- Vô Địch, bảo các Bổ Thiên Các theo dõi bộ tộc Bàn Thạch! Trong lúc Đại Trăn xuất binh, nếu thấy bọn họ có bất kỳ động tĩnh nào dù là nhỏ nhất, trẫm cho phép khanh quyền tiền trảm hậu tấu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Bóng đen lên tiếng trả lời.
....
Ba ngày sau, tại thượng thư phòng.
Một người thị vệ cung kính nói:
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến, Thông Thiên cùng Khổng Hoàng Thiên chiến đấu một trận đã dừng. Thông Thiên bại!
- Thiên hạ đệ nhất nhân kỷ thứ ba, tất nhiên có chỗ độc đáo. Hơn nữa hai người còn cách biệt một cảnh giới. Thông Thiên bại, không phải là điều kỳ quái!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Tuy Thông Thiên bại, nhưng dường như cũng cảm ngộ được rất nhiều. Hiện tại Thông Thiên tạm thời bế quan tại Nam Ngoại Châu, do Tôn Ngộ Không Thánh Vương Đại Tề phụ trách hộ pháp. Trước khi Thông Thiên bế quan từng nói, sau lĩnh ngộ lần này sẽ lại tái chiến Khổng Hoàng Thiên!
Thị vệ kia nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đi thôi!
- Vâng!
Thị vệ đi rồi, Diêm Xuyên một mình suy ngẫm một hồi, sau đó đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị tổ chức lên triều.
Nội dung lên triều, tất nhiên là tuyên bố ba ngày trước, mở rộng ranh giới.
Thiên đình Đại Trăn, các đạo đại quân, binh phạt các đại cương vực Đông Ngoại Châu.
Theo tin tức vừa ra, các đạo quân đoàn trưởng dẫn dắt đại quân, cưỡi thuyền bay nhanh chóng chạy về phía các cương vực. Lúc này các cương vực kia nhất thời sôi trào.
Tất cả Đông Ngoại Châu đều xôn xao.
Tại chủ điện của một cương vực.
- Thánh Vương, không xong. Bạch Khởi dẫn dắt đại quân đến. Còn có vô số cường giả của Hổ tộc Đại Trăn, đã tập hợp tại bờ Bắc Hải!
- Thánh Vương, lúc này các đại thành chủ lòng người bàng hoàng. Nội Các thu được rất nhiều tấu chương, nói trong thành phát sinh nổi loạn!
- Thánh Vương!
............
.........
...
Mỗi người đưa một tập tin tức dầy che khuất mặt tới tay đế vương.
Sắc mặt đế vương Đại Hồ Tử rất khó coi:
- Bạch Khởi? Lại có thể là Bạch Khởi sao?
- Thánh Vương, làm sao bây giờ?
Mấy thần tử lo lắng nói.
- Đại Trăn làm điều ngang ngược, hắn làm thế này là xâm lược cương vực của chúng ta!
Giọng Đế vương Đại Hồ Tử căm hận nói.
- Ai cũng biết, nhưng lúc này quân tiên phong Đại Trăn quá mạnh. Danh vọng cũng cao khiến người người khiếp sợ. Thánh Vương nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định!
- Người đâu. Mau phái sứ thần đi tới bộ tộc Bàn Thạch! Thỉnh cầu bộ tộc Bàn Thạch trợ giúp!
Đế vương Đại Hồ Tử kêu lên.
Ngoại trừ cương vực này, các cương vực khác cũng là như thế. Bọn họ nhanh chóng phái người đi cầu viện.
Quân đội Đại Trăn, tất nhiên đều là danh tướng. Tuy rằng bọn họ đánh chiếm các thành trì lớn, nhưng quân pháp nghiêm minh, căn bản không có bất kỳ hành động nào quấy nhiễu dân chúng.
Tuy rằng vô số bách tính lúc mới bắt đầu có mâu thuẫn, nhưng sau khi Đại Trăn nhường ra một vài quan chức cho các đại gia tộc trong thành, các đại gia tộc nhanh chóng duy ổn khắp nơi.
Tốc độ binh phạt của Đại Trăn cực nhanh.
Sau khi năm đại cương vực tới bộ tộc Bàn Thạch cầu viện.
Trong một gian đại điện, vài người khổng lồ đang ngồi.
- Các vị, môi hở răng lạnh. Nếu như chúng ta, tất cả Đông Ngoại Châu vừa bị diệt, bộ tộc Bàn Thạch sẽ không có ai giúp một tay nữa!
- Đúng vậy, các vị, cương vực của ta nguyện cùng bộ tộc Bàn Thạch vĩnh kết đồng minh!
