Lưu Cẩn lộ ra một tia kinh ngạc.
- Thế giới thụ thật sự có thể suy tính kiếp trước sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên gật đầu nói:
- Đúng, thời điểm kiếp trước, ta đã từng gặp Tông chủ Thiên Cơ Tông. Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn giúp ta suy tính một vài chuyện. Tuy rằng không phải tất cả, nhưng khiến ta được không ít lợi.
- Thiên Cơ Tông có cành cây thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Cho dù là mình ở kiếp trước, cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Nghe đồn thế giới thụ trên Tiên giới được quần hùng trong thiên hạ cùng bảo hộ. Bất kỳ người nào dám làm gãy cành, sẽ bị tất cả tiên trên thiên hạ cùng tiêu diệt!
- Vâng, Thiên Cơ Tông có một cành, nhưng ta nhất định phải đặt tay lên đó, hắn mới có thể suy tính cho ta. Cái này lại là tín vật truyền thừa của Tông chủ Thiên Cơ Tông, là bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông. Nhưng chỉ có thể thấy được một chút tình hình của kiếp trước!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Đồng thời, Bạch Đế Thiên dùng chút pháp lực. Lòng bàn tay Bạch Đế Thiên xuất hiện một ảo giác. Một khúc gỗ màu vàng to bằng cánh tay, trên mặt đầy phù văn.
Diêm Xuyên và Lưu Cẩn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.
- Đây chính là cành cây của thế giới thụ. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên vinh hạnh nói.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn vẫn cảm thấy mờ mịt.
- Đây là cành cây của thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên vẫn cảm thấy cổ quái hỏi.
- Đúng vậy? Tuyệt đối không sai. Chính là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn yên lặng một hồi. Bầu không khí rất yên tĩnh!
- Bệ hạ, thế nào?
Bạch Đế Thiên không hiểu nói.
Cuối cùng, Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Lưu Cẩn cực kỳ tùy ý lấy từ trong pháp bảo chứa đồ ra một khúc gỗ màu vàng. Phía trên khúc gỗ có phù văn tương tự với phù văn trên khúc gỗ do Bạch Đế Thiên dùng pháp lực ngưng tụ ra.
Bạch Đế Thiên:...
Quá giả! Bạch Đế Thiên rất muốn nói đây là giả. Nhưng, trong nháy mắt ngắn ngủi này, căn bản không có thời gian cho Lưu Cẩn làm giả!
Giống nhau như đúc. Thật sự giống nhau như đúc. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông sao? Cành cây của thế giới thụ sao? Tại sao nó lại nằm trong tay của Lưu Cẩn? Sao có thể như vậy được?
Vừa nãy Bạch Đế Thiên còn cảm giác vinh hạnh mình là duy nhất nhìn thấy cành cây của thế giới thụ. Nhưng bây giờ, khi Lưu Cẩn lấy nó ra như lấy một cây cải củ như thế. Chuyện này.... chuyện này....
- Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào vậy?
Bạch Đế Thiên cả kinh kêu lên.
- Đây là một trong những di vật cha mẹ ta để lại cho ta!
Diêm Xuyên giải thích.
Di vật? Năm đó Diêm Đào lưu lại cho Diêm Xuyên ba di vật. Một tấm bản đồ tìm được thần thánh quang minh thạch, đúc ra Thượng Đế Kiếm. Hiện tại, cái di vật thứ hai lại có thể là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông?
- Di vật?
Bạch Đế Thiên thoáng mờ mịt.
Nói đùa sao? Tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông, chính là sinh mạng của Thiên Cơ Tông, sao có thể nằm trong tay của Diêm Đào được?
Nhìn ánh mắt phức tạp của Bạch Đế Thiên, Diêm Xuyên nói:
- Lưu Cẩn, cho Bạch Đế Thiên xem một chút đi. Cũng không có gì đâu!
- Vâng!
Lưu Cẩn đưa ra.
Bạch Đế Thiên cẩn thận tiếp nhận, cả người lập tức hoá đá.
————–
Tại một cung điện lớn giữa màn sương dày đặc với đủ các màu sắc rực rỡ, một lão giả tóc trắng ngồi khoanh chân, dường như đang bế quan.
Bỗng nhiên, chân mày lão già nhíu lại, con mắt đột nhiên mở ra. Ánh mắt của lão già lộ vẻ kinh ngạc tới cực độ.
Vù vù!
Lão già bỗng nhiên đứng dậy.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Lại có ba lão giả tóc trắng nữa vội vã đi đến.
