- Chết rồi?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
- Đương nhiên, hiện tại lại còn sống!
Tây Môn thánh nhân nói.
- Nói rõ ràng một chút!
Mọi người cau mày nói.
Thánh nhân Tây Môn biết gì nói nấy, đem tất cả mọi chuyện trong thiên hạ nhanh chóng kể rõ với một đám anh hùng.
Nói xong, thần sắc một đám anh hùng lập tức trở nên phức tạp.
- Thương hải tang điền, cảnh còn người mất rồi!
Một anh hùng khe khẽ thở dài.
- Nhưng chung quy càng ngày càng tốt hơn. Các vị, trước tiên ta muốn về thăm nhà một chút rồi!
- Ta cũng vậy!
- Vậy chúng ta cáo biệt!
- Tương lai sẽ gặp lại!
............
.........
...
Mọi người cáo biệt nhau một hồi, sau đó nhanh chóng bắn nhanh về bốn phương tám hướng, chỉ lưu lại một mình thánh nhân Tây Môn. Lúc này tâm tình của hắn cưc kỳ chấn động.
...
Dương gian, Đông Ngoại Châu. Hàm Dương!
Bên trong một gian đại điện, từng cỗ khí tức mãnh liệt toả ra.
Diêm Xuyên đứng ở cửa đại điện, nhìn Điệp Hậu bên trong điện, còn có Miêu Miêu cách đó không xa.
Ầm!
Khắp nơi trên người Điệp Hậu chợt nổ vang. Quanh thân đột nhiên phát ra hào quang mười bốn màu. Một khí tức mãnh liệt phát ra.
Điệp Hậu từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra, nàng chợt phát hiện mình đã không còn ở chỗ ban đầu.
- Đây là chỗ nào?
Điệp Hậu kêu lên.
- Hàm Dương!
Diêm Xuyên nói.
- Hàm Dương? Đều đã đến chỗ đây, vậy phụ thân ta... !
Trong mắt Điệp Hậu ửng đỏ nói.
- Đã xuống hơn một năm, Thiên số rút đi từ lâu!
Diêm Xuyên giải thích.
- Ôi!
Thân hình Điệp Hậu bỗng nhiên mềm nhũn, lộ vẻ bi thương ngồi xuống. Nàng nhìn về phía Miêu Miêu cách đó không xa.
Quanh thân Miêu Miêu cũng nhanh chóng phát ra ánh sáng màu giống như nàng. Mười một màu, mười hai màu, mười ba màu, mười bốn màu. Mãi cho đến lúc đạt tới mười bốn màu, mới bỗng nhiên ngừng lại.
Ầm!
Khí tức quanh thân Miêu Miêu phóng ra.
Diêm Xuyên nhanh chóng bước vào đại điện, đóng cửa đại điện lại.
Lúc này mới khiến khí tức không phóng ra ngoài.
Dần dần, mắt nhỏ của Miêu Miêu chớp chớp, mở ra.
- Meo!
Miêu Miêu theo bản năng kêu một chút.
Nhưng kêu một tiếng liền không kêu nữa, mà nhíu mày, uốn éo đầu.
Điệp Hậu nhíu mày nhìn Miêu Miêu. Diêm Xuyên cũng lo lắng nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngây ngốc một hồi. Dường như trong đầu có thêm rất nhiều ký ức, nó đang cố gắng tiêu hóa.
Qua một hồi lâu, Miêu Miêu mới phục hồi lại tinh thần.
- Ôi!
Miêu Miêu bỗng nhiên thở dài.
- Miêu Miêu, ngươi không sao chứ?
Diêm Xuyên kêu lên.
Miêu Miêu nhìn Diêm Xuyên, lại nhìn Điệp Hậu, trên nét mặt có một chút do dự.
- Ngươi đã hồi phục tất cả ký ức?
Điệp Hậu hỏi.
- Ừm, đều hồi phục. Nhưng ta vẫn là Miêu Miêu. Huyền Diệu kiếp trước đã chết!
Miêu Miêu lắc đầu nói.
- Huyền Diệu kiếp trước đã chết? Ngươi đang trốn tránh. Ngươi còn phong ấn ta lâu như vậy. Món nợ này sớm muộn cũng phải hoàn lại!
