Lời của Thịnh Hoành Đường vừa dứt, lập tức có mấy tên quân sĩ chạy lên. Thịnh Hoàng Đường liền chọn người lên đầu tiên.
Tuy binh sĩ hăng hái tự nguyện lên cho Thịnh Hoành Đường thử bùa, nhưng đến khi Tỉnh Ngôn yêu cầu thì ai nấy như tai bị điếc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai chịu chủ động tiến lên.
Trong lúc lúng túng, bỗng thấy có một quân sĩ nhào ra khỏi đám đông, lủi đến trước mặt Tỉnh Ngôn.
Thấy cuối cùng cũng có người nguyện ý đứng ra, Tỉnh Ngôn không khỏi hết sức cảm động , vội đỡ lấy tên lính đang còn loạng choạng, cảm kích nói:
"Dũng sĩ à...đa tạ!"
Ai ngờ, người đó nhất thời không đáp lời, chỉ quay đầu nhìn lại, lớn tiếng mắng chửi:
"Tên Triệu lão lục khốn kiếp, dám chơi ta!"
"Oan uổng cho ta, là tên Tiền lông lá đẩy ngươi à..."
Tiếng cười ồ át tiếng thanh minh của Triệu lão lục.
Đang khi ồn ào, bỗng nghe Bảo đô úy hét:
"Im mồm hết cho ta! Trước mặt các vị cao nhân, các ngươi làm loạn như thế thì còn thể thống gì nữa chứ!"
Thấy Đô úy phát nộ, đám lính vội im mồm không làm ồn nữa.
Sau một trận cãi cọ ồn ào, hai người Tỉnh Ngôn và Thịnh Hoành Đường, cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị vẽ bùa lên y giáp của hai tên lính đó.
Chỉ là, tên lính Tôn Tiểu Ất lòng nơm nớp lo lắng một hồi, thấy vị Thịnh đạo trưởng bên cạnh đã bắt đầu vẽ bùa, bên mình thì vẫn thấy chưa động tĩnh gì, liền cảm thấy hơi kì quái.
Càng yên lặng như thế, trong lòng Tôn Tiểu Ất càng phát rét. Lập tức hắn quay mặt nhìn qua, xem xem vị tiểu đạo gia đó rốt cuộc đang làm gì:
"A...Thì ra là xem sách".
Hắn thấy Tỉnh Ngôn đang chăm chú xem một quyển kì thư đầy hình thù kì quái.
"Đạo gia ngài làm gì vậy?"
Tôn Tiểu Ất có chút tò mò.
"À...ta đang xem sách bùa".
"Không giấu gì vị quân gia này, bình thường ta ít khi vẽ bùa. Tuy bùa tránh lửa ta đã xem kỹ trước khi hạ sơn, nhưng khi bắt tay vẽ, ta cứ xem lại một lần cho chắc".
"A, có đạo lý! Cái này cũng chẳng khác gì chúng tôi mài gươm trước khi lâm trận...Ách!"
Tuy trời đang nhiều mây, dưới đất cũng có gió mát thổi qua, nhưng vị Tôn Tiểu Ất đột nhiên cảm thấy hoa đầu chóng mặt, dường như muốn té ngã...
May mắn đó là, tay chân Tỉnh Ngôn cũng rất mau lẹ, trước khi Tôn Tiểu Ất chóng mặt sắp té, cuối cùng cũng vẽ xong bùa tránh lửa trên áo giáp mỏng của hắn.
Thấy hai người đã hoàn tất, Lâm Húc lấy trong lòng ra một tấm bùa đã vẽ trước, ném vào chỗ trống không người. Lập tức, vùng đất trống đó bừng bừng lửa đỏ, biến thành một biển lửa.
Không cần nói, Lâm Húc tạo nên biển lửa này là muốn hai tên lính đến đó thử bùa.
Thấy Tỉnh Ngôn cũng chuẩn bị xong, Thịnh Hoành Đường liền nói:
"Hiện tại mời hai vị quân gia đi xuyên qua biển lửa trước mặt. Không cần sợ, bùa tránh lửa sẽ giúp các người vô sự".
"Vâng!"
Không bao lâu, vị quân sĩ dũng cảm đã ung dung xuyên qua biển lửa, sau đó quay về trước mặt chúng nhân:
"Oa! Quá thần kì! Đúng là không có chuyện gì".
