Khi Dương Vân trở lại hội quán thì Quách Thông đã có mặt ở đây, vừa thấy hắn Quách Thông liền thần thần bí bí kéo hắn sang một bên.
"Dương hiền đệ, ta đã tìm được tin tức về tiên thị."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, tin tức này đến từ một bằng hữu ở Thiên Trữ thành của ta, tuyệt đối không có vấn đề." Quách Thông vỗ ngực đảm bảo.
"Khi nào thì có thể đi?"
"Chớ suốt ruột, muốn đến tiên thị thì trước hết phải đi qua Minh Hòa phường, mà nơi đó chỉ mở cửa vào ban đêm."
"Minh Hòa phường? Chợ đêm này bán những gì?"
"Đồ cổ thư họa, thảo mộc trân thực, trùng điểu ngư thú, trân kì hải ngoại, tư vật của danh nhân,... đều có bán cả, nghe nói đại lão bản đứng sau vài cửa hàng ở đó là tiên nhân, liên tục thu mua những thứ kì quái, chỉ cần để bọn họ xem qua những vật kia, nếu đủ giá trị thì chúng ta sẽ có cơ hội đến tiên thị."
Dương Vân giật mình, tuy thần thông của tu luyện giả rất lớn nhưng phải trường kỳ tu luyện bên trong động tiên, ngoại trừ tài nguyên của phúc địa thì không tránh khỏi việc phải trao đổi các đồ vật cần thiết trong tu luyện với ngoại giới. Ngoài việc các tông môn tu luyện trao đổi bổ sung cho nhau thì thu thập từ nhân gian cũng là một cách tương đối quan trọng, dù sao thì thiên hạ cũng vô cùng rộng lớn, phàm nhân thì đông đúc, số lượng thiên tài địa bảo có thể tập hợp được tuyệt đối là một con số kinh người.
Phàm nhân thường không biết tác dụng của đồ tu luyện, phần lớn đều sẽ đem bán ở những địa điểm như Minh Hòa phường, tu luyện giả phái người đến thành lập một vài cửa hàng để thu mua những thứ này là việc hết sức bình thường. Giống như ở Đông Ngô thành cũng có ngõ Bàn Giác là phường thị nhất vân, chẳng phải cũng mở ra ở bên cạnh một phiên chợ của phàm nhân sao.
Cuối cùng cũng chờ được đến chiều, Dương Vân và Quách Thông cùng đi đến chợ đêm Minh Hòa phường.
Cả khu phố đã chật kín người, không khí vô cùng náo nhiệt, bên đường còn có dựng vô số cột đèn, soi sáng cả khu phố.
"Những lồng đèn này đều dùng mỡ của Đông Hải tử kình, đốt lên thì vô cùng sáng, hơn nữa cũng không có khói. Có điều vì có mùi nhàn nhạt gì đó nên các gia đình giàu có thường không thích dùng, vì vậy càng thích hợp để sử dụng ở các con phố." Quách Thông chỉ vào các cột đèn rồi giải thích.
Dương Vân vô cùng hứng thú với những thứ xung quanh, nơi đây không hổ là thiên hạ đệ nhất thành, chỉ phiên chợ đêm này cũng có quy mô gấp mấy lần ở Đông Ngô thành rồi, hàng tốt thì nhiều không đếm xuể, nếu hôm nay không phải đi cùng Quách Thông, nhất định hắn sẽ dạo vài vòng ở đây cho bằng được.
Quách Thông như ngựa quen đường cũ dẫn Dương Vân đến một cửa hàng, "Tới rồi."
Dương Vân ngẩng đầu lên nhìn, đây là một căn lầu năm tầng tách biệt với các kiến trúc khác, những quầy hàng như ngầm quy ước với nhau mà tách ra khỏi căn lầu này một khoảng cách, tại một nơi vô cùng nhộn nhịp như thế này mà bên ngoài căn lầu vẫn có một mảnh đất trống trồng hoa cảnh lớn như vậy, khiến nơi này toát ra phong thái không hề tầm thường.
Đi vào trong, tùy ý quan sát xung quanh một chút, Dương Vân nhất thời sửng sốt, nơi này cũng chỉ bán những hàng hóa phổ thông mà thôi, ít nhất thì hắn chưa phát hiện ra có vật gì liên quan đến tu luyện, chẳng qua là chút vật dụng của thế tục.
