Vừa bắt đầu Khổng Hoàng Thiên toàn thủ. Nhưng dần dần, Khổng Hoàng Thiên có thể ở trong loạn kiếm, miễn cưỡng chống đỡ.
Mỗi lần trường kiếm va chạm, còn có thể phát ra một lôi quang cuồn cuộn.
Từ phía xa vô số tu giả dần dần chỉ có thể nhìn thấy vô số lôi quang chói mắt phát ra.
Tiềm năng của Khổng Hoàng Thiên không ngừng được ép ra. Lực lượng vung kiếm cũng càng ngày càng mạnh. Mỗi kiếm phát ra dường như đều có một đạo ngân quang. Khổng Hoàng Thiên từ chật vật không thể tả, dần dần trở nên thành thạo điêu luyện.
Ầm! Ầm!.........
Dần dần, Khổng Hoàng Thiên đã ngăn cản được công kích của bảy người yêu chí kia.
Cách đó không xa, hai mắt Tử Vi Đại Đế thoáng nheo lại, có phần kinh ngạc nhìn về phía Khổng Hoàng Thiên đang từ tình thế không thuận lợi không ngừng chuyển đổi.
Phía xa xôi, lúc này vô số cường giả ngừng thở, nắm chặt nắm tay nhìn về phía chiến trường.
- Khổng Hoàng Thiên thật lợi hại!
- Tử Vi Đại Đế đã đạt tới tu vi thập lục trọng thiên đỉnh phong. Khổng Hoàng Thiên cũng thập lục trọng thiên đỉnh phong. Bây giờ bảy Tử Vi Đại Đế lại không làm gì được Khổng Hoàng Thiên?
- Thập lục trọng thiên đỉnh phong? Khổng Hoàng Thiên muốn trùng kích tu vi cao hơn sao?
- Trùng kích thập thất trọng thiên?
............
.........
...
Tu giả xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Thập thất trọng thiên? Điều này dường như là một giới hạn không thể vượt qua vậy. Tại thời điểm kỷ thứ hai, đã có vô số người vì điều đó lao lực mà chết. Nhưng đã có người nào đạt được thập thất trọng thiên?
Không có. Ít nhất trong một đám Đại Đế cũng không có lấy một người. Phần lớn Đại Đế vẫn đang nỗ lực cố gắng trong giới hạn thập ngũ trọng thiên đỉnh phong. Tử Vi Đại Đế đã đạt tới thập lục trọng thiên đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ Đại Đế. Nhưng hắn vẫn không đạt được thập thất trọng thiên.
Nhưng Tử Vi Đại Đế có nghiệp vị Đại Đế, đang điều động lực lượng của Tử Vi Thiên Giới. Thực lực còn có thể đạt tới thập thất trọng thiên. Đây đã là cực hạn của Tử Vi Đại Đế.
Khổng Hoàng Thiên lại muốn trùng kích giới hạn thập thất trọng thiên này sao?
Kỷ thứ ba? Kỷ thứ ba thật sự không bằng kỷ thứ hai sao?
Đại chiến chém giết vẫn tiếp tục. Trận chiến này diễn ra suôt ba ngày ba đêm. Những tiếng động vang lên ầm ầm, dẫn đến khắp dương gian đều vang vọng nhưng tiếng sấm dậy.
Vô số muôn dân quỳ xuống, sợ hãi nhìn lên trời.
- A!
Khổng Hoàng Thiên lộ vẻ dữ tợn. Mái tóc dài phấp phới trong gió. Quanh thân hắn giống như một con quay, không có cách nào nắm giữ thân ảnh, cũng không có cách nào nắm giữ được động tác. Nhanh nhanh nhanh!
Giết, giết, giết!
Keng!
Rốt cuộc, đấu chi thiên mạch bao phủ, Khổng Hoàng Thiên lần đầu tiên thương tổn dược đến một người yêu chí.
Dường như điều này mới chỉ là bắt đầu. Động tác của Khổng Hoàng Thiên liên tục, nhanh chóng lao về phía một đám người yêu chí tấn công.
