Hai người căn bản không có cảm tình, chỉ bởi vì Hoàng tác hợp nên mới đến cùng một chỗ.
Diêm Xuyên nhìn Nhạc nhi.
- Tuyệt Cung... ta vẫn nên gọi nàng là Nhạc nhi đi!
Diêm Xuyên nhìn Nhạc nhi nói.
- Diêm Xuyên, thật có lỗi, lúc trước ta chỉ là...
Nhạc nhi nhíu mày.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta biết, ta biết lúc đó nàng chỉ vì Hoàng nên mới đáp ứng. Ta muốn nói chính là, nàng không cần lo lắng!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ta biết suy nghĩ của Hoàng. Hoàng làm vậy là muốn bảo hộ nàng, không để nàng bị thương tổn. Nếu như nàng là vợ của ta, cho dù tương lai Hoàng muốn đả thương nàng, ta tất nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn, bởi vì nàng là thê tử của ta. Hoàng lo lắng sau này bản thân sẽ xuống tay với nàng!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Ừm!
Trong mắt Nhạc Nhi chợt hiện lên một tia cảm động.
- Ta đáp ứng Hoàng, cũng chỉ bởi vì ta không muốn làm cho Hoàng thất vọng. Mong nàng lượng thứ cho!
Diêm Xuyên nói đúng như suy nghĩ trong lòng.
- Ta biết, ta cũng vậy!
Nhạc nhi cười khổ nói.
- Tuy nhiên, nếu đã đáp ứng, vậy ta sẽ tuyên bố với bên ngoài. Hi vọng nàng có sự chuẩn bị trước!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được. Ta có thể hiểu được. Nhưng ta có một yêu cầu!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Nàng cứ nói!
- Ta sẽ không vào ở trong Hàm Dương, cũng sẽ không vào ở trong Đại Tần Thành. Ta chỉ muố ở lại Tuyệt Cung của ta!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên, kiên quyết nói.
- Có thể!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Cảm ơn!
Nhạc nhi nhẹ giọng nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Nàng cũng không cần quá lo lắng. Ta tin chắc, cho dù Hoàng sẽ mất đi tình cảm của mình, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày có thể tìm lại tất cả!
- Chỉ hy vọng như thế!
Nhạc nhi gật đầu một cái.
Xe rồng càng bay càng xa.
Trên mặt biển, Hoàng đưa mắt nhìn theo nhóm người Diêm Xuyên càng chạy càng xa, hai hàng nước mắt rơi xuống.
- Nhạc nhi, thay ta yêu Diêm Xuyên!
Hoàng cắn môi nức nở nói.
...
Cương vực Sở Giang.
Sau khi Minh Hà tranh quyền cùng Thiên số, hắn đứng ở cửa Sở Giang Điện, nhìn thiên địa xung quanh, sau đó nhắm mắt dường như cảm ngộ điều gì.
Băng Thần đứng bên cạnh cung kính chờ đợi.
- Tiểu Băng Tử!
Minh Hà mở con mắt nói.
- Chủ thượng!
Băng Thần tiến lên một bước.
- Từ bỏ địa vị thánh nhân đi!
Minh Hà trầm giọng nói.
Băng Thần thoáng sững sờ, tiếp theo cung kính nói:
-Vâng!
- Sào lại bắt đầu nắm Thiên số. Phần nhân quả này cực kỳ lớn. Người làm thánh nhân đều không tránh được có liên quan. Ngươi không nhìn thấy hai người con gái của Sào sao? Sào cũng không để cho các nàng thành thánh, chính là không muốn các nàng dính dáng tới đại nhân quả lần này!
Minh Hà giải thích.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rõ!
Băng Thần lại nói.
Nói xong, Băng Thần đạp không. Dưới chân hắn xuất hiện một tế đàn thiên địa cực lớn.
- Phá!
Băng Thần quát to một tiếng.
Ầm!
Tế đàn thiên địa ầm ầm bị nghiền nát. Một hào quang mười lăm màu trong cơ thể Băng Thần cũng ầm ầm tan đi.