"Chúng ta lên lầu hai đi." Quách Thông dẫn Dương Vân đi thẳng đến cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta đã hẹn Tề lão gặp mặt ở đây, chúng ta không nên đến muộn."
Thoạt nhìn thì Tề lão hơn năm mươi tuổi, râu đã bắt đầu điểm bạc, khi thấy Quách Thông đến thì chỉ gật đầu chào rồi hỏi thẳng vào vấn đề: "Vị này chính là tiểu hữu mà ông nhắc đến ư? Hắn thật sự có linh thảo sao?"
Dương Vân nhận thấy Tề lão gọi đó là linh thảo, chứ không phải là tiên thảo mà người bình thường hay nói.
"Đúng vậy, năm trước tại hạ may mắn đi đến Cửu Hoa tiên phủ một chuyến nên hái được ít dị thảo, cũng không biết có phải là linh thảo như lời Tề lão nói hay không."
Đã đến đây thì Dương Vân cũng không giấu diếm lai lịch của linh thảo nữa, cùng vào Cửu Hoa tiên phủ với hắn có đến mấy chục người, trong số họ nhất định đã có người bán những thu hoạch từ tiên phủ nên chuyện này có lẽ đã lan truyền khắp nơi. Vì có biến số là Dương Vân nên Cửu Hoa tiên bảo cũng không hiện thế, thu hoạch hiện giờ không đủ để khiến tu luyện giả có lòng tham, với bối cảnh của nơi này hẳn là có thể yên tâm lấy ra.
"Cửu Hoa tiên phủ? Khó trách, chắc ngươi đã chọn cánh cửa bên trái nhỉ? Nếu vậy thì đúng là linh thảo rồi."
Quả nhiên Tề lão cũng biết khá nhiều tình tiết bên trong Cửu Hoa tiên phủ.
"Vâng, tại hạ đã tiến vào cánh cửa bên trái."
Trong mắt Tề lão lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Mau lấy ra ta xem."
Dương Vân lấy một hộp ngọc từ trong lòng ra, để che đậy tai mắt kẻ khác nên hôm nay hắn đã chuẩn bị cái hộp này, vốn hắn vẫn bảo quản bên trong không gian thức hải, Dương Vân phát hiện ra đó là nơi tốt nhất để bảo tồn linh thảo, một chút linh khí cũng không bị tiêu tan.
Tề lão hài lòng mà gật gật đầu, "Không tệ, không ngờ ngươi cũng biết phương pháp bảo tồn linh thảo, có một vài người phàm tục đã dùng vải bố để gói linh thảo lại, kết quả là linh khí bị tiêu tan đi không ít, có người còn buồn cười hơn, họ cất linh thảo và vàng bạc vào cùng một cái hộp sắt, kết quả là phẩm cấp cũng rơi xuống.
Miệng thì liên tục lải nhải còn tay thì mở hộp ngọc ra.
"Phong Linh tu... có cả Tam hỏa Tam dương Tam Diệp thảo." Tề lão mừng rỡ nói.
Quách Thông lanh mồm lanh miệng: "Tiên thảo này có công dụng gì?"
Tề lão nghiêng đầu liếc Quách Thông một cái, "Nói ra thì ông cũng không hiểu, nhưng quả thật hai cây này chính là linh thảo, hơn nữa còn là linh thảo khá hữu dụng."
Quách Thông nghe xong trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nếu đã xác định đó là tiên thảo thì một thành ưu đãi của ông nhất định sẽ như nước lên thuyền lên.
Quách Thông không hiểu nhưng Dương Vân đương nhiên là biết, tuy hắn không dùng hai gốc linh thảo này nhưng vẫn nắm rõ công hiệu của nó. Nếu không xác định đây là thứ có giá trị, Dương Vân cũng chẳng tốn sức đem nó đến phường thị của tu luyện giả để bán.
Như linh thảo hắn cho lão Mã chẳng hạn, đó chỉ là linh thảo có tác dụng chữa thương chữa bệnh, trực tiếp bán lấy bạc là được.
Phong Linh tu có màu xanh nhạt, tựa như một chiếc lông chim thật dài, nhìn qua thì có vẻ mỏng manh vô cùng, phảng phất một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Đây là tài liệu chính để luyện chế một vài đan dược thuộc tính phong, cũng là nguyên vật liệu dùng để bố trí trận pháp hoặc luyện chế pháp khí phong hệ.