- A, khốn kiếp!
- A, ngươi lại thương tổn được ta sao?
- Giết!
.........
......
...
Một đám người yêu chí sợ hãi không ngừng rống lên.
Cách đó không xa, Tử Vi Đại Đế đứng ở trên nghiệp vị Đại Đế sắc mặt âm trầm.
- Thực lực Khổng Hoàng Thiên vẫn đang tăng lên? Hắn càng đấu càng mạnh sao?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế cực kỳ khó coi.
Khổng Hoàng Thiên đã chiến đấu quên hết tất cả. Giờ phút này, Khổng Hoàng Thiên dường như không phải đang chiến đấu, mà đang tìm hiểu, tìm hiểu sự ngăn cách giữa thập lục trọng thiên đến thập thất trọng thiên. Nhưng dù sao vẫn kém hơn một chút so với một tầng ngăn cách này.
Kém hơn một chút?
- A!
Trong nháy mắt một người yêu chí đã đến phía sau Khổng Hoàng Thiên. Hắn đâm ra một kiếm vào sau lưng Khổng Hoàng Thiên.
Nhưng phía sau lưng Khổng Hoàng Thiên dường như mọc ra một con mắt vậy. Khổng Hoàng Thiên bỗng nhiên đâm ngược lại một kiếm.
- A?
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên đâm ngược một kiếm đã cắt đầu người yêu chí kia xuống.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người yêu chí kia xung quanh nhất thời hoàn toàn thay đổi.
Đây là Khổng Hoàng Thiên mới vừa rồi còn bị mình áp chế sao? Lúc này mới qua ba ngày. Không ngờ hắn đã trưởng thành đến một bước này?
Đầu người yêu chí kia bị cắt, nhưng hắn lại không chết, nhanh chóng né tránh. Hắn nắm lấy đầu mình lại lao tới.
Nhưng giờ phút này Khổng Hoàng Thiên đã không tiếp tục còn để mặc bọn họ bắt nạt như lúc trước nữa.
Tốc độ khiến bọn họ kiêu ngạo đã nhanh chóng bị Khổng Hoàng Thiên đuổi kịp.
Nhanh, nhanh, nhanh! Giết, giết, giết!
- Còn chưa đủ, còn chưa đủ!
Khổng Hoàng Thiên vừa chém giết, vừa kêu lên.
- Giết!
Một đám người yêu chí lại nhào lên.
Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt trong trận đại chiến lại có hai người yêu chí bị chặt đứt. Kiếm đạo, sát ý của Khổng Hoàng Thiên càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung tợn.
Sát đạo tàn phá bừa bãi đang nhanh chóng tăng lên.
Ở phía xa, Thông Thiên giáo chủ nhìn kiếmcủa Khổng Hoàng Thiên, trong lúc nhất thời, hình như cảm giác được điều gì. Quanh thân hắn nhất thời phát ra từng đợt hắc quang vờn quanh, dường như thể ngộ được điều kỳ diệu nào đó.
Một bên khác quanh thân Bạch Khởi xuất hiện Sát đạo kim thân. Mắt Bạch Khởi nhìn về phía xa. Trong lúc nhất thời, sát ý quanh thân càng ngày càng mạnh mẽ. Sát đạo của Khổng Hoàng Thiên, khiến Bạch Khởi cũng sinh ra một cảm ngộ.
Về phần những người khác lại không có loại cảm nhận này. Nhưng bọn họ vẫn có thể lĩnh hội sâu sắc sự cường đại của Khổng Hoàng Thiên. Đó là một cảm nhận càng ngày càng cường đại.
Không bao lâu sau, bảy người đại yêu chí kia căn bản đã không còn là đối thủ của Khổng Hoàng Thiên nữa.
Khổng Hoàng Thiên hung mãnh giết chóc, bảy người đại yêu chí nhanh chóng bị chém đứt. Tuy rằng bọn họ có sức sống cường đại không ngừng tự mình phục hồi như cũ, nhưng đối mặt với Khổng Hoàng Thiên, chính là trực tiếp làm rau cho Khổng Hoàng Thiên chém nát.