Ầm ầm ầm!
Tế đàn thiên địa bị nghiền nát, hóa thành một làn khói xanh, dần dần tan đi.
Từ bỏ xong thánh vị! Băng Thần lại nhìn về phía Minh Hà:
- Chủ thượng, ta thấy chủ thượng đối với Diêm Xuyên kia khá khách khí. Ta cảm thấy không hiểu? Phải biết rằng, mệnh số dùng một thân thể của Diêm Xuyên để khắc chế chủ thượng!
Minh Hà khẽ mỉm cười nói:
- Khắc chế ta sao? Không ai có thể khắc chế ta. Yên tâm đi. Diêm Xuyên? Hắn có tiềm lực có thể đứng ngang hàng với ta!
- Ồ?
Băng Thần hơi kinh ngạc.
- Ngươi không hiểu, chờ đến khi ngươi đạt được tu vi như ta, ngươi sẽ hiểu. Điều ta cần không phải là độc tôn thiên hạ. Điều ta cần chính là có càng nhiều người đồng đạo! Giống như Phục Hy, Sào, Khổng Hoàng Thiên. Ta không sợ bọn họ cường đại, chỉ sợ bọn họ không đủ cường đại!
Trong mắt Minh Hà chợt hiện lên một tia kiên định nói.
- Vâng! Băng Thần gật đầu nói.
...
Sau nửa năm. Dương gian, một tin tức của Đại Trăn đã truyền khắp Đông Ngoại Châu khiến tất cả đều chán động.
Cung chủ Tuyệt Cung vào Đại Trăn, gả làm thê tử của Diêm Xuyên, làm một hoàng hậu nữa của Đại Trăn!
Ban đầu, đây chỉ là một đế vương đón dâu, căn bản không có gì quan trọng. Nhưng quan trọng ở chỗ Tuyệt Cung cũng là một thế lực tuyệt cường tại Đông Ngoại Châu, chiếm bảy đại cương vực Đông Ngoại Châu!
Lần kết hôn này khiến Đại Trăn vốn đã cường đại, lại giống như hổ thêm cánh.
Hơn nữa, sau lần kết hôn này, bảy đại cương vực Tuyệt Cung chính thức nhập vào ranh giới của Đại Trăn.
Thiên đình Đại Trăn, trong nháy mắt cương vực dương gian mở rộng đến mười sáu cương vực, trở thành đệ nhất bá chủ Đông Ngoại Châu.
Trong lúc nhất thời, Đông Ngoại Châu dương gian, lòng người trong các đại cương vực đều bàng hoàng.
Tốc độ mở rộng của Đại Trăn quá nhanh. Lần này bọn họ không đánh đã nắm giữ thêm bảy đại cương vực nữa?
Trong lúc nhất thời, các cương vực nhanh chóng phái sứ giả đi tới Thiên đình Đại Trăn, trên danh nghĩa là chúc mừng Diêm Xuyên đón dâu, nhưng lại lén lút tìm hiểu ý đồ Diêm Xuyên, xem hắn có thể xuất binh khắp nơi hay không.
Đương nhiên, lúc này Diêm Xuyên cũng không tâm tư mở rộng. Đột nhiên tăng thêm bảy đại cương vực, nhân tài vừa dự trữ được trong cuộc thi lớn toàn thiên hạ, trong chớp mắt đã không còn một người.
Mười sáu cương vực dương gian, mười bốn cương vực cõi âm! Thiên đình Đại Trăn cường thịnh khiến càng ngày càng nhiều cường giả tán thưởng. Càng ngày càng nhiều anh tài trong thiên hạ nhanh chóng thu hút đến Đại Trăn.
...
Cõi âm, Nội Bắc Châu.
Hoàng trở lại sân nhà của mình.
Trước một toà đại điện, có mười hai nam nữ tử lưng mang đao đang đứng. Mỗi người đều lộ rõ kiêu ngạo trùng thiên, lại cực kỳ cung kính đối với Hoàng.
