Đế vương gật đầu một cái. Hắn ngồi ở bên trên long ỷ, thoáng trầm mặc. Ngón tay nhẹ nhàng đánh vào tay vịn long ỷ.
Bên trong Trường Sinh Điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Qua một hồi lâu, đế vương kia mới hít sâu một hơi nói:
- Soạn chiếu chỉ, truyền khắp thiên hạ đại thế giới, lấy anh tài trong thiên hạ, chọn tinh binh trong thiên hạ, hội tụ với Lăng Tiêu Thiên Đình. Thời khắc bốn giới hợp nhất, theo trẫm binh phạt thế giới thứ nhất!
- Vâng!
Quan viên kia lên tiếng trả lời.
...
Vô cực trong hư vô. Ngoại trừ bốn quái vật khổng lồ, ngoài bốn thế giới còn có một nơi đặc biệt, kêu Thiên Ngoại Thiên.
Thiên Ngoại Thiên, đó là một mảnh đại lục trôi nổi trong hư vô.
Đại lục này có hình dạng như một người đang nằm, giống như một thi thể cực lớn nổi trong hư vô.
Đại lục Thiên Ngoại Thiên cách bốn thế giới rất xa. Nhưng bên trên đại lục Thiên Ngoại Thiên lại có bốn cánh cửa không gian quỷ dị liên thông với bốn thế giới.
Bốn giới có rất nhiều cường giả đều đi tới Thiên Ngoại Thiên, chém giết lẫn nhau, ngăn cản người của thế giới đối phương xâm lược thế giới của mình.
Những người này từ bỏ cuộc sống sung túc trong thế giới của mình, đến đây chịu chết đều được các giới tôn xưng làm anh hùng.
Nhưng bắt đầu từ mấy trăm ngàn năm trước, cánh cửa không gian của thế giới thứ nhất lại bị chặt đứt.
Thế giới thứ nhất lại bị gọi là thế giới yếu nhất.
Lúc này, cánh cửa không gian bị chặt đứt, đồng thời cũng chặn đứng lối về của trăm người anh hùng với hình dạng khác nhau.
Bởi vì không chiếm được thế giới của mình bổ sung, số lượng của những anh hùng này không ngừng giảm bớt. Bây giờ chỉ còn lại hơn trăm người.
Lúc này Thiên Ngoại Thiên không có đại chiến. Một đám anh hùng đang ngồi cùng một chỗ.
Một nam tử đầu trâu uống rượu.
- Lão Ngưu, ngươi còn rượu sao? Ngươi lại còn có rượu sao? Nhanh, nhanh, cho ta một ít. Đã mấy vạn năm nay miệng của lão tử này đã nhạt tới mức không chịu nổi rồi!
Một anh hùng nhất thời tiến lên cướp hồ lô đựng rượu trong tay nam tử đầu trâu kia.
Không chỉ người anh hùng kia, những người khác cũng đỏ mắt lên.
- Hôm qua ta tìm trong đống tạp vật mới tìm được nó. Sau khi thành tiên, uống rượu càng ngày càng ngon. Những loại rượu mạnh dự trữ khi còn ở trong phàm nhân trước đây đã bị ta lãng quên. Nếu như các vị thích, trong này ta còn có rất nhiều. Ngày hôm nay đủ cho mọi người!
Nam tử Đầu trâu cười nói. Nói xong, hắn lại lấy ra từng hồ lô rượu một.
- Vẫn là lão Ngưu hào sảng!
Mọi người cười to lên.
- Cái này cũng gọi là nước rượu mạnh? Lão Ngưu, ngươi quá xa xỉ!
Mọi người cười. Rượu được chia đều cho mọi người.
Mọi người nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy bên ngoài Thiên Ngoại Thiên, bốn hình cầu cực lớn đang tiến gần lại nhau.
Lão Ngưu khe khẽ thở dài:
- Đã lâu chưa về rồi!
