Bách Lý Tịnh ngẩng người. Xuống giường?
Ngọc Băng tưởng hắn nghe chưa rõ, nàng lặp lại lần nữa “Tịnh ca ca, chàng lập tức xuống giường đi. Cách xa ta một chút.”
Lần này không chỉ Bách Lý Tịnh mà ngay cả cung nữ mang nước đến cũng nghe rõ ràng.
“Băng nhi à.” Hắn cẩn thận cất tiếng “nàng đang đùa phải không…”
Ngọc Băng nhìn nam nhân trước mặt vẫn đang ngây người không có ý định di chuyển, mệt mỏi nhấc người định bước xuống giường, tránh xa vòng ôm của hắn, nàng ngẩng đầu nói với cung nữ đang đứng nghệch mặt phía trước “Lấy phong bào của ta đến đây.”
“Băng nhi.” Bách Lý Tịnh gấp giọng, xua tay đuổi cung nữ đi nhanh một chút, hắn vươn tay nắm góc áo thê tử: “Được rồi được rồi, ta xuống, nàng ở yên đây đi, đừng động đậy.” Hai ba động tác đã giữ lại Ngọc Băng, sau đó xoay người đứng trước giường lớn.
“Chàng về Thừa Càn cung ngủ được không? Thật xin lỗi, nhưng ta…..” Ngọc Băng thấy hắn theo lời bước xuống giường, tiếp tục bồi thêm một câu. Có điều lời chưa dứt, một cơn ho lại kéo đến cắt ngang.
“Ta….” Bách Lý Tịnh mắc nghẹn, có ai tới nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Thừa Càn cung vốn là tẩm cung của hoàng đế, nhưng từ khi thành hôn hắn đã quen với chiếc giường lớn của Phượng Nghi cung đến nỗi gần như quên mất long sàng của mình trông như thế nào. Hắn định bước tới vuốt lưng cho nàng, lại bị nàng thẳng tay đẩy ra lần nữa. Hoàng đế dè dặt hỏi tiểu nhân nhi trước mặt “Có phải….. ta làm chuyện gì chọc giận nàng không?” Trượng phu bị thê tử đuổi không cho vào giường theo hắn biết chỉ có thể là do hai người cãi nhau mà ra. Nhưng mà lúc nãy đôi bên vẫn đang nói chuyện hòa bình vui vẻ, sao bây giờ nàng đột nhiên ghét bỏ hắn?
“Chàng nghĩ đi đâu vậy?” Ngọc Băng phì cười. “Thật xin lỗi, là ta không để ý cơ thể mình, ta nghĩ ta nhiễm cảm phong hàn không nhẹ, tranh thủ lúc chàng vẫn chưa bị lây bệnh, cách xa ta mấy hôm đi.”
“Cái gì chứ?” Bách Lý Tịnh nghe xong lý do của tiểu thê tử thì có chút không nói nổi. Vậy mà cũng đuổi hắn xuống giường sao? Hại hắn sợ bóng sợ gió một hồi. Nhưng khi nhìn đến chóp mũi Ngọc Băng vì cảm và ho liên tục đã ửng đỏ, hai mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu, thần thái vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm tiều tụy, chút bức xúc của hắn lập tức bị đau lòng thay thế.
Ngọc Băng đón tấm phong bào cung nữ mang tới, lục lọi trong các ngăn túi, lấy ra vài viên thuốc nhỏ, tự mình nuốt một viên, còn lại chia cho đám cung nữ thái giám hầu cận để tránh lây nhiễm, đồng thời cũng nhét cho Bách Lý Tịnh một viên. “Tịnh ca ca, để phòng ngừa, chàng cũng uống một viên đi rồi hãy về Thừa Càn cung. Đừng chủ quan, chàng không thể ngã bệnh đâu, thời điểm này còn rất nhiều việc cần xử lý.”
