Lúc Bách Lý Tịnh về đến Phượng Nghi cung thì Ngọc Băng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay là một cuốn sách mỏng.
“Chàng về rồi.” Nàng nghe động, ngẩng đầu, nhưng chỉ vừa thốt ra ba chữ thì đã lọt thỏm vào ngực hắn.
“Băng nhi. Băng nhi. Băng nhi…” Bách Lý Tịnh siết chặt vòng tay, đầu gác lên hõm vai nàng, miệng liên tục gọi tên nàng.
“Tịnh ca ca, rốt cuộc chàng muốn nói gì?” Ngọc Băng bị hắn siết chặt có chút ngộp, nàng vươn tay, đẩy đẩy hắn ra.
“Nàng còn hỏi ta muốn nói gì? Nàng bảo ta nên nói gì bây giờ?” Bách Lý Tịnh bất đắc dĩ thả nàng ra, nghiêng người cũng ngồi xuống bên giường. “Tại sao?” Hắn ôn nhu nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ta biết hiện tại nàng không khỏe lắm, nhưng thật sự ta nhịn không nổi nữa, ta muốn chúng ta nói chuyện một chút.”
“Chàng còn hỏi ta tại sao?”Ngọc Băng đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào hắn. Hai đôi mắt đen thẳm đối mặt với nhau, như muốn nhìn thấu tâm tư người đối diện. “Ta cho rằng giữa phu thê khách khách khí khí rất là không cần thiết. Chàng vì ta làm nhiều chuyện như vậy cũng đâu có khoe khoang huênh hoang ra ngoài, không phải sao?”
Bách Lý Tịnh khẽ nhíu mày, hắn vẫn chưa nghe ra nàng đang muốn nói tới chuyện gì. Hắn không cảm thấy bản thân có làm chuyện gì cho nàng đáng để ‘khoe khoang huênh hoang’ cả a.
“Trong đêm động phòng của chúng ta, tại sao chàng lại đưa ra đề nghị đó? Sao chàng lại đưa Tần Thọ cho ta làm tổng quản Phượng Nghi cung? Chàng vì sao lại điều Cẩm Tú và Trân Châu tới bên người ta làm thiếp thân thị nữ? Là ai luôn hao hết tâm tư nói tốt cho ta trước mặt mẫu hậu? Ai đã căn dặn Vân nhi phải tuyệt đối nghe lời ta?” Dưới ánh nến, trên giường lớn của Phượng Nghi cung, mỹ nhân như ngọc như hoa mỉm cười chất vấn hoàng đế.
“Đêm động phòng, chàng không nói cho ta biết chàng bắt đầu cảm thấy nguy cơ không khống chế được Lư Ngạc, cũng đã an bài xong đường lui cho ta, một khi có biến cố xảy ra sẽ cho ta một thân phận khác, thả ta ra ngoài cung, để ta có thể vẫn là một cô nương thanh thanh bạch bạch tìm một nhà chồng khác.”
“Chàng không nói với ta kỳ thực Tần công công TầnThọ mới chân chính là thống lĩnh đội ám vệ. Ban đầu hắn vốn chỉ có nhiệm vụ để mắt đến hậu cung, không cho Lư Tiểu Uyển giật dây mẫu hậu làm ra chuyện gì bất lợi. Nhưng sau ngày đại hôn chàng lại đổi ý, bảo hắn chỉ cần quan tâm an nguy của ta, nghe mệnh lệnh của ta.”
“Chàng không cho ta biết để có được vài cung nữ thái giám vừa trung thành vừa không bị Lư Ngạc chú ý có bao nhiêu khó khăn, vậy mà chàng đem Cẩm Tú và Trân Châu là hai cung nữ hiểu chuyện nhất trong số đó cho ta.”
“Chàng không có nói mẫu hậu vốn vừa ý Lư Tiểu Uyển nên không có thiện cảm với ta, chàng hao hết tâm tư luôn khéo léo tán dương ta trước mặt mẫu hậu, mưa dầm thấm đất, thay ta chiếm được một chút tình cảm của mẫu hậu.”