- Đúng vậy. Năm đó Chỉ Trần lấy thân bổ trời, lấp kín không gian. Kẻ địch bên ngoài không có cách nào tiến vào, chúng ta cũng không có cách nào trở về!
- Năm đó thế giới của chúng ta bị nghiền nát, thiên đạo sụp đổ. Chỉ Trần làm vậy cũng bởi vì bất đắc dĩ!
- Lão Ngưu, ngươi hối hận sao?
Mọi người ngươi một lời, ta một lời nói.
- Ta đương nhiên không hối hận. Cho dù chết trận cũng không hối hận!
Lão ngưu kêu lên.
- Tốt. Rất nhiều lão huynh đệ đều đã đi, chỉ còn lại chúng ta. Không biết chúng ta còn có thể kiên trì đến khi nào. Tuy nhiên, cũng không thể nói là có kiên trì được hay không. Lối vào thế giới của chúng ta đã bị chặt đứt rồi!
Một anh hùng cười nói.
Mọi người uống rượu mạnh, cười rất thoải mái.
Thời khắc mọi người ở đây trò chuyện với nhau, phía sau mọi người đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
Ầm!
Tiếp theo phía sau bọn họ xuất hiện một lối vào không gian cực lớn.
Nguyên khí thiên địa từ bên trong lối vào cuồn cuộn tràn ra.
- Cái gì vậy?
Mọi người nhất thời đứng dậy.
- Cái lối vào này, đây là đường về nhà sao?
Một anh hùng cả kinh kêu lên.
- Phá tan rồi? Hơn nữa thiên địa nguyên khí này đã hồi phục. Thiên đạo bù đắp?
Một đám anh hùng nhất thời vui mừng nói.
Nhưng trong chớp mắt, sắc mặt mọi người lại lập tức trở nên khó coi.
- Lối vào lại mở, vậy kẻ địch cũng có thể tiến vào từ đây?
Mọi người lo lắng nói.
Ngay thời điểm một đám anh hùng lo lắng, bên trong cửa động truyền tới một âm thanh.
- Các vị anh hùng ở Thiên Ngoại Thiên!
Âm thanh vừa vang lên, vẻ mặt một đám anh hùng cứng lại.
- Hoan nghênh về nhà!
Nhất thời, trong mắt một đám anh hùng thoáng đỏ.
- Ta là Thiên số, không cần lo lắng. Chỉ Trần vẫn trụ giữ nơi này. Sau khi các vị trở về sẽ được che kín lại một lần nữa! Trở về đi, thiên hạ cần các ngươi!
Âm thanh của Sào lại truyền đến.
Một đám anh hùng nhìn nhau, sau đó đạp không xông thẳng vào.
Ầm ầm ầm!
Sau khi một đám anh hùng bước vào, lối vào trước kia lại biến mất không thấy nữa.
Trăm người anh hùng đứng ở bên trên một ngọn núi, nhìn vô số thiên địa phía xa, trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Các nơi một đám anh hùng đang đứng không xa, thánh nhân Tây Môn vừa vặn đi ngang qua.
Hắn chợt thấy trăm người bỗng dưng hiện ra, có chút kinh ngạc.
- Ta đã trở về, ta đã trở về!
- A!
.........
......
...
Trong nháy mắt, trăm người gần như đồng thời rống to lên.
Thời khắc bọn họ rống to, hư không xung quanh bị từng tiếng rống lớn trùng kích không ngừng chấn động.
Đại địa nhanh chóng xuất hiện địa chấn. Hải vực xung quanh dâng lên những cơn sóng gió động trời.
Thánh nhân Tây Môn đứng ở trên đỉnh một ngọn núi cao, kinh ngạc nói:
- Sao có thể, Tổ tiên thập nhất trọng thiên? Thập nhị trọng thiên? Thậm chí...
Trăm người?
Từ đâu bỗng nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Tuy rằng thánh nhân Tây Môn không có cách nào nhìn thấu tu vi của những người này, nhưng từ khí thế bọn họ phát ra, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, mặc dù mình phóng thích khí tức thánh nhân, cũng không sánh bằng bọn họ.