Hắn nhận viên thuốc, cầm luôn chén nước Ngọc Băng vừa uống dở một ngụm nuốt xuống, đuổi lui cung nữ, một lần nữa trèo lên giường. “Băng nhi, thuốc ta cũng uống rồi, như vậy cần gì phải đi nữa.”
“Cái đó chỉ là tạm thời, sáng mai vẫn phải nhờ thái y sắc thuốc cho mọi người hàng ngày. Đang yên đang lành, chàng uống thứ nước đắng nghét đó làm gì? Trở về Thừa Càn cung mấy hôm không phải tốt hơn sao?”
Bách Lý Tịnh đặt tay lên trán thê tử, quả nhiên nhiệt độ có hơi cao, vậy mà nãy giờ ôm nàng hắn không nhận ra, cứ tưởng do nàng cả ngày nằm trong chăn đệm ấm áp còn hắn thì vừa từ bên ngoài vào. Nhìn ánh mắt có chút không hài lòng của nàng, hắn thở dài, bày ra vẻ mặt đáng thương: “Băng nhi, chúng ta đừng nói vấn đề này nữa nhé? Ta không ngại cái gì đắng với không đắng, hơn nữa, ta cũng rất mệt rồi, đi không nổi nữa, mà ta đã quen có người cùng giường. Nàng đừng đuổi ta về Thừa Càn cung trống trải lạnh lẽo, có được không?” Không đợi nàng trả lời, hắn đã kéo lại chăn cho hai người, gắt gao ôm chặt nàng vào ngực, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của nàng, động tác thập phần ôn nhu. “Nửa đêm nếu tỉnh dậy thì gọi ta, nếu có khó chịu cũng phải lên tiếng. Sáng mai, nếu dược hoàn không phát huy nhiều tác dụng thì nhờ Xuân Tuyết muội muội kê lại đơn thuốc khác. Bây giờ nàng ngoan ngoãn ngủ đi. Nào, nhắm mắt lại.” Hắn quên mất y thuật của nàng không thua kém bất kỳ ai, bàn tay to vụng về vỗ nhẹ lưng của nàng, ngữ khí hệt như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Ngọc Băng ngẩn ngơ rồi từ từ khép chặt hai mắt, bản thân nàng cũng không biết là vì mệt mỏi hay là muốn tận hưởng cảm giác ôn nhu vừa lạ vừa quen, hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là để ngăn những giọt nước mắt rất có thể sẽ trào ra ngoài. Từng động tác của hắn lúc này vô tình đã vén lên một đoạn ký ức đẹp bị nàng chôn giấu rất sâu, rất lâu….
Rất nhiều năm trước đây, khi nàng còn rất nhỏ, nhỏ tới mức còn chưa biết buồn lo, còn chưa hiểu gì về nhân tình ấm lạnh, khi đó nàng là một tiểu cô nương rực rỡ trong sáng, ngày ngày vui vẻ cười đùa, đêm đêm ngủ say trong tiếng tiêu của cha và trong vòng tay của mẹ. Ngày đó, đêm nào mẹ cũng ôm nàng trong lòng như thế, cũng vén đi những sợi tóc mai, nhè nhẹ xoa lưng cho nàng đến khi nàng chìm sâu vào mộng đẹp. Sau ngày mẹ nàng buông tay rời bỏ trần gian, cha vẫn dùng tiếng tiêu đưa nàng vào giấc ngủ, nhưng tâm hồn trẻ thơ nhạy cảm sớm đã nghe ra sự khác biệt trong cùng một khúc nhạc. Nếu phụ thân nhìn hài nhi nhớ về thê tử, trong điệu nhạc ẩn tàng một chút trống vắng, thì, hài nhi nghe tiếng tiêu ấy cũng hoài niệm mẫu thân, thấm từng chút thê lương mà chậm rãi trưởng thành.