“Chàng không nói đã dặn Vân nhi phải nghe lời ta, ban đầu cũng là chàng giật dây khiến nó tín nhiệm vị hoàng tẩu này, sau đó thường xuyên đến Phượng Nghi cung làm bạn với ta.”
“Chàng không cho bất cứ ai biết kỳ thực chàng không hề có ý định sát hại toàn bộ binh sĩ tham gia phản động. Chàng chỉ muốn để ta ra mặt cầu tình mới thay đổi quyết định. Chàng biết chí hướng của ta, muốn thành toàn ta, cho ta cơ hội phát triển khả năng của mình. Sớm không nói giết, muộn không nói giết, chàng chọn ngay lúc chúng ta vừa về để cổng hoàng thành, dân chúng và bách quan đều đang ở đó để tạo dựng uy tín cho ta.”
“Chàng biết ta không thích máu tanh nên không cho ta biết kỳ thực chàng đã sắp xếp xong kết cục của Chiêu Hòa công chúa kia. Nếu nàng ta dám có ý định gây bất lợi cho ta hoặc ngang ngạnh cưỡng cầu nhập cung, chỉ có một con đường chết.”
“Chàng ôm quyết tâm trở thành thiên cổ minh quân, cũng muốn cho ta, cho gia đình một cuộc sống an lành tự tại. Nhưng mà, tề gia hay trị quốc đều không phải là việc của một mình chàng, bằng vào sức của một người căn bản không thể chu toàn. Binh lực bị Lư Ngạc phá hoại tới mức không thể chống nổi ngoại xâm. Quốc khố bị hắn hoang phí rồi bòn rút trống rỗng. Quan trường thì bị nháo thành loạn thất bát tao, nhân tài không có đất phát triển, kẻ vô dụng tay lại nắm đại quyền. Những thứ này chàng cũng không cho ta biết. Chàng nói, nếu chàng là ta chàng sẽ làm sao bây giờ?”
Thì ra, nàng sớm đều đã biết.
“Những cái trước không nói, nhưng mà tình hình quốc gia hiện tại thật sự rất đáng lo, chàng còn định giấu đến bao giờ?” Ngọc Băng ngồi yên, đợi câu trả lời của hắn.
Bách Lý Tịnh cụp mắt, cười. “Thật xin lỗi. Nương tử đại nhân đại lượng sẽ không chấp nhặt a. Sau này ta không dám thế nữa.” Ngôn từ là xin lỗi nhưng mà khóe môi cong cong, con ngươi tràn ngập vui sướng đã bán đứng tâm trạng thực tại của hắn. “Nhưng dù sao ta cũng nghĩ nàng không cần thiết phải gặp ả Chiêu Hòa kia. Loại nữ nhân đó chẳng có gì tốt đẹp.” Trong mảnh giấy nửa tiệc nàng cho người đưa đến cho hắn chính là đề cập đến vấn đề này. Trước tết Nguyên Tiêu, theo thông lệ, hoàng hậu sẽ thay mặt hoàng đế ủy lạo phu nhân của các vị trọng thần trong triều, năm nay vì tình hình sức khỏe của nàng, hắn vẫn đang phân vân không biết có nên tổ chức tiệc hay không thì nàng lại chủ động nhắc đến, còn muốn nhân dịp này gặp mặt cô công chúa nước láng giềng. “Ta có thể đảm bảo với nàng, ta tuyệt đối không chấp nhận cô ta, nàng không cần phải bận tâm loại chuyện này.”
“Ta tin chàng nhưng vẫn là câu nói đó, tránh được một lần không tránh được cả đời.” Ngọc Băng thở dài, đôi mày lá liễu khẽ cau lại. “Ta cảm thấy cô ta rất giống với biểu muội của chàng, không đạt mục tiêu không bỏ cuộc, nếu ta không triệt để ngăn chặn tâm tư này, không biết cô ta sẽ còn quấn quýt đến khi nào. Hơn nữa, tuy nói chúng ta không sợ Yến Dương quốc nhưng nếu binh đao thật sự xảy ra cũng không phải là điều tốt đẹp. Chúng ta không thua, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thương vong nặng nề là điều tất yếu.”