- Khẩn cầu bộ tộc Bàn Thạch cứu viện!
............
......
...
Một đám sứ giả khẩn cầu.
Một người khổng lồ dẫn đầu lắc đầu nói:
- Các vị, vô cùng xin lỗi. Tộc trưởng đã hạ lệnh, lần này Đại Trăn cùng các vị chiến đấu, bộ tộc Bàn Thạch chúng ta tuyệt đối không tham gia!
- Cái gì? Tại sao?
- Không nên!
.........
......
...
Thời điểm các sứ giả còn đang lo lắng kêu loạn, người khổng lồ dẫn đầu đã trầm giọng nói.
- Tiễn khách!
- Các vị, chúng ta...... !
Một đám sứ giả không ngừng lo lắng kêu lên.
Nhưng dù thế nào bộ tộc Bàn Thạch cũng không chịu đáp ứng.
Sau khi tiễn một đám sứ giả đi, đám người khổng lồ bộ tộc Bàn Thạch đều nhíu mày.
- Đại ca, những sứ giả này nói không sai. Tại sao chúng ta lại không đáp ứng?
Một nam tử cau mày nói.
- Đại Trăn không có trêu chọc chúng ta. Chúng ta không cần thiết phải trêu chọc bọn họ. Huống hồ, ý chí của bộ tộc Bàn Thạch chúng ta cũng không ở chỗ này!
Người khổng lồ dẫn đầu trầm giọng nói.
- Ách? Nói vậy là có ý gì?
- Trước đó vài ngày, có người trong tộc từ Thiên Ngoại Thiên trở lại. Người đó đã gặp tộc trưởng, nói bốn giới sắp hợp nhất! Hiện tại còn nhìn chằm chằm vào những ranh giới này, chẳng phải đã quá muộn hay sao?
- Bốn giới hợp nhất?
Mọi người khẽ cau mày.
- Hơn nữa tộc trưởng đã căn dặn, cố gắng hết sức phòng ngừa xung đột với Đại Trăn. Thời cơ chưa tới!
- Đây là có ý gì?
- Ta cũng không quá rõ ràng. Đây là lời tộc trưởng căn dặn!
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch đều nghi hoặc không rõ. Một phía khác, sứ giả các cương vực bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về.
Đại Trăn binh phạt Đông Ngoại Châu. Cuộc chiến đấu càng ngày càng ác liệt. Tin chiến thắng liên tục từ các đại cương vực truyền về Đại Trăn.
Trên bầu trời Hàm Dương, khí vận càng ngày càng nhiều.
Vòng kim quang sau đầu của tượng thần Diêm Xuyên cũng càng ngày càng chói mắt.
Sau một năm, tại thượng thư phòng, Diêm Xuyên đang nghe tấu chương đến từ khắp nơi.
- Bộ tộc Bàn Thạch không có động tác gì sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương cung kính nói.
- Thật là kỳ lạ. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến, một tháng sau, Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương khiêu chiến Khổng Hoàng Thiên. Chiến thư đã hạ!
Lưu Cương lại nói.
- Kim Đại Vũ đã trở về rồi sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng, Kim đại nhân mang theo táng thiên đồng quan, sẽ lập tức trở về. Hẳn là một tháng trước, đã đến Nam Ngoại Châu!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Một tháng? Được rồi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thiên Đế!
Ngoài thượng thư phòng truyền tới giọng nói của Triệu Cao.
- Vào đi!
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
Triệu Cao nhanh chóng tiến vào thư phòng:
- Thiên Đế, Đông Hải gởi thư, Bạo Tạc Vương Thú gặp phải đột kích, khẩn cầu Thiên Đế viện trợ!
- Ồ?
Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.
Bạo Tạc Vương Thú này trước nay vẫn vô cùng cao ngạo. Mình đã mấy lần muốn kéo hắn vào Đại Trăn, nhưng hắn đều không chịu. Hiện tại hắn lại đưa thư tới cầu viện trợ?
- Có người đi tới sào huyệt Bạo Tạc Vương Thú gây sự sao? Là ai vậy? Bao nhiêu người?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Căn cứ vào mạng bài truyền tin, tổng cộng là hai người. Một người là Sát Đế!
Triệu Cao nói.
- Sát Đế? Người mang hồ lô Trảm Tiên kia sao?
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Vâng. Sát Đế chỉ đứng một bên, vẫn không ra tay. Ra tay chính là một người khác. Hắn toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ giống như được tạo nên bằng hoàng kim vậy. Thám tử triều ta đứng từ phía xa nghe thấy, hình như hắn được gọi là Hoàng Kim Đại Đế.