Bàn tay to lớn của Bách Lý Tịnh vẫn đang rất ôn nhu vỗ nhẹ trên lưng nàng, hắn không biết hắn đang từng chút một giở lại hồi ức của nàng, từng chút một len lỏi dần vào tường thành kiên cố nhất trong lòng nàng. Trong tình trạng tinh thần không phòng ngự, thân nhiệt lên cao, đầu óc có chút mơ hồ, lần đầu tiên, hành động của nàng không thông qua lý trí đồng ý. Lần đầu tiên, nàng đáp trả cái ôm của hắn. Lần đầu tiên, ngay trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, cánh tay mỹ nhân choàng qua người hoàng đế.
Bách Lý Tịnh sững sờ, nhưng đến khi hắn nhìn kỹ thì tiểu nhân nhi trong ngực đã ngủ say…
————————————————————-
Khoảng thời gian này đích xác là thời gian nhàn nhã nhất của Ngọc Băng trong mấy năm nay. Những chuyện vụn vặt cần làm đám người Dương Tường Vi đã thay nàng dọn dẹp gọn gẽ, nhưng chuyện to tát hơn thì hoàng đế bệ hạ cũng đã thu xếp đâu đó. Cục diện tạm thời ổn định. Còn những chuyện như sắp xếp quan lại, tổ chức thi cử, bài bố quốc phòng,… đều là những thứ tốn thời gian, chờ qua Tết Nguyên Tiêu họp triều trở lại mới bàn tiếp.
Dương Tường Vi sống hai đời, cộng thêm ma luyện từ nhỏ ở Vạn Hoa đảo, bản lĩnh và thủ đoạn tuyệt đối không tầm thường. Phượng Nghi cung 36 thái giám 72 cung nữ bị nàng quán triệt quét dọn, người có thân phận không minh bạch, người có tâm tư không chính đáng, người có dính dáng tới chủ tử khác, tất cả đều bị thay đổi đi, tầng tầng lớp lớp bằng chứng đưa tới trước mặt, đám người tâm thuật bất chính cũng chỉ có thể ngậm miệng khoanh tay cúi đầu một phép. Lực lượng của Hoàng gia cộng với hiệu suất làm việc của ám vệ bên cạnh Hoàng đế, chút chuyện cỏn con này còn chưa tới nỗi qua mắt được bọn họ. Chỉ là, tên hoàng đế nào đó đục nước béo cò, nhân tiện nhờ vả bốn huynh đệ tỷ muội các nàng thuận tay cũng mang Thừa Càn cung dọn dẹp một lượt. Hậu cung, về cơ bản đã thái bình.
Thuở khai quốc, bên cạnh quân vương có tứ đại danh tướng phò trợ, đánh khắp đại giang nam bắc, thống nhất thiên hạ. Sau khi Uyển Nguyệt lập quốc, Thái tổ Hoàng đế xuống chiếu sắc phong Bình Tây thân vương, Định Đông thân vương, Trấn Nam thân vương, An Bắc thân vương, bốn người là bốn vị vương gia khác họ hiếm hoi trong lịch sử các triều đại. Nhưng mà trải mấy trăm năm, ba gia tộc kia, hoặc không có nhân tài tiếp quản, hoặc trục trặc quyền lực, xung đột với đế vương, hoặc chủ quan bị đối thủ trong triều nắm được nhược điểm, cuối cùng đều đã diệt vong. Dù sao, danh tướng không nhất định biết cách tề gia, hổ phụ chưa chắc đã không sinh ra khuyển tử, nhân tài lại không phải ai cũng sắp xếp được đường đi nước bước lâu dài cho hậu nhân. Định Đông vương phủ bao nhiêu thế hệ đều là cật lực ẩn nhẫn giấu nghề, tận sức giả ngu, không dây dưa với quyền thế, tránh né lần hồi, vương phủ trong kinh thành đã sớm bỏ không, trọng trách trấn giữ biên thùy sớm cũng đã nhường lại cho người khác, hôm nay một chút, ngày mai một ít, tránh tới né lui, cuối cùng đã thành công ẩn cư ngoài Nam Hải. Định Đông thân vương lại ở phía Nam thì nghe cũng có chút buồn cười, chỉ là trước giờ Hoàng gia ít giao thiệp, có ra mặt là việc vì quốc gia thì xong việc cũng lập tức ẩn thân, thời thái bình người ta không chú ý tới họ, thời chiến loạn thì cũng không có ai rảnh rỗi để quản mấy chuyện như tước vị phong hào này nọ, thế là trải 24 đời, Định Đông thân vương vẫn cứ là Định Đông thân vương.