Hiện tại tên quân sĩ đó kiêu ngạo hệt như một anh hùng vừa trở về, đi một vòng quanh đám huynh đệ của gã để mọi người đều thấy dáng vẻ an nhiên vô sự của hắn sau khi đã xuyên qua biển lửa.
Tuy trên y phục và mặt mũi của vị anh hùng này vẫn vằn vện vết khói ám, nhưng có câu "Thủy hỏa vô tình", vừa rồi dù sao cũng chạy qua một biển lửa, có thể yên ổn như thế đã là không tệ rồi!
"Úy? Tôn Tiểu Ất sao vẫn còn đứng đó?"
Kiểm tra qua hiệu quả của pháp thuật, Bảo đô úy trong lúc hưng phấn, thì nhìn thấy tên quân sĩ đứng trước mặt Tỉnh Ngôn, giống như thân cây cột ngựa đằng kia, vẫn đứng bất động tại chỗ.
Lúc này, hỏa truờng do đạo bùa của Lâm Húc tạo ra, đã dần dần dịu xuống.
"Khặc khặc! Tôn Tiểu Ất ngươi nếu không chịu đi, ta sẽ sai người đánh ngươi hai mươi trượng!"
Thấy Tôn Tiểu Ất nhát gan như thế, Bảo Sở Hùng liền lên tiếng đe dọa.
Bị Bảo Sở Hùng dọa, Tôn Tiểu Ất không biết làm sao, chỉ đành rụt rè tiến đến vùng lửa phía trước. Vừa chầm chậm bước, vừa không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng thần tiên trên trời dưới đất đại hiển uy linh, bảo đảm cho bùa tránh lửa mà đạo đồng kia vẽ trên người mình, có thể thật sự giúp bản thân còn sống quay về!
Bất quá, điều khiến Tôn Tiểu Ất cảm thấy an ủi đó là, vùng lửa trước mặt đã cháy một hồi lâu, lúc này dần dần yếu đi không ít.
"A, quả nhiên làm người không nên tranh giành trước. Nhìn đám lửa kia, ít nhất cũng giảm đi ba phần rồi..."
Trong lúc suy nghĩ lung tung, phút chốc đã đến sát vùng lửa.
Ai ngờ, lúc Tôn Tiểu Ất nhát gan cảm thấy may mắn, định lấy hết can đảm chạy ào qua, thì chỉ nghe "Oành" một tiếng, thế lửa vốn đã dịu đi lúc này bỗng nhiên bừng bừng, lưỡi lửa nhảy múa, ánh đỏ ngất trời, thậm chí còn dữ dội hơn lúc đầu!
"Ách? Chẳng lẽ công lực chế bùa của ta lên tăng thêm một tầng?"
Mắt thấy cảnh tượng như thế, Lâm Húc trong lòng vừa kinh vừa mừng.
Nhưng không ai chú ý đến, tiểu nữ đồng tùy thân của Trương đường chủ Thượng Thanh cung, đang lẩm nhẩm trong miệng:
"Kì quái...Bùa chú của Tỉnh Ngôn ca ca rất linh, vì sao vị đại ca ca kia không chịu tiến lên? Đám lửa đã sắp tắt rồi..."
"Bất quá cũng chẳng sao, tăng thêm sức lửa là được!"
Với nhiệt tâm của tiểu Quỳnh Dung, bỗng nghe trong biển lửa, tức thì truyền ra một tiếng kêu thảm tan nát lòng người!
"Hỏng rồi! Nhất định Tiểu Ất ca bị thiêu rồi!"
Ngay khi chúng nhân kinh hãi, bỗng thấy có một nhân ảnh từ trong biển lửa hừng hực lao ra!
Nhìn kỹ, người này chính là vị binh tốt tự nghĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ Tôn Tiểu Ất!
Lúc này, Tôn Tiểu Ất miệng há lớn, cổ họng không ngớt phát ra từng tràng kêu thảm. Nghe tiếng hắn thê thảm như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi lạnh lòng:
"Xong rồi, là công lực không đủ, không ngờ bùa tránh lửa ta dụng tâm nghiên cứu, hôm nay lại mất linh..."
"Bất quá may mà vị quân lính đó vẫn chạy ra được, có thể còn cứu được. Nếu để chết người, ta có chết cũng chẳng đền nổi!"