“Biểu muội gì chứ, đang yên đang lành nhắc đến ả làm gì.” Bách Lý Tịnh khịt mũi. “Được rồi, nàng nói thế nào thì làm thế ấy. Nhưng vi phu thật sự không ngờ nương tử của ta không có hứng thú với tiền bạc a. Nhiều ngân lượng như vậy không nháy mắt đã giao ra toàn bộ.”
Ngọc Băng bị hắn chọc cười. “Chàng sai rồi. Ta là tham tiền có nguyên tắc a.”
“Hử?”
“Ta không thể không công dùng tiền của bách tính, vả lại, đầu tư một khoảng ban đầu, sau này khi quốc gia có nền tảng vững chắc, phát triển hưng thịnh, quốc khố ắt sẽ đầy ắp, thậm chí gấp nhiều lần số tiền vốn hôm nay. Ta chỉ là nhìn về tương lai mà thôi.”
“Ha ha ha!” Bách Lý Tịnh phá ra cười vui vẻ. Có thê tử như vậy, phu quân còn cầu gì nữa đây. Tiểu nhân nhi này thật rất biết cách khiến người ta yêu thương. “Kỳ thực, ngân lượng là vấn đề đơn giản nhất rồi. Sắp tới còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, quan lại, thuế má, củng cố quốc phòng, phát triển kinh tế, cái nào cũng khiến người ta đau đầu.” Hắn nắm tay Ngọc Băng. “Băng nhi, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nhanh chóng khỏe lại giúp ta một tay.”
Ngọc Băng gật đầu, từ từ trượt người nằm xuống, Bách Lý Tịnh ôn nhu kéo lại góc chăn cho thê tử xong thì đứng dậy sang tịnh phòng rửa tay thay y phục rồi cũng nhanh chóng chui vào chăn. Từ khi Ngọc Băng mê man, hắn đã tận dụng cơ hội vứt hết chướng ngại ngăn giữa hai người trên giường lớn. Gối thì đủ nằm là được rồi, dư một cái làm chi cho vướng víu, chăn mền thì đắp chung không phải tiện hơn sao? Một cái chăn lớn theo tiêu chuẩn hoàng gia đủ để trùm kín một tiểu đội a. Bây giờ, trong không khí đầu năm se se lạnh, hắn ngang nhiên vươn tay ôm nàng. Ngọc Băng cũng không phản ứng, thâm tâm nàng đã đón nhận tình cảm của hắn, nàng ngước nhìn một cái sau đó lựa chọn mặc kệ hắn. Dù gì cũng là người ta cam tâm tình nguyện dùng cánh tay làm gối đầu cho mình, việc gì phải từ chối. Thiên hạ đều nói nam nhân này lạnh lùng tàn nhẫn, tính khí khó chiều, hỷ nộ thất thường, nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác quanh hắn lại cứ liên tục xuất hiện hoa đào. Rõ ràng không chỉ với nam nhân, trước mặt nữ nhân như ngọc như hoa lượn lờ khắp hậu cung hắn cùng chưa từng có ý thương hương tiếc ngọc, không thể hiểu nổi tại sao từ cung nữ đến các tiểu thư quý tộc đều cứ thấy hắn là hai mắt phát sáng, bây giờ công chúa láng giềng chưa từng gặp mặt cũng cương quyết phải gả cho hắn. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhỉ? Nếu nói vì đam mê cái ngôi vị hoàng đế của hắn sao không thấy hoàng đế những đời trước đào hoa dữ vậy?
Thầm cau mày một cái, Ngọc Băng cử động trở mình, lại quên mất nàng không phải đang nằm bình thường mà là đang lọt thỏm trong lòng một người ‘nào đó’.