- Sư tôn, lần này sư tôn gọi chúng ta trở về không biết vì chuyện gì?
Một nữ đệ tử tiến lên phía trước nói.
- Ta muốn lập đạo trường Bất Tử. Các ngươi triệu tập đệ tử của mình, chuẩn bị chinh chiến Nội Bắc Châu. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Hoàng trầm giọng nói.
- Đạo trường Bất Tử?
Ánh mắt mười hai người đệ tử sáng ngời.
Lần đầy tiên bọn họ nhìn thấy dã tâm trên người của sư tôn mình.
- Vâng! Sư tôn!
Mười hai đệ tử hưng phấn nói.
Vô cực trong hư vô, có bốn thế giới. Thế giới thứ nhất, đại ác, đại thiện, đại thiên!
Đại thế giới, một toà thành cực lớn bay trên không, khí vận vô số, chủ điện tại trung tâm, Trường Sinh điện!
Bên trong Trường Sinh điện, một đế vương ngồi ở bên trên long ỷ. Rất nhiều quan viên đứng hai thành hàng.
Một quan viên ra khỏi hàng!
- Khởi bẩm Thiên Đế, Thiên Ngoại Thiên truyền tin tức đến!
Quan viên kia cung kính nói.
- Ồ?
Đế vương trầm giọng nói.
- Thiên Ngoại Thiên truyền tin tức đến, trong vô cực, co bốn thế giới, đại ác, đại thiện, đại thiên là yếu nhất. Bốn thế giới đang tiến gần tới nhau, lấy thế giới yếu nhất làm chủ nhanh chóng bị thu hút rời đi!
Quan viên kia cung kính nói.
- Thế giới yếu nhất? Không, trước khi Bách Hoàng chết đã nói ra tất cả, được kêu là thế giới thứ nhất!
Đế vương trầm giọng nói.
- Vâng, Thiên Đế, bốn giới đang dựa sát vào nhau. Bốn giới sắp hợp nhất!
Quan viên kia ngưng trọng nói.
Diêm Xuyên nhìn Nhạc nhi.
- Tuyệt Cung... ta vẫn nên gọi nàng là Nhạc nhi đi!
Diêm Xuyên nhìn Nhạc nhi nói.
- Diêm Xuyên, thật có lỗi, lúc trước ta chỉ là...
Nhạc nhi nhíu mày.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta biết, ta biết lúc đó nàng chỉ vì Hoàng nên mới đáp ứng. Ta muốn nói chính là, nàng không cần lo lắng!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ta biết suy nghĩ của Hoàng. Hoàng làm vậy là muốn bảo hộ nàng, không để nàng bị thương tổn. Nếu như nàng là vợ của ta, cho dù tương lai Hoàng muốn đả thương nàng, ta tất nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn, bởi vì nàng là thê tử của ta. Hoàng lo lắng sau này bản thân sẽ xuống tay với nàng!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- Ừm!
Trong mắt Nhạc Nhi chợt hiện lên một tia cảm động.
- Ta đáp ứng Hoàng, cũng chỉ bởi vì ta không muốn làm cho Hoàng thất vọng. Mong nàng lượng thứ cho!
Diêm Xuyên nói đúng như suy nghĩ trong lòng.
- Ta biết, ta cũng vậy!
Nhạc nhi cười khổ nói.
- Tuy nhiên, nếu đã đáp ứng, vậy ta sẽ tuyên bố với bên ngoài. Hi vọng nàng có sự chuẩn bị trước!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được. Ta có thể hiểu được. Nhưng ta có một yêu cầu!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Nàng cứ nói!
- Ta sẽ không vào ở trong Hàm Dương, cũng sẽ không vào ở trong Đại Tần Thành. Ta chỉ muố ở lại Tuyệt Cung của ta!
Nhạc nhi nhìn về phía Diêm Xuyên, kiên quyết nói.
- Có thể!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Cảm ơn!
