- Yêu Hoàng, có ta ở đây, hay là thôi đi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
Tất cả đám người Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn, Phụng Âm Dương đều ép lực chờ. Chỉ cần Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông tới.
Yêu Thiên Thương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, trong mắt loé ra sự hung bạo. Một đám đại yêu đều phóng ra khí thế, chỉ đợi Yêu Thiên Thương ra lệnh một tiếng, cũng sẽ lao tới!
Người của hai phe nhìn nhau. Trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu trùng thiên, nhưng lại không có bất kỳ ai bước thêm một bước.
Mộng Tam Sinh bay đi một đoạn xa mới quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Diêm Xuyên thật sự chắn ở trước mặt Yêu Thiên Thương, hắn nhất thời nhíu mày.
Tuy rằng Mộng Tam Sinh nghi hoặc, nhưng chỉ một khắc sau hắn lại liên tục bay đi.
Lúc trước đối mặt với Huyền Tiên, hắn đã bị thương quá nặng, nhất định phải trở lại an dưỡng.
Diêm Xuyên, Yêu Thiên Thương lạnh lùng nhìn nhau!
Yêu Thiên Thương nhìn ra, Diêm Xuyên đứng trước mắt mình thực sự quyết tâm muốn ngăn cản mình. Hắn thật sự không muốn hồ lô Hồng Mông?
Khí thế của một đám đại yêu phía sau hắn càng lúc càng mạnh mẽ! Tất cả chỉ chờ Yêu Thiên Thương hạ lệnh.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên? Lần đầu tiên ta quyết đấu âm công cùng Cổ Nguyệt Thánh Tử, đã bị ngươi phá hoại. Ta đã biết ngươi bất phàm. Tuy nhiên ngày hôm nay, ta phát hiện, ta vẫn xem thường ngươi. Trước mặt trọng bảo ngươi lại không hề bị dao động!
Sắc mặt Yêu Thiên Thương âm trầm nói.
- Ta đã nói, hắn là gia gia của thê tử ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Khóe miệng Yêu Thiên Thương lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Gia gia của thê tử ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao? Ngươi không thèm để ý hồ lô Hồng Mông, chứng tỏ ngươi có dã tâm còn lớn hơn. Bởi vì có dã tâm lớn hơn, ngươi mới có quyết đoán như bây giờ!
- Đa tạ, quá khen rồi!
Diêm Xuyên không để ý lắm nói.
- Ta có quá khen hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Đi!
Yêu Thiên Thương vung tay áo một cái quát lạnh nói.
- A? Yêu Hoàng, cứ thế mà đi sao?
Một đám đại yêu kinh ngạc nói.
Nhưng Yêu Thiên Thương lại không để ý đến tới bọn họ, phất tay áo đạp không bước đi.
Một đám đại yêu nhìn lại một chút, nhất thời mỗi người cáu giận trừng mắt với Diêm Xuyên một cái. Tiếp theo bọn họ theo Yêu Thiên Thương rời đi.
- Tại sao Yêu Thiên Thương lại đi như vậy?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Tranh đấu không có lợi ích, là tranh đấu ngu xuẩn nhất. Huống hồ tiếp đó còn phải đi tới Thiên Cơ Tông nữa. Yêu Thiên Thương không muốn nhận bất kỳ vết thương nào tại chỗ này!
Diêm Xuyên hít sâu một cái giải thích.
- Ừm!
Lưu Cẩn gật đầu một cái, xem như đã hiểu rõ.
Nhìn theo người hai phe rời đi, trong lòng Diêm Xuyên lại cảm thấy vui mừng.
Trong chiến dịch này, lực lượng mấy phương đấu với nhau, xem ra chỉ có phía bên mình thu được lợi.
- Phụng Âm Dương, nếu khanh đã trở thành chủ nhân Bắc Tông. Vậy hãy mau chóng đời Bắc Tông về Đại Trăn đi!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng, vừa nãy thần còn muốn nói, thần vừa nhận được truyền thừa quỷ cốc, phải có một khoảng thời gian tĩnh tu. Có khả năng thần không có cách nào đi với bệ hạ tới Thiên Cơ Tông được!
Phụng Âm Dương thở dài nói.
- Đã như vậy, khanh cứ lưu lại đi. Sau khi điều chỉnh tốt Bắc Tông, khanh hãy tự mình về Đại Trăn trước!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Diêm Xuyên nói.
Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn gật đầu một cái, ba người đồng thời bay về phía bắc.
...—
Bên trên bầu trời xanh, Mộng Tam Sinh dẫn theo Nhâm Thử, Mộng Hồng Anh nhanh chóng bay đi.