Ngay khi kinh hoàng luống cuống, có mấy tên lính chạy lên, đỡ lấy Tôn Tiểu Ất, chuẩn bị đem hắn đi ra chỗ hào nước.
"Có quân y không? Gần đây có đại phu chữa bỏng không?"
Chính là Tỉnh Ngôn la lớn.
"Úy? Sao không thấy thương tích trên người ngươi?"
Trong lúc hỗn loạn, có một vị quân sĩ đỡ Tôn Tiểu Ất, đột nhiên chú ý thấy trên người hắn chẳng có dị trạng gì, ngay cả một vết ám khói cũng chẳng có, tức thì lên tiếng hỏi.
"...Ách? là ta, ta tưởng chết rồi!
Nghe huynh đệ hỏi, Tôn Tiểu Ất gào thét như quỷ khóc chó tru đó, lúc này cũng ngừng gào thét, vùng khỏi chúng nhân, bắt đầu vung tay kiểm tra từ trên xuống dưới thân thể.
"Ha ha ha, đúng là không có chuyện gì!"
Sau một phen kiểm tra, Tôn Tiểu Ất ngớ ngẩn bật cười.
"Liệu có nội thương không? Có thấy đau trong ngực không?"
Một tên lính đứng bên quan tâm hỏi.
"Hả?"
Nghe lời nhắc nhở, Tôn Tiểu Ất đột nhiên cảm thấy có chút không đúng:
"Không hay! Sao ta thấy hai giò mềm oặt, tim cũng đập loạn lên!"
"Câm mồm! Ngươi đúng là nhát chết".
Lúc này Bảo Sở Hùng cũng đến, nghe câu nói của Tôn Tiểu Ất, tức thì lên tiếng mắng.
"Ha ha ha, đại nhân dạy phải, là tiểu nhân nhát gan nên thế, ngoài ra chẳng sao cả!"
"Vậy vừa rồi ngươi la làng gì thế?"
"Là sợ quá..."
"Cút con bà ngươi đi!"
Bảo Sở Hùng nghe nói thấy buồn cười, co chân đá một cú vào mông Tôn Tiểu Ất khiến hắn há mồm há miệng. Bất quá, lần này ngay một tiếng xuýt soa cũng không dám.
"Hay! Không ngờ Trương đường chủ về mặt phù pháp cũng tinh thâm như thế. Thượng Thanh cung không lấy bùa làm sở trường, Trương đường chủ có thể coi là ngoại lệ, có cơ hội hãy rèn luyện thêm".
Chính là Thịnh Hoàng Đường nói.
Vị Thịnh sư huynh của Thiên Sư giáo này là người trong nghề, vừa thấy bùa tránh lửa đó liền biết thiếu niên trước mặt, phù pháp tuyệt không dưới mình. Lập tức, vị Thịnh Hoành Đường chuyên tâm tu luyện phù pháp, liền có lòng kết giao với Tỉnh Ngôn.
Kết quả như thế nằm ngoài ý liệu của Lâm Húc. Bất quá vừa rồi mắt thấy hiệu quả bùa chú của Tỉnh Ngôn, hiện tại cũng dần thu lại lòng khinh thường, tán dương thiếu niên mấy câu.
Còn Trương Vân Nhân bên cạnh y, miệng khẽ cười nhìn Tỉnh Ngôn, thầm nghĩ:
"Chẳng trách cha từ sau lần đến Mã Đề sơn trở về, cứ nhắc đến thiếu niên này mấy ngày liền. Xem ra, thiếu niên này quả thật không đơn giản".
Đang suy nghĩ, bên tai chợt nghe tiếng thô hào như chuông của Bảo Sở Hùng:
"Các vị huynh đệ nghe đây, lần này chúng ta có cao nhân Thiên Sư giáo đến tương trợ, còn có Trương đường chủ của Thượng Thanh cung giúp vẽ bùa, lần trừ phỉ này, nhất định có thể mã đáo thành công!"
"Chuyện không thể chậm chạp, hiện tại các vị về doanh trại chuẩn bị khí giới. Ngày mai lúc gà gáy chúng ta sẽ xuất phát, tiêu diệt bọn tặc khấu vô sỉ đó!"
