắt hắn đã lập tức trợn tròn lên.
"Ông chủ ơi ---- cửa tiệm chúng ta lại bị trộm nữa rồi!"
Ông chủ cuống quýt kiểm tra lại, sau khi xem qua một lượt liền thở phào, hình như chỉ thiếu vài bộ y phục, trên quầy hàng còn có đặt một thỏi bạc.
Hắn đưa tay gõ đầu tên người làm một cái, "Không được nói bậy, đây là vị hảo hán giang hồ nào đó hạ cố tới cửa tiệm chúng ta, nhanh nhập sổ chỗ bạc kia đi."
Lúc này Dương Vân đã ở trên phố bán quà vặt, ăn như gió cuốn mây tan hết cả nửa con phố, nào là vằn thắn, bánh bao hấp, miến thang, bánh nhân thịt, trứng luộc nước trà, ... đều như nước chảy trôi vào trong bụng hắn, cũng may hắn ăn vài món lại đổi một tiệm, nếu không thì cả con phố sẽ kháo ầm lên mất.
"Ôi chà ... cũng hòm hòm rồi." Dương Vân thỏa mãn vỗ vỗ bụng, ý là đại khái hắn đã ăn no được khoảng bảy tám phần --- mà đây là kết quả khi hắn còn chưa vận dụng hết sức Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đấy, nếu không thì, mấy thứ này có nhiều lên gấp đôi hắn cũng ăn được tuốt.
Sau khi hỏi được đường tới hội quán Đông Ngô, lần này hắn đến đó vô cùng thuận lợi.
Ở cửa hội quán, hắn chạm trán với một người.
"Quách đại ca!"
"Ô? Dương hiền đệ!" Quách Thông vừa mừng vừa sợ, hắn vội vã lôi Dương Vân vào trong nói chuyện.
"Sao Quách đại ca cũng đến Thiên Trữ thành?"
"Sau khi từ biệt ở Cửu Hoa phủ, ta nhanh chóng bán hết hàng hóa, những người khác thì hầu hết đều ở lại Cửu Hoa phủ mua sắm vật tư rồi trở về, ta lại không muốn về sớm như vậy liền đến Thiên Trữ thành xem có mối làm ăn nào thích hợp để làm hay không."
"Thì ra là thế." Dương Vân không khỏi cảm thán, chuyện trùng hợp trên thế gian này thật quá nhiều, mới cách đây không lâu hắn còn tưởng là có thể sau này sẽ không còn được gặp lại Quách Thông nữa chứ.
"Dương hiền đệ ... hành trình tới tiên phủ lần đó rốt cuộc thế nào rồi?" Quách Thông thì thào nói, hiếu kỳ hỏi han.
Dương Vân tóm tắt lại một hồi, có điều hắn không nhắc tới việc hắn đại chiến với Hà cung phụng mà chỉ nói tìm được trong tiên phủ vài cây linh thảo.
Vừa nói, hắn vừa lén cảm ứng suy nghĩ của Quách Thông nhưng phát hiện ông chỉ là hâm mộ cực kỳ chứ không hề có tâm tư muốn xem bảo vật gì cả.
"Quách đại ca, huynh có tìm được mối làm ăn nào ở nơi này không?"
"Thiên Trữ thành là tòa thành phồn hoa của thiên hạ, sao có thể không tìm được mối làm ăn nào chứ?" Quách Thông nghe vậy cười nói, "Chỉ sợ mối làm ăn quá nhiều, nhiều đến hoa cả mắt thôi." Tiếp đó Quách Thông lại giải thích cho Dương Vân nghe, Thiên Trữ thành nằm kế bên sông Thiên Lan, dòng sông lớn nhất thiên hạ, mặt sông rộng rãi, những bến cảng ở ngoài thành vạn thương tập hợp, tập hợp hầu như đủ loại hàng hóa có trong thiên hạ.
Ở Thiên Trữ thành chỉ có ngươi không nghĩ ra thứ gì để mua chứ tuyệt đối không có thứ gì ngươi không mua được hoặc bán không xong cả.
"Đệ lấy được hai gốc tiên thảo từ trong tiên phủ, có thể bán được ở đây chứ?" Linh thảo mà Dương Vân hái được không chỉ có hai cây, nhưng những cây khác đều có chỗ hữu dụng, chỉ còn lại hai cây này là hắn định bán đi.
Hai mắt Quách Thông sáng lên, "Tiên thảo? Hẳn là có thể đến tiên thị để bán."
"Tiên thị?" Dương Vân nghĩ thầm, có lẽ là phường thị của tu luyện giả rồi, người trong thế tục gọi tu luyện giả là tiên sư, linh thảo là tiên thảo, vậy phường thị gọi là tiên thị cũng không có gì lạ.