Lần này, tình thế có chút đặc thù, cộng thêm việc của Ngọc Băng nên đám người Dương Tường Vi mới tiến cung lần nữa, Bách Lý Tịnh không phải thượng triều, cuối cùng đã hạ một đạo thánh chỉ, sửa một chữ trong phong hiệu năm xưa của Thái tổ hoàng đế, Hoàng Lãnh từ Định Đông thân vương đời thứ 24 biến thành Định Quốc thân vương đầu tiên. Nguyên bản Bách Lý Tịnh vì bày tỏ lòng cảm kích cũng đã ban thưởng kèm theo rất nhiều châu bảo, đất đai, thậm chí muốn sửa sang lại vương phủ, nhưng Ngọc Băng lại cự tuyệt. Đôi phu thê lý luận với nhau một hồi, cuối cùng mỗi bên nhường một bước, phong hiệu thì nhận, nhưng ban thưởng linh tinh toàn bộ bãi bỏ.
Nguyên bản đây là một chút tâm ý của Bách Lý Tịnh, nhưng lọt vào tai những người nhiễu sự thì lại mang hàm ý khác. Trong lúc Chiêu Hòa công chúa đang manh nha nhập cung, hoàng đế lại công khai tuyên cáo thiên hạ sự coi trọng của mình đối với Hoàng gia, tới cuối cùng là muốn dằn mặt Yến Dương quốc, tỏ rõ lập trường, cự tuyệt liên hôn, hay là vì chuẩn bị tiếp nhận vị công chúa hòa thân này nên mới an ủi hoàng hậu?
Ngọc Băng tưởng hắn nghe chưa rõ, nàng lặp lại lần nữa “Tịnh ca ca, chàng lập tức xuống giường đi. Cách xa ta một chút.”
Lần này không chỉ Bách Lý Tịnh mà ngay cả cung nữ mang nước đến cũng nghe rõ ràng.
“Băng nhi à.” Hắn cẩn thận cất tiếng “nàng đang đùa phải không…”
Ngọc Băng nhìn nam nhân trước mặt vẫn đang ngây người không có ý định di chuyển, mệt mỏi nhấc người định bước xuống giường, tránh xa vòng ôm của hắn, nàng ngẩng đầu nói với cung nữ đang đứng nghệch mặt phía trước “Lấy phong bào của ta đến đây.”
“Băng nhi.” Bách Lý Tịnh gấp giọng, xua tay đuổi cung nữ đi nhanh một chút, hắn vươn tay nắm góc áo thê tử: “Được rồi được rồi, ta xuống, nàng ở yên đây đi, đừng động đậy.” Hai ba động tác đã giữ lại Ngọc Băng, sau đó xoay người đứng trước giường lớn.
“Chàng về Thừa Càn cung ngủ được không? Thật xin lỗi, nhưng ta…..” Ngọc Băng thấy hắn theo lời bước xuống giường, tiếp tục bồi thêm một câu. Có điều lời chưa dứt, một cơn ho lại kéo đến cắt ngang.
“Ta….” Bách Lý Tịnh mắc nghẹn, có ai tới nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Thừa Càn cung vốn là tẩm cung của hoàng đế, nhưng từ khi thành hôn hắn đã quen với chiếc giường lớn của Phượng Nghi cung đến nỗi gần như quên mất long sàng của mình trông như thế nào. Hắn định bước tới vuốt lưng cho nàng, lại bị nàng thẳng tay đẩy ra lần nữa. Hoàng đế dè dặt hỏi tiểu nhân nhi trước mặt “Có phải….. ta làm chuyện gì chọc giận nàng không?” Trượng phu bị thê tử đuổi không cho vào giường theo hắn biết chỉ có thể là do hai người cãi nhau mà ra. Nhưng mà lúc nãy đôi bên vẫn đang nói chuyện hòa bình vui vẻ, sao bây giờ nàng đột nhiên ghét bỏ hắn?