“Sao vậy? Nàng mệt hay khó chịu ở đâu vậy?” Bách Lý Tịnh vẫn chưa ngủ, hắn vẫn luôn lưu tâm tiểu nhân nhi trong lòng, nàng vừa cử động hắn đã mở mắt lo lắng, chuyển người chuẩn bị ngồi dậy gọi hạ nhân.
“Không có gì.” Ngọc Băng bị câu hỏi của kẻ nằm cạnh lôi trở về thực tại. Trong bụng thầm kêu hỏng, dạo gần đây không hiểu sao cứ là chuyện liên quan tới hắn, tự nhiên nàng lại vô thức đi quan tâm, những tiểu tiết nhỏ nhặt trước đây chỉ như hoa cỏ trang trí lại vô tình quấn lấy tâm thức nàng, khiến suy nghĩ của nàng miên man bay nhảy. Tâm trạng hồi hộp khiến tim đột ngột đập nhanh lại vội vàng chuyển mình trở lại đối mặt với hắn khiến Ngọc Băng điều tức không thuận lợi, đột nhiên thở hụt một nhịp, cộng thêm thân thể vẫn đang cực kỳ suy yếu, một cơn ho gấp gáp kéo đến.
Bách Lý Tịnh lập tức ngồi thẳng, đồng thời hắn cũng vươn tay đỡ nàng dậy, vuốt dọc sống lưng Ngọc Băng, cao giọng gọi người mang nước đến.
“Còn nói không có gì. Đang yên đang lành tại sao ho dữ vậy? Có cần gọi thái y hoặc Xuân Tuyết muội muội đến xem một chút không?” Bách Lý Tịnh nhìn tiểu thê tử đầy lo lắng.
Ngọc Băng mệt mỏi xua xua tay, nàng nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể mình một chút, đột nhiên giật mình. Tay trái đặt lên uyển mạch tay phải, đều đặn điều tức. Mày liễu chậm rãi cau chặt. Nàng mở mắt, thẳng tay đẩy Bách Lý Tịnh ra, chuyển mình rời khỏi cái ôm của hắn. “Chàng lập tức xuống giường đi."
“Chàng về rồi.” Nàng nghe động, ngẩng đầu, nhưng chỉ vừa thốt ra ba chữ thì đã lọt thỏm vào ngực hắn.
“Băng nhi. Băng nhi. Băng nhi…” Bách Lý Tịnh siết chặt vòng tay, đầu gác lên hõm vai nàng, miệng liên tục gọi tên nàng.
“Tịnh ca ca, rốt cuộc chàng muốn nói gì?” Ngọc Băng bị hắn siết chặt có chút ngộp, nàng vươn tay, đẩy đẩy hắn ra.
“Nàng còn hỏi ta muốn nói gì? Nàng bảo ta nên nói gì bây giờ?” Bách Lý Tịnh bất đắc dĩ thả nàng ra, nghiêng người cũng ngồi xuống bên giường. “Tại sao?” Hắn ôn nhu nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ta biết hiện tại nàng không khỏe lắm, nhưng thật sự ta nhịn không nổi nữa, ta muốn chúng ta nói chuyện một chút.”
“Chàng còn hỏi ta tại sao?”Ngọc Băng đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào hắn. Hai đôi mắt đen thẳm đối mặt với nhau, như muốn nhìn thấu tâm tư người đối diện. “Ta cho rằng giữa phu thê khách khách khí khí rất là không cần thiết. Chàng vì ta làm nhiều chuyện như vậy cũng đâu có khoe khoang huênh hoang ra ngoài, không phải sao?”
Bách Lý Tịnh khẽ nhíu mày, hắn vẫn chưa nghe ra nàng đang muốn nói tới chuyện gì. Hắn không cảm thấy bản thân có làm chuyện gì cho nàng đáng để ‘khoe khoang huênh hoang’ cả a.