- Còn chưa đủ. Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!
Khổng Hoàng Thiên nhíu mày kêu.
Một phía khác, Tử Vi Đại Đế rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.
- Đại Đế!
Ầm!
Nghiệp vị Đại Đế dưới chân Tử Vi Đại Đế ầm ầm phóng ra tử quang chói mắt. Trong nháy mắt tử quang đã bao phủ toàn thân Tử Vi Đại Đế.
Một khí tức mênh mông xông thẳng ra.
Tất cả Tử Vi Thiên Giới nhất thời có vô số khí vận cuồn cuộn đến. Vô số công đức chen chúc mà tới. Vô số vận thế, Vận đạo tràn hết vào trong cơ thể Tử Vi Đại Đế.
Tử Vi Đại Đế cũng lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng xông vào chiến trường.
Tử Vi Đại Đế tiến vào, nhất thời khiến cuộc chiến lại một lần nữa biến động.
Ầm!
Trong nháy mắt vai trái của Khổng Hoàng Thiên đã bị Tử Vi Đại Đế đâm thủng một lỗ thủng to.
- Còn chưa đủ. Ta còn có thể mạnh hơn nữa!
Khổng Hoàng Thiên vung kiếm lên hung mãnh chém giết, căn bản không để ý tới vết thương trên người mình.
Trường kiếm trong tay Khổng Hoàng Thiên vung lên càng nhanh hơn, khí thế hung mãnh lao về phía Tử Vi Đại Đế chém xuống.
- Muốn chết!
Tử Vi Đại Đế trừng mắt một cái.
Ầm!
Trong nháy mắt Tử Vi Đại Đế nghiêng về áp chế Khổng Hoàng Thiên.
- Ta có thể thắng hắn. Thập thất trọng thiên, ta nhất định có thể đột phá thập thất trọng thiên!
Khổng Hoàng Thiên trừng mắt kêu.
Khổng Hoàng Thiên lại vung kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều sẽ phóng ra một lôi điện siêu cấp.
Mỗi lần trường kiếm va chạm, còn có thể phát ra một lôi quang cuồn cuộn.
Từ phía xa vô số tu giả dần dần chỉ có thể nhìn thấy vô số lôi quang chói mắt phát ra.
Tiềm năng của Khổng Hoàng Thiên không ngừng được ép ra. Lực lượng vung kiếm cũng càng ngày càng mạnh. Mỗi kiếm phát ra dường như đều có một đạo ngân quang. Khổng Hoàng Thiên từ chật vật không thể tả, dần dần trở nên thành thạo điêu luyện.
Ầm! Ầm!.........
Dần dần, Khổng Hoàng Thiên đã ngăn cản được công kích của bảy người yêu chí kia.
Cách đó không xa, hai mắt Tử Vi Đại Đế thoáng nheo lại, có phần kinh ngạc nhìn về phía Khổng Hoàng Thiên đang từ tình thế không thuận lợi không ngừng chuyển đổi.
Phía xa xôi, lúc này vô số cường giả ngừng thở, nắm chặt nắm tay nhìn về phía chiến trường.
- Khổng Hoàng Thiên thật lợi hại!
- Tử Vi Đại Đế đã đạt tới tu vi thập lục trọng thiên đỉnh phong. Khổng Hoàng Thiên cũng thập lục trọng thiên đỉnh phong. Bây giờ bảy Tử Vi Đại Đế lại không làm gì được Khổng Hoàng Thiên?
- Thập lục trọng thiên đỉnh phong? Khổng Hoàng Thiên muốn trùng kích tu vi cao hơn sao?
- Trùng kích thập thất trọng thiên?
............
.........
...
Tu giả xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Thập thất trọng thiên? Điều này dường như là một giới hạn không thể vượt qua vậy. Tại thời điểm kỷ thứ hai, đã có vô số người vì điều đó lao lực mà chết. Nhưng đã có người nào đạt được thập thất trọng thiên?