Mộng Tam Sinh ngồi trên hồ lô Hồng Mông, nhắm mắt điều tức một hồi mới mở mắt ra.
- Gia gia, chúng ta vẫn đi Thiên Cơ Tông sao?
Mộng Hồng Anh nói.
- Không đi! Lần này đối chiến với Huyền Tiên, ta bị thương quá nặng, nhất định phải sớm ngày trở lại hồn giới điều dưỡng!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Thánh chủ nói xem, Thiên Cơ Tông tính làm gì vậy? Thánh chủ có thể giết chết Huyền Tiên. Kinh Chiếu vừa đi, trong phàm nhân cảnh, Thánh chủ hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ. Đáng trách là tên Yêu Thiên Thương thừa dịp người gặp nguy!
Nhâm Thử oán giận nói.
Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
- Thiên Cơ Tông? Lần này quần hùng trong thiên hạ tụ tập. Nhâm Thử, ngươi thay ta đi xem thử!
- A? Ta sao?
Nhâm Thử nhất thời cả kinh kêu lên, vẻ mặt rõ ràng không tình nguyện.
- Không sai, chính là ngươi!
Sắc mặt Mộng Tam Sinh trầm xuống nói.
- Được, được rồi!
Nhâm Thử phiền muộn nói.
Vèo!
Mộng Tam Sinh ném Nhâm Thử ra ngoài.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh nhanh chóng rời đi, để lại một mình Nhâm Thử đứng trong không trung nhìn ra phía xa, theo bóng dáng Mộng Tam Sinh rời đi. Nhâm Thử đau khổ rồi nói:
- Năm đó tại sao ta lại tiện miệng, đáp ứng gia nhập thánh địa Thần Tông một ngàn năm như vậy chứ? Tháng ngày trước đây mới hạnh phúc làm sao? Đào mộ tổ người khác, trộm bảo vật trong kho của người khác, giết chết tử tôn của người khác. Hiện tại ở thánh địa Thần Tông, luôn phải bôn ba khắp nơi chịu chết. Ôi! Ta chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi!
Lắc đầu, Nhâm Thử khe khẽ thở dài nói:
- Quên đi, cũng không còn bao nhiêu năm nữa. Chờ đến lúc đó, ta sẽ lại tự do tự tại. Đến lúc đó, ta lại về Tiên giới. Mẹ kiếp, lần trước phát hiện một phần mộ của đại thần thượng cổ còn chưa đi. Hi vọng không bị người khác phát hiện.
Bắc Thần Châu.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên hạ xuống một đỉnh núi.
Trước mắt, sương lớn tràn ngập, bao trùm cả một phạm vi rộng đến cực điểm. Sương mù có rất nhiều sắc thái. Màu tím, màu trắng, màu xanh, màu xanh lục, khiến biển mây mù này cực kỳ diễm lệ.
- Đây chính là Thiên Cơ Tông sao?
Lưu Cẩn khẽ nhíu mày nói.
- Không nên coi thường biển mây mù này. Thật ra nó là một loại mệnh trận cực kỳ mạnh mẽ!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Mệnh trận?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Một mạng hai vận ba phong thuỷ, bốn tích âm đức năm công danh. Thiên Cơ Tông tu vận, nghe đồn tu vận lĩnh ngộ đối với mệnh cách cực kỳ sâu. Bọn họ bày trận thậm chí có thể trực tiếp thông với mệnh cách. Trận bọn họ bày ra được gọi là Mệnh trận. Thiên Cơ Tông là tông môn duy nhất trong thiên hạ tu vận. Đối với yêu cầu tái tuyển đệ tử còn nghiêm ngặt hơn cả phong thủy sư. Phong thủy sư chỉ xem điều kiện kiếp này. Người tu vận lại muốn tái tuyển tam sinh. Đặc biệt là ngày sinh căn cốt. Thiếu một thứ cũng không được!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Tái tuyển tam sinh?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, không ai cường đại đến mức có thể suy tính từng bước đi tới. Nhưng theo lời đồn Tiên giới có một gốc cây Thế giới thụ. Từ khi thiên địa bắt đầu hình thành, thế giới thụ đã tồn tại. Thế giới thụ đã trải qua tất cả mọi chuyện trong thế gian, cũng ghi chép tất cả mọi chuyện trong thế gian. Người tu vận chỉ cần mượn một cành thế giới thụ, đã có thể suy tính ra rất nhiều chuyện. Mỗi đệ tử tu vận đều thông qua cành cây của thế giới thụ để tái tuyển ra!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Thế giới thụ?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.
Tất cả đám người Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn, Phụng Âm Dương đều ép lực chờ. Chỉ cần Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông tới.