“Trong đêm động phòng của chúng ta, tại sao chàng lại đưa ra đề nghị đó? Sao chàng lại đưa Tần Thọ cho ta làm tổng quản Phượng Nghi cung? Chàng vì sao lại điều Cẩm Tú và Trân Châu tới bên người ta làm thiếp thân thị nữ? Là ai luôn hao hết tâm tư nói tốt cho ta trước mặt mẫu hậu? Ai đã căn dặn Vân nhi phải tuyệt đối nghe lời ta?” Dưới ánh nến, trên giường lớn của Phượng Nghi cung, mỹ nhân như ngọc như hoa mỉm cười chất vấn hoàng đế.
“Đêm động phòng, chàng không nói cho ta biết chàng bắt đầu cảm thấy nguy cơ không khống chế được Lư Ngạc, cũng đã an bài xong đường lui cho ta, một khi có biến cố xảy ra sẽ cho ta một thân phận khác, thả ta ra ngoài cung, để ta có thể vẫn là một cô nương thanh thanh bạch bạch tìm một nhà chồng khác.”
“Chàng không nói với ta kỳ thực Tần công công TầnThọ mới chân chính là thống lĩnh đội ám vệ. Ban đầu hắn vốn chỉ có nhiệm vụ để mắt đến hậu cung, không cho Lư Tiểu Uyển giật dây mẫu hậu làm ra chuyện gì bất lợi. Nhưng sau ngày đại hôn chàng lại đổi ý, bảo hắn chỉ cần quan tâm an nguy của ta, nghe mệnh lệnh của ta.”
“Chàng không cho ta biết để có được vài cung nữ thái giám vừa trung thành vừa không bị Lư Ngạc chú ý có bao nhiêu khó khăn, vậy mà chàng đem Cẩm Tú và Trân Châu là hai cung nữ hiểu chuyện nhất trong số đó cho ta.”
“Chàng không có nói mẫu hậu vốn vừa ý Lư Tiểu Uyển nên không có thiện cảm với ta, chàng hao hết tâm tư luôn khéo léo tán dương ta trước mặt mẫu hậu, mưa dầm thấm đất, thay ta chiếm được một chút tình cảm của mẫu hậu.”
“Chàng không nói đã dặn Vân nhi phải nghe lời ta, ban đầu cũng là chàng giật dây khiến nó tín nhiệm vị hoàng tẩu này, sau đó thường xuyên đến Phượng Nghi cung làm bạn với ta.”
“Chàng không cho bất cứ ai biết kỳ thực chàng không hề có ý định sát hại toàn bộ binh sĩ tham gia phản động. Chàng chỉ muốn để ta ra mặt cầu tình mới thay đổi quyết định. Chàng biết chí hướng của ta, muốn thành toàn ta, cho ta cơ hội phát triển khả năng của mình. Sớm không nói giết, muộn không nói giết, chàng chọn ngay lúc chúng ta vừa về để cổng hoàng thành, dân chúng và bách quan đều đang ở đó để tạo dựng uy tín cho ta.”
“Chàng biết ta không thích máu tanh nên không cho ta biết kỳ thực chàng đã sắp xếp xong kết cục của Chiêu Hòa công chúa kia. Nếu nàng ta dám có ý định gây bất lợi cho ta hoặc ngang ngạnh cưỡng cầu nhập cung, chỉ có một con đường chết.”
“Chàng ôm quyết tâm trở thành thiên cổ minh quân, cũng muốn cho ta, cho gia đình một cuộc sống an lành tự tại. Nhưng mà, tề gia hay trị quốc đều không phải là việc của một mình chàng, bằng vào sức của một người căn bản không thể chu toàn. Binh lực bị Lư Ngạc phá hoại tới mức không thể chống nổi ngoại xâm. Quốc khố bị hắn hoang phí rồi bòn rút trống rỗng. Quan trường thì bị nháo thành loạn thất bát tao, nhân tài không có đất phát triển, kẻ vô dụng tay lại nắm đại quyền. Những thứ này chàng cũng không cho ta biết. Chàng nói, nếu chàng là ta chàng sẽ làm sao bây giờ?”
Thì ra, nàng sớm đều đã biết.