Quách Thông cho rằng Dương Vân không biết tiên thị là cái gì liền giải thích: "Tiên thị nghe là biết, chính là nơi các tiên nhân buôn bán hàng hóa, ta từng nghe người ta nói, muốn đi tới tiên thị này cũng không khó, có điều phải có thứ gì đó mà các tiên nhân để mắt đến, bằng không phàm nhân như chúng ta không có tư cách đi vào đó đâu."
"Vậy làm phiền Quách đại ca hỏi thăm giúp đệ một chút xem làm thế nào có thể tiến vào tiên thị này, khi sự thành đệ sẽ lấy một thành làm thù lao cảm ơn."
Quách Thông sửng sốt một chút rồi nói: "Hàng hóa thông thường thì môi giới sẽ thu một phần thù lao, nhưng của hiền đệ là tiên thảo mà, một thành nhiều quá, ta cũng không dám nhận."
"Nói một thành là một thành, vậy mới sảng khoái chứ, khi huynh tặng Hàm Quang kiếm cho đệ cũng không keo kiệt mà." Dương Vân cười nói.
Lúc này Quách thông mới gật đầu đồng ý, Dương Vân thấy ánh mắt lưu luyến nhìn Hàm Quang kiếm của ông liền vội vã thúc giục Quách Thông ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Sau khi thấy Quách Thông ra ngoài hắn mới thở phào một hơi, may là xúi được ông ra ngoài chứ nếu mà để ông thấy hình dáng hiện giờ của Hàm Quang Kiếm, không biết có trở mặt tại chỗ với Dương Vân không nữa.
Dương Vân cũng chẳng ngồi không mà đi hỏi thăm những người trong hội quán một chút về vị trí của Đại Trần Lý Phiên viện, sau đó mướn xe ngựa ra ngoài.
Đi tới Lý Phiên viện, viện này thuộc Lễ bộ ở Đại Trần nhưng bản thân nó lại thực thi những công việc nha môn độc lập, nó phụ trách xử lý các loại sự vụ về các nước phụ thuộc của Đại Trần. Chưởng viện của Lý Phiên viện còn có hàm Thị lang, là quan lớn từ nhị phẩm trở lên, địa vị tương đối cao, điều này cũng cho thấy mức độ coi trọng của Đại Trần đối với các nước phụ thuộc.
Ở nơi này, Dương Vân được đãi ngộ cũng không tệ so với khi ở Đông Ngô thành, có thể là giống như nghe kinh của hòa thượng từ xa tới dễ lọt tai hơn không biết chừng. Sau khi kiểm tra công văn thân phận của Dương Vân, một chủ sự của Lý Phiên viện ôn tồn hỏi mục đích tới đây của Dương Vân.
"Tại hạ từ lâu đã ngưỡng văn hoa phong lưu của mộ Đại Trần, nơi đã mở màn cho một trào lưu mới, nên muốn tiến tu vào Quốc tử giám một phen."
Chủ sự cười nói: "Hóa ra là Dương cử nhân muốn vào Quốc tử giám, vốn dĩ chuyện này rất dễ dàng, Lý Phiên viện chúng ta chỉ cần ra một công văn là Quốc tử giám sẽ thu nhận --- có điều hiện giờ lại khác, vì năm nay cứ ba tháng lại có hội khảo nên rất nhiều người cũng muốn đi theo con đường tiến vào Quốc tử giám này, bởi vậy Thánh thượng đích thân giao cho Tông Hạo đại nhân làm người tế rượu, năm trước vừa mới thi thử đã gạt bỏ hơn trăm thí sinh không hợp cách, vì vậy hiện giờ muốn vào đó phải trải qua sát hạch mới được."
"Cũng không còn cách nào khác, ta đã từng đọc qua văn chương của Tông đại nhân ở Đông Ngô, giờ có cơ hội thỉnh giáo trực tiếp thì đúng là cầu còn không được nữa là."
"Tốt lắm, ta sẽ viết cho ngươi một phong công văn, ngươi có thể cầm nó tới Quốc tử giám tham gia sát hạch nhập giám.
Dương Vân cầm công văn quay đầu đi tới Quốc tử giám, sau đó đưa công văn cho một tên điển học, hắn nói cho Dương Vân biết: "Cuộc thi tiếp theo là vào ngày mùng một tháng hai, chỉ còn vài ngày nữa là tới rồi, đây là kỳ sát hạch nhập giám cuối cùng trước khi thi hội, nếu đỗ thì ngươi có thể trực tiếp tham gia thi hội."