- Sư huynh, sư huynh có cảm nhận được không?
Ba lão già mang theo một sự hưng phấn nói.
- Không sai. Đó là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông ta!
- Tông chủ đời trước chết đi, Thế giới cành của tông ta liền biến mất không rõ tung tích. Chúng ta đã phái rất nhiều người đi tìm. Chúng ta cũng đã suy tính bao nhiêu năm, vẫn không tìm được. Không ngờ nó lại xuất hiện ở khu vực gần với Thiên Cơ Tông ta?
- Đi. Đi thôi!
Lão già tỏ ra hưng phấn lao ra khỏi đại điện.
Ba lão già khác cũng hưng phấn xông thẳng ra, trong chớp mắt bay về phía mây mù.
Giờ phút này người cảm ứng được không chỉ có bốn lão già kia. Tại Thiên Cơ Tông ước chừng có tới trăm người đều cảm nhận được. Bọn họ thi nhau bay lên trời, mang theo sự hưng phấn bay qua.
Trong đó có cả thiên nữ Triệu A Phòng!
...
Bạch Đế Thiên cầm lấy cành cây thế giới thụ, kiểm tra trong cảm giác mờ mịt.
Lưu Cẩn lại nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Bệ hạ, có phải chúng ta đến quá sớm hay không. Còn mấy tháng nữa mới bắt đầu!
Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không sớm. Trẫm vẫn còn có chuyện phải làm!
- Vâng!
Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Nói xong, hai người nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
- Bạch Đế Thiên, thế nào? Cái này có phải là thật không?
Diêm Xuyên hỏi.
- Thật, chắc chắn là thật!
Bạch Đế Thiên vẫn cảm thấy rối rắm mờ mịt nói.
- Đây là cành cây của thế giới thụ thì tốt rồi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Ầm!
Đột nhiên, cách đó không xa sương lớn chợt co lại. Trong chớp mắt, hơn một trăm đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn ba người Diêm Xuyên một lượt, sau đó lại chuyển tầm mắt đến khúc gỗ trên tay Bạch Đế Thiên.
- Đúng là thế giới cành sao?
một lão giả dẫn đầu kích động nói.
Một đám lão già đứng trước mặt ba người Diêm Xuyên đều kích động, hận không thể tiến lên cướp lấy vậy.
Bạch Đế Thiên nhất thời biến sắc, lập tức cẩn thận cất thế giới cành đi. Bạch Đế Thiên hiểu rõ đây nhất định chính là tín vật của Thiên Cơ Tông. Nhưng Bạch Đế Thiên không phải là kẻ ba phải.
Hiện tại, thế giới này cành là của Diêm Xuyên. Đương nhiên hắn phải bảo vệ thật tốt!
Diêm Xuyên lại nhìn về phía thiên nữ Triệu A Phòng đứng bên cạnh! Tâm tình hắn lại bị khuấy động.
- Bạch Đế Thiên? Đã lâu không gặp!
Lão già dẫn đầu lập tức khách khí cười.
Bạch Đế Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Kính chào Tông chủ Thiên Cơ!
- Bạch Đế Thiên, trong tay của ngươi...
Lão già dẫn đầu dẫn kia mang theo một sự kích động nói. Nhưng hắn mới vừa nói được một nửa đã bị Bạch Đế Thiên ngắt lời.
- Vật trong tay ta là của hắn, là vật riêng của đế vương Đại Trăn!
Bạch Đế Thiên lập tức nói.
Nghe Bạch Đế Thiên nói vậy, lão già dẫn đầu kia nhất thời hiểu rõ. Hắn lập tức nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tại hạ là Tông chủ Thiên Cơ Tông đương nhiệm, Vân Tâm, ra mắt Diêm đế!
Lão già nói chuyện khá lễ phép. Rõ ràng hắn đã xem qua chân dung của Diêm Xuyên từ lâu. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
- Ngưỡng mộ đại danh Thiên Cơ Tông đã lâu. Vân tông chủ, khách khí!
Diêm Xuyên cười nói.
Lão già cười lập tức nói:
- Xin hỏi Diêm đế, ngài lấy được vật trong tay Bạch Đế Thiên từ đâu vậy?
Diêm Xuyên nhìn thế giới cành kia, khẽ mỉm cười nói:
- Đó là di vật của gia phụ!
- Di vật?
Một đám đệ tử Thiên Cơ Tông nhất thời nhíu chặt lông mày.
