Khổng Đạo Khâu hưng phấn kêu lên.
- Quần Tiên Trận!
Vân Tâm kêu lên.
- Ép trận!
Đám tiên nhân cùng hét.
- Còn một ngày nữa. Vẫn còn một ngày nữa. Đám châu chấu các ngươi thật khốn kiếp. Thái Dương, đại hỏa chói chang!
Dương Chí Cửu gầm rú.
Ầm!
Trên bầu trời, mặt trời chói chang nhất thời bắn thẳng xuống đại hỏa cuồn cuộn. Thiên hỏa vừa ra, sa mạc dường như biến thành một lò nung lớn.
Cát bụi lúc trước dưới liệt hỏa nóng chảy giống như biến thành vô số hạt thủy tinh với những sắc thái rực rỡ,.
- Giết!
Các tiên nhân cùng hét.
Ầm!
Trong bão cát, trong sự va chạm của những lực lượng khổng lồ, một bóng người màu đen như lưu quang bắn ra.
Đó chính là Dương Chí Cửu. Giờ phút này cánh tay trái của Dương Chí Cửu gần như đã tàn. Mau thịt lẫn lộn, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng. Chiếc sừng trên đầu cũng bị gãy một cái.
Dương Chí Cửu bị thương nặng tới cực điểm.
Phụt!
Dương Chí Cửu vừa phun ra máu, vừa nhanh chóng vọt về phía Yến Kinh.
- Còn một ngày nữa. Còn có một ngày nữa. Đám châu chấu các ngươi chờ ta tiêu diệt xong Yến Kinh, bất kỳ ai trong số các ngươi cũng đừng mong thoát được. Ta nhất định phải dùng hình pháp tàn khốc nhất, từ từ tra tấn các ngươi!
Dương Chí Cửu mang theo một sự thù hận bay về phía xa.
Ầm!
Một đám tiên nhân cũng nhanh chóng rời khỏi bão cát.
- Lại để hắn chạy thoát!
Sắc mặt Mạnh Lăng Thiên khó coi đến cực điểm.
Các tiên nhân đuổi theo truy sát. Tuy rằng cáu giận, nhưng bọn họ đã có chút phản ứng.
- Dương Chí Cửu càng ngày càng yếu. Thật sự có cao nhân đang nhằm vào hắn. Hiện tại rõ ràng hắn đang đi tìm cao nhân kia gây phiền phức!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Rốt cuộc là ai vậy?
Khổng Đạo Khâu cũng cau mày nói.
- Không cần suy nghĩ người đó là ai. Dương Chí Cửu càng ngày càng yếu. Ngay vừa nãy, hắn đã phải tự tàn để trốn chạy. Thực lực của hắn càng ngày càng yếu. Hiện tại, cho dù Liên Thần giúp hắn, nhiều nhất cũng chỉ là thực lực địa tiên, thậm chí còn không bằng. Chúng ta cố thêm chút nữa, nhất định phải tiêu diệt hắn, không thể để cho hắn khôi phục như cũ!
Vân Tâm kêu lên.
- Được!
Quần hùng lại nhanh chóng đuổi về phía Dương Chí Cửu vừa bỏ chạy.
Dương Chí Cửu tự tàn thôi thúc bí pháp, tốc độ tăng vọt lên rất nhiều. Trong chớp mắt hắn đã bỏ rơi quần hùng.
Đương nhiên, hắn chỉ bỏ rơi một lúc cũng không thể nào ném quần hùng đi được. Chỉ có điều quần hùng sẽ tới muộn một chút mà thôi.
- Hướng đi của hắn dường như là Yến Kinh? M
Lạnh Lăng Thiên bỗng nhiên kinh ngạc nói.
- Yến Kinh? Chẳng lẽ là Diêm Xuyên? Không thể nào. Diêm Xuyên mới có bao nhiêu năng lực?
Khổng Đạo Khâu có chút không tin nói.