Một trăm người này bỗng nhiên xuất hiện. Tại sao có thể có nhiều như vậy?
Thánh nhân Tây Môn nhìn thấy trăm người anh hùng kia.
Trăm người anh hùng kia cũng nhìn thấy thánh nhân Tây Môn.
- Ha ha ha ha, là thánh nhân. Thiên đạo bù đắp, thánh nhân cũng vẫn còn. Xem ra, Thương Thiên vẫn còn!
Một người anh hùng cười to nói.
Mọi người đồng thời nhìn về phía thánh nhân Tây Môn.
Lúc này thánh nhân Tây Môn cũng không thể giả vờ không nhìn thấy.
- Kính chào các vị!
Tây Môn mang theo một tia nghi ngờ nói.
- Tiểu tử, thương thế Thương Thiên lúc này đã tốt chưa?
Một người anh hùng cười nói.
- Thương Thiên?
Tây Môn kinh ngạc nói.
- Chúng ta là những người chiến đấu ở Thiên Ngoại Thiên. Đã gần trăm vạn năm nay chúng ta không biết được tin tức về tình hình trong thiên hạ. Ngươi hãy nói cho chúng ta nghe một chút đi!
Lại một người nữa nói.
- Các vị là anh hùng ở Thiên Ngoại Thiên?
Sắc mặt thánh nhân Tây Môn nhất thời trở nên nghiêm nghị.
- Không sai!
Mọi người gật đầu nói.
- Tiểu tử Tây Môn ra mắt các vị tiền bối!
Thánh nhân Tây Môn nhất thời hạ thấp thái độ nói.
- Ừm!
Mọi người cười gật đầu một cái.
- Các vị, thiên hạ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Năm đó, Liên Thần tiến vào, thiên đạo sụp đổ. Nói vậy hẳn các vị cũng biết. Sau đó cuối cùng Thương Thiên đã chết!
Tây Môn thánh nhân giải thích.
Bên trong Trường Sinh Điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Qua một hồi lâu, đế vương kia mới hít sâu một hơi nói:
- Soạn chiếu chỉ, truyền khắp thiên hạ đại thế giới, lấy anh tài trong thiên hạ, chọn tinh binh trong thiên hạ, hội tụ với Lăng Tiêu Thiên Đình. Thời khắc bốn giới hợp nhất, theo trẫm binh phạt thế giới thứ nhất!
- Vâng!
Quan viên kia lên tiếng trả lời.
...
Vô cực trong hư vô. Ngoại trừ bốn quái vật khổng lồ, ngoài bốn thế giới còn có một nơi đặc biệt, kêu Thiên Ngoại Thiên.
Thiên Ngoại Thiên, đó là một mảnh đại lục trôi nổi trong hư vô.
Đại lục này có hình dạng như một người đang nằm, giống như một thi thể cực lớn nổi trong hư vô.
Đại lục Thiên Ngoại Thiên cách bốn thế giới rất xa. Nhưng bên trên đại lục Thiên Ngoại Thiên lại có bốn cánh cửa không gian quỷ dị liên thông với bốn thế giới.
Bốn giới có rất nhiều cường giả đều đi tới Thiên Ngoại Thiên, chém giết lẫn nhau, ngăn cản người của thế giới đối phương xâm lược thế giới của mình.
Những người này từ bỏ cuộc sống sung túc trong thế giới của mình, đến đây chịu chết đều được các giới tôn xưng làm anh hùng.
Nhưng bắt đầu từ mấy trăm ngàn năm trước, cánh cửa không gian của thế giới thứ nhất lại bị chặt đứt.
Thế giới thứ nhất lại bị gọi là thế giới yếu nhất.
Lúc này, cánh cửa không gian bị chặt đứt, đồng thời cũng chặn đứng lối về của trăm người anh hùng với hình dạng khác nhau.