Dương Vân cáo từ lui ra ngoài, âm thầm tự nhủ may mà hắn cũng không bị trễ thời gian của lần thi cuối này. Hắn là người nước Ngô, tuy rằng Ngô là nước phụ thuộc Đại Trần nhưng thân phận cử nhân này cũng không thông dụng, hắn không thể trực tiếp tham gia kỳ thi hội của Đại Trần được.
Điều này có liên quan tới quy mô khoa cử khảo thí của hai quốc gia. Đại Trần có mười ba châu, mà diện tích của nước Ngô lại chỉ tương đương với một châu của Đại Trần, nhân khẩu cũng gần bằng một phần mười Đại Trần, đối với kì thi hương để chọn ra cử nhân, Đại Trần thiết lập ở cấp châu, mà nước Ngô lại còn ở cấp phủ, từ đó có thể thấy được khác biệt giữa hai nước.
Mặc dù số lượng cử nhân trúng tuyển ở một châu của Đại Trần nhiều hơn so với nước Ngô, nhưng cũng chỉ xấp xỉ gấp ba lần, bởi vậy độ khó của việc trúng cử cử nhân và tiến sĩ ở Đại Trần cũng vượt xa nước Ngô rất nhiều.
Hơn nữa ở phía đông Thiên Trữ thành còn có mấy châu khác, người ta thường gọi là Giang Tả tam châu (ba châu bên trái bờ sông), bao gồm cả Thiên Trữ thành thì càng là nơi tập trung nhân tài, văn hoa phong lưu, người ở địa phương khác khó có thể tưởng tượng nổi mức độ cạnh tranh kịch liệt của khoa cử khảo thí ở nơi này. Đã từng có học tử nước Ngô đi du học ở Giang Tả tam châu trở về, cảm thán thốt lên rằng văn chương của thiên hạ đều bắt nguồn từ Giang Tả, ở đâu lại có một nơi mà bất kỳ cử nhân nào cũng có thể đỗ tiến sĩ ở nước Ngô, mà tiến sĩ thì có thể đỗ trạng nguyên ở nước Ngô, cái này tuyệt đối không phải chỉ là lời nói khoa trương.
Dương Vân đến Đại Trần du học chủ yếu là nhằm vào Cửu Hoa Tiên Phủ, mặc dù hiện giờ đã đạt được mục đích nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tham gia kì thi hội, hắn muốn mau chóng tăng cường thế lực của mình trước khi loạn thế tới, mong có thêm một chút lực lượng để đủ sức tự bảo vệ mình, tầm nhìn của Dương Vân đã vượt quá nước Ngô, chuyển đến nước Trần giàu có, sức mạnh kinh tế lớn nhất hiện giờ.
Sau ba tháng tiến vào Đại Trần, tuy hắn cảm thấy nước Ngô từ trên xuống dưới đều trọng văn khinh võ, nhưng thói xa hoa còn thịnh hành hơn cả, quan lại cũng tham ô thối nát hoành hành, may mà buôn bán và du lịch phát triển, mặc dù người dân bị chiếm đoạt đất đai nghiêm trọng, có không ít lưu dân nghèo đến không có đất cắm dùi, nhưng quan phủ và một số nhà giàu còn có thể cứu tế một chút, ai không có cơm ăn còn có thể vào trong thành làm công hộ.
Về tổng thể thì Đại Trần vẫn được coi là quốc gia có thực lực mạnh mẽ, là đại quốc có thể đặt ngang hàng với Bắc Lương. Quân đội vài trăm vạn tuy rằng chưa từng trải qua chiến trận, nhưng cũng có thể coi như mấy trăm vạn chú cừu, số lượng như vậy ở nơi nào có chứ, trang bị cũng hoàn mỹ, một bộ phận quân đội còn được trải qua huấn luyện. Huống hồ Đại Trần còn có danh tướng như Đại đô đốc thủy quân Sư Văn Bân, ở vùng sông nước Giang Nam này chắc chắn đủ để chống lại liên quân Bắc Lương và Sơn Âm.
Nhưng vì sao ở kiếp trước Đại Trần lại mất nước nhanh như vậy? Khi Đại Trần, Đông Ngô lần lượt bị diệt vong, Dương Vân còn đang tiềm tu trong tông môn ở Đông Hỉ, chờ tới khi hắn xuất quan tìm người thân thì mọi chuyện sớm đã lùi vào dĩ vãng, Dương Vân cũng không rảnh đi truy cứu vì sao Đại Trần lại mất nước, chỉ là Đại Trần đã mất rồi, ngay cả các quốc gia phụ thuộc như nước Ngô cũng cùng bị kéo vào vực sâu.
Có điều đời này lại bất đồng, vì sao Đại Trần mất nước là một vấn đề Dương Vân không thể không tìm hiểu được.
/115
|