Không có. Ít nhất trong một đám Đại Đế cũng không có lấy một người. Phần lớn Đại Đế vẫn đang nỗ lực cố gắng trong giới hạn thập ngũ trọng thiên đỉnh phong. Tử Vi Đại Đế đã đạt tới thập lục trọng thiên đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ Đại Đế. Nhưng hắn vẫn không đạt được thập thất trọng thiên.
Nhưng Tử Vi Đại Đế có nghiệp vị Đại Đế, đang điều động lực lượng của Tử Vi Thiên Giới. Thực lực còn có thể đạt tới thập thất trọng thiên. Đây đã là cực hạn của Tử Vi Đại Đế.
Khổng Hoàng Thiên lại muốn trùng kích giới hạn thập thất trọng thiên này sao?
Kỷ thứ ba? Kỷ thứ ba thật sự không bằng kỷ thứ hai sao?
Đại chiến chém giết vẫn tiếp tục. Trận chiến này diễn ra suôt ba ngày ba đêm. Những tiếng động vang lên ầm ầm, dẫn đến khắp dương gian đều vang vọng nhưng tiếng sấm dậy.
Vô số muôn dân quỳ xuống, sợ hãi nhìn lên trời.
- A!
Khổng Hoàng Thiên lộ vẻ dữ tợn. Mái tóc dài phấp phới trong gió. Quanh thân hắn giống như một con quay, không có cách nào nắm giữ thân ảnh, cũng không có cách nào nắm giữ được động tác. Nhanh nhanh nhanh!
Giết, giết, giết!
Keng!
Rốt cuộc, đấu chi thiên mạch bao phủ, Khổng Hoàng Thiên lần đầu tiên thương tổn dược đến một người yêu chí.
Dường như điều này mới chỉ là bắt đầu. Động tác của Khổng Hoàng Thiên liên tục, nhanh chóng lao về phía một đám người yêu chí tấn công.
- A, khốn kiếp!
- A, ngươi lại thương tổn được ta sao?
- Giết!
.........
......
...
Một đám người yêu chí sợ hãi không ngừng rống lên.
Cách đó không xa, Tử Vi Đại Đế đứng ở trên nghiệp vị Đại Đế sắc mặt âm trầm.
- Thực lực Khổng Hoàng Thiên vẫn đang tăng lên? Hắn càng đấu càng mạnh sao?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế cực kỳ khó coi.
Khổng Hoàng Thiên đã chiến đấu quên hết tất cả. Giờ phút này, Khổng Hoàng Thiên dường như không phải đang chiến đấu, mà đang tìm hiểu, tìm hiểu sự ngăn cách giữa thập lục trọng thiên đến thập thất trọng thiên. Nhưng dù sao vẫn kém hơn một chút so với một tầng ngăn cách này.
Kém hơn một chút?
- A!
Trong nháy mắt một người yêu chí đã đến phía sau Khổng Hoàng Thiên. Hắn đâm ra một kiếm vào sau lưng Khổng Hoàng Thiên.
Nhưng phía sau lưng Khổng Hoàng Thiên dường như mọc ra một con mắt vậy. Khổng Hoàng Thiên bỗng nhiên đâm ngược lại một kiếm.
- A?
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên đâm ngược một kiếm đã cắt đầu người yêu chí kia xuống.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người yêu chí kia xung quanh nhất thời hoàn toàn thay đổi.
Đây là Khổng Hoàng Thiên mới vừa rồi còn bị mình áp chế sao? Lúc này mới qua ba ngày. Không ngờ hắn đã trưởng thành đến một bước này?
Đầu người yêu chí kia bị cắt, nhưng hắn lại không chết, nhanh chóng né tránh. Hắn nắm lấy đầu mình lại lao tới.
Nhưng giờ phút này Khổng Hoàng Thiên đã không tiếp tục còn để mặc bọn họ bắt nạt như lúc trước nữa.
Tốc độ khiến bọn họ kiêu ngạo đã nhanh chóng bị Khổng Hoàng Thiên đuổi kịp.