“Chàng nghĩ đi đâu vậy?” Ngọc Băng phì cười. “Thật xin lỗi, là ta không để ý cơ thể mình, ta nghĩ ta nhiễm cảm phong hàn không nhẹ, tranh thủ lúc chàng vẫn chưa bị lây bệnh, cách xa ta mấy hôm đi.”
“Cái gì chứ?” Bách Lý Tịnh nghe xong lý do của tiểu thê tử thì có chút không nói nổi. Vậy mà cũng đuổi hắn xuống giường sao? Hại hắn sợ bóng sợ gió một hồi. Nhưng khi nhìn đến chóp mũi Ngọc Băng vì cảm và ho liên tục đã ửng đỏ, hai mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu, thần thái vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm tiều tụy, chút bức xúc của hắn lập tức bị đau lòng thay thế.
Ngọc Băng đón tấm phong bào cung nữ mang tới, lục lọi trong các ngăn túi, lấy ra vài viên thuốc nhỏ, tự mình nuốt một viên, còn lại chia cho đám cung nữ thái giám hầu cận để tránh lây nhiễm, đồng thời cũng nhét cho Bách Lý Tịnh một viên. “Tịnh ca ca, để phòng ngừa, chàng cũng uống một viên đi rồi hãy về Thừa Càn cung. Đừng chủ quan, chàng không thể ngã bệnh đâu, thời điểm này còn rất nhiều việc cần xử lý.”
Hắn nhận viên thuốc, cầm luôn chén nước Ngọc Băng vừa uống dở một ngụm nuốt xuống, đuổi lui cung nữ, một lần nữa trèo lên giường. “Băng nhi, thuốc ta cũng uống rồi, như vậy cần gì phải đi nữa.”
“Cái đó chỉ là tạm thời, sáng mai vẫn phải nhờ thái y sắc thuốc cho mọi người hàng ngày. Đang yên đang lành, chàng uống thứ nước đắng nghét đó làm gì? Trở về Thừa Càn cung mấy hôm không phải tốt hơn sao?”
Bách Lý Tịnh đặt tay lên trán thê tử, quả nhiên nhiệt độ có hơi cao, vậy mà nãy giờ ôm nàng hắn không nhận ra, cứ tưởng do nàng cả ngày nằm trong chăn đệm ấm áp còn hắn thì vừa từ bên ngoài vào. Nhìn ánh mắt có chút không hài lòng của nàng, hắn thở dài, bày ra vẻ mặt đáng thương: “Băng nhi, chúng ta đừng nói vấn đề này nữa nhé? Ta không ngại cái gì đắng với không đắng, hơn nữa, ta cũng rất mệt rồi, đi không nổi nữa, mà ta đã quen có người cùng giường. Nàng đừng đuổi ta về Thừa Càn cung trống trải lạnh lẽo, có được không?” Không đợi nàng trả lời, hắn đã kéo lại chăn cho hai người, gắt gao ôm chặt nàng vào ngực, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của nàng, động tác thập phần ôn nhu. “Nửa đêm nếu tỉnh dậy thì gọi ta, nếu có khó chịu cũng phải lên tiếng. Sáng mai, nếu dược hoàn không phát huy nhiều tác dụng thì nhờ Xuân Tuyết muội muội kê lại đơn thuốc khác. Bây giờ nàng ngoan ngoãn ngủ đi. Nào, nhắm mắt lại.” Hắn quên mất y thuật của nàng không thua kém bất kỳ ai, bàn tay to vụng về vỗ nhẹ lưng của nàng, ngữ khí hệt như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Ngọc Băng ngẩn ngơ rồi từ từ khép chặt hai mắt, bản thân nàng cũng không biết là vì mệt mỏi hay là muốn tận hưởng cảm giác ôn nhu vừa lạ vừa quen, hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là để ngăn những giọt nước mắt rất có thể sẽ trào ra ngoài. Từng động tác của hắn lúc này vô tình đã vén lên một đoạn ký ức đẹp bị nàng chôn giấu rất sâu, rất lâu….