Mệnh lệnh của Quận đô úy vừa ban, tướng sĩ xung quanh đồng thanh hưởng ứng, sau đó thì ai nấy về quân doanh chuẩn bị.
Ra lệnh cho chúng thủ hạ xong, Bảo Sở Hùng quay người nói với bọn Lâm Húc, Tỉnh Ngôn:
"Giờ mời chư vị đạo trưởng theo ta đến đại trướng. Trước lúc xuất chinh, ta trình bày tình hình của đám phỉ Hỏa Vân sơn cho quý vị hiểu thêm".
"Được! Xin mời đại nhân".
Lâm Húc đại biểu chúng nhân đáp lời, một hàng người liền trở về đại trướng.
Ngay lúc này bỗng nghe từ xa truyền lại tiếng vó ngựa gấp gáp. Nghe tiếng vó dồn dập như thế, chúng nhân đều ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh. Trong ánh chiều tà, thấy trên nhai đạo Yết Dương có một thớt ngựa từ xa nhắm hướng quân doanh phi tới. Phía sau khoái mã, bụi tung mờ cả một đoạn đường.
"Đây không phải là Đoạn An tùy tùng bên cạnh Thái thú đại nhân sao? Y đến có chuyện gì đây?"
Ngựa chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến gần. Bảo Sở Hùng vừa nhìn đã nhận ra kỵ sĩ là người quen.
Đợi Đoạn An ghìm ngựa nhảy xuống, Bảo Sở Hùng vội lên nghênh tiếp hỏi:
"Đoạn An huynh vì sao gấp gáp như thế? Liệu có phải Đoạn đại nhân có quân tình khẩn cấp cần truyền đạt?"
Đoạn An không đáp liền, thở khì mấy hơi mới nói:
"Bảo đại nhân, thấy được ông là quá tốt rồi! Đại nhân nhà ta sợ các người đã xuất chinh".
"Sao? Không phải tình hình bọn phỉ có biến?"
Bảo Sở Hùng nghe nói biến sắc, tức thì lo lắng buộc miệng hỏi.
"Không phải thế".
Đoạn An ngưng một chút, sau đó hỏi nhanh:
"Bảo đại nhân, Trương đường chủ của Thượng Thanh cung, y đã đến chưa?”
Tuy binh sĩ hăng hái tự nguyện lên cho Thịnh Hoành Đường thử bùa, nhưng đến khi Tỉnh Ngôn yêu cầu thì ai nấy như tai bị điếc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai chịu chủ động tiến lên.
Trong lúc lúng túng, bỗng thấy có một quân sĩ nhào ra khỏi đám đông, lủi đến trước mặt Tỉnh Ngôn.
Thấy cuối cùng cũng có người nguyện ý đứng ra, Tỉnh Ngôn không khỏi hết sức cảm động , vội đỡ lấy tên lính đang còn loạng choạng, cảm kích nói:
"Dũng sĩ à...đa tạ!"
Ai ngờ, người đó nhất thời không đáp lời, chỉ quay đầu nhìn lại, lớn tiếng mắng chửi:
"Tên Triệu lão lục khốn kiếp, dám chơi ta!"
"Oan uổng cho ta, là tên Tiền lông lá đẩy ngươi à..."
Tiếng cười ồ át tiếng thanh minh của Triệu lão lục.
Đang khi ồn ào, bỗng nghe Bảo đô úy hét:
"Im mồm hết cho ta! Trước mặt các vị cao nhân, các ngươi làm loạn như thế thì còn thể thống gì nữa chứ!"
Thấy Đô úy phát nộ, đám lính vội im mồm không làm ồn nữa.
Sau một trận cãi cọ ồn ào, hai người Tỉnh Ngôn và Thịnh Hoành Đường, cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị vẽ bùa lên y giáp của hai tên lính đó.
Chỉ là, tên lính Tôn Tiểu Ất lòng nơm nớp lo lắng một hồi, thấy vị Thịnh đạo trưởng bên cạnh đã bắt đầu vẽ bùa, bên mình thì vẫn thấy chưa động tĩnh gì, liền cảm thấy hơi kì quái.
Càng yên lặng như thế, trong lòng Tôn Tiểu Ất càng phát rét. Lập tức hắn quay mặt nhìn qua, xem xem vị tiểu đạo gia đó rốt cuộc đang làm gì:
"A...Thì ra là xem sách".
