Ầm!
Cự chưởng của Miêu Như Lai ầm ầm bị đánh nát. Cự chưởng của người đất tiếp tục bắn thẳng tới chỗ Miêu Như Lai.
- Đoạn Thiên Chỉ!
Ầm!
Miêu Như Lai lại chỉ tay ra, phá tan cự chưởng mới của người đất kia.
- Không thể nào, Như lai thần chưởng là do ta sáng chế ra. Ngươi chẳng những có thể sử dụng, còn có thể ưu hoá thần chưởng do ra sáng tạo ra sao?
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
- Đoạn Thiên Chỉ sao? Thật sự cao minh hơn so với một chưởng vừa nãy, nhưng còn chưa đủ hoàn mỹ. Nếu như hạt tròn thứ ba trăm vạn hướng ngang kia nhảy lên hạt tròn bốn mươi vạn ở giữa, lại lệch sang tái mười sáu đơn vị hạt tròn, uy lực hẳn càng lớn hơn!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nói.
- Ngươi nói gì vậy?
Miêu Như Lai nghe không hiểu trầm giọng nói.
Đúng lúc này, người đất lại ra tay, thay đổi Đoạn Thiên Chỉ bắn về phía Miêu Như Lai.
Đoạn Thiên Chỉ được ưu hoá lại bắn về phía Miêu Như Lai!
Miêu Như Lai nhất thời biến sắc, lại sử dụng Đoạn Thiên Chỉ.
Hai chỉ ấn cực lớn va chạm ở trên hư không.
Ầm!
Đoạn Thiên Chỉ của Miêu Như Lai ầm ầm nổ nát.
Đoạn Thiên Chỉ của người đất tiếp tục bắn đi.
- Không thể nào! Đây là chỉ pháp do ta sáng chế. Ngươi làm sao có thể vượt qua ta được?
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
Ngay thời điểm Đoạn Thiên Chỉ của người đất bắn đến, bỗng nhiên chỉ ấn biến mất.
Ầm!
Người đất cũng ầm ầm sụp đổ, hóa thành một nắm đất nát.
- Ách?
Mọi người xung quanh cảm thấy có chút kinh ngạc. Người đất bị vỡ ra?
Phía xa Miêu Như Lai cũng kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người. Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc không khinh thường như lúc trước nữa. Bốn trưởng lão cũng vô cùng ngưng trọng.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn nắm đất vỡ ra, khẽ nhíu mày:
- Hóa ra, những hạt tròn này không thể di động, rút dây động rừng. Tuy rằng sử dụng một chỉ chí cường, nhưng bản thân cũng sụp đổ?
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc không ngừng tính toán sắp xếp tất cả hạt tròn có thể được tính được, hoàn toàn không có để ý tới vẻ mặt của nhóm người Miêu Như Lai phía xa.
Hình như, hắn chiến đấu cùng Miêu Như Lai chỉ là tiện thể, thôi diễn sắp xếp các loại hạt tròn mới là chính sự.
Miêu Như Lai nhìn chằm chằm vào Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc. Hắn lại giơ tay áo lên.
Ầm!
Một cái đại đạo màu đỏ rực bay vút lên trời.
- Minh!
Bên trên đại đạo đột ngột xuất hiện vô số hỏa diễm. Mỗi hỏa diễm ngưng tụ ra Chu Tước bay lượn bên trong. Những con Chu Tước màu đỏ rực. Đại đạo vừa ra Chu Tước bay lượn. Khắp thiên địa giống như đều bị nung đỏ.
- Ồ?
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lại tỏ ra hứng thú, nhìn mỗi con Chu Tước kia.
- Loại sắp xếp này thật sự khác biệt.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc trầm giọng nói. Tiếp theo, hắn đưa lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay run lên. Vô số hạt nhỏ nhanh chóng dựa theo ý nghĩ của Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc ngưng tụ lại tạo ra một con Chu Tước màu đỏ rực bay lượn trong lòng bàn tay.
- Chuyển!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nói.
Vù!
Chu Tước màu đỏ rực trong lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt biến thành màu xanh lam. Hàn khí từ phía trên Chu Tước toả ra.
- Băng Chu Tước?
Phía xa sắc mặt Miêu Như Lai cứng đờ.
- Đây là yêu nghiệt gì vậy? Ngay cả Chu Tước cũng có thể làm ra, thậm chí còn có thể cải tiến sao?
Một trưởng lão đứng bên cạnh kinh ngạc nói.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn đại đạo Chu Tước phía xa, lông mày dần dần nhíu chặt thành chữ xuyên (川).