- Thế giới thụ thật sự có thể suy tính kiếp trước sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên gật đầu nói:
- Đúng, thời điểm kiếp trước, ta đã từng gặp Tông chủ Thiên Cơ Tông. Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn giúp ta suy tính một vài chuyện. Tuy rằng không phải tất cả, nhưng khiến ta được không ít lợi.
- Thiên Cơ Tông có cành cây thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Cho dù là mình ở kiếp trước, cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Nghe đồn thế giới thụ trên Tiên giới được quần hùng trong thiên hạ cùng bảo hộ. Bất kỳ người nào dám làm gãy cành, sẽ bị tất cả tiên trên thiên hạ cùng tiêu diệt!
- Vâng, Thiên Cơ Tông có một cành, nhưng ta nhất định phải đặt tay lên đó, hắn mới có thể suy tính cho ta. Cái này lại là tín vật truyền thừa của Tông chủ Thiên Cơ Tông, là bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông. Nhưng chỉ có thể thấy được một chút tình hình của kiếp trước!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Đồng thời, Bạch Đế Thiên dùng chút pháp lực. Lòng bàn tay Bạch Đế Thiên xuất hiện một ảo giác. Một khúc gỗ màu vàng to bằng cánh tay, trên mặt đầy phù văn.
Diêm Xuyên và Lưu Cẩn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.
- Đây chính là cành cây của thế giới thụ. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên vinh hạnh nói.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn vẫn cảm thấy mờ mịt.
- Đây là cành cây của thế giới thụ sao?
Diêm Xuyên vẫn cảm thấy cổ quái hỏi.
- Đúng vậy? Tuyệt đối không sai. Chính là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái khẳng định.
Diêm Xuyên, Lưu Cẩn yên lặng một hồi. Bầu không khí rất yên tĩnh!
- Bệ hạ, thế nào?
Bạch Đế Thiên không hiểu nói.
Cuối cùng, Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Lưu Cẩn cực kỳ tùy ý lấy từ trong pháp bảo chứa đồ ra một khúc gỗ màu vàng. Phía trên khúc gỗ có phù văn tương tự với phù văn trên khúc gỗ do Bạch Đế Thiên dùng pháp lực ngưng tụ ra.
Bạch Đế Thiên:...
Quá giả! Bạch Đế Thiên rất muốn nói đây là giả. Nhưng, trong nháy mắt ngắn ngủi này, căn bản không có thời gian cho Lưu Cẩn làm giả!
Giống nhau như đúc. Thật sự giống nhau như đúc. Bảo vật quan trọng nhất của Thiên Cơ Tông sao? Cành cây của thế giới thụ sao? Tại sao nó lại nằm trong tay của Lưu Cẩn? Sao có thể như vậy được?
Vừa nãy Bạch Đế Thiên còn cảm giác vinh hạnh mình là duy nhất nhìn thấy cành cây của thế giới thụ. Nhưng bây giờ, khi Lưu Cẩn lấy nó ra như lấy một cây cải củ như thế. Chuyện này.... chuyện này....
- Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào vậy?
Bạch Đế Thiên cả kinh kêu lên.
- Đây là một trong những di vật cha mẹ ta để lại cho ta!
Diêm Xuyên giải thích.
Di vật? Năm đó Diêm Đào lưu lại cho Diêm Xuyên ba di vật. Một tấm bản đồ tìm được thần thánh quang minh thạch, đúc ra Thượng Đế Kiếm. Hiện tại, cái di vật thứ hai lại có thể là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông?
- Di vật?
Bạch Đế Thiên thoáng mờ mịt.
Nói đùa sao? Tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông, chính là sinh mạng của Thiên Cơ Tông, sao có thể nằm trong tay của Diêm Đào được?
Nhìn ánh mắt phức tạp của Bạch Đế Thiên, Diêm Xuyên nói:
- Lưu Cẩn, cho Bạch Đế Thiên xem một chút đi. Cũng không có gì đâu!
- Vâng!
Lưu Cẩn đưa ra.
Bạch Đế Thiên cẩn thận tiếp nhận, cả người lập tức hoá đá.
————–
Tại một cung điện lớn giữa màn sương dày đặc với đủ các màu sắc rực rỡ, một lão giả tóc trắng ngồi khoanh chân, dường như đang bế quan.
Bỗng nhiên, chân mày lão già nhíu lại, con mắt đột nhiên mở ra. Ánh mắt của lão già lộ vẻ kinh ngạc tới cực độ.
Vù vù!
Lão già bỗng nhiên đứng dậy.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Lại có ba lão giả tóc trắng nữa vội vã đi đến.
- Sư huynh, sư huynh có cảm nhận được không?