Hắn thấy Tỉnh Ngôn đang chăm chú xem một quyển kì thư đầy hình thù kì quái.
"Đạo gia ngài làm gì vậy?"
Tôn Tiểu Ất có chút tò mò.
"À...ta đang xem sách bùa".
"Không giấu gì vị quân gia này, bình thường ta ít khi vẽ bùa. Tuy bùa tránh lửa ta đã xem kỹ trước khi hạ sơn, nhưng khi bắt tay vẽ, ta cứ xem lại một lần cho chắc".
"A, có đạo lý! Cái này cũng chẳng khác gì chúng tôi mài gươm trước khi lâm trận...Ách!"
Tuy trời đang nhiều mây, dưới đất cũng có gió mát thổi qua, nhưng vị Tôn Tiểu Ất đột nhiên cảm thấy hoa đầu chóng mặt, dường như muốn té ngã...
May mắn đó là, tay chân Tỉnh Ngôn cũng rất mau lẹ, trước khi Tôn Tiểu Ất chóng mặt sắp té, cuối cùng cũng vẽ xong bùa tránh lửa trên áo giáp mỏng của hắn.
Thấy hai người đã hoàn tất, Lâm Húc lấy trong lòng ra một tấm bùa đã vẽ trước, ném vào chỗ trống không người. Lập tức, vùng đất trống đó bừng bừng lửa đỏ, biến thành một biển lửa.
Không cần nói, Lâm Húc tạo nên biển lửa này là muốn hai tên lính đến đó thử bùa.
Thấy Tỉnh Ngôn cũng chuẩn bị xong, Thịnh Hoành Đường liền nói:
"Hiện tại mời hai vị quân gia đi xuyên qua biển lửa trước mặt. Không cần sợ, bùa tránh lửa sẽ giúp các người vô sự".
"Vâng!"
Không bao lâu, vị quân sĩ dũng cảm đã ung dung xuyên qua biển lửa, sau đó quay về trước mặt chúng nhân:
"Oa! Quá thần kì! Đúng là không có chuyện gì".
Hiện tại tên quân sĩ đó kiêu ngạo hệt như một anh hùng vừa trở về, đi một vòng quanh đám huynh đệ của gã để mọi người đều thấy dáng vẻ an nhiên vô sự của hắn sau khi đã xuyên qua biển lửa.
Tuy trên y phục và mặt mũi của vị anh hùng này vẫn vằn vện vết khói ám, nhưng có câu "Thủy hỏa vô tình", vừa rồi dù sao cũng chạy qua một biển lửa, có thể yên ổn như thế đã là không tệ rồi!
"Úy? Tôn Tiểu Ất sao vẫn còn đứng đó?"
Kiểm tra qua hiệu quả của pháp thuật, Bảo đô úy trong lúc hưng phấn, thì nhìn thấy tên quân sĩ đứng trước mặt Tỉnh Ngôn, giống như thân cây cột ngựa đằng kia, vẫn đứng bất động tại chỗ.
Lúc này, hỏa truờng do đạo bùa của Lâm Húc tạo ra, đã dần dần dịu xuống.
"Khặc khặc! Tôn Tiểu Ất ngươi nếu không chịu đi, ta sẽ sai người đánh ngươi hai mươi trượng!"
Thấy Tôn Tiểu Ất nhát gan như thế, Bảo Sở Hùng liền lên tiếng đe dọa.
Bị Bảo Sở Hùng dọa, Tôn Tiểu Ất không biết làm sao, chỉ đành rụt rè tiến đến vùng lửa phía trước. Vừa chầm chậm bước, vừa không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng thần tiên trên trời dưới đất đại hiển uy linh, bảo đảm cho bùa tránh lửa mà đạo đồng kia vẽ trên người mình, có thể thật sự giúp bản thân còn sống quay về!
Bất quá, điều khiến Tôn Tiểu Ất cảm thấy an ủi đó là, vùng lửa trước mặt đã cháy một hồi lâu, lúc này dần dần yếu đi không ít.
"A, quả nhiên làm người không nên tranh giành trước. Nhìn đám lửa kia, ít nhất cũng giảm đi ba phần rồi..."
Trong lúc suy nghĩ lung tung, phút chốc đã đến sát vùng lửa.