Một loại khác, Tam hỏa Tam dương Tam Diệp thảo thì giá trị hơn, nó có ba chiếc lá hình con thoi, phân biệt là ba màu hồng phấn, hồng nhạt và hồng đỏ, bên trong mỗi lá đều có chứa một loại hỏa dương chi lực, có thể sử dụng riêng từng chiếc lá, cũng có thể luyện thành đan dược không tệ. Nhưng nếu có đan tu thông thạo thì có thể luyện chế hỏa dương trong ba chiếc lá dung hợp thành một, luyện chế ra một loại linh dược giúp tăng tiến tu vi của tu luyện giả - Tam Dương đan.
Đối với tu luyện giả Dẫn Khí kỳ hỏa hệ thì đan dược này có thể xem là linh dược, đối với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ cũng có tác dụng nhất định.
Tề lão nói: "Không biết vị tiểu huynh đệ này muốn bán với giá bao nhiêu?"
Kết quả là Dương Vân lắc đầu trả lời: "Tại hạ không cần bạc."
"Hả? Những linh vật này dùng bạc để đánh giá quả thật không ổn, vậy tiểu huynh đệ muốn trao đổi với kỳ trân dị bảo gì? Nếu ngươi muốn cầu việc gì thì cứ nói, ta cũng có thể thay ngươi giải quyết." Khẩu khí của Tề lão khá hào phóng nhưng Dương Vân vẫn lắc đầu.
Tề lão tỏ vẻ giật mình, "Ái chà, ta hồ đồ rồi, người trẻ tuổi như tiểu huynh đệ xem ra là có chí tại tiên đạo nhỉ, chi bằng dùng hai gốc linh thảo này để hiến tặng, ta sẽ đề cử ngươi trở thành đệ tử ngoại môn của một tiên môn, thế nào? Nếu ngươi có duyên, lại có tư chất, ngày sau không chừng có thể trở thành một vị tiên sư chân chính."
Lời vừa nói ra, ngay cả Quách Thông cũng bắt đầu run rẩy, đây là một con đường tươi sáng để trở thành tiên sư đấy! Trong suy nghĩ của ông, bất kể thế nào đi chăng nữa Dương Vân nhất định sẽ đồng ý.
Không ngờ Dương Vân vẫn lắc đầu, "Không dối gạt Tề lão, chí hướng của tại hạ không nằm ở tiên đạo, phú quý của thế gian ta còn chưa được hưởng thụ, lần này đi du học chính là để tăng thêm kiến thức, tại hạ muốn đến tiên thị để mở rộng tầm mắt."
Tề lão nghe vậy bèn thở dài một tiếng, "Thật đáng tiếc, vậy ngươi hãy cầm tấm lệnh bài này đi đến Mộng Thai sơn ở phía đông Thiên Trữ thành, sẽ có người đưa ngươi đến tiên thị."
Dương Vân nhận lấy lệnh bài, tay vừa chạm vào bỗng cảm thấy hơi trầm xuống, một lệnh bài nho nhỏ không ngờ lại nặng như vậy. Hắn quan sát một chút, lệnh bài được đúc bằng xích cương tinh, phía trên có khắc hai chữ Mộng Thai, ngoài ra còn có một ký hiệu, xem ra đó là dấu hiệu của tông phái nào đó.
Sau khi đưa lệnh bài cho Dương Vân, Tề lão không còn hứng thú gì với hai bọn họ nữa, phất tay ra hiệu cho họ rời đi.
Ra đến cửa, Quách Thông buồn bực hỏi: "Dương hiền đệ... đệ, sao đệ lại không chấp nhận sự tiến cử của Tề lão?"
"Tiên đạo cũng không sung sướng như người ta thường nghĩ đâu, làm một đệ tử ngoại môn, ai có thể cam đoan chắc chắn sẽ trở thành tiên sư? Hơn nữa dù là tiên sư nhưng cũng chỉ sống lâu hơn vài trăm năm so với phàm nhân, mỗi ngày đều phải tu luyện, vị tất sẽ vui vẻ hơn cuộc sống của phàm nhân."
Lời này của Dương Vân chính là nhận thức của bản thân hắn, hơn nữa tiên sư mà Tề lão có thể giới thiệu cùng lắm chỉ là tu luyện giả Trúc Cơ kỳ, chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn làm lão sư của hắn sao? Nếu hắn muốn bái sư thì cũng sẽ trở thành môn hạ của lão sư kiếp trước..., nếu kiếp này có thể yên tâm về cha mẹ thân nhân, Dương Vân nhất định sẽ không chút do dự một lần nữa trở thành môn hạ của lão sư, dù lão sư cũng chỉ là một tu luyện giả Trúc Cơ kỳ, cảnh giới của Dương Vân ở kiếp trước đã sớm vượt qua người vô số lần.