“Những cái trước không nói, nhưng mà tình hình quốc gia hiện tại thật sự rất đáng lo, chàng còn định giấu đến bao giờ?” Ngọc Băng ngồi yên, đợi câu trả lời của hắn.
Bách Lý Tịnh cụp mắt, cười. “Thật xin lỗi. Nương tử đại nhân đại lượng sẽ không chấp nhặt a. Sau này ta không dám thế nữa.” Ngôn từ là xin lỗi nhưng mà khóe môi cong cong, con ngươi tràn ngập vui sướng đã bán đứng tâm trạng thực tại của hắn. “Nhưng dù sao ta cũng nghĩ nàng không cần thiết phải gặp ả Chiêu Hòa kia. Loại nữ nhân đó chẳng có gì tốt đẹp.” Trong mảnh giấy nửa tiệc nàng cho người đưa đến cho hắn chính là đề cập đến vấn đề này. Trước tết Nguyên Tiêu, theo thông lệ, hoàng hậu sẽ thay mặt hoàng đế ủy lạo phu nhân của các vị trọng thần trong triều, năm nay vì tình hình sức khỏe của nàng, hắn vẫn đang phân vân không biết có nên tổ chức tiệc hay không thì nàng lại chủ động nhắc đến, còn muốn nhân dịp này gặp mặt cô công chúa nước láng giềng. “Ta có thể đảm bảo với nàng, ta tuyệt đối không chấp nhận cô ta, nàng không cần phải bận tâm loại chuyện này.”
“Ta tin chàng nhưng vẫn là câu nói đó, tránh được một lần không tránh được cả đời.” Ngọc Băng thở dài, đôi mày lá liễu khẽ cau lại. “Ta cảm thấy cô ta rất giống với biểu muội của chàng, không đạt mục tiêu không bỏ cuộc, nếu ta không triệt để ngăn chặn tâm tư này, không biết cô ta sẽ còn quấn quýt đến khi nào. Hơn nữa, tuy nói chúng ta không sợ Yến Dương quốc nhưng nếu binh đao thật sự xảy ra cũng không phải là điều tốt đẹp. Chúng ta không thua, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thương vong nặng nề là điều tất yếu.”
“Biểu muội gì chứ, đang yên đang lành nhắc đến ả làm gì.” Bách Lý Tịnh khịt mũi. “Được rồi, nàng nói thế nào thì làm thế ấy. Nhưng vi phu thật sự không ngờ nương tử của ta không có hứng thú với tiền bạc a. Nhiều ngân lượng như vậy không nháy mắt đã giao ra toàn bộ.”
Ngọc Băng bị hắn chọc cười. “Chàng sai rồi. Ta là tham tiền có nguyên tắc a.”
“Hử?”
“Ta không thể không công dùng tiền của bách tính, vả lại, đầu tư một khoảng ban đầu, sau này khi quốc gia có nền tảng vững chắc, phát triển hưng thịnh, quốc khố ắt sẽ đầy ắp, thậm chí gấp nhiều lần số tiền vốn hôm nay. Ta chỉ là nhìn về tương lai mà thôi.”
“Ha ha ha!” Bách Lý Tịnh phá ra cười vui vẻ. Có thê tử như vậy, phu quân còn cầu gì nữa đây. Tiểu nhân nhi này thật rất biết cách khiến người ta yêu thương. “Kỳ thực, ngân lượng là vấn đề đơn giản nhất rồi. Sắp tới còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, quan lại, thuế má, củng cố quốc phòng, phát triển kinh tế, cái nào cũng khiến người ta đau đầu.” Hắn nắm tay Ngọc Băng. “Băng nhi, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nhanh chóng khỏe lại giúp ta một tay.”
