Trên đường bọn họ bay tới, bỗng nhiên một Quỷ Như Lai thấy được hai người, nhanh chóng bay tới ngăn cản.
- Đứng lại, các ngươi là người nào? Từ đâu tới đây, thì mau mau chạy về chỗ đó!
Trong nháy mắt Quỷ Như Lai đã chắn ở trước mặt Sát Đế.
Trong mắt Sát Đế vô cùng lạnh lẽo. Một tia hung quang từ hai mắt bắn ra.
Ầm!
Chỉ liếc mắt, một tia hung quang trong nháy mắt đã va nát hồn phách của Quỷ Như Lai.
Vèo!
Quỷ Như Lai lập tức mất đi ý thức, từ trong không trung rơi xuống dưới.
Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế tiếp tục đi sâu về phía trung tâm cương vực Tùng Điền.
Bên ngoài Đại Tần Thành, xung quanh Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc có vô số Băng Chu Tước bay múa. Ngón tay của hắn khuấy động hư không. Vô số hạt tròn chịu sự thao túng của hắn, nhanh chóng sắp xếp ra các loại chiêu thức khác nhau.
Một trăm Như lai thần chưởng, một trăm Đoạn Thiên Chỉ, một trăm đạo kiếm cương, một trăm đạo đao cương và vô số Chu Tước xuất hiện.
Chỉ cần năm người Miêu Như Lai sử dụng chiêu thức gì, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lập tức có thể thôi diễn sắp xếp ra chiêu thức đó. Hơn nữa hắn còn không phải sắp xếp một chiêu thức, mà thi triển ra rất nhiều chiêu thức.
Ầm ầm ầm!
Mặc dù một đám cường giả có các loại chiêu thức cường đại, lúc này cũng không ngừng phiền muộn. Bởi vì Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc trước mắt quá mức yêu nghiệt.
Thế này... thế này còn đánh cái gì? Mình thi triển chiêu thức gì, hắn thấy rõ, lập tức tạo ra một lượng lớn đối phó mình.
Đây không phải là tìm ngược sao?
Miêu Như Lai còn may. Dù sao hắn sử dụng đại đạo Chu Tước, thi triển ra rất nhiều chiêu thức, trong thời gian ngắn cho dù là Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc cũng không có cách nào mô phỏng theo. Nhưng cho dù không có cách nào mô phỏng theo, một trăm Đoạn Thiên Chỉ đánh tới, Miêu Như Lai mặc dù sử dụng đại đạo Chu Tước cũng không chịu nổi. Huống gì bản thân hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được đại đạo Chu Tước.
Bốn người khác hoàn toàn bị ngược.
Ầm ầm ầm!
Càng đánh, năm người càng thêm phiền muộn.
- Nếu như Đại trưởng lão đến đây thì tốt rồi!
- Đúng vậy, đánh thế này thật uất ức!
...
...
...
Bên trong Đại Tần Thành, vô số cường giả lại lộ vẻ hưng phấn.
- Tiên sinh, người này là phân thân của tiên sinh sao? Tại sao hắn lại lợi hại như vậy?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Còn chưa được. Thật đáng tiếc trong thời gian ngắn lại không có cách nào thôi diễn ra đại đạo kia!
Quỷ Cốc Tử lắc đầu một cái.
- Tiên sinh khách khí!
Mặc Vũ Hề một trận cổ quái.
- Hoàng hậu, bên ngoài Đại Tần Thành có bốn đạo luân hồi. Trong đó một đạo hoàng hậu đã nắm giữ, là thiên mệnh luân hồi. Ba đạo còn lại, nếu như hoàng hậu có thể chấp chưởng, vậy nhanh chóng luyện hóa đi!
Quỷ Cốc Tử nói.
Mặc Vũ Hề giật mình, gật đầu một cái:
- Được!
Vèo!
Mặc Vũ Hề nhanh chóng tiến vào bên trong một thông đạo luân hồi, bắt đầu luyện hóa.