Quách Thông gật gù đồng ý, ý nghĩ của Dương Vân cũng có vài phần đạo lý.
"Dương hiền đệ, ta quên mất đệ là một cử nhân, sau khi trở về nước Ngô trở thành tiến sĩ cũng không thành vấn đề, tương lai đệ có thể làm quan lớn, được cưỡi tuấn mã, quả thật không nhất định phải đi tìm tiên lộ."
"Không dấu Quách đại ca, đệ đã trình công văn lên Quốc tử giám của Đại Trần, đầu tháng một đệ sẽ tham gia sát hạch nhập giám." (1)
"Ồ." Quách Thông cũng không quá để tâm, ông chỉ biết Quốc tử giám là nơi bồi dưỡng học sinh trí thức, còn cụ thể thì không rõ lắm.
"Nếu có thể vào Quốc tử giám, đệ sẽ được tham gia kỳ thi hội ba tháng một lần ở Đại Trần." Dương Vân biết Quách Thông không rành chi tiết trong đó, vì thế đành giải thích thêm một chút.
"Cái gì? Đệ cũng có thể tham gia kỳ thi hội của Đại Trần sao?" Quách Thông sửng sốt.
"Giám sinh của Quốc tử giám đều có thể trực tiếp tham gia kỳ thi hội, không cần phải trải qua kỳ thi hương ở các châu thuộc Đại Trần."
"Thì ra là thế, vậy Dương hiền đệ nhất định phải chuẩn bị cho tốt."
"Vâng, ngày mai sau khi đến tiên thị đệ sẽ bắt tay vào ôn luyện." Dương Vân đáp, thật ra hắn hoàn toàn không cần phải chuẩn bị vì đã có thức hải, chẳng qua là muốn giả vờ giả vịt trước mặt Quách Thông nên mới phải vậy, bằng không sẽ khiến người ta cảm thấy hắn quá cuồng ngạo.
Chú thích:
(1) - Giám: tên gọi của quan phủ thời xưa.
"Dương hiền đệ, ta đã tìm được tin tức về tiên thị."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, tin tức này đến từ một bằng hữu ở Thiên Trữ thành của ta, tuyệt đối không có vấn đề." Quách Thông vỗ ngực đảm bảo.
"Khi nào thì có thể đi?"
"Chớ suốt ruột, muốn đến tiên thị thì trước hết phải đi qua Minh Hòa phường, mà nơi đó chỉ mở cửa vào ban đêm."
"Minh Hòa phường? Chợ đêm này bán những gì?"
"Đồ cổ thư họa, thảo mộc trân thực, trùng điểu ngư thú, trân kì hải ngoại, tư vật của danh nhân,... đều có bán cả, nghe nói đại lão bản đứng sau vài cửa hàng ở đó là tiên nhân, liên tục thu mua những thứ kì quái, chỉ cần để bọn họ xem qua những vật kia, nếu đủ giá trị thì chúng ta sẽ có cơ hội đến tiên thị."
Dương Vân giật mình, tuy thần thông của tu luyện giả rất lớn nhưng phải trường kỳ tu luyện bên trong động tiên, ngoại trừ tài nguyên của phúc địa thì không tránh khỏi việc phải trao đổi các đồ vật cần thiết trong tu luyện với ngoại giới. Ngoài việc các tông môn tu luyện trao đổi bổ sung cho nhau thì thu thập từ nhân gian cũng là một cách tương đối quan trọng, dù sao thì thiên hạ cũng vô cùng rộng lớn, phàm nhân thì đông đúc, số lượng thiên tài địa bảo có thể tập hợp được tuyệt đối là một con số kinh người.
Phàm nhân thường không biết tác dụng của đồ tu luyện, phần lớn đều sẽ đem bán ở những địa điểm như Minh Hòa phường, tu luyện giả phái người đến thành lập một vài cửa hàng để thu mua những thứ này là việc hết sức bình thường. Giống như ở Đông Ngô thành cũng có ngõ Bàn Giác là phường thị nhất vân, chẳng phải cũng mở ra ở bên cạnh một phiên chợ của phàm nhân sao.