Nhạc nhi nhẹ giọng nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Nàng cũng không cần quá lo lắng. Ta tin chắc, cho dù Hoàng sẽ mất đi tình cảm của mình, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày có thể tìm lại tất cả!
- Chỉ hy vọng như thế!
Nhạc nhi gật đầu một cái.
Xe rồng càng bay càng xa.
Trên mặt biển, Hoàng đưa mắt nhìn theo nhóm người Diêm Xuyên càng chạy càng xa, hai hàng nước mắt rơi xuống.
- Nhạc nhi, thay ta yêu Diêm Xuyên!
Hoàng cắn môi nức nở nói.
...
Cương vực Sở Giang.
Sau khi Minh Hà tranh quyền cùng Thiên số, hắn đứng ở cửa Sở Giang Điện, nhìn thiên địa xung quanh, sau đó nhắm mắt dường như cảm ngộ điều gì.
Băng Thần đứng bên cạnh cung kính chờ đợi.
- Tiểu Băng Tử!
Minh Hà mở con mắt nói.
- Chủ thượng!
Băng Thần tiến lên một bước.
- Từ bỏ địa vị thánh nhân đi!
Minh Hà trầm giọng nói.
Băng Thần thoáng sững sờ, tiếp theo cung kính nói:
-Vâng!
- Sào lại bắt đầu nắm Thiên số. Phần nhân quả này cực kỳ lớn. Người làm thánh nhân đều không tránh được có liên quan. Ngươi không nhìn thấy hai người con gái của Sào sao? Sào cũng không để cho các nàng thành thánh, chính là không muốn các nàng dính dáng tới đại nhân quả lần này!
Minh Hà giải thích.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rõ!
Băng Thần lại nói.
Nói xong, Băng Thần đạp không. Dưới chân hắn xuất hiện một tế đàn thiên địa cực lớn.
- Phá!
Băng Thần quát to một tiếng.
Ầm!
Tế đàn thiên địa ầm ầm bị nghiền nát. Một hào quang mười lăm màu trong cơ thể Băng Thần cũng ầm ầm tan đi.
Ầm ầm ầm!
Tế đàn thiên địa bị nghiền nát, hóa thành một làn khói xanh, dần dần tan đi.
Từ bỏ xong thánh vị! Băng Thần lại nhìn về phía Minh Hà:
- Chủ thượng, ta thấy chủ thượng đối với Diêm Xuyên kia khá khách khí. Ta cảm thấy không hiểu? Phải biết rằng, mệnh số dùng một thân thể của Diêm Xuyên để khắc chế chủ thượng!
Minh Hà khẽ mỉm cười nói:
- Khắc chế ta sao? Không ai có thể khắc chế ta. Yên tâm đi. Diêm Xuyên? Hắn có tiềm lực có thể đứng ngang hàng với ta!
- Ồ?
Băng Thần hơi kinh ngạc.
- Ngươi không hiểu, chờ đến khi ngươi đạt được tu vi như ta, ngươi sẽ hiểu. Điều ta cần không phải là độc tôn thiên hạ. Điều ta cần chính là có càng nhiều người đồng đạo! Giống như Phục Hy, Sào, Khổng Hoàng Thiên. Ta không sợ bọn họ cường đại, chỉ sợ bọn họ không đủ cường đại!
Trong mắt Minh Hà chợt hiện lên một tia kiên định nói.
- Vâng! Băng Thần gật đầu nói.
...
Sau nửa năm. Dương gian, một tin tức của Đại Trăn đã truyền khắp Đông Ngoại Châu khiến tất cả đều chán động.
Cung chủ Tuyệt Cung vào Đại Trăn, gả làm thê tử của Diêm Xuyên, làm một hoàng hậu nữa của Đại Trăn!
Ban đầu, đây chỉ là một đế vương đón dâu, căn bản không có gì quan trọng. Nhưng quan trọng ở chỗ Tuyệt Cung cũng là một thế lực tuyệt cường tại Đông Ngoại Châu, chiếm bảy đại cương vực Đông Ngoại Châu!