Lúc này đám người Miêu Như Lai căn bản không có thời gian quản thông đạo luân hồi. Bọn họ đang liều mạng chiến đấu với Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Tại biên giới cương vực Tùng Điền.
- A!
Mông Điềm quát to một tiếng, sau đó lập tức giết chết một tướng lĩnh quân địch.
- Giết!
Trong nháy mắt quân đội Đại Trăn chiếm thế thượng phong, huyết chiến hung tính nhiều năm đã được bạo phát ra hết mức.
Trong lúc nhất thời, quần hùng Đại Trăn đã có được tiến triển mang tính đột phá, nghiêng về một phía áp chế đối phương.
- Các tướng sĩ, theo ta xông tới Tùng Điền, tiêu diệt Miêu gia!
Vương Tiễn quát to một tiếng.
- A!
Trong tiếng rống to, quân đội Đại Trăn chém giết xông vào cương vực Tùng Điền. Cuộc đại chém giết bắt đầu.
Cương vực Tùng Điền. Tại chủ điện Miêu gia, Chu Tước điện.
Tin tức tiền tuyến nhanh chóng truyền đến.
- Đại trưởng lão, tiền tuyến cầu viện. Đội ngũ Đại Trăn đã vọt lên bờ!
Một đám thuộc hạ bẩm báo nói.
Bên trong Chu Tước Điện, tổng cộng có chín trưởng lão đang ngồi.
Người dẫn đầu là một lão già gầy gò xấu xí. Nhưng mọi người nhìn đến đều tỏ ra cực kỳ cung kính.
- Đại trưởng lão?
Một đám trưởng lão nhìn về phía Đại trưởng lão.
- Chuyện Miêu Như Lai trù tính xem ra sắp sụp đổ!
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
- Chẳng ai ngờ rằng...
Mọi người khổ sở nói.
Đại trưởng lão lắc đầu trầm giọng nói:
- Không có năng lực chính là không có năng lực. Không nên vì hắn tìm cớ. Tuy rằng hắn là người Linh Hiển, nhưng chung quy hắn không phải là thuỷ tổ!
- Vâng!
Mọi người không nói thêm lời.
Thời điểm mọi người đang chờ đợi Đại trưởng lão hạ lệnh, con ngươi Đại trưởng lão đột nhiên co lại, nhìn về phía bên ngoài Chu Tước điện.
Ầm!
Một khí tức khủng bố đến cực điểm từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Bên ngoài Chu Tước điện, vô số tu giả chịu áp bức này, trong nháy mắt bị ép quỳ xuống.
- Làm sao vậy?
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống. Hắn nhanh chóng dẫn theo một đám trưởng lão bước ra khỏi Chu Tước điện.
Bên ngoài Chu Tước điện, Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế đứng ở giữa không trung.
- Lớn mật...
Một trưởng lão đột nhiên giận dữ nói.
Nhưng Đại trưởng lão lại nhất thời biến sắc:
- Câm miệng!
Trưởng lão kia nhìn về phía Đại trưởng lão, dáng vẻ mờ mịt.
Lúc này, Đại trưởng lão nhìn về phía trên không trung. Hai bóng người lẳng lặng nổi trong hư không, phát ra một loại khí thế mình ta vô địch.
Đối với Sát Đế, đại trưởng lão cũng không quen biết. Nhưng chỉ cần liếc qua Hoàng Kim Đại Đế, đại trưởng lão lập tức nhận ra được.
Người khác có thể không nhận ra Hoàng Kim Đại Đế, nhưng hắn làm Đại trưởng lão Miêu gia, tất nhiên biết ân oán ngày xưa giữa thuỷ tổ cùng Hoàng Kim Đại Đế.
- Tử tôn Miêu gia, ra mắt Hoàng Kim Đại Đế!
Đại trưởng lão nhất thời kêu lên.