Cuối cùng cũng chờ được đến chiều, Dương Vân và Quách Thông cùng đi đến chợ đêm Minh Hòa phường.
Cả khu phố đã chật kín người, không khí vô cùng náo nhiệt, bên đường còn có dựng vô số cột đèn, soi sáng cả khu phố.
"Những lồng đèn này đều dùng mỡ của Đông Hải tử kình, đốt lên thì vô cùng sáng, hơn nữa cũng không có khói. Có điều vì có mùi nhàn nhạt gì đó nên các gia đình giàu có thường không thích dùng, vì vậy càng thích hợp để sử dụng ở các con phố." Quách Thông chỉ vào các cột đèn rồi giải thích.
Dương Vân vô cùng hứng thú với những thứ xung quanh, nơi đây không hổ là thiên hạ đệ nhất thành, chỉ phiên chợ đêm này cũng có quy mô gấp mấy lần ở Đông Ngô thành rồi, hàng tốt thì nhiều không đếm xuể, nếu hôm nay không phải đi cùng Quách Thông, nhất định hắn sẽ dạo vài vòng ở đây cho bằng được.
Quách Thông như ngựa quen đường cũ dẫn Dương Vân đến một cửa hàng, "Tới rồi."
Dương Vân ngẩng đầu lên nhìn, đây là một căn lầu năm tầng tách biệt với các kiến trúc khác, những quầy hàng như ngầm quy ước với nhau mà tách ra khỏi căn lầu này một khoảng cách, tại một nơi vô cùng nhộn nhịp như thế này mà bên ngoài căn lầu vẫn có một mảnh đất trống trồng hoa cảnh lớn như vậy, khiến nơi này toát ra phong thái không hề tầm thường.
Đi vào trong, tùy ý quan sát xung quanh một chút, Dương Vân nhất thời sửng sốt, nơi này cũng chỉ bán những hàng hóa phổ thông mà thôi, ít nhất thì hắn chưa phát hiện ra có vật gì liên quan đến tu luyện, chẳng qua là chút vật dụng của thế tục.
"Chúng ta lên lầu hai đi." Quách Thông dẫn Dương Vân đi thẳng đến cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta đã hẹn Tề lão gặp mặt ở đây, chúng ta không nên đến muộn."
Thoạt nhìn thì Tề lão hơn năm mươi tuổi, râu đã bắt đầu điểm bạc, khi thấy Quách Thông đến thì chỉ gật đầu chào rồi hỏi thẳng vào vấn đề: "Vị này chính là tiểu hữu mà ông nhắc đến ư? Hắn thật sự có linh thảo sao?"
Dương Vân nhận thấy Tề lão gọi đó là linh thảo, chứ không phải là tiên thảo mà người bình thường hay nói.
"Đúng vậy, năm trước tại hạ may mắn đi đến Cửu Hoa tiên phủ một chuyến nên hái được ít dị thảo, cũng không biết có phải là linh thảo như lời Tề lão nói hay không."
Đã đến đây thì Dương Vân cũng không giấu diếm lai lịch của linh thảo nữa, cùng vào Cửu Hoa tiên phủ với hắn có đến mấy chục người, trong số họ nhất định đã có người bán những thu hoạch từ tiên phủ nên chuyện này có lẽ đã lan truyền khắp nơi. Vì có biến số là Dương Vân nên Cửu Hoa tiên bảo cũng không hiện thế, thu hoạch hiện giờ không đủ để khiến tu luyện giả có lòng tham, với bối cảnh của nơi này hẳn là có thể yên tâm lấy ra.
"Cửu Hoa tiên phủ? Khó trách, chắc ngươi đã chọn cánh cửa bên trái nhỉ? Nếu vậy thì đúng là linh thảo rồi."
Quả nhiên Tề lão cũng biết khá nhiều tình tiết bên trong Cửu Hoa tiên phủ.
"Vâng, tại hạ đã tiến vào cánh cửa bên trái."
Trong mắt Tề lão lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Mau lấy ra ta xem."
Dương Vân lấy một hộp ngọc từ trong lòng ra, để che đậy tai mắt kẻ khác nên hôm nay hắn đã chuẩn bị cái hộp này, vốn hắn vẫn bảo quản bên trong không gian thức hải, Dương Vân phát hiện ra đó là nơi tốt nhất để bảo tồn linh thảo, một chút linh khí cũng không bị tiêu tan.