Ai ngờ, lúc Tôn Tiểu Ất nhát gan cảm thấy may mắn, định lấy hết can đảm chạy ào qua, thì chỉ nghe "Oành" một tiếng, thế lửa vốn đã dịu đi lúc này bỗng nhiên bừng bừng, lưỡi lửa nhảy múa, ánh đỏ ngất trời, thậm chí còn dữ dội hơn lúc đầu!
"Ách? Chẳng lẽ công lực chế bùa của ta lên tăng thêm một tầng?"
Mắt thấy cảnh tượng như thế, Lâm Húc trong lòng vừa kinh vừa mừng.
Nhưng không ai chú ý đến, tiểu nữ đồng tùy thân của Trương đường chủ Thượng Thanh cung, đang lẩm nhẩm trong miệng:
"Kì quái...Bùa chú của Tỉnh Ngôn ca ca rất linh, vì sao vị đại ca ca kia không chịu tiến lên? Đám lửa đã sắp tắt rồi..."
"Bất quá cũng chẳng sao, tăng thêm sức lửa là được!"
Với nhiệt tâm của tiểu Quỳnh Dung, bỗng nghe trong biển lửa, tức thì truyền ra một tiếng kêu thảm tan nát lòng người!
"Hỏng rồi! Nhất định Tiểu Ất ca bị thiêu rồi!"
Ngay khi chúng nhân kinh hãi, bỗng thấy có một nhân ảnh từ trong biển lửa hừng hực lao ra!
Nhìn kỹ, người này chính là vị binh tốt tự nghĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ Tôn Tiểu Ất!
Lúc này, Tôn Tiểu Ất miệng há lớn, cổ họng không ngớt phát ra từng tràng kêu thảm. Nghe tiếng hắn thê thảm như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi lạnh lòng:
"Xong rồi, là công lực không đủ, không ngờ bùa tránh lửa ta dụng tâm nghiên cứu, hôm nay lại mất linh..."
"Bất quá may mà vị quân lính đó vẫn chạy ra được, có thể còn cứu được. Nếu để chết người, ta có chết cũng chẳng đền nổi!"
Ngay khi kinh hoàng luống cuống, có mấy tên lính chạy lên, đỡ lấy Tôn Tiểu Ất, chuẩn bị đem hắn đi ra chỗ hào nước.
"Có quân y không? Gần đây có đại phu chữa bỏng không?"
Chính là Tỉnh Ngôn la lớn.
"Úy? Sao không thấy thương tích trên người ngươi?"
Trong lúc hỗn loạn, có một vị quân sĩ đỡ Tôn Tiểu Ất, đột nhiên chú ý thấy trên người hắn chẳng có dị trạng gì, ngay cả một vết ám khói cũng chẳng có, tức thì lên tiếng hỏi.
"...Ách? là ta, ta tưởng chết rồi!
Nghe huynh đệ hỏi, Tôn Tiểu Ất gào thét như quỷ khóc chó tru đó, lúc này cũng ngừng gào thét, vùng khỏi chúng nhân, bắt đầu vung tay kiểm tra từ trên xuống dưới thân thể.
"Ha ha ha, đúng là không có chuyện gì!"
Sau một phen kiểm tra, Tôn Tiểu Ất ngớ ngẩn bật cười.
"Liệu có nội thương không? Có thấy đau trong ngực không?"
Một tên lính đứng bên quan tâm hỏi.
"Hả?"
Nghe lời nhắc nhở, Tôn Tiểu Ất đột nhiên cảm thấy có chút không đúng:
"Không hay! Sao ta thấy hai giò mềm oặt, tim cũng đập loạn lên!"
"Câm mồm! Ngươi đúng là nhát chết".
Lúc này Bảo Sở Hùng cũng đến, nghe câu nói của Tôn Tiểu Ất, tức thì lên tiếng mắng.
"Ha ha ha, đại nhân dạy phải, là tiểu nhân nhát gan nên thế, ngoài ra chẳng sao cả!"
"Vậy vừa rồi ngươi la làng gì thế?"
"Là sợ quá..."
"Cút con bà ngươi đi!"
Bảo Sở Hùng nghe nói thấy buồn cười, co chân đá một cú vào mông Tôn Tiểu Ất khiến hắn há mồm há miệng. Bất quá, lần này ngay một tiếng xuýt soa cũng không dám.