Ầm ầm ầm!
Sắp xếp được mô phỏng theo nhanh chóng hình thành một hư ảnh đại đạo xuất hiện ở phía sau Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
- Đại đạo Chu Tước? Ngươi!
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
Điều này cũng có thể làm được sao?
Ầm!
Đại đạo Chu Tước phía sau Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc ầm ầm sụp đổ.
- Chỉ được hình, không được ý. Thật đáng tiếc. Bằng vào năng lực của ta bây giờ, còn không thể hoàn toàn phân tích ra được quy tắc của tất cả các đại đạo. Sáng chế ra đại đạo người khác không phải là chuyện nhỏ!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc thở dài nói.
Nếu không có cách nào sắp xếp ra đại đạo Chu Tước, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc cũng không cưỡng cầu thêm nữa nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai phía đối diện, vung tay lên.
Vù!
Bên cạnh người Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc đột nhiên xuất hiện một trăm chỉ ấn Đoạn Thiên Chỉ cực lớn.
Trăm Đoạn Thiên Chỉ, nhắm thẳng vào nhóm người Miêu Như Lai phía xa.
Tuy rằng không có cách nào sắp xếp đại đạo Chu Tước, nhưng hắn đột nhiên đánh ra một chiêu thức như vậy, vẫn khiến sắc mặt nhóm người Miêu Như Lai khó coi đến cực điểm.
- Gia chủ, đây là chiêu thức gì?
Một trưởng lão kinh ngạc nói.
- Ta không biết. Đoạn Thiên Chỉ là do ta sáng tạo ra, nhất định phải tinh khí thần hợp nhất, mới có thể tạo ra được. Một lần chỉ có thể sử dụng một chỉ ấn mà thôi. Nhưng...
Miêu Như Lai lộ vẻ cổ quái đến cực độ.
- A? Vậy làm sao bây giờ?
Một trưởng lão trầm giọng nói.
- Các vị trưởng lão, người này cực kỳ yêu dị. Chỉ cần các vị cùng ra tay!
Miêu Như Lai nói.
- Được!
Bốn trưởng lão lên tiếng trả lời.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn mọi người, hít sâu một cái nói:
- Ta cũng không sắp xếp ra tất cả các ngươi. Các ngươi chiêu thức gì, ta sẽ mô phỏng lại tất cả là được!
Keng!
Trong nháy mắt, một trưởng lão chém một đạo kiếm cương về phía Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Keng!
Trong lúc đó, ngón tay của Quỷ Cốc Tử run lên. Một đạo kiếm cương giống hệt như vậy liền bắn ra.
Ầm!
Đồng thời, trăm đạo chỉ ấn Đoạn Thiên Chỉ ầm ầm bắn ra.
Ầm!
Bên ngoài Đại Tần Thành, nhất thời phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng xung quanh.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc, một đấu với năm, toả ra hào quang chói mắt.
Ầm!
Tại cương vực Tùng Điền, vô số những cuộc chém giết diễn ra. Dũng tướng Đại Trăn, chí tôn, Bạo Tạc thú đều hung mãnh xung phong liều chết lao về phía quân địch.
Tại một hải đảo khác, Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế, nhìn chằm chằm về phía Đại Tần Thành.
- Năng lực thật yêu dị!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Đúng vậy. Người này quá quỷ dị. Tuy nhiên, một người khác lại có đại đạo Chu Tước sao?
Hoàng Kim Đại Đế nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai.
- Là hắn sao?
Sát Đế hỏi.
- Nhất định là hắn, người Linh Hiển? Ha ha ha, Chu Tước Đại Đế!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế nhất thời ngưng trọng lại.
- Ngươi xác định?
- Đương nhiên. Đại đạo Chu Tước, chỉ bằng hắn còn chưa xứng để tạo ra, càng không xứng để sử dụng. Chỉ có Chu Tước Đại Đế mới có khả năng sử dụng. Hừ, năm đó cắt lực lượng của ta, lấy hỏa khắc kim?
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Hắn đã là người Linh Hiển, ngươi còn muốn đi vào phát tiết mối hận năm đó sao?
- Hắn còn chưa xứng. Chu Tước Đại Đế? Ta sẽ chờ hắn thức tỉnh. Đi thôi, hiện tại chúng ta đi Miêu gia thu hồi vật của ta về!
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Được!
Sát Đế gật đầu một cái.
Hai người đạp không, bay về phía cương vực Tùng Điền.