Điệp Hậu nhất thời kêu lên.
Miêu Miêu thoáng nhảy một cái, nhảy đến bả vai Diêm Xuyên cười nói:
- Tính toán sao? Đã muộn rồi. Bây giờ ta cũng là Tổ tiên thập tứ trọng thiên. Ngươi có thể gây khó dễ được ta sao?
- Ngươi!
Điệp Hậu tức giận nói.
- Huống hồ, ngươi hẳn phải biết. Năm đó phong ấn ngươi chính là muốn tốt cho ngươi. Tính tình ngươi quá liều lĩnh. Nếu không có ta hoặc là phụ thân chú ý, không biết đã sớm gây ra bao nhiêu tai họa rồi!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Ngươi còn nói ta sao? Ngươi gây họa còn nhiều hơn so với ta!
Điệp Hậu nhất thời tức giận nói.
…
Dương gian, Đông Ngoại Châu, Tuyệt Cung.
Nhạc nhi vẫn ở tại cung điện trước kia. Nàng vốn đang tu luyện, bỗng nhiên lông mày chợt nhíu lại.
Nhạc nhi chậm rãi đi ra khỏi đại điện Tuyệt Cung nhìn lên không trung.
- Cung chủ, không, hoàng hậu, có chuyện gì vậy?
Một nữ hầu lập tức tiến lên.
- Có lẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngươi truyền tin cho Diêm Xuyên, nói Đông Phương Bất Bại từ bỏ thánh vị, thánh nhân Tử Vi từ bỏ thánh vị!
Nhạc nhi cau mày nói.
- Cái gì?
Nữ hầu kinh ngạc nói.
- Băng Thần, Đông Phương Bất Bại, Tử Vi, đã có ba người từ bỏ thánh vị. Những địa vị thánh nhân vừa được từ bỏ sẽ nhanh chóng có người bổ khuyết. Cụ thể là người nào, ta cũng không hiểu biết!
Nhạc nhi cổ quái nói.
- Vâng!
Nữ hầu lập tức sắp xếp đi truyền tin.
Nàng dùng mạng bài truyền tin, nên tin tức sẽ rất nhanh được truyền đến Hàm Dương.
Diêm Xuyên đang ở bên cạnh Miêu Miêu và Điệp Hậu.
Hai tỷ muội đấu võ mồm, không ai nhường ai.
Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi. Sau đó hắn lưu lại chiến trường lưu hai nữ tử kia. Bản thân mình lui ra. Phía xa Lã Bất Vi vội vàng chạy tới.
Diêm Xuyên đạp không rời đi.
- Thánh Vương, hoàng hậu truyền tin tức đến. Đông Phương Bất Bại, Tử Vi đã từ bỏ địa vị thánh nhân! Địa vị thánh nhân vừa từ bỏ, liền có người bù đắp rồi!
Lã Bất Vi lập tức nói.
- Ồ?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Thánh Vương, tình huống có chút không đúng. Hơn một năm trước, Băng Thần từ bỏ địa vị thánh nhân. Bây giờ, Đông Phương Bất Bại, Tử Vi cũng lần lượt từ bỏ. Điều này thật cổ quái!
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Đúng là cổ quái!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ngay lúc Diêm Xuyên đang suy ngẫm, tại một nơi cách xa Nam Ngoại Châu, cửa Hoàng Thiên Điện tại Khổng gia ầm ầm mở ra.
Khổng Hoàng Thiên bước ra khỏi Hoàng Thiên điện. Hắn đứng ở cửa điện nhìn lên không trung.
Một đám cao tầng Khổng gia cung kính đứng ở một bên.
Khổng Hoàng Thiên trầm mặc một hồi, trong mắt dần dần loé ra một tia kiên định.
- Thế giới thứ nhất, chúng sinh trong thiên hạ nghe đây!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng nói.
Hắn vừa mở miệng nói một tiếng, đột nhiên hình thành một tiếng gầm quỷ dị. Tiếng gầm này ầm ầm trùng kích về khắp nơi trong thiên hạ. Trong lúc nhất thời, chín châu dương gian, sáu châu cõi âm đều vang vọng giọng nói của Khổng Hoàng Thiên.