...
Cõi âm, Thái Âm Tinh!
Cương thi Diêm Xuyên đang ở vị trí Thái Âm U Tuyền. Cương thi Diêm Xuyên bị phong ở trong một khối băng. Trước mặt hắn là một con cóc màu trắng cực lớn. Trên người con cóc đầy phù văn màu ngân, ngoài ra còn tản ra khí tức của một cường giả tuyệt thế.
Cương thi Diêm Xuyên không ngừng hấp thu hàn khí xung quanh.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Ầm!
Trong nháy mắt khối băng bao vây cương thi Diêm Xuyên bị cương thi Diêm Xuyên nhét vào trong cơ thể. Trong cơ thể Diêm Xuyên phát ra một tiếng nổ vang.
Phù!
Thở phào một hơi, trong mắt cương thi Diêm Xuyên chợt hiện lên một sự thoả mãn:
- Thân thể cương thi rốt cuộc đã tới thập trọng thiên!
Sau khi kiểm tra bản thân một chút, cương thi Diêm Xuyên lại nhìn về phía con cóc cực lớn kia.
Cương thi Diêm Xuyên còn nhớ rõ, lúc trước tim con cóc khổng lồ kia đã đập chứng minh con cóc đó còn sống.
..
Cương thi Diêm Xuyên không tùy tiện tiến lên, mà đi vòng quanh con cóc lớn kia. Hắn bắt đầu bơi trong ao Thái Âm U Tuyền, dần dần bơi đến phía trước con cóc khổng lồ.
Con cóc nhắm mắt, nhưng miệng nửa khép nửa mở. Trong miệng con cóc ngậm một hạt châu màu trắng.
Bên trên hạt châu tản ra một hàn khí cực độ. Mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên hạt châu dường như có một bức tranh với các vì sao.
Không nói bức tranh các vì sao kia, chỉ riêng hàn khí kia đã khiến cương thi Diêm Xuyên đứng ở trước mặt, cũng chịu không ít ơn huệ.
- Đứng lại, các ngươi là người nào? Từ đâu tới đây, thì mau mau chạy về chỗ đó!
Trong nháy mắt Quỷ Như Lai đã chắn ở trước mặt Sát Đế.
Trong mắt Sát Đế vô cùng lạnh lẽo. Một tia hung quang từ hai mắt bắn ra.
Ầm!
Chỉ liếc mắt, một tia hung quang trong nháy mắt đã va nát hồn phách của Quỷ Như Lai.
Vèo!
Quỷ Như Lai lập tức mất đi ý thức, từ trong không trung rơi xuống dưới.
Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế tiếp tục đi sâu về phía trung tâm cương vực Tùng Điền.
Bên ngoài Đại Tần Thành, xung quanh Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc có vô số Băng Chu Tước bay múa. Ngón tay của hắn khuấy động hư không. Vô số hạt tròn chịu sự thao túng của hắn, nhanh chóng sắp xếp ra các loại chiêu thức khác nhau.
Một trăm Như lai thần chưởng, một trăm Đoạn Thiên Chỉ, một trăm đạo kiếm cương, một trăm đạo đao cương và vô số Chu Tước xuất hiện.
Chỉ cần năm người Miêu Như Lai sử dụng chiêu thức gì, Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc lập tức có thể thôi diễn sắp xếp ra chiêu thức đó. Hơn nữa hắn còn không phải sắp xếp một chiêu thức, mà thi triển ra rất nhiều chiêu thức.
Ầm ầm ầm!
Mặc dù một đám cường giả có các loại chiêu thức cường đại, lúc này cũng không ngừng phiền muộn. Bởi vì Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc trước mắt quá mức yêu nghiệt.
Thế này... thế này còn đánh cái gì? Mình thi triển chiêu thức gì, hắn thấy rõ, lập tức tạo ra một lượng lớn đối phó mình.
Đây không phải là tìm ngược sao?