Bởi vì không chiếm được thế giới của mình bổ sung, số lượng của những anh hùng này không ngừng giảm bớt. Bây giờ chỉ còn lại hơn trăm người.
Lúc này Thiên Ngoại Thiên không có đại chiến. Một đám anh hùng đang ngồi cùng một chỗ.
Một nam tử đầu trâu uống rượu.
- Lão Ngưu, ngươi còn rượu sao? Ngươi lại còn có rượu sao? Nhanh, nhanh, cho ta một ít. Đã mấy vạn năm nay miệng của lão tử này đã nhạt tới mức không chịu nổi rồi!
Một anh hùng nhất thời tiến lên cướp hồ lô đựng rượu trong tay nam tử đầu trâu kia.
Không chỉ người anh hùng kia, những người khác cũng đỏ mắt lên.
- Hôm qua ta tìm trong đống tạp vật mới tìm được nó. Sau khi thành tiên, uống rượu càng ngày càng ngon. Những loại rượu mạnh dự trữ khi còn ở trong phàm nhân trước đây đã bị ta lãng quên. Nếu như các vị thích, trong này ta còn có rất nhiều. Ngày hôm nay đủ cho mọi người!
Nam tử Đầu trâu cười nói. Nói xong, hắn lại lấy ra từng hồ lô rượu một.
- Vẫn là lão Ngưu hào sảng!
Mọi người cười to lên.
- Cái này cũng gọi là nước rượu mạnh? Lão Ngưu, ngươi quá xa xỉ!
Mọi người cười. Rượu được chia đều cho mọi người.
Mọi người nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy bên ngoài Thiên Ngoại Thiên, bốn hình cầu cực lớn đang tiến gần lại nhau.
Lão Ngưu khe khẽ thở dài:
- Đã lâu chưa về rồi!
- Đúng vậy. Năm đó Chỉ Trần lấy thân bổ trời, lấp kín không gian. Kẻ địch bên ngoài không có cách nào tiến vào, chúng ta cũng không có cách nào trở về!
- Năm đó thế giới của chúng ta bị nghiền nát, thiên đạo sụp đổ. Chỉ Trần làm vậy cũng bởi vì bất đắc dĩ!
- Lão Ngưu, ngươi hối hận sao?
Mọi người ngươi một lời, ta một lời nói.
- Ta đương nhiên không hối hận. Cho dù chết trận cũng không hối hận!
Lão ngưu kêu lên.
- Tốt. Rất nhiều lão huynh đệ đều đã đi, chỉ còn lại chúng ta. Không biết chúng ta còn có thể kiên trì đến khi nào. Tuy nhiên, cũng không thể nói là có kiên trì được hay không. Lối vào thế giới của chúng ta đã bị chặt đứt rồi!
Một anh hùng cười nói.
Mọi người uống rượu mạnh, cười rất thoải mái.
Thời khắc mọi người ở đây trò chuyện với nhau, phía sau mọi người đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
Ầm!
Tiếp theo phía sau bọn họ xuất hiện một lối vào không gian cực lớn.
Nguyên khí thiên địa từ bên trong lối vào cuồn cuộn tràn ra.
- Cái gì vậy?
Mọi người nhất thời đứng dậy.
- Cái lối vào này, đây là đường về nhà sao?
Một anh hùng cả kinh kêu lên.
- Phá tan rồi? Hơn nữa thiên địa nguyên khí này đã hồi phục. Thiên đạo bù đắp?
Một đám anh hùng nhất thời vui mừng nói.
Nhưng trong chớp mắt, sắc mặt mọi người lại lập tức trở nên khó coi.
- Lối vào lại mở, vậy kẻ địch cũng có thể tiến vào từ đây?
Mọi người lo lắng nói.
Ngay thời điểm một đám anh hùng lo lắng, bên trong cửa động truyền tới một âm thanh.
- Các vị anh hùng ở Thiên Ngoại Thiên!