Hàm Dương, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại, nhìn về phía nam.
Miêu Miêu và Điệp Hậu cũng không ầm ĩ nữa, nhanh chóng đi về phía trước, nhíu mày nhìn về phía nam.
Bắc Ngoại Châu, Thông Thiên giáo chủ đi ra khỏi Bích Du Cung.
Tây Ngoại Châu, Vũ Chiếu đi ra khỏi Thái Cực Điện!
Trung Thiên Châu, Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương đều đi ra khỏi đại điện.
Vô số cường giả trong thiên hạ đồng thời nhìn về phía nam.
Giọng nói của Khổng Hoàng Thiên truyền khắp thiên hạ!
- Mười năm sau ngày hôm nay, ta sẽ nghịch thiên mà đi, khiêu chiến với Thiên số. Nếu thành sẽ đạt tới thập lục trọng thiên. Nếu bại thì thân lại tử vong. Trước cuộc chiến mười năm tới, ta sẽ cố thủ tại Hoàng Thiên điện, chỉ điểm cho cường giả khắp thiên hạ, lưu lại hương hỏa! Người nào muốn chiến đấu hãy nhanh chóng đến đây!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng nói.
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên nói xong, trong nháy mắt đã đốt cháy toàn thiên hạ.
Chỉ điểm? Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm? Sau mười năm nữa, hắn muốn khiêu chiến Thiên số?
Bích Du Cung, trong mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại.
- Ngộ Không, thu thập một chút. Sau đó cùng ta đi tới Nam Ngoại Châu!
Thông Thiên giáo chủ nói.
Cửa Thái Cực Điện.
- Thái Bình!
Vũ Chiếu kêu lên.
- Mẫu đế!
Thái Bình công chúa nói.
- Lúc ta không có ở đây, do con chủ chính!
Vũ Chiếu nói.
Thần sắc Thái Bình công chúa thoáng động, vui vẻ nói:
- Vâng!
Trung Thiên Châu.
Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương nhìn nhau một cái.
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
- Đương nhiên, hiện tại lại còn sống!
Tây Môn thánh nhân nói.
- Nói rõ ràng một chút!
Mọi người cau mày nói.
Thánh nhân Tây Môn biết gì nói nấy, đem tất cả mọi chuyện trong thiên hạ nhanh chóng kể rõ với một đám anh hùng.
Nói xong, thần sắc một đám anh hùng lập tức trở nên phức tạp.
- Thương hải tang điền, cảnh còn người mất rồi!
Một anh hùng khe khẽ thở dài.
- Nhưng chung quy càng ngày càng tốt hơn. Các vị, trước tiên ta muốn về thăm nhà một chút rồi!
- Ta cũng vậy!
- Vậy chúng ta cáo biệt!
- Tương lai sẽ gặp lại!
............
.........
...
Mọi người cáo biệt nhau một hồi, sau đó nhanh chóng bắn nhanh về bốn phương tám hướng, chỉ lưu lại một mình thánh nhân Tây Môn. Lúc này tâm tình của hắn cưc kỳ chấn động.
...
Dương gian, Đông Ngoại Châu. Hàm Dương!
Bên trong một gian đại điện, từng cỗ khí tức mãnh liệt toả ra.
Diêm Xuyên đứng ở cửa đại điện, nhìn Điệp Hậu bên trong điện, còn có Miêu Miêu cách đó không xa.
Ầm!
Khắp nơi trên người Điệp Hậu chợt nổ vang. Quanh thân đột nhiên phát ra hào quang mười bốn màu. Một khí tức mãnh liệt phát ra.
Điệp Hậu từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra, nàng chợt phát hiện mình đã không còn ở chỗ ban đầu.
- Đây là chỗ nào?
Điệp Hậu kêu lên.
- Hàm Dương!
Diêm Xuyên nói.
- Hàm Dương? Đều đã đến chỗ đây, vậy phụ thân ta... !
Trong mắt Điệp Hậu ửng đỏ nói.
- Đã xuống hơn một năm, Thiên số rút đi từ lâu!
Diêm Xuyên giải thích.