Miêu Như Lai còn may. Dù sao hắn sử dụng đại đạo Chu Tước, thi triển ra rất nhiều chiêu thức, trong thời gian ngắn cho dù là Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc cũng không có cách nào mô phỏng theo. Nhưng cho dù không có cách nào mô phỏng theo, một trăm Đoạn Thiên Chỉ đánh tới, Miêu Như Lai mặc dù sử dụng đại đạo Chu Tước cũng không chịu nổi. Huống gì bản thân hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ được đại đạo Chu Tước.
Bốn người khác hoàn toàn bị ngược.
Ầm ầm ầm!
Càng đánh, năm người càng thêm phiền muộn.
- Nếu như Đại trưởng lão đến đây thì tốt rồi!
- Đúng vậy, đánh thế này thật uất ức!
...
...
...
Bên trong Đại Tần Thành, vô số cường giả lại lộ vẻ hưng phấn.
- Tiên sinh, người này là phân thân của tiên sinh sao? Tại sao hắn lại lợi hại như vậy?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Còn chưa được. Thật đáng tiếc trong thời gian ngắn lại không có cách nào thôi diễn ra đại đạo kia!
Quỷ Cốc Tử lắc đầu một cái.
- Tiên sinh khách khí!
Mặc Vũ Hề một trận cổ quái.
- Hoàng hậu, bên ngoài Đại Tần Thành có bốn đạo luân hồi. Trong đó một đạo hoàng hậu đã nắm giữ, là thiên mệnh luân hồi. Ba đạo còn lại, nếu như hoàng hậu có thể chấp chưởng, vậy nhanh chóng luyện hóa đi!
Quỷ Cốc Tử nói.
Mặc Vũ Hề giật mình, gật đầu một cái:
- Được!
Vèo!
Mặc Vũ Hề nhanh chóng tiến vào bên trong một thông đạo luân hồi, bắt đầu luyện hóa.
Lúc này đám người Miêu Như Lai căn bản không có thời gian quản thông đạo luân hồi. Bọn họ đang liều mạng chiến đấu với Quỷ Cốc Tử có con mắt bạc.
Tại biên giới cương vực Tùng Điền.
- A!
Mông Điềm quát to một tiếng, sau đó lập tức giết chết một tướng lĩnh quân địch.
- Giết!
Trong nháy mắt quân đội Đại Trăn chiếm thế thượng phong, huyết chiến hung tính nhiều năm đã được bạo phát ra hết mức.
Trong lúc nhất thời, quần hùng Đại Trăn đã có được tiến triển mang tính đột phá, nghiêng về một phía áp chế đối phương.
- Các tướng sĩ, theo ta xông tới Tùng Điền, tiêu diệt Miêu gia!
Vương Tiễn quát to một tiếng.
- A!
Trong tiếng rống to, quân đội Đại Trăn chém giết xông vào cương vực Tùng Điền. Cuộc đại chém giết bắt đầu.
Cương vực Tùng Điền. Tại chủ điện Miêu gia, Chu Tước điện.
Tin tức tiền tuyến nhanh chóng truyền đến.
- Đại trưởng lão, tiền tuyến cầu viện. Đội ngũ Đại Trăn đã vọt lên bờ!
Một đám thuộc hạ bẩm báo nói.
Bên trong Chu Tước Điện, tổng cộng có chín trưởng lão đang ngồi.
Người dẫn đầu là một lão già gầy gò xấu xí. Nhưng mọi người nhìn đến đều tỏ ra cực kỳ cung kính.
- Đại trưởng lão?
Một đám trưởng lão nhìn về phía Đại trưởng lão.
- Chuyện Miêu Như Lai trù tính xem ra sắp sụp đổ!
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
- Chẳng ai ngờ rằng...
Mọi người khổ sở nói.