Yêu Thiên Thương nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, trong mắt loé ra sự hung bạo. Một đám đại yêu đều phóng ra khí thế, chỉ đợi Yêu Thiên Thương ra lệnh một tiếng, cũng sẽ lao tới!
Người của hai phe nhìn nhau. Trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu trùng thiên, nhưng lại không có bất kỳ ai bước thêm một bước.
Mộng Tam Sinh bay đi một đoạn xa mới quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Diêm Xuyên thật sự chắn ở trước mặt Yêu Thiên Thương, hắn nhất thời nhíu mày.
Tuy rằng Mộng Tam Sinh nghi hoặc, nhưng chỉ một khắc sau hắn lại liên tục bay đi.
Lúc trước đối mặt với Huyền Tiên, hắn đã bị thương quá nặng, nhất định phải trở lại an dưỡng.
Diêm Xuyên, Yêu Thiên Thương lạnh lùng nhìn nhau!
Yêu Thiên Thương nhìn ra, Diêm Xuyên đứng trước mắt mình thực sự quyết tâm muốn ngăn cản mình. Hắn thật sự không muốn hồ lô Hồng Mông?
Khí thế của một đám đại yêu phía sau hắn càng lúc càng mạnh mẽ! Tất cả chỉ chờ Yêu Thiên Thương hạ lệnh.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên? Lần đầu tiên ta quyết đấu âm công cùng Cổ Nguyệt Thánh Tử, đã bị ngươi phá hoại. Ta đã biết ngươi bất phàm. Tuy nhiên ngày hôm nay, ta phát hiện, ta vẫn xem thường ngươi. Trước mặt trọng bảo ngươi lại không hề bị dao động!
Sắc mặt Yêu Thiên Thương âm trầm nói.
- Ta đã nói, hắn là gia gia của thê tử ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Khóe miệng Yêu Thiên Thương lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Gia gia của thê tử ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao? Ngươi không thèm để ý hồ lô Hồng Mông, chứng tỏ ngươi có dã tâm còn lớn hơn. Bởi vì có dã tâm lớn hơn, ngươi mới có quyết đoán như bây giờ!
- Đa tạ, quá khen rồi!
Diêm Xuyên không để ý lắm nói.
- Ta có quá khen hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Đi!
Yêu Thiên Thương vung tay áo một cái quát lạnh nói.
- A? Yêu Hoàng, cứ thế mà đi sao?
Một đám đại yêu kinh ngạc nói.
Nhưng Yêu Thiên Thương lại không để ý đến tới bọn họ, phất tay áo đạp không bước đi.
Một đám đại yêu nhìn lại một chút, nhất thời mỗi người cáu giận trừng mắt với Diêm Xuyên một cái. Tiếp theo bọn họ theo Yêu Thiên Thương rời đi.
- Tại sao Yêu Thiên Thương lại đi như vậy?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Tranh đấu không có lợi ích, là tranh đấu ngu xuẩn nhất. Huống hồ tiếp đó còn phải đi tới Thiên Cơ Tông nữa. Yêu Thiên Thương không muốn nhận bất kỳ vết thương nào tại chỗ này!
Diêm Xuyên hít sâu một cái giải thích.
- Ừm!
Lưu Cẩn gật đầu một cái, xem như đã hiểu rõ.
Nhìn theo người hai phe rời đi, trong lòng Diêm Xuyên lại cảm thấy vui mừng.
Trong chiến dịch này, lực lượng mấy phương đấu với nhau, xem ra chỉ có phía bên mình thu được lợi.
- Phụng Âm Dương, nếu khanh đã trở thành chủ nhân Bắc Tông. Vậy hãy mau chóng đời Bắc Tông về Đại Trăn đi!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng, vừa nãy thần còn muốn nói, thần vừa nhận được truyền thừa quỷ cốc, phải có một khoảng thời gian tĩnh tu. Có khả năng thần không có cách nào đi với bệ hạ tới Thiên Cơ Tông được!
Phụng Âm Dương thở dài nói.
- Đã như vậy, khanh cứ lưu lại đi. Sau khi điều chỉnh tốt Bắc Tông, khanh hãy tự mình về Đại Trăn trước!
Diêm Xuyên nhìn về phía Phụng Âm Dương nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Diêm Xuyên nói.
Bạch Đế Thiên, Lưu Cẩn gật đầu một cái, ba người đồng thời bay về phía bắc.
...—
Bên trên bầu trời xanh, Mộng Tam Sinh dẫn theo Nhâm Thử, Mộng Hồng Anh nhanh chóng bay đi.
Mộng Tam Sinh ngồi trên hồ lô Hồng Mông, nhắm mắt điều tức một hồi mới mở mắt ra.