Ngọc Băng gật đầu, từ từ trượt người nằm xuống, Bách Lý Tịnh ôn nhu kéo lại góc chăn cho thê tử xong thì đứng dậy sang tịnh phòng rửa tay thay y phục rồi cũng nhanh chóng chui vào chăn. Từ khi Ngọc Băng mê man, hắn đã tận dụng cơ hội vứt hết chướng ngại ngăn giữa hai người trên giường lớn. Gối thì đủ nằm là được rồi, dư một cái làm chi cho vướng víu, chăn mền thì đắp chung không phải tiện hơn sao? Một cái chăn lớn theo tiêu chuẩn hoàng gia đủ để trùm kín một tiểu đội a. Bây giờ, trong không khí đầu năm se se lạnh, hắn ngang nhiên vươn tay ôm nàng. Ngọc Băng cũng không phản ứng, thâm tâm nàng đã đón nhận tình cảm của hắn, nàng ngước nhìn một cái sau đó lựa chọn mặc kệ hắn. Dù gì cũng là người ta cam tâm tình nguyện dùng cánh tay làm gối đầu cho mình, việc gì phải từ chối. Thiên hạ đều nói nam nhân này lạnh lùng tàn nhẫn, tính khí khó chiều, hỷ nộ thất thường, nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác quanh hắn lại cứ liên tục xuất hiện hoa đào. Rõ ràng không chỉ với nam nhân, trước mặt nữ nhân như ngọc như hoa lượn lờ khắp hậu cung hắn cùng chưa từng có ý thương hương tiếc ngọc, không thể hiểu nổi tại sao từ cung nữ đến các tiểu thư quý tộc đều cứ thấy hắn là hai mắt phát sáng, bây giờ công chúa láng giềng chưa từng gặp mặt cũng cương quyết phải gả cho hắn. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhỉ? Nếu nói vì đam mê cái ngôi vị hoàng đế của hắn sao không thấy hoàng đế những đời trước đào hoa dữ vậy?
Thầm cau mày một cái, Ngọc Băng cử động trở mình, lại quên mất nàng không phải đang nằm bình thường mà là đang lọt thỏm trong lòng một người ‘nào đó’.
“Sao vậy? Nàng mệt hay khó chịu ở đâu vậy?” Bách Lý Tịnh vẫn chưa ngủ, hắn vẫn luôn lưu tâm tiểu nhân nhi trong lòng, nàng vừa cử động hắn đã mở mắt lo lắng, chuyển người chuẩn bị ngồi dậy gọi hạ nhân.
“Không có gì.” Ngọc Băng bị câu hỏi của kẻ nằm cạnh lôi trở về thực tại. Trong bụng thầm kêu hỏng, dạo gần đây không hiểu sao cứ là chuyện liên quan tới hắn, tự nhiên nàng lại vô thức đi quan tâm, những tiểu tiết nhỏ nhặt trước đây chỉ như hoa cỏ trang trí lại vô tình quấn lấy tâm thức nàng, khiến suy nghĩ của nàng miên man bay nhảy. Tâm trạng hồi hộp khiến tim đột ngột đập nhanh lại vội vàng chuyển mình trở lại đối mặt với hắn khiến Ngọc Băng điều tức không thuận lợi, đột nhiên thở hụt một nhịp, cộng thêm thân thể vẫn đang cực kỳ suy yếu, một cơn ho gấp gáp kéo đến.
Bách Lý Tịnh lập tức ngồi thẳng, đồng thời hắn cũng vươn tay đỡ nàng dậy, vuốt dọc sống lưng Ngọc Băng, cao giọng gọi người mang nước đến.
“Còn nói không có gì. Đang yên đang lành tại sao ho dữ vậy? Có cần gọi thái y hoặc Xuân Tuyết muội muội đến xem một chút không?” Bách Lý Tịnh nhìn tiểu thê tử đầy lo lắng.
Ngọc Băng mệt mỏi xua xua tay, nàng nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể mình một chút, đột nhiên giật mình. Tay trái đặt lên uyển mạch tay phải, đều đặn điều tức. Mày liễu chậm rãi cau chặt. Nàng mở mắt, thẳng tay đẩy Bách Lý Tịnh ra, chuyển mình rời khỏi cái ôm của hắn. “Chàng lập tức xuống giường đi."
/54
|