Lần kết hôn này khiến Đại Trăn vốn đã cường đại, lại giống như hổ thêm cánh.
Hơn nữa, sau lần kết hôn này, bảy đại cương vực Tuyệt Cung chính thức nhập vào ranh giới của Đại Trăn.
Thiên đình Đại Trăn, trong nháy mắt cương vực dương gian mở rộng đến mười sáu cương vực, trở thành đệ nhất bá chủ Đông Ngoại Châu.
Trong lúc nhất thời, Đông Ngoại Châu dương gian, lòng người trong các đại cương vực đều bàng hoàng.
Tốc độ mở rộng của Đại Trăn quá nhanh. Lần này bọn họ không đánh đã nắm giữ thêm bảy đại cương vực nữa?
Trong lúc nhất thời, các cương vực nhanh chóng phái sứ giả đi tới Thiên đình Đại Trăn, trên danh nghĩa là chúc mừng Diêm Xuyên đón dâu, nhưng lại lén lút tìm hiểu ý đồ Diêm Xuyên, xem hắn có thể xuất binh khắp nơi hay không.
Đương nhiên, lúc này Diêm Xuyên cũng không tâm tư mở rộng. Đột nhiên tăng thêm bảy đại cương vực, nhân tài vừa dự trữ được trong cuộc thi lớn toàn thiên hạ, trong chớp mắt đã không còn một người.
Mười sáu cương vực dương gian, mười bốn cương vực cõi âm! Thiên đình Đại Trăn cường thịnh khiến càng ngày càng nhiều cường giả tán thưởng. Càng ngày càng nhiều anh tài trong thiên hạ nhanh chóng thu hút đến Đại Trăn.
...
Cõi âm, Nội Bắc Châu.
Hoàng trở lại sân nhà của mình.
Trước một toà đại điện, có mười hai nam nữ tử lưng mang đao đang đứng. Mỗi người đều lộ rõ kiêu ngạo trùng thiên, lại cực kỳ cung kính đối với Hoàng.
- Sư tôn, lần này sư tôn gọi chúng ta trở về không biết vì chuyện gì?
Một nữ đệ tử tiến lên phía trước nói.
- Ta muốn lập đạo trường Bất Tử. Các ngươi triệu tập đệ tử của mình, chuẩn bị chinh chiến Nội Bắc Châu. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Hoàng trầm giọng nói.
- Đạo trường Bất Tử?
Ánh mắt mười hai người đệ tử sáng ngời.
Lần đầy tiên bọn họ nhìn thấy dã tâm trên người của sư tôn mình.
- Vâng! Sư tôn!
Mười hai đệ tử hưng phấn nói.
Vô cực trong hư vô, có bốn thế giới. Thế giới thứ nhất, đại ác, đại thiện, đại thiên!
Đại thế giới, một toà thành cực lớn bay trên không, khí vận vô số, chủ điện tại trung tâm, Trường Sinh điện!
Bên trong Trường Sinh điện, một đế vương ngồi ở bên trên long ỷ. Rất nhiều quan viên đứng hai thành hàng.
Một quan viên ra khỏi hàng!
- Khởi bẩm Thiên Đế, Thiên Ngoại Thiên truyền tin tức đến!
Quan viên kia cung kính nói.
- Ồ?
Đế vương trầm giọng nói.
- Thiên Ngoại Thiên truyền tin tức đến, trong vô cực, co bốn thế giới, đại ác, đại thiện, đại thiên là yếu nhất. Bốn thế giới đang tiến gần tới nhau, lấy thế giới yếu nhất làm chủ nhanh chóng bị thu hút rời đi!
Quan viên kia cung kính nói.
- Thế giới yếu nhất? Không, trước khi Bách Hoàng chết đã nói ra tất cả, được kêu là thế giới thứ nhất!
Đế vương trầm giọng nói.
- Vâng, Thiên Đế, bốn giới đang dựa sát vào nhau. Bốn giới sắp hợp nhất!
Quan viên kia ngưng trọng nói.
/1446
|