Triệu Cao giải thích.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
- Thiên Đế, có phải là thần thú đệ nhị thiên hạ hoàng kim thú hay không?
Triệu Cao nói.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Bóng đen lên tiếng trả lời.
....
Ba ngày sau, tại thượng thư phòng.
Một người thị vệ cung kính nói:
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến, Thông Thiên cùng Khổng Hoàng Thiên chiến đấu một trận đã dừng. Thông Thiên bại!
- Thiên hạ đệ nhất nhân kỷ thứ ba, tất nhiên có chỗ độc đáo. Hơn nữa hai người còn cách biệt một cảnh giới. Thông Thiên bại, không phải là điều kỳ quái!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Tuy Thông Thiên bại, nhưng dường như cũng cảm ngộ được rất nhiều. Hiện tại Thông Thiên tạm thời bế quan tại Nam Ngoại Châu, do Tôn Ngộ Không Thánh Vương Đại Tề phụ trách hộ pháp. Trước khi Thông Thiên bế quan từng nói, sau lĩnh ngộ lần này sẽ lại tái chiến Khổng Hoàng Thiên!
Thị vệ kia nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đi thôi!
- Vâng!
Thị vệ đi rồi, Diêm Xuyên một mình suy ngẫm một hồi, sau đó đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị tổ chức lên triều.
Nội dung lên triều, tất nhiên là tuyên bố ba ngày trước, mở rộng ranh giới.
Thiên đình Đại Trăn, các đạo đại quân, binh phạt các đại cương vực Đông Ngoại Châu.
Theo tin tức vừa ra, các đạo quân đoàn trưởng dẫn dắt đại quân, cưỡi thuyền bay nhanh chóng chạy về phía các cương vực. Lúc này các cương vực kia nhất thời sôi trào.
Tất cả Đông Ngoại Châu đều xôn xao.
Tại chủ điện của một cương vực.
- Thánh Vương, không xong. Bạch Khởi dẫn dắt đại quân đến. Còn có vô số cường giả của Hổ tộc Đại Trăn, đã tập hợp tại bờ Bắc Hải!
- Thánh Vương, lúc này các đại thành chủ lòng người bàng hoàng. Nội Các thu được rất nhiều tấu chương, nói trong thành phát sinh nổi loạn!
- Thánh Vương!
............
.........
...
Mỗi người đưa một tập tin tức dầy che khuất mặt tới tay đế vương.
Sắc mặt đế vương Đại Hồ Tử rất khó coi:
- Bạch Khởi? Lại có thể là Bạch Khởi sao?
- Thánh Vương, làm sao bây giờ?
Mấy thần tử lo lắng nói.
- Đại Trăn làm điều ngang ngược, hắn làm thế này là xâm lược cương vực của chúng ta!
Giọng Đế vương Đại Hồ Tử căm hận nói.
- Ai cũng biết, nhưng lúc này quân tiên phong Đại Trăn quá mạnh. Danh vọng cũng cao khiến người người khiếp sợ. Thánh Vương nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định!
- Người đâu. Mau phái sứ thần đi tới bộ tộc Bàn Thạch! Thỉnh cầu bộ tộc Bàn Thạch trợ giúp!
Đế vương Đại Hồ Tử kêu lên.
Ngoại trừ cương vực này, các cương vực khác cũng là như thế. Bọn họ nhanh chóng phái người đi cầu viện.
Quân đội Đại Trăn, tất nhiên đều là danh tướng. Tuy rằng bọn họ đánh chiếm các thành trì lớn, nhưng quân pháp nghiêm minh, căn bản không có bất kỳ hành động nào quấy nhiễu dân chúng.
Tuy rằng vô số bách tính lúc mới bắt đầu có mâu thuẫn, nhưng sau khi Đại Trăn nhường ra một vài quan chức cho các đại gia tộc trong thành, các đại gia tộc nhanh chóng duy ổn khắp nơi.
Tốc độ binh phạt của Đại Trăn cực nhanh.
Sau khi năm đại cương vực tới bộ tộc Bàn Thạch cầu viện.
Trong một gian đại điện, vài người khổng lồ đang ngồi.
- Các vị, môi hở răng lạnh. Nếu như chúng ta, tất cả Đông Ngoại Châu vừa bị diệt, bộ tộc Bàn Thạch sẽ không có ai giúp một tay nữa!
- Đúng vậy, các vị, cương vực của ta nguyện cùng bộ tộc Bàn Thạch vĩnh kết đồng minh!
- Khẩn cầu bộ tộc Bàn Thạch cứu viện!
............
......
...
Một đám sứ giả khẩn cầu.