Tề lão hài lòng mà gật gật đầu, "Không tệ, không ngờ ngươi cũng biết phương pháp bảo tồn linh thảo, có một vài người phàm tục đã dùng vải bố để gói linh thảo lại, kết quả là linh khí bị tiêu tan đi không ít, có người còn buồn cười hơn, họ cất linh thảo và vàng bạc vào cùng một cái hộp sắt, kết quả là phẩm cấp cũng rơi xuống.
Miệng thì liên tục lải nhải còn tay thì mở hộp ngọc ra.
"Phong Linh tu... có cả Tam hỏa Tam dương Tam Diệp thảo." Tề lão mừng rỡ nói.
Quách Thông lanh mồm lanh miệng: "Tiên thảo này có công dụng gì?"
Tề lão nghiêng đầu liếc Quách Thông một cái, "Nói ra thì ông cũng không hiểu, nhưng quả thật hai cây này chính là linh thảo, hơn nữa còn là linh thảo khá hữu dụng."
Quách Thông nghe xong trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nếu đã xác định đó là tiên thảo thì một thành ưu đãi của ông nhất định sẽ như nước lên thuyền lên.
Quách Thông không hiểu nhưng Dương Vân đương nhiên là biết, tuy hắn không dùng hai gốc linh thảo này nhưng vẫn nắm rõ công hiệu của nó. Nếu không xác định đây là thứ có giá trị, Dương Vân cũng chẳng tốn sức đem nó đến phường thị của tu luyện giả để bán.
Như linh thảo hắn cho lão Mã chẳng hạn, đó chỉ là linh thảo có tác dụng chữa thương chữa bệnh, trực tiếp bán lấy bạc là được.
Phong Linh tu có màu xanh nhạt, tựa như một chiếc lông chim thật dài, nhìn qua thì có vẻ mỏng manh vô cùng, phảng phất một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Đây là tài liệu chính để luyện chế một vài đan dược thuộc tính phong, cũng là nguyên vật liệu dùng để bố trí trận pháp hoặc luyện chế pháp khí phong hệ.
Một loại khác, Tam hỏa Tam dương Tam Diệp thảo thì giá trị hơn, nó có ba chiếc lá hình con thoi, phân biệt là ba màu hồng phấn, hồng nhạt và hồng đỏ, bên trong mỗi lá đều có chứa một loại hỏa dương chi lực, có thể sử dụng riêng từng chiếc lá, cũng có thể luyện thành đan dược không tệ. Nhưng nếu có đan tu thông thạo thì có thể luyện chế hỏa dương trong ba chiếc lá dung hợp thành một, luyện chế ra một loại linh dược giúp tăng tiến tu vi của tu luyện giả - Tam Dương đan.
Đối với tu luyện giả Dẫn Khí kỳ hỏa hệ thì đan dược này có thể xem là linh dược, đối với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ cũng có tác dụng nhất định.
Tề lão nói: "Không biết vị tiểu huynh đệ này muốn bán với giá bao nhiêu?"
Kết quả là Dương Vân lắc đầu trả lời: "Tại hạ không cần bạc."
"Hả? Những linh vật này dùng bạc để đánh giá quả thật không ổn, vậy tiểu huynh đệ muốn trao đổi với kỳ trân dị bảo gì? Nếu ngươi muốn cầu việc gì thì cứ nói, ta cũng có thể thay ngươi giải quyết." Khẩu khí của Tề lão khá hào phóng nhưng Dương Vân vẫn lắc đầu.
Tề lão tỏ vẻ giật mình, "Ái chà, ta hồ đồ rồi, người trẻ tuổi như tiểu huynh đệ xem ra là có chí tại tiên đạo nhỉ, chi bằng dùng hai gốc linh thảo này để hiến tặng, ta sẽ đề cử ngươi trở thành đệ tử ngoại môn của một tiên môn, thế nào? Nếu ngươi có duyên, lại có tư chất, ngày sau không chừng có thể trở thành một vị tiên sư chân chính."
Lời vừa nói ra, ngay cả Quách Thông cũng bắt đầu run rẩy, đây là một con đường tươi sáng để trở thành tiên sư đấy! Trong suy nghĩ của ông, bất kể thế nào đi chăng nữa Dương Vân nhất định sẽ đồng ý.