- Ôi!
Thân hình Điệp Hậu bỗng nhiên mềm nhũn, lộ vẻ bi thương ngồi xuống. Nàng nhìn về phía Miêu Miêu cách đó không xa.
Quanh thân Miêu Miêu cũng nhanh chóng phát ra ánh sáng màu giống như nàng. Mười một màu, mười hai màu, mười ba màu, mười bốn màu. Mãi cho đến lúc đạt tới mười bốn màu, mới bỗng nhiên ngừng lại.
Ầm!
Khí tức quanh thân Miêu Miêu phóng ra.
Diêm Xuyên nhanh chóng bước vào đại điện, đóng cửa đại điện lại.
Lúc này mới khiến khí tức không phóng ra ngoài.
Dần dần, mắt nhỏ của Miêu Miêu chớp chớp, mở ra.
- Meo!
Miêu Miêu theo bản năng kêu một chút.
Nhưng kêu một tiếng liền không kêu nữa, mà nhíu mày, uốn éo đầu.
Điệp Hậu nhíu mày nhìn Miêu Miêu. Diêm Xuyên cũng lo lắng nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngây ngốc một hồi. Dường như trong đầu có thêm rất nhiều ký ức, nó đang cố gắng tiêu hóa.
Qua một hồi lâu, Miêu Miêu mới phục hồi lại tinh thần.
- Ôi!
Miêu Miêu bỗng nhiên thở dài.
- Miêu Miêu, ngươi không sao chứ?
Diêm Xuyên kêu lên.
Miêu Miêu nhìn Diêm Xuyên, lại nhìn Điệp Hậu, trên nét mặt có một chút do dự.
- Ngươi đã hồi phục tất cả ký ức?
Điệp Hậu hỏi.
- Ừm, đều hồi phục. Nhưng ta vẫn là Miêu Miêu. Huyền Diệu kiếp trước đã chết!
Miêu Miêu lắc đầu nói.
- Huyền Diệu kiếp trước đã chết? Ngươi đang trốn tránh. Ngươi còn phong ấn ta lâu như vậy. Món nợ này sớm muộn cũng phải hoàn lại!
Điệp Hậu nhất thời kêu lên.
Miêu Miêu thoáng nhảy một cái, nhảy đến bả vai Diêm Xuyên cười nói:
- Tính toán sao? Đã muộn rồi. Bây giờ ta cũng là Tổ tiên thập tứ trọng thiên. Ngươi có thể gây khó dễ được ta sao?
- Ngươi!
Điệp Hậu tức giận nói.
- Huống hồ, ngươi hẳn phải biết. Năm đó phong ấn ngươi chính là muốn tốt cho ngươi. Tính tình ngươi quá liều lĩnh. Nếu không có ta hoặc là phụ thân chú ý, không biết đã sớm gây ra bao nhiêu tai họa rồi!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Ngươi còn nói ta sao? Ngươi gây họa còn nhiều hơn so với ta!
Điệp Hậu nhất thời tức giận nói.
…
Dương gian, Đông Ngoại Châu, Tuyệt Cung.
Nhạc nhi vẫn ở tại cung điện trước kia. Nàng vốn đang tu luyện, bỗng nhiên lông mày chợt nhíu lại.
Nhạc nhi chậm rãi đi ra khỏi đại điện Tuyệt Cung nhìn lên không trung.
- Cung chủ, không, hoàng hậu, có chuyện gì vậy?
Một nữ hầu lập tức tiến lên.
- Có lẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngươi truyền tin cho Diêm Xuyên, nói Đông Phương Bất Bại từ bỏ thánh vị, thánh nhân Tử Vi từ bỏ thánh vị!
Nhạc nhi cau mày nói.
- Cái gì?
Nữ hầu kinh ngạc nói.
- Băng Thần, Đông Phương Bất Bại, Tử Vi, đã có ba người từ bỏ thánh vị. Những địa vị thánh nhân vừa được từ bỏ sẽ nhanh chóng có người bổ khuyết. Cụ thể là người nào, ta cũng không hiểu biết!
Nhạc nhi cổ quái nói.
- Vâng!
Nữ hầu lập tức sắp xếp đi truyền tin.