Cự chưởng của Miêu Như Lai ầm ầm bị đánh nát. Cự chưởng của người đất tiếp tục bắn thẳng tới chỗ Miêu Như Lai.
- Đoạn Thiên Chỉ!
Ầm!
Miêu Như Lai lại chỉ tay ra, phá tan cự chưởng mới của người đất kia.
- Không thể nào, Như lai thần chưởng là do ta sáng chế ra. Ngươi chẳng những có thể sử dụng, còn có thể ưu hoá thần chưởng do ra sáng tạo ra sao?
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
- Đoạn Thiên Chỉ sao? Thật sự cao minh hơn so với một chưởng vừa nãy, nhưng còn chưa đủ hoàn mỹ. Nếu như hạt tròn thứ ba trăm vạn hướng ngang kia nhảy lên hạt tròn bốn mươi vạn ở giữa, lại lệch sang tái mười sáu đơn vị hạt tròn, uy lực hẳn càng lớn hơn!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nói.
- Ngươi nói gì vậy?
Miêu Như Lai nghe không hiểu trầm giọng nói.
Đúng lúc này, người đất lại ra tay, thay đổi Đoạn Thiên Chỉ bắn về phía Miêu Như Lai.
Đoạn Thiên Chỉ được ưu hoá lại bắn về phía Miêu Như Lai!
Miêu Như Lai nhất thời biến sắc, lại sử dụng Đoạn Thiên Chỉ.
Hai chỉ ấn cực lớn va chạm ở trên hư không.
Ầm!
Đoạn Thiên Chỉ của Miêu Như Lai ầm ầm nổ nát.
Đoạn Thiên Chỉ của người đất tiếp tục bắn đi.
- Không thể nào! Đây là chỉ pháp do ta sáng chế. Ngươi làm sao có thể vượt qua ta được?
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
Ngay thời điểm Đoạn Thiên Chỉ của người đất bắn đến, bỗng nhiên chỉ ấn biến mất.
Ầm!
Người đất cũng ầm ầm sụp đổ, hóa thành một nắm đất nát.
- Ách?
Mọi người xung quanh cảm thấy có chút kinh ngạc. Người đất bị vỡ ra?
Phía xa Miêu Như Lai cũng kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người. Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc không khinh thường như lúc trước nữa. Bốn trưởng lão cũng vô cùng ngưng trọng.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn nắm đất vỡ ra, khẽ nhíu mày:
- Hóa ra, những hạt tròn này không thể di động, rút dây động rừng. Tuy rằng sử dụng một chỉ chí cường, nhưng bản thân cũng sụp đổ?
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc không ngừng tính toán sắp xếp tất cả hạt tròn có thể được tính được, hoàn toàn không có để ý tới vẻ mặt của nhóm người Miêu Như Lai phía xa.
Hình như, hắn chiến đấu cùng Miêu Như Lai chỉ là tiện thể, thôi diễn sắp xếp các loại hạt tròn mới là chính sự.
Miêu Như Lai nhìn chằm chằm vào Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc. Hắn lại giơ tay áo lên.
Ầm!
Một cái đại đạo màu đỏ rực bay vút lên trời.
- Minh!
Bên trên đại đạo đột ngột xuất hiện vô số hỏa diễm. Mỗi hỏa diễm ngưng tụ ra Chu Tước bay lượn bên trong. Những con Chu Tước màu đỏ rực. Đại đạo vừa ra Chu Tước bay lượn. Khắp thiên địa giống như đều bị nung đỏ.
- Ồ?
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lại tỏ ra hứng thú, nhìn mỗi con Chu Tước kia.
- Loại sắp xếp này thật sự khác biệt.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc trầm giọng nói. Tiếp theo, hắn đưa lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay run lên. Vô số hạt nhỏ nhanh chóng dựa theo ý nghĩ của Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc ngưng tụ lại tạo ra một con Chu Tước màu đỏ rực bay lượn trong lòng bàn tay.
- Chuyển!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nói.
Vù!
Chu Tước màu đỏ rực trong lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt biến thành màu xanh lam. Hàn khí từ phía trên Chu Tước toả ra.
- Băng Chu Tước?
Phía xa sắc mặt Miêu Như Lai cứng đờ.
- Đây là yêu nghiệt gì vậy? Ngay cả Chu Tước cũng có thể làm ra, thậm chí còn có thể cải tiến sao?
Một trưởng lão đứng bên cạnh kinh ngạc nói.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn đại đạo Chu Tước phía xa, lông mày dần dần nhíu chặt thành chữ xuyên (川).