Không ngờ Dương Vân vẫn lắc đầu, "Không dối gạt Tề lão, chí hướng của tại hạ không nằm ở tiên đạo, phú quý của thế gian ta còn chưa được hưởng thụ, lần này đi du học chính là để tăng thêm kiến thức, tại hạ muốn đến tiên thị để mở rộng tầm mắt."
Tề lão nghe vậy bèn thở dài một tiếng, "Thật đáng tiếc, vậy ngươi hãy cầm tấm lệnh bài này đi đến Mộng Thai sơn ở phía đông Thiên Trữ thành, sẽ có người đưa ngươi đến tiên thị."
Dương Vân nhận lấy lệnh bài, tay vừa chạm vào bỗng cảm thấy hơi trầm xuống, một lệnh bài nho nhỏ không ngờ lại nặng như vậy. Hắn quan sát một chút, lệnh bài được đúc bằng xích cương tinh, phía trên có khắc hai chữ Mộng Thai, ngoài ra còn có một ký hiệu, xem ra đó là dấu hiệu của tông phái nào đó.
Sau khi đưa lệnh bài cho Dương Vân, Tề lão không còn hứng thú gì với hai bọn họ nữa, phất tay ra hiệu cho họ rời đi.
Ra đến cửa, Quách Thông buồn bực hỏi: "Dương hiền đệ... đệ, sao đệ lại không chấp nhận sự tiến cử của Tề lão?"
"Tiên đạo cũng không sung sướng như người ta thường nghĩ đâu, làm một đệ tử ngoại môn, ai có thể cam đoan chắc chắn sẽ trở thành tiên sư? Hơn nữa dù là tiên sư nhưng cũng chỉ sống lâu hơn vài trăm năm so với phàm nhân, mỗi ngày đều phải tu luyện, vị tất sẽ vui vẻ hơn cuộc sống của phàm nhân."
Lời này của Dương Vân chính là nhận thức của bản thân hắn, hơn nữa tiên sư mà Tề lão có thể giới thiệu cùng lắm chỉ là tu luyện giả Trúc Cơ kỳ, chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn làm lão sư của hắn sao? Nếu hắn muốn bái sư thì cũng sẽ trở thành môn hạ của lão sư kiếp trước..., nếu kiếp này có thể yên tâm về cha mẹ thân nhân, Dương Vân nhất định sẽ không chút do dự một lần nữa trở thành môn hạ của lão sư, dù lão sư cũng chỉ là một tu luyện giả Trúc Cơ kỳ, cảnh giới của Dương Vân ở kiếp trước đã sớm vượt qua người vô số lần.
Quách Thông gật gù đồng ý, ý nghĩ của Dương Vân cũng có vài phần đạo lý.
"Dương hiền đệ, ta quên mất đệ là một cử nhân, sau khi trở về nước Ngô trở thành tiến sĩ cũng không thành vấn đề, tương lai đệ có thể làm quan lớn, được cưỡi tuấn mã, quả thật không nhất định phải đi tìm tiên lộ."
"Không dấu Quách đại ca, đệ đã trình công văn lên Quốc tử giám của Đại Trần, đầu tháng một đệ sẽ tham gia sát hạch nhập giám." (1)
"Ồ." Quách Thông cũng không quá để tâm, ông chỉ biết Quốc tử giám là nơi bồi dưỡng học sinh trí thức, còn cụ thể thì không rõ lắm.
"Nếu có thể vào Quốc tử giám, đệ sẽ được tham gia kỳ thi hội ba tháng một lần ở Đại Trần." Dương Vân biết Quách Thông không rành chi tiết trong đó, vì thế đành giải thích thêm một chút.
"Cái gì? Đệ cũng có thể tham gia kỳ thi hội của Đại Trần sao?" Quách Thông sửng sốt.
"Giám sinh của Quốc tử giám đều có thể trực tiếp tham gia kỳ thi hội, không cần phải trải qua kỳ thi hương ở các châu thuộc Đại Trần."
"Thì ra là thế, vậy Dương hiền đệ nhất định phải chuẩn bị cho tốt."
"Vâng, ngày mai sau khi đến tiên thị đệ sẽ bắt tay vào ôn luyện." Dương Vân đáp, thật ra hắn hoàn toàn không cần phải chuẩn bị vì đã có thức hải, chẳng qua là muốn giả vờ giả vịt trước mặt Quách Thông nên mới phải vậy, bằng không sẽ khiến người ta cảm thấy hắn quá cuồng ngạo.
Chú thích:
(1) - Giám: tên gọi của quan phủ thời xưa.
/115
|