Âm thanh vừa vang lên, vẻ mặt một đám anh hùng cứng lại.
- Hoan nghênh về nhà!
Nhất thời, trong mắt một đám anh hùng thoáng đỏ.
- Ta là Thiên số, không cần lo lắng. Chỉ Trần vẫn trụ giữ nơi này. Sau khi các vị trở về sẽ được che kín lại một lần nữa! Trở về đi, thiên hạ cần các ngươi!
Âm thanh của Sào lại truyền đến.
Một đám anh hùng nhìn nhau, sau đó đạp không xông thẳng vào.
Ầm ầm ầm!
Sau khi một đám anh hùng bước vào, lối vào trước kia lại biến mất không thấy nữa.
Trăm người anh hùng đứng ở bên trên một ngọn núi, nhìn vô số thiên địa phía xa, trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Các nơi một đám anh hùng đang đứng không xa, thánh nhân Tây Môn vừa vặn đi ngang qua.
Hắn chợt thấy trăm người bỗng dưng hiện ra, có chút kinh ngạc.
- Ta đã trở về, ta đã trở về!
- A!
.........
......
...
Trong nháy mắt, trăm người gần như đồng thời rống to lên.
Thời khắc bọn họ rống to, hư không xung quanh bị từng tiếng rống lớn trùng kích không ngừng chấn động.
Đại địa nhanh chóng xuất hiện địa chấn. Hải vực xung quanh dâng lên những cơn sóng gió động trời.
Thánh nhân Tây Môn đứng ở trên đỉnh một ngọn núi cao, kinh ngạc nói:
- Sao có thể, Tổ tiên thập nhất trọng thiên? Thập nhị trọng thiên? Thậm chí...
Trăm người?
Từ đâu bỗng nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Tuy rằng thánh nhân Tây Môn không có cách nào nhìn thấu tu vi của những người này, nhưng từ khí thế bọn họ phát ra, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, mặc dù mình phóng thích khí tức thánh nhân, cũng không sánh bằng bọn họ.
Một trăm người này bỗng nhiên xuất hiện. Tại sao có thể có nhiều như vậy?
Thánh nhân Tây Môn nhìn thấy trăm người anh hùng kia.
Trăm người anh hùng kia cũng nhìn thấy thánh nhân Tây Môn.
- Ha ha ha ha, là thánh nhân. Thiên đạo bù đắp, thánh nhân cũng vẫn còn. Xem ra, Thương Thiên vẫn còn!
Một người anh hùng cười to nói.
Mọi người đồng thời nhìn về phía thánh nhân Tây Môn.
Lúc này thánh nhân Tây Môn cũng không thể giả vờ không nhìn thấy.
- Kính chào các vị!
Tây Môn mang theo một tia nghi ngờ nói.
- Tiểu tử, thương thế Thương Thiên lúc này đã tốt chưa?
Một người anh hùng cười nói.
- Thương Thiên?
Tây Môn kinh ngạc nói.
- Chúng ta là những người chiến đấu ở Thiên Ngoại Thiên. Đã gần trăm vạn năm nay chúng ta không biết được tin tức về tình hình trong thiên hạ. Ngươi hãy nói cho chúng ta nghe một chút đi!
Lại một người nữa nói.
- Các vị là anh hùng ở Thiên Ngoại Thiên?
Sắc mặt thánh nhân Tây Môn nhất thời trở nên nghiêm nghị.
- Không sai!
Mọi người gật đầu nói.
- Tiểu tử Tây Môn ra mắt các vị tiền bối!
Thánh nhân Tây Môn nhất thời hạ thấp thái độ nói.
- Ừm!
Mọi người cười gật đầu một cái.
- Các vị, thiên hạ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Năm đó, Liên Thần tiến vào, thiên đạo sụp đổ. Nói vậy hẳn các vị cũng biết. Sau đó cuối cùng Thương Thiên đã chết!
Tây Môn thánh nhân giải thích.
/1446
|