Ầm ầm ầm!
Sắp xếp được mô phỏng theo nhanh chóng hình thành một hư ảnh đại đạo xuất hiện ở phía sau Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
- Đại đạo Chu Tước? Ngươi!
Miêu Như Lai cả kinh kêu lên.
Điều này cũng có thể làm được sao?
Ầm!
Đại đạo Chu Tước phía sau Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc ầm ầm sụp đổ.
- Chỉ được hình, không được ý. Thật đáng tiếc. Bằng vào năng lực của ta bây giờ, còn không thể hoàn toàn phân tích ra được quy tắc của tất cả các đại đạo. Sáng chế ra đại đạo người khác không phải là chuyện nhỏ!
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc thở dài nói.
Nếu không có cách nào sắp xếp ra đại đạo Chu Tước, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc cũng không cưỡng cầu thêm nữa nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai phía đối diện, vung tay lên.
Vù!
Bên cạnh người Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc đột nhiên xuất hiện một trăm chỉ ấn Đoạn Thiên Chỉ cực lớn.
Trăm Đoạn Thiên Chỉ, nhắm thẳng vào nhóm người Miêu Như Lai phía xa.
Tuy rằng không có cách nào sắp xếp đại đạo Chu Tước, nhưng hắn đột nhiên đánh ra một chiêu thức như vậy, vẫn khiến sắc mặt nhóm người Miêu Như Lai khó coi đến cực điểm.
- Gia chủ, đây là chiêu thức gì?
Một trưởng lão kinh ngạc nói.
- Ta không biết. Đoạn Thiên Chỉ là do ta sáng tạo ra, nhất định phải tinh khí thần hợp nhất, mới có thể tạo ra được. Một lần chỉ có thể sử dụng một chỉ ấn mà thôi. Nhưng...
Miêu Như Lai lộ vẻ cổ quái đến cực độ.
- A? Vậy làm sao bây giờ?
Một trưởng lão trầm giọng nói.
- Các vị trưởng lão, người này cực kỳ yêu dị. Chỉ cần các vị cùng ra tay!
Miêu Như Lai nói.
- Được!
Bốn trưởng lão lên tiếng trả lời.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc nhìn mọi người, hít sâu một cái nói:
- Ta cũng không sắp xếp ra tất cả các ngươi. Các ngươi chiêu thức gì, ta sẽ mô phỏng lại tất cả là được!
Keng!
Trong nháy mắt, một trưởng lão chém một đạo kiếm cương về phía Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Keng!
Trong lúc đó, ngón tay của Quỷ Cốc Tử run lên. Một đạo kiếm cương giống hệt như vậy liền bắn ra.
Ầm!
Đồng thời, trăm đạo chỉ ấn Đoạn Thiên Chỉ ầm ầm bắn ra.
Ầm!
Bên ngoài Đại Tần Thành, nhất thời phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng xung quanh.
Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc, một đấu với năm, toả ra hào quang chói mắt.
Ầm!
Tại cương vực Tùng Điền, vô số những cuộc chém giết diễn ra. Dũng tướng Đại Trăn, chí tôn, Bạo Tạc thú đều hung mãnh xung phong liều chết lao về phía quân địch.
Tại một hải đảo khác, Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế, nhìn chằm chằm về phía Đại Tần Thành.
- Năng lực thật yêu dị!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Đúng vậy. Người này quá quỷ dị. Tuy nhiên, một người khác lại có đại đạo Chu Tước sao?
Hoàng Kim Đại Đế nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai.
- Là hắn sao?
Sát Đế hỏi.
- Nhất định là hắn, người Linh Hiển? Ha ha ha, Chu Tước Đại Đế!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế nhất thời ngưng trọng lại.
- Ngươi xác định?
- Đương nhiên. Đại đạo Chu Tước, chỉ bằng hắn còn chưa xứng để tạo ra, càng không xứng để sử dụng. Chỉ có Chu Tước Đại Đế mới có khả năng sử dụng. Hừ, năm đó cắt lực lượng của ta, lấy hỏa khắc kim?
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Hắn đã là người Linh Hiển, ngươi còn muốn đi vào phát tiết mối hận năm đó sao?
- Hắn còn chưa xứng. Chu Tước Đại Đế? Ta sẽ chờ hắn thức tỉnh. Đi thôi, hiện tại chúng ta đi Miêu gia thu hồi vật của ta về!
Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
- Được!
Sát Đế gật đầu một cái.
Hai người đạp không, bay về phía cương vực Tùng Điền.
/1446
|