Sa Hoàng vừa đi, Quyết liền tỏ ra cổ quái nhìn hai người. Cuối cùng hắn vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy. Phần ân tình này cần phải trả!
- Giao cho ta đi!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Được!
Quyết gật đầu một cái.
Quyết rời khỏi, chỉ còn lại một mình Yêu Thiên Thương.
Két!
Yêu Thiên Thương lấy tay đóng cửa lớn.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Yêu Thiên Thương vung tay, mở trói cho hai người, đồng thời mở phong ấn trên người hai người ra.
- Đa tạ Yêu Hoàng!
Nhâm Thử nói.
Yêu Thiên Thương lại nhìn chằm chằm vào Đông Phương Chính Phái, vẫy tay một cái.
Vù!
Trong nháy mắt, một khối ngọc bội trong tay áo Đông Phương Chính Phái bay đến trong tay Yêu Thiên Thương.
- Làm gì vậy? Đó là của ta!
Đông Phương Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đây là trọng đồng thị địa chi bội đi!
Yêu Thiên Thương nhìn ngọc bội trong tay thần sắc thoáng ngưng trọng.
- Vậy thì thế nào?
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
Yêu Thiên Thương nhìn ngọc bội trong tay, nhất thời trong lòng bàn tay phát ra những luồng kim quang. Mỗi luồng kim quang lại tạo thành một phong ấn xuất hiện ở mặt trên. Trong nháy mắt, ngọc bội giống như bị quấn trong một chiếc hộp màu vàng kim, không nhìn thấy ngọc bội nữa.
- Ngươi!
Nhâm Thử kinh ngạc nói.
- Trọng đồng thị địa chi bội, trả lại cho Doãn Hận Thiên đi!
Yêu Thiên Thương đưa ngọc bội ra.
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đầy cổ quái nhìn Yêu Thiên Thương, không biết hắn muốn làm gì.
- Hai vị, lần này cứu các ngươi xem như nể mặt Diêm Xuyên. Hi vọng các ngươi không cần có lần sau nữa!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Thiên tài mới hi vọng có lần sau!
Đông Phương Chính Phái nhất thời bập bập miệng nói.
- Thả các ngươi là đương nhiên. Với ân tình của Diêm Xuyên ngày xưa, chỉ thả các ngươi còn chưa đủ. Ta biết, Diêm Xuyên đang tìm táng thiên đồng quan. Chỗ của ta vừa vặn có một cái. Các ngươi mang nó về cho hắn đi! Mau lên!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Táng thiên đồng quan?
Ánh mắt Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử sáng ngời.
Két
Yêu Thiên Thương lấy ra một cái táng thiên đồng quan.
...
Hai ngày sau, trong một cung điện bí mật tại Nam Ngoại Châu Dương gian.
Diêm Xuyên không tới Nam Ngoại Châu, không có nghĩa là Diêm Xuyên sẽ không phái người đến đây.
Lúc này Doãn Hận Thiên đang gặp Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử.
Doãn Hận Thiên cầm ngọc bội bị bí pháp phong cấm trong tay, nhíu chặt lông mày.
- Hai vị, những lời các ngươi nói là sự thật sao?
Doãn Hận Thiên trịnh trọng nói.
- Ta khinh. Ngươi không tin ta sao? Nếu là ta có một lời nói dối, sau này khiến tất cả những người ta nhìn lén đều là nam!
Đông Phương Chính Phái lập tức phát lời thề nói.
Nhâm Thử ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Đại ca đã phát lời thề độc như thế, thật sự chính là sự thật!
Doãn Hận Thiên gật đầu nói:
- Ta không phải nghi ngờ hai vị. Chỉ là chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Được rồi, đa tạ hai vị!
- Không có gì. Ta cũng không ngờ được, các ngươi sẽ tìm đến nhanh như vậy!
Đông Phương Chính Phái nói.
- Các ngươi là người của Đại Trăn, tất nhiên chúng ta nhận được tin tức, liền lập tức nghĩ biện pháp cứu viện. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, các ngươi đã đi ra, còn có thêm cả táng thiên đồng quan. Ta sẽ để Kim Đại Vũ lập tức hộ tống trở lại. Hai vị tạm thời không có chuyện gì, có thể nghỉ ngơi một thời gian!
Doãn Hận Thiên cười nói.
- Ừm, điều này còn tạm được!
Đông Phương Chính Phái lập tức nói.
Sau khi tiễn Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đi, sắc mặt Doãn Hận Thiên nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Cấm chế của Yêu Thiên Thương vừa vặn Doãn Hận Thiên có thể mở ra.