Nàng dùng mạng bài truyền tin, nên tin tức sẽ rất nhanh được truyền đến Hàm Dương.
Diêm Xuyên đang ở bên cạnh Miêu Miêu và Điệp Hậu.
Hai tỷ muội đấu võ mồm, không ai nhường ai.
Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi. Sau đó hắn lưu lại chiến trường lưu hai nữ tử kia. Bản thân mình lui ra. Phía xa Lã Bất Vi vội vàng chạy tới.
Diêm Xuyên đạp không rời đi.
- Thánh Vương, hoàng hậu truyền tin tức đến. Đông Phương Bất Bại, Tử Vi đã từ bỏ địa vị thánh nhân! Địa vị thánh nhân vừa từ bỏ, liền có người bù đắp rồi!
Lã Bất Vi lập tức nói.
- Ồ?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Thánh Vương, tình huống có chút không đúng. Hơn một năm trước, Băng Thần từ bỏ địa vị thánh nhân. Bây giờ, Đông Phương Bất Bại, Tử Vi cũng lần lượt từ bỏ. Điều này thật cổ quái!
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Đúng là cổ quái!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ngay lúc Diêm Xuyên đang suy ngẫm, tại một nơi cách xa Nam Ngoại Châu, cửa Hoàng Thiên Điện tại Khổng gia ầm ầm mở ra.
Khổng Hoàng Thiên bước ra khỏi Hoàng Thiên điện. Hắn đứng ở cửa điện nhìn lên không trung.
Một đám cao tầng Khổng gia cung kính đứng ở một bên.
Khổng Hoàng Thiên trầm mặc một hồi, trong mắt dần dần loé ra một tia kiên định.
- Thế giới thứ nhất, chúng sinh trong thiên hạ nghe đây!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng nói.
Hắn vừa mở miệng nói một tiếng, đột nhiên hình thành một tiếng gầm quỷ dị. Tiếng gầm này ầm ầm trùng kích về khắp nơi trong thiên hạ. Trong lúc nhất thời, chín châu dương gian, sáu châu cõi âm đều vang vọng giọng nói của Khổng Hoàng Thiên.
Hàm Dương, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại, nhìn về phía nam.
Miêu Miêu và Điệp Hậu cũng không ầm ĩ nữa, nhanh chóng đi về phía trước, nhíu mày nhìn về phía nam.
Bắc Ngoại Châu, Thông Thiên giáo chủ đi ra khỏi Bích Du Cung.
Tây Ngoại Châu, Vũ Chiếu đi ra khỏi Thái Cực Điện!
Trung Thiên Châu, Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương đều đi ra khỏi đại điện.
Vô số cường giả trong thiên hạ đồng thời nhìn về phía nam.
Giọng nói của Khổng Hoàng Thiên truyền khắp thiên hạ!
- Mười năm sau ngày hôm nay, ta sẽ nghịch thiên mà đi, khiêu chiến với Thiên số. Nếu thành sẽ đạt tới thập lục trọng thiên. Nếu bại thì thân lại tử vong. Trước cuộc chiến mười năm tới, ta sẽ cố thủ tại Hoàng Thiên điện, chỉ điểm cho cường giả khắp thiên hạ, lưu lại hương hỏa! Người nào muốn chiến đấu hãy nhanh chóng đến đây!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng nói.
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên nói xong, trong nháy mắt đã đốt cháy toàn thiên hạ.
Chỉ điểm? Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm? Sau mười năm nữa, hắn muốn khiêu chiến Thiên số?
Bích Du Cung, trong mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại.
- Ngộ Không, thu thập một chút. Sau đó cùng ta đi tới Nam Ngoại Châu!
Thông Thiên giáo chủ nói.
Cửa Thái Cực Điện.
- Thái Bình!
Vũ Chiếu kêu lên.
- Mẫu đế!
Thái Bình công chúa nói.
- Lúc ta không có ở đây, do con chủ chính!
Vũ Chiếu nói.
Thần sắc Thái Bình công chúa thoáng động, vui vẻ nói:
- Vâng!
Trung Thiên Châu.
Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương nhìn nhau một cái.
/1446
|