"Hay! Không ngờ Trương đường chủ về mặt phù pháp cũng tinh thâm như thế. Thượng Thanh cung không lấy bùa làm sở trường, Trương đường chủ có thể coi là ngoại lệ, có cơ hội hãy rèn luyện thêm".
Chính là Thịnh Hoàng Đường nói.
Vị Thịnh sư huynh của Thiên Sư giáo này là người trong nghề, vừa thấy bùa tránh lửa đó liền biết thiếu niên trước mặt, phù pháp tuyệt không dưới mình. Lập tức, vị Thịnh Hoành Đường chuyên tâm tu luyện phù pháp, liền có lòng kết giao với Tỉnh Ngôn.
Kết quả như thế nằm ngoài ý liệu của Lâm Húc. Bất quá vừa rồi mắt thấy hiệu quả bùa chú của Tỉnh Ngôn, hiện tại cũng dần thu lại lòng khinh thường, tán dương thiếu niên mấy câu.
Còn Trương Vân Nhân bên cạnh y, miệng khẽ cười nhìn Tỉnh Ngôn, thầm nghĩ:
"Chẳng trách cha từ sau lần đến Mã Đề sơn trở về, cứ nhắc đến thiếu niên này mấy ngày liền. Xem ra, thiếu niên này quả thật không đơn giản".
Đang suy nghĩ, bên tai chợt nghe tiếng thô hào như chuông của Bảo Sở Hùng:
"Các vị huynh đệ nghe đây, lần này chúng ta có cao nhân Thiên Sư giáo đến tương trợ, còn có Trương đường chủ của Thượng Thanh cung giúp vẽ bùa, lần trừ phỉ này, nhất định có thể mã đáo thành công!"
"Chuyện không thể chậm chạp, hiện tại các vị về doanh trại chuẩn bị khí giới. Ngày mai lúc gà gáy chúng ta sẽ xuất phát, tiêu diệt bọn tặc khấu vô sỉ đó!"
Mệnh lệnh của Quận đô úy vừa ban, tướng sĩ xung quanh đồng thanh hưởng ứng, sau đó thì ai nấy về quân doanh chuẩn bị.
Ra lệnh cho chúng thủ hạ xong, Bảo Sở Hùng quay người nói với bọn Lâm Húc, Tỉnh Ngôn:
"Giờ mời chư vị đạo trưởng theo ta đến đại trướng. Trước lúc xuất chinh, ta trình bày tình hình của đám phỉ Hỏa Vân sơn cho quý vị hiểu thêm".
"Được! Xin mời đại nhân".
Lâm Húc đại biểu chúng nhân đáp lời, một hàng người liền trở về đại trướng.
Ngay lúc này bỗng nghe từ xa truyền lại tiếng vó ngựa gấp gáp. Nghe tiếng vó dồn dập như thế, chúng nhân đều ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh. Trong ánh chiều tà, thấy trên nhai đạo Yết Dương có một thớt ngựa từ xa nhắm hướng quân doanh phi tới. Phía sau khoái mã, bụi tung mờ cả một đoạn đường.
"Đây không phải là Đoạn An tùy tùng bên cạnh Thái thú đại nhân sao? Y đến có chuyện gì đây?"
Ngựa chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến gần. Bảo Sở Hùng vừa nhìn đã nhận ra kỵ sĩ là người quen.
Đợi Đoạn An ghìm ngựa nhảy xuống, Bảo Sở Hùng vội lên nghênh tiếp hỏi:
"Đoạn An huynh vì sao gấp gáp như thế? Liệu có phải Đoạn đại nhân có quân tình khẩn cấp cần truyền đạt?"
Đoạn An không đáp liền, thở khì mấy hơi mới nói:
"Bảo đại nhân, thấy được ông là quá tốt rồi! Đại nhân nhà ta sợ các người đã xuất chinh".
"Sao? Không phải tình hình bọn phỉ có biến?"
Bảo Sở Hùng nghe nói biến sắc, tức thì lo lắng buộc miệng hỏi.
"Không phải thế".
Đoạn An ngưng một chút, sau đó hỏi nhanh:
"Bảo đại nhân, Trương đường chủ của Thượng Thanh cung, y đã đến chưa?”
/222
|