Trong nháy mắt, cấm chế mở ra, lộ ra khối ngọc bội. Bên trên ngọc bội, một mặt là một chữ Mão. Một mặt là một hình con thỏ.
Doãn Hận Thiên nhanh chóng truyền tin tức nơi này đến Hàm Dương.
Tại Hàm Dương, Diêm Xuyên nhận được tin tức của Doãn Hận Thiên, trong nháy mắt cũng trở nên trầm tư.
- Yêu Thiên Thương? Táng thiên đồng quan thứ tám?
Thần sắc Diêm Xuyên dần dần ngưng trọng.
Dương gian, Hàm Dương Thành! Trong thượng thư phòng.
Một đám thần tử cung kính đứng hai bên. Diêm Xuyên ngồi ở sau bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
- Báo!
Một người thị vệ đi vào thư phòng.
- Bẩm Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến. Thông Thiên cùng Khổng Hoàng Thiên đã chiến đấu. Hai người sử dụng kiếm. Từng kiếm cắt phá hư không, đồng thời đã chuyển sang chiến đấu giữa tinh không!
Thị vệ kia cung kính nói.
- Đáng tiếc, không có cách nào đích thân tới hiện trường!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Đi đi. Nếu có thêm tin tức, lập tức đến báo!
Diêm Xuyên lại nói.
- Vâng!
Thị vệ kia nhanh chóng rời khỏi đại điện.
- Lã Bất Vi, hiện tại khắp nơi có tin tức gì không?
Diêm Xuyên nhìn về phía Lã Bất Vi nói.
- Khởi bẩm Thiên Đế, đại quân cõi âm đã triệu tập đến dương gian, chỉ đợi Thiên Đế ra lệnh một tiếng, là có thể binh phạt các cương vực Đông Ngoại Châu!
Lã Bất Vi trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Đông Ngoại Châu Dương gian, ba mươi sáu cương vực, Đại Trăn độc chiếm mười sáu cương vực. Bộ tộc Bàn Thạch chiếm tám cương vực. Còn lại mười hai cương vực, trong đó bốn không có Cương vực chủ. Đại Trăn thu về vô cùng dễ dàng. Còn lại tám cương vực, sau khi Trương Nghi dẫn đội thuyết phục, trong đó có ba cương vực nguyện ý thần phục Đại Trăn. Trương Nghi đáp ứng yêu cầu, ba cương Vực chủ vào Đại Trăn được phong làm bá tước! Lã Bất Vi nói.
- Bá tước? Một công biên thùy làm đến bá tước. Truyền lệnh trẫm, ba Cương vực chủ toàn lực phối hợp Đại Trăn, lấy công luận thưởng. Bá tước làm cơ sở, hầu tước đang chờ!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Lã Bất Vi lên tiếng trả lời.
- Thiên Đế, vậy chỉ còn lại năm Cương vực chủ nằm rải rác đang cố gắng chống đối chúng ta nữa thôi!
Lã Bất Vi lại nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương, Mạnh Văn Nhược!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Thần có mặt!
Năm người bước ra.
- Năm người các khanh dẫn một quân đoàn, lấy tốc độ nhanh nhất, nắm lấy năm đại cương vực này!
Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Năm người lên tiếng trả lời.
- Lã Bất Vi, khanh nắm giữ quan viên, quân đội điều phối đến năm cương vực này sau!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Vâng!
Lã Bất Vi lên tiếng trả lời.
- Còn có, một đám quốc thú Đại Trăn chung quy không phải chỉ để trang trí. Lần này, tất cả quốc thú tham dự chinh chiến, lấy tốc độ nhanh nhất, nắm lấy năm cương vực này!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
- Còn về bốn cương vực không có Cương vực chủ khác, do hai quân đoàn Dịch Phong, Mông Nghị phụ trách thu lấy. Dịch Phong làm Chủ soái, Mông Nghị làm phó soái, điều binh khiển tướng, lấy tốc độ nhanh nhất nắm lấy!
Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong, Mông Nghị.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
- Lý Tư suy nghĩ kế sách, lần sau lên triều công bố!
Diêm Xuyên lại nói.
- Thần tuân chỉ!
Lý Tư lên tiếng trả lời.
- Đi xuống đi! Trẫm muốn yên tĩnh một chút!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Mọi người rời khỏi thượng thư phòng.
Sau khi mọi người rút đi, nhất thời có một bóng đen tiến vào thư phòng.
- Thiên Đế!
Bóng đen trịnh trọng nói.