Một người khổng lồ dẫn đầu lắc đầu nói:
- Các vị, vô cùng xin lỗi. Tộc trưởng đã hạ lệnh, lần này Đại Trăn cùng các vị chiến đấu, bộ tộc Bàn Thạch chúng ta tuyệt đối không tham gia!
- Cái gì? Tại sao?
- Không nên!
.........
......
...
Thời điểm các sứ giả còn đang lo lắng kêu loạn, người khổng lồ dẫn đầu đã trầm giọng nói.
- Tiễn khách!
- Các vị, chúng ta...... !
Một đám sứ giả không ngừng lo lắng kêu lên.
Nhưng dù thế nào bộ tộc Bàn Thạch cũng không chịu đáp ứng.
Sau khi tiễn một đám sứ giả đi, đám người khổng lồ bộ tộc Bàn Thạch đều nhíu mày.
- Đại ca, những sứ giả này nói không sai. Tại sao chúng ta lại không đáp ứng?
Một nam tử cau mày nói.
- Đại Trăn không có trêu chọc chúng ta. Chúng ta không cần thiết phải trêu chọc bọn họ. Huống hồ, ý chí của bộ tộc Bàn Thạch chúng ta cũng không ở chỗ này!
Người khổng lồ dẫn đầu trầm giọng nói.
- Ách? Nói vậy là có ý gì?
- Trước đó vài ngày, có người trong tộc từ Thiên Ngoại Thiên trở lại. Người đó đã gặp tộc trưởng, nói bốn giới sắp hợp nhất! Hiện tại còn nhìn chằm chằm vào những ranh giới này, chẳng phải đã quá muộn hay sao?
- Bốn giới hợp nhất?
Mọi người khẽ cau mày.
- Hơn nữa tộc trưởng đã căn dặn, cố gắng hết sức phòng ngừa xung đột với Đại Trăn. Thời cơ chưa tới!
- Đây là có ý gì?
- Ta cũng không quá rõ ràng. Đây là lời tộc trưởng căn dặn!
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch đều nghi hoặc không rõ. Một phía khác, sứ giả các cương vực bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về.
Đại Trăn binh phạt Đông Ngoại Châu. Cuộc chiến đấu càng ngày càng ác liệt. Tin chiến thắng liên tục từ các đại cương vực truyền về Đại Trăn.
Trên bầu trời Hàm Dương, khí vận càng ngày càng nhiều.
Vòng kim quang sau đầu của tượng thần Diêm Xuyên cũng càng ngày càng chói mắt.
Sau một năm, tại thượng thư phòng, Diêm Xuyên đang nghe tấu chương đến từ khắp nơi.
- Bộ tộc Bàn Thạch không có động tác gì sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương cung kính nói.
- Thật là kỳ lạ. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thiên Đế, Nam Ngoại Châu truyền tin tức đến, một tháng sau, Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương khiêu chiến Khổng Hoàng Thiên. Chiến thư đã hạ!
Lưu Cương lại nói.
- Kim Đại Vũ đã trở về rồi sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng, Kim đại nhân mang theo táng thiên đồng quan, sẽ lập tức trở về. Hẳn là một tháng trước, đã đến Nam Ngoại Châu!
Lưu Cương gật đầu một cái.
- Một tháng? Được rồi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thiên Đế!
Ngoài thượng thư phòng truyền tới giọng nói của Triệu Cao.
- Vào đi!
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
Triệu Cao nhanh chóng tiến vào thư phòng:
- Thiên Đế, Đông Hải gởi thư, Bạo Tạc Vương Thú gặp phải đột kích, khẩn cầu Thiên Đế viện trợ!
- Ồ?
Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.
Bạo Tạc Vương Thú này trước nay vẫn vô cùng cao ngạo. Mình đã mấy lần muốn kéo hắn vào Đại Trăn, nhưng hắn đều không chịu. Hiện tại hắn lại đưa thư tới cầu viện trợ?
- Có người đi tới sào huyệt Bạo Tạc Vương Thú gây sự sao? Là ai vậy? Bao nhiêu người?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Căn cứ vào mạng bài truyền tin, tổng cộng là hai người. Một người là Sát Đế!
Triệu Cao nói.
- Sát Đế? Người mang hồ lô Trảm Tiên kia sao?
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Vâng. Sát Đế chỉ đứng một bên, vẫn không ra tay. Ra tay chính là một người khác. Hắn toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ giống như được tạo nên bằng hoàng kim vậy. Thám tử triều ta đứng từ phía xa nghe thấy, hình như hắn được gọi là Hoàng Kim Đại Đế.
Triệu Cao giải thích.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
- Thiên Đế, có phải là thần thú đệ nhị thiên hạ hoàng kim thú hay không?
Triệu Cao nói.
/1446
|