Ba lão già mang theo một sự hưng phấn nói.
- Không sai. Đó là tín vật của Tông chủ Thiên Cơ Tông ta!
- Tông chủ đời trước chết đi, Thế giới cành của tông ta liền biến mất không rõ tung tích. Chúng ta đã phái rất nhiều người đi tìm. Chúng ta cũng đã suy tính bao nhiêu năm, vẫn không tìm được. Không ngờ nó lại xuất hiện ở khu vực gần với Thiên Cơ Tông ta?
- Đi. Đi thôi!
Lão già tỏ ra hưng phấn lao ra khỏi đại điện.
Ba lão già khác cũng hưng phấn xông thẳng ra, trong chớp mắt bay về phía mây mù.
Giờ phút này người cảm ứng được không chỉ có bốn lão già kia. Tại Thiên Cơ Tông ước chừng có tới trăm người đều cảm nhận được. Bọn họ thi nhau bay lên trời, mang theo sự hưng phấn bay qua.
Trong đó có cả thiên nữ Triệu A Phòng!
...
Bạch Đế Thiên cầm lấy cành cây thế giới thụ, kiểm tra trong cảm giác mờ mịt.
Lưu Cẩn lại nhìn về phía Diêm Xuyên:
- Bệ hạ, có phải chúng ta đến quá sớm hay không. Còn mấy tháng nữa mới bắt đầu!
Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không sớm. Trẫm vẫn còn có chuyện phải làm!
- Vâng!
Lưu Cẩn gật đầu một cái.
Nói xong, hai người nhìn về phía Bạch Đế Thiên.
- Bạch Đế Thiên, thế nào? Cái này có phải là thật không?
Diêm Xuyên hỏi.
- Thật, chắc chắn là thật!
Bạch Đế Thiên vẫn cảm thấy rối rắm mờ mịt nói.
- Đây là cành cây của thế giới thụ thì tốt rồi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Ầm!
Đột nhiên, cách đó không xa sương lớn chợt co lại. Trong chớp mắt, hơn một trăm đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn ba người Diêm Xuyên một lượt, sau đó lại chuyển tầm mắt đến khúc gỗ trên tay Bạch Đế Thiên.
- Đúng là thế giới cành sao?
một lão giả dẫn đầu kích động nói.
Một đám lão già đứng trước mặt ba người Diêm Xuyên đều kích động, hận không thể tiến lên cướp lấy vậy.
Bạch Đế Thiên nhất thời biến sắc, lập tức cẩn thận cất thế giới cành đi. Bạch Đế Thiên hiểu rõ đây nhất định chính là tín vật của Thiên Cơ Tông. Nhưng Bạch Đế Thiên không phải là kẻ ba phải.
Hiện tại, thế giới này cành là của Diêm Xuyên. Đương nhiên hắn phải bảo vệ thật tốt!
Diêm Xuyên lại nhìn về phía thiên nữ Triệu A Phòng đứng bên cạnh! Tâm tình hắn lại bị khuấy động.
- Bạch Đế Thiên? Đã lâu không gặp!
Lão già dẫn đầu lập tức khách khí cười.
Bạch Đế Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Kính chào Tông chủ Thiên Cơ!
- Bạch Đế Thiên, trong tay của ngươi...
Lão già dẫn đầu dẫn kia mang theo một sự kích động nói. Nhưng hắn mới vừa nói được một nửa đã bị Bạch Đế Thiên ngắt lời.
- Vật trong tay ta là của hắn, là vật riêng của đế vương Đại Trăn!
Bạch Đế Thiên lập tức nói.
Nghe Bạch Đế Thiên nói vậy, lão già dẫn đầu kia nhất thời hiểu rõ. Hắn lập tức nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tại hạ là Tông chủ Thiên Cơ Tông đương nhiệm, Vân Tâm, ra mắt Diêm đế!
Lão già nói chuyện khá lễ phép. Rõ ràng hắn đã xem qua chân dung của Diêm Xuyên từ lâu. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
- Ngưỡng mộ đại danh Thiên Cơ Tông đã lâu. Vân tông chủ, khách khí!
Diêm Xuyên cười nói.
Lão già cười lập tức nói:
- Xin hỏi Diêm đế, ngài lấy được vật trong tay Bạch Đế Thiên từ đâu vậy?
Diêm Xuyên nhìn thế giới cành kia, khẽ mỉm cười nói:
- Đó là di vật của gia phụ!
- Di vật?
Một đám đệ tử Thiên Cơ Tông nhất thời nhíu chặt lông mày.
/1446
|