Rất nhiều năm trước đây, khi nàng còn rất nhỏ, nhỏ tới mức còn chưa biết buồn lo, còn chưa hiểu gì về nhân tình ấm lạnh, khi đó nàng là một tiểu cô nương rực rỡ trong sáng, ngày ngày vui vẻ cười đùa, đêm đêm ngủ say trong tiếng tiêu của cha và trong vòng tay của mẹ. Ngày đó, đêm nào mẹ cũng ôm nàng trong lòng như thế, cũng vén đi những sợi tóc mai, nhè nhẹ xoa lưng cho nàng đến khi nàng chìm sâu vào mộng đẹp. Sau ngày mẹ nàng buông tay rời bỏ trần gian, cha vẫn dùng tiếng tiêu đưa nàng vào giấc ngủ, nhưng tâm hồn trẻ thơ nhạy cảm sớm đã nghe ra sự khác biệt trong cùng một khúc nhạc. Nếu phụ thân nhìn hài nhi nhớ về thê tử, trong điệu nhạc ẩn tàng một chút trống vắng, thì, hài nhi nghe tiếng tiêu ấy cũng hoài niệm mẫu thân, thấm từng chút thê lương mà chậm rãi trưởng thành.
Bàn tay to lớn của Bách Lý Tịnh vẫn đang rất ôn nhu vỗ nhẹ trên lưng nàng, hắn không biết hắn đang từng chút một giở lại hồi ức của nàng, từng chút một len lỏi dần vào tường thành kiên cố nhất trong lòng nàng. Trong tình trạng tinh thần không phòng ngự, thân nhiệt lên cao, đầu óc có chút mơ hồ, lần đầu tiên, hành động của nàng không thông qua lý trí đồng ý. Lần đầu tiên, nàng đáp trả cái ôm của hắn. Lần đầu tiên, ngay trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, cánh tay mỹ nhân choàng qua người hoàng đế.
Bách Lý Tịnh sững sờ, nhưng đến khi hắn nhìn kỹ thì tiểu nhân nhi trong ngực đã ngủ say…
————————————————————-
Khoảng thời gian này đích xác là thời gian nhàn nhã nhất của Ngọc Băng trong mấy năm nay. Những chuyện vụn vặt cần làm đám người Dương Tường Vi đã thay nàng dọn dẹp gọn gẽ, nhưng chuyện to tát hơn thì hoàng đế bệ hạ cũng đã thu xếp đâu đó. Cục diện tạm thời ổn định. Còn những chuyện như sắp xếp quan lại, tổ chức thi cử, bài bố quốc phòng,… đều là những thứ tốn thời gian, chờ qua Tết Nguyên Tiêu họp triều trở lại mới bàn tiếp.
Dương Tường Vi sống hai đời, cộng thêm ma luyện từ nhỏ ở Vạn Hoa đảo, bản lĩnh và thủ đoạn tuyệt đối không tầm thường. Phượng Nghi cung 36 thái giám 72 cung nữ bị nàng quán triệt quét dọn, người có thân phận không minh bạch, người có tâm tư không chính đáng, người có dính dáng tới chủ tử khác, tất cả đều bị thay đổi đi, tầng tầng lớp lớp bằng chứng đưa tới trước mặt, đám người tâm thuật bất chính cũng chỉ có thể ngậm miệng khoanh tay cúi đầu một phép. Lực lượng của Hoàng gia cộng với hiệu suất làm việc của ám vệ bên cạnh Hoàng đế, chút chuyện cỏn con này còn chưa tới nỗi qua mắt được bọn họ. Chỉ là, tên hoàng đế nào đó đục nước béo cò, nhân tiện nhờ vả bốn huynh đệ tỷ muội các nàng thuận tay cũng mang Thừa Càn cung dọn dẹp một lượt. Hậu cung, về cơ bản đã thái bình.