- Đúng vậy. Phần ân tình này cần phải trả!
- Giao cho ta đi!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Được!
Quyết gật đầu một cái.
Quyết rời khỏi, chỉ còn lại một mình Yêu Thiên Thương.
Két!
Yêu Thiên Thương lấy tay đóng cửa lớn.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Yêu Thiên Thương vung tay, mở trói cho hai người, đồng thời mở phong ấn trên người hai người ra.
- Đa tạ Yêu Hoàng!
Nhâm Thử nói.
Yêu Thiên Thương lại nhìn chằm chằm vào Đông Phương Chính Phái, vẫy tay một cái.
Vù!
Trong nháy mắt, một khối ngọc bội trong tay áo Đông Phương Chính Phái bay đến trong tay Yêu Thiên Thương.
- Làm gì vậy? Đó là của ta!
Đông Phương Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.
- Đây là trọng đồng thị địa chi bội đi!
Yêu Thiên Thương nhìn ngọc bội trong tay thần sắc thoáng ngưng trọng.
- Vậy thì thế nào?
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
Yêu Thiên Thương nhìn ngọc bội trong tay, nhất thời trong lòng bàn tay phát ra những luồng kim quang. Mỗi luồng kim quang lại tạo thành một phong ấn xuất hiện ở mặt trên. Trong nháy mắt, ngọc bội giống như bị quấn trong một chiếc hộp màu vàng kim, không nhìn thấy ngọc bội nữa.
- Ngươi!
Nhâm Thử kinh ngạc nói.
- Trọng đồng thị địa chi bội, trả lại cho Doãn Hận Thiên đi!
Yêu Thiên Thương đưa ngọc bội ra.
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đầy cổ quái nhìn Yêu Thiên Thương, không biết hắn muốn làm gì.
- Hai vị, lần này cứu các ngươi xem như nể mặt Diêm Xuyên. Hi vọng các ngươi không cần có lần sau nữa!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Thiên tài mới hi vọng có lần sau!
Đông Phương Chính Phái nhất thời bập bập miệng nói.
- Thả các ngươi là đương nhiên. Với ân tình của Diêm Xuyên ngày xưa, chỉ thả các ngươi còn chưa đủ. Ta biết, Diêm Xuyên đang tìm táng thiên đồng quan. Chỗ của ta vừa vặn có một cái. Các ngươi mang nó về cho hắn đi! Mau lên!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.
- Táng thiên đồng quan?
Ánh mắt Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử sáng ngời.
Két
Yêu Thiên Thương lấy ra một cái táng thiên đồng quan.
...
Hai ngày sau, trong một cung điện bí mật tại Nam Ngoại Châu Dương gian.
Diêm Xuyên không tới Nam Ngoại Châu, không có nghĩa là Diêm Xuyên sẽ không phái người đến đây.
Lúc này Doãn Hận Thiên đang gặp Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử.
Doãn Hận Thiên cầm ngọc bội bị bí pháp phong cấm trong tay, nhíu chặt lông mày.
- Hai vị, những lời các ngươi nói là sự thật sao?
Doãn Hận Thiên trịnh trọng nói.
- Ta khinh. Ngươi không tin ta sao? Nếu là ta có một lời nói dối, sau này khiến tất cả những người ta nhìn lén đều là nam!
Đông Phương Chính Phái lập tức phát lời thề nói.
Nhâm Thử ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Đại ca đã phát lời thề độc như thế, thật sự chính là sự thật!
Doãn Hận Thiên gật đầu nói:
- Ta không phải nghi ngờ hai vị. Chỉ là chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Được rồi, đa tạ hai vị!
- Không có gì. Ta cũng không ngờ được, các ngươi sẽ tìm đến nhanh như vậy!
Đông Phương Chính Phái nói.
- Các ngươi là người của Đại Trăn, tất nhiên chúng ta nhận được tin tức, liền lập tức nghĩ biện pháp cứu viện. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, các ngươi đã đi ra, còn có thêm cả táng thiên đồng quan. Ta sẽ để Kim Đại Vũ lập tức hộ tống trở lại. Hai vị tạm thời không có chuyện gì, có thể nghỉ ngơi một thời gian!
Doãn Hận Thiên cười nói.
- Ừm, điều này còn tạm được!
Đông Phương Chính Phái lập tức nói.
Sau khi tiễn Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử đi, sắc mặt Doãn Hận Thiên nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Cấm chế của Yêu Thiên Thương vừa vặn Doãn Hận Thiên có thể mở ra.