Nhanh, nhanh, nhanh! Giết, giết, giết!
- Còn chưa đủ, còn chưa đủ!
Khổng Hoàng Thiên vừa chém giết, vừa kêu lên.
- Giết!
Một đám người yêu chí lại nhào lên.
Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt trong trận đại chiến lại có hai người yêu chí bị chặt đứt. Kiếm đạo, sát ý của Khổng Hoàng Thiên càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung tợn.
Sát đạo tàn phá bừa bãi đang nhanh chóng tăng lên.
Ở phía xa, Thông Thiên giáo chủ nhìn kiếmcủa Khổng Hoàng Thiên, trong lúc nhất thời, hình như cảm giác được điều gì. Quanh thân hắn nhất thời phát ra từng đợt hắc quang vờn quanh, dường như thể ngộ được điều kỳ diệu nào đó.
Một bên khác quanh thân Bạch Khởi xuất hiện Sát đạo kim thân. Mắt Bạch Khởi nhìn về phía xa. Trong lúc nhất thời, sát ý quanh thân càng ngày càng mạnh mẽ. Sát đạo của Khổng Hoàng Thiên, khiến Bạch Khởi cũng sinh ra một cảm ngộ.
Về phần những người khác lại không có loại cảm nhận này. Nhưng bọn họ vẫn có thể lĩnh hội sâu sắc sự cường đại của Khổng Hoàng Thiên. Đó là một cảm nhận càng ngày càng cường đại.
Không bao lâu sau, bảy người đại yêu chí kia căn bản đã không còn là đối thủ của Khổng Hoàng Thiên nữa.
Khổng Hoàng Thiên hung mãnh giết chóc, bảy người đại yêu chí nhanh chóng bị chém đứt. Tuy rằng bọn họ có sức sống cường đại không ngừng tự mình phục hồi như cũ, nhưng đối mặt với Khổng Hoàng Thiên, chính là trực tiếp làm rau cho Khổng Hoàng Thiên chém nát.
- Còn chưa đủ. Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!
Khổng Hoàng Thiên nhíu mày kêu.
Một phía khác, Tử Vi Đại Đế rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.
- Đại Đế!
Ầm!
Nghiệp vị Đại Đế dưới chân Tử Vi Đại Đế ầm ầm phóng ra tử quang chói mắt. Trong nháy mắt tử quang đã bao phủ toàn thân Tử Vi Đại Đế.
Một khí tức mênh mông xông thẳng ra.
Tất cả Tử Vi Thiên Giới nhất thời có vô số khí vận cuồn cuộn đến. Vô số công đức chen chúc mà tới. Vô số vận thế, Vận đạo tràn hết vào trong cơ thể Tử Vi Đại Đế.
Tử Vi Đại Đế cũng lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng xông vào chiến trường.
Tử Vi Đại Đế tiến vào, nhất thời khiến cuộc chiến lại một lần nữa biến động.
Ầm!
Trong nháy mắt vai trái của Khổng Hoàng Thiên đã bị Tử Vi Đại Đế đâm thủng một lỗ thủng to.
- Còn chưa đủ. Ta còn có thể mạnh hơn nữa!
Khổng Hoàng Thiên vung kiếm lên hung mãnh chém giết, căn bản không để ý tới vết thương trên người mình.
Trường kiếm trong tay Khổng Hoàng Thiên vung lên càng nhanh hơn, khí thế hung mãnh lao về phía Tử Vi Đại Đế chém xuống.
- Muốn chết!
Tử Vi Đại Đế trừng mắt một cái.
Ầm!
Trong nháy mắt Tử Vi Đại Đế nghiêng về áp chế Khổng Hoàng Thiên.
- Ta có thể thắng hắn. Thập thất trọng thiên, ta nhất định có thể đột phá thập thất trọng thiên!
Khổng Hoàng Thiên trừng mắt kêu.
Khổng Hoàng Thiên lại vung kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều sẽ phóng ra một lôi điện siêu cấp.
/1446
|