Thuở khai quốc, bên cạnh quân vương có tứ đại danh tướng phò trợ, đánh khắp đại giang nam bắc, thống nhất thiên hạ. Sau khi Uyển Nguyệt lập quốc, Thái tổ Hoàng đế xuống chiếu sắc phong Bình Tây thân vương, Định Đông thân vương, Trấn Nam thân vương, An Bắc thân vương, bốn người là bốn vị vương gia khác họ hiếm hoi trong lịch sử các triều đại. Nhưng mà trải mấy trăm năm, ba gia tộc kia, hoặc không có nhân tài tiếp quản, hoặc trục trặc quyền lực, xung đột với đế vương, hoặc chủ quan bị đối thủ trong triều nắm được nhược điểm, cuối cùng đều đã diệt vong. Dù sao, danh tướng không nhất định biết cách tề gia, hổ phụ chưa chắc đã không sinh ra khuyển tử, nhân tài lại không phải ai cũng sắp xếp được đường đi nước bước lâu dài cho hậu nhân. Định Đông vương phủ bao nhiêu thế hệ đều là cật lực ẩn nhẫn giấu nghề, tận sức giả ngu, không dây dưa với quyền thế, tránh né lần hồi, vương phủ trong kinh thành đã sớm bỏ không, trọng trách trấn giữ biên thùy sớm cũng đã nhường lại cho người khác, hôm nay một chút, ngày mai một ít, tránh tới né lui, cuối cùng đã thành công ẩn cư ngoài Nam Hải. Định Đông thân vương lại ở phía Nam thì nghe cũng có chút buồn cười, chỉ là trước giờ Hoàng gia ít giao thiệp, có ra mặt là việc vì quốc gia thì xong việc cũng lập tức ẩn thân, thời thái bình người ta không chú ý tới họ, thời chiến loạn thì cũng không có ai rảnh rỗi để quản mấy chuyện như tước vị phong hào này nọ, thế là trải 24 đời, Định Đông thân vương vẫn cứ là Định Đông thân vương.
Lần này, tình thế có chút đặc thù, cộng thêm việc của Ngọc Băng nên đám người Dương Tường Vi mới tiến cung lần nữa, Bách Lý Tịnh không phải thượng triều, cuối cùng đã hạ một đạo thánh chỉ, sửa một chữ trong phong hiệu năm xưa của Thái tổ hoàng đế, Hoàng Lãnh từ Định Đông thân vương đời thứ 24 biến thành Định Quốc thân vương đầu tiên. Nguyên bản Bách Lý Tịnh vì bày tỏ lòng cảm kích cũng đã ban thưởng kèm theo rất nhiều châu bảo, đất đai, thậm chí muốn sửa sang lại vương phủ, nhưng Ngọc Băng lại cự tuyệt. Đôi phu thê lý luận với nhau một hồi, cuối cùng mỗi bên nhường một bước, phong hiệu thì nhận, nhưng ban thưởng linh tinh toàn bộ bãi bỏ.
Nguyên bản đây là một chút tâm ý của Bách Lý Tịnh, nhưng lọt vào tai những người nhiễu sự thì lại mang hàm ý khác. Trong lúc Chiêu Hòa công chúa đang manh nha nhập cung, hoàng đế lại công khai tuyên cáo thiên hạ sự coi trọng của mình đối với Hoàng gia, tới cuối cùng là muốn dằn mặt Yến Dương quốc, tỏ rõ lập trường, cự tuyệt liên hôn, hay là vì chuẩn bị tiếp nhận vị công chúa hòa thân này nên mới an ủi hoàng hậu?
/54
|