Đại trưởng lão lắc đầu trầm giọng nói:
- Không có năng lực chính là không có năng lực. Không nên vì hắn tìm cớ. Tuy rằng hắn là người Linh Hiển, nhưng chung quy hắn không phải là thuỷ tổ!
- Vâng!
Mọi người không nói thêm lời.
Thời điểm mọi người đang chờ đợi Đại trưởng lão hạ lệnh, con ngươi Đại trưởng lão đột nhiên co lại, nhìn về phía bên ngoài Chu Tước điện.
Ầm!
Một khí tức khủng bố đến cực điểm từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Bên ngoài Chu Tước điện, vô số tu giả chịu áp bức này, trong nháy mắt bị ép quỳ xuống.
- Làm sao vậy?
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống. Hắn nhanh chóng dẫn theo một đám trưởng lão bước ra khỏi Chu Tước điện.
Bên ngoài Chu Tước điện, Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế đứng ở giữa không trung.
- Lớn mật...
Một trưởng lão đột nhiên giận dữ nói.
Nhưng Đại trưởng lão lại nhất thời biến sắc:
- Câm miệng!
Trưởng lão kia nhìn về phía Đại trưởng lão, dáng vẻ mờ mịt.
Lúc này, Đại trưởng lão nhìn về phía trên không trung. Hai bóng người lẳng lặng nổi trong hư không, phát ra một loại khí thế mình ta vô địch.
Đối với Sát Đế, đại trưởng lão cũng không quen biết. Nhưng chỉ cần liếc qua Hoàng Kim Đại Đế, đại trưởng lão lập tức nhận ra được.
Người khác có thể không nhận ra Hoàng Kim Đại Đế, nhưng hắn làm Đại trưởng lão Miêu gia, tất nhiên biết ân oán ngày xưa giữa thuỷ tổ cùng Hoàng Kim Đại Đế.
- Tử tôn Miêu gia, ra mắt Hoàng Kim Đại Đế!
Đại trưởng lão nhất thời kêu lên.
...
Cõi âm, Thái Âm Tinh!
Cương thi Diêm Xuyên đang ở vị trí Thái Âm U Tuyền. Cương thi Diêm Xuyên bị phong ở trong một khối băng. Trước mặt hắn là một con cóc màu trắng cực lớn. Trên người con cóc đầy phù văn màu ngân, ngoài ra còn tản ra khí tức của một cường giả tuyệt thế.
Cương thi Diêm Xuyên không ngừng hấp thu hàn khí xung quanh.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Ầm!
Trong nháy mắt khối băng bao vây cương thi Diêm Xuyên bị cương thi Diêm Xuyên nhét vào trong cơ thể. Trong cơ thể Diêm Xuyên phát ra một tiếng nổ vang.
Phù!
Thở phào một hơi, trong mắt cương thi Diêm Xuyên chợt hiện lên một sự thoả mãn:
- Thân thể cương thi rốt cuộc đã tới thập trọng thiên!
Sau khi kiểm tra bản thân một chút, cương thi Diêm Xuyên lại nhìn về phía con cóc cực lớn kia.
Cương thi Diêm Xuyên còn nhớ rõ, lúc trước tim con cóc khổng lồ kia đã đập chứng minh con cóc đó còn sống.
..
Cương thi Diêm Xuyên không tùy tiện tiến lên, mà đi vòng quanh con cóc lớn kia. Hắn bắt đầu bơi trong ao Thái Âm U Tuyền, dần dần bơi đến phía trước con cóc khổng lồ.
Con cóc nhắm mắt, nhưng miệng nửa khép nửa mở. Trong miệng con cóc ngậm một hạt châu màu trắng.
Bên trên hạt châu tản ra một hàn khí cực độ. Mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên hạt châu dường như có một bức tranh với các vì sao.
Không nói bức tranh các vì sao kia, chỉ riêng hàn khí kia đã khiến cương thi Diêm Xuyên đứng ở trước mặt, cũng chịu không ít ơn huệ.
/1446
|