- Gia gia, chúng ta vẫn đi Thiên Cơ Tông sao?
Mộng Hồng Anh nói.
- Không đi! Lần này đối chiến với Huyền Tiên, ta bị thương quá nặng, nhất định phải sớm ngày trở lại hồn giới điều dưỡng!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Thánh chủ nói xem, Thiên Cơ Tông tính làm gì vậy? Thánh chủ có thể giết chết Huyền Tiên. Kinh Chiếu vừa đi, trong phàm nhân cảnh, Thánh chủ hoàn toàn xứng đáng đệ nhất thiên hạ. Đáng trách là tên Yêu Thiên Thương thừa dịp người gặp nguy!
Nhâm Thử oán giận nói.
Mộng Tam Sinh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
- Thiên Cơ Tông? Lần này quần hùng trong thiên hạ tụ tập. Nhâm Thử, ngươi thay ta đi xem thử!
- A? Ta sao?
Nhâm Thử nhất thời cả kinh kêu lên, vẻ mặt rõ ràng không tình nguyện.
- Không sai, chính là ngươi!
Sắc mặt Mộng Tam Sinh trầm xuống nói.
- Được, được rồi!
Nhâm Thử phiền muộn nói.
Vèo!
Mộng Tam Sinh ném Nhâm Thử ra ngoài.
Mộng Tam Sinh dẫn theo Mộng Hồng Anh nhanh chóng rời đi, để lại một mình Nhâm Thử đứng trong không trung nhìn ra phía xa, theo bóng dáng Mộng Tam Sinh rời đi. Nhâm Thử đau khổ rồi nói:
- Năm đó tại sao ta lại tiện miệng, đáp ứng gia nhập thánh địa Thần Tông một ngàn năm như vậy chứ? Tháng ngày trước đây mới hạnh phúc làm sao? Đào mộ tổ người khác, trộm bảo vật trong kho của người khác, giết chết tử tôn của người khác. Hiện tại ở thánh địa Thần Tông, luôn phải bôn ba khắp nơi chịu chết. Ôi! Ta chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi!
Lắc đầu, Nhâm Thử khe khẽ thở dài nói:
- Quên đi, cũng không còn bao nhiêu năm nữa. Chờ đến lúc đó, ta sẽ lại tự do tự tại. Đến lúc đó, ta lại về Tiên giới. Mẹ kiếp, lần trước phát hiện một phần mộ của đại thần thượng cổ còn chưa đi. Hi vọng không bị người khác phát hiện.
Bắc Thần Châu.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên hạ xuống một đỉnh núi.
Trước mắt, sương lớn tràn ngập, bao trùm cả một phạm vi rộng đến cực điểm. Sương mù có rất nhiều sắc thái. Màu tím, màu trắng, màu xanh, màu xanh lục, khiến biển mây mù này cực kỳ diễm lệ.
- Đây chính là Thiên Cơ Tông sao?
Lưu Cẩn khẽ nhíu mày nói.
- Không nên coi thường biển mây mù này. Thật ra nó là một loại mệnh trận cực kỳ mạnh mẽ!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Mệnh trận?
Lưu Cẩn không hiểu nói.
- Một mạng hai vận ba phong thuỷ, bốn tích âm đức năm công danh. Thiên Cơ Tông tu vận, nghe đồn tu vận lĩnh ngộ đối với mệnh cách cực kỳ sâu. Bọn họ bày trận thậm chí có thể trực tiếp thông với mệnh cách. Trận bọn họ bày ra được gọi là Mệnh trận. Thiên Cơ Tông là tông môn duy nhất trong thiên hạ tu vận. Đối với yêu cầu tái tuyển đệ tử còn nghiêm ngặt hơn cả phong thủy sư. Phong thủy sư chỉ xem điều kiện kiếp này. Người tu vận lại muốn tái tuyển tam sinh. Đặc biệt là ngày sinh căn cốt. Thiếu một thứ cũng không được!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Tái tuyển tam sinh?
Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, không ai cường đại đến mức có thể suy tính từng bước đi tới. Nhưng theo lời đồn Tiên giới có một gốc cây Thế giới thụ. Từ khi thiên địa bắt đầu hình thành, thế giới thụ đã tồn tại. Thế giới thụ đã trải qua tất cả mọi chuyện trong thế gian, cũng ghi chép tất cả mọi chuyện trong thế gian. Người tu vận chỉ cần mượn một cành thế giới thụ, đã có thể suy tính ra rất nhiều chuyện. Mỗi đệ tử tu vận đều thông qua cành cây của thế giới thụ để tái tuyển ra!
Bạch Đế Thiên giải thích.
- Thế giới thụ?
/1446
|