Trong nháy mắt, cấm chế mở ra, lộ ra khối ngọc bội. Bên trên ngọc bội, một mặt là một chữ Mão. Một mặt là một hình con thỏ.
Doãn Hận Thiên nhanh chóng truyền tin tức nơi này đến Hàm Dương.
Tại Hàm Dương, Diêm Xuyên nhận được tin tức của Doãn Hận Thiên, trong nháy mắt cũng trở nên trầm tư.
- Yêu Thiên Thương? Táng thiên đồng quan thứ tám?
Thần sắc Diêm Xuyên dần dần ngưng trọng.
Dương gian, Hàm Dương Thành! Trong thượng thư phòng.
Một đám thần tử cung kính đứng hai bên. Diêm Xuyên ngồi ở sau bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
- Báo!
Một người thị vệ đi vào thư phòng.
- Bẩm Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến. Thông Thiên cùng Khổng Hoàng Thiên đã chiến đấu. Hai người sử dụng kiếm. Từng kiếm cắt phá hư không, đồng thời đã chuyển sang chiến đấu giữa tinh không!
Thị vệ kia cung kính nói.
- Đáng tiếc, không có cách nào đích thân tới hiện trường!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Đi đi. Nếu có thêm tin tức, lập tức đến báo!
Diêm Xuyên lại nói.
- Vâng!
Thị vệ kia nhanh chóng rời khỏi đại điện.
- Lã Bất Vi, hiện tại khắp nơi có tin tức gì không?
Diêm Xuyên nhìn về phía Lã Bất Vi nói.
- Khởi bẩm Thiên Đế, đại quân cõi âm đã triệu tập đến dương gian, chỉ đợi Thiên Đế ra lệnh một tiếng, là có thể binh phạt các cương vực Đông Ngoại Châu!
Lã Bất Vi trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Đông Ngoại Châu Dương gian, ba mươi sáu cương vực, Đại Trăn độc chiếm mười sáu cương vực. Bộ tộc Bàn Thạch chiếm tám cương vực. Còn lại mười hai cương vực, trong đó bốn không có Cương vực chủ. Đại Trăn thu về vô cùng dễ dàng. Còn lại tám cương vực, sau khi Trương Nghi dẫn đội thuyết phục, trong đó có ba cương vực nguyện ý thần phục Đại Trăn. Trương Nghi đáp ứng yêu cầu, ba cương Vực chủ vào Đại Trăn được phong làm bá tước! Lã Bất Vi nói.
- Bá tước? Một công biên thùy làm đến bá tước. Truyền lệnh trẫm, ba Cương vực chủ toàn lực phối hợp Đại Trăn, lấy công luận thưởng. Bá tước làm cơ sở, hầu tước đang chờ!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Lã Bất Vi lên tiếng trả lời.
- Thiên Đế, vậy chỉ còn lại năm Cương vực chủ nằm rải rác đang cố gắng chống đối chúng ta nữa thôi!
Lã Bất Vi lại nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương, Mạnh Văn Nhược!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Thần có mặt!
Năm người bước ra.
- Năm người các khanh dẫn một quân đoàn, lấy tốc độ nhanh nhất, nắm lấy năm đại cương vực này!
Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Năm người lên tiếng trả lời.
- Lã Bất Vi, khanh nắm giữ quan viên, quân đội điều phối đến năm cương vực này sau!
Diêm Xuyên hạ lệnh.
- Vâng!
Lã Bất Vi lên tiếng trả lời.
- Còn có, một đám quốc thú Đại Trăn chung quy không phải chỉ để trang trí. Lần này, tất cả quốc thú tham dự chinh chiến, lấy tốc độ nhanh nhất, nắm lấy năm cương vực này!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
- Còn về bốn cương vực không có Cương vực chủ khác, do hai quân đoàn Dịch Phong, Mông Nghị phụ trách thu lấy. Dịch Phong làm Chủ soái, Mông Nghị làm phó soái, điều binh khiển tướng, lấy tốc độ nhanh nhất nắm lấy!
Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong, Mông Nghị.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
- Lý Tư suy nghĩ kế sách, lần sau lên triều công bố!
Diêm Xuyên lại nói.
- Thần tuân chỉ!
Lý Tư lên tiếng trả lời.
- Đi xuống đi! Trẫm muốn yên tĩnh một chút!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Mọi người rời khỏi thượng thư phòng.
Sau khi mọi người rút đi, nhất thời có một bóng đen tiến vào thư phòng.
- Thiên Đế!
Bóng đen trịnh trọng nói.
/1446
|