Quần hùng tiếp tục đuổi theo.
Tại thượng thư phòng Yến Kinh, sắc mặt Diêm Xuyên cứng lại, ý thức đã trở về.
- Thánh thượng triệu tập chúng thần, không biết có chuyện gì quan trọng vậy?
Quỷ Cốc Tử nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ngay vừa nãy, trẫm cảm thấy bên trên biển mây khí vận có chấn động lớn. Biển mây khí vận có thể cảm ứng được khắp nơi trong thiên hạ Đại Trăn. chấn động lớn như vậy, nhất định phải có chuyện lớn phát sinh. Vừa nãy trẫm lấy thị lực của tượng thần để xem, phát hiện, Dương Chí Cửu được Liên Thần giúp, đang tiến về phía Yến Kinh ta!
- Sao?
Các quần thần nhất thời biến sắc.
- Giờ phút này, Dương Chí Cửu còn mạnh hơn Mão Nhật ngày đó. Phụng Âm Dương bố trí trận pháp, thủ hộ Yến Kinh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
- Dịch Phong, Văn Nhược, các khanh phụ trách duy trì sự ổn định trong Yến Kinh, trấn an bách tính quần thần!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
Sau khi căn dặn mọi người xong, Diêm Xuyên đi thẳng đến hậu viện.
Diêm Xuyên hiểu rõ, Dương Chí Cửu đánh tới, nguyên nhân chủ yếu, khẳng định vẫn là Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.
Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng.
- Có chuyện gì vậy?
Tử Tử không rõ vội vàng chạy đến chỗ Diêm Xuyên.
- Dương Chí Cửu tới!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Sao?
- Tiếp theo, có khả năng sẽ có một trận ác chiến. Tử Tử, nàng phụ trách Đinh Đầu Thất Tiễn Thư! Bảo đảm không có sai lầm. Ta sẽ kéo dài thời gian. Nhất định phải giết chết Dương Chí Cửu!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Tử Tử gật đầu một cái.
Căn dặn Tử Tử xong, Diêm Xuyên nhanh chóng đi tới quảng trường Triều Thiên Điện.
Nhìn lên tượng thần trên không trung, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời ngưng trọng.
Tượng thần Diêm Xuyên phát ra một tiếng rồng gầm rất lớn. Đột nhiên, tượng thần Diêm Xuyên bay vút lên trời, hóa thành Kim Long Khí Vận với mười tám trảo.
Ầm!
Kim Long Khí Vận mười tám trảo đạp lên bên trên biển mây khí vận, nhất thời ngửa đầu gầm dài.
Tiếng rồng gầm hùng tráng, âm thanh xuyên thấu cửu tiêu. Đồng thời, trong nháy mắt thanh âm này truyền khắp các thành trì lớn tại Đại Trăn, truyền vào trong tai tất cả con dân Đại Trăn.
Nghe thấy tiếng rồng gầm, tất cả bách tính đều nghi hoặc bỏ lại công việc trong tay ngẩng đầu lên trời nhìn.
- Con dân Đại Trăn nghe đây! Trẫm chính là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Trong lúc giọng nói Diêm Xuyên truyền vào trong tai của tất cả con dân Đại Trăn, tại một tửu lâu trong Vô Ưu Thành.
- Giọng nói của Thánh thượng?
- Ta nghe thấy giọng nói của thánh thượng.
......
Vô số bách tính, quân đội, thành vệ đều ngửa đầu nhìn lên không trung.
- Bách tính Đại Trăn, mong các ngươi hãy giơ tay phải của mình lên, cho trẫm mượn lực lượng của các ngươi. Trong khoảng thời gian ngắn các ngươi sẽ bị suy yếu. Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một ít thời gian, là có thể hồi phục. tất cả thành vệ, canh phòng khắp nơi. Đối với bất kỳ kẻ nào dám dánh lén những người dân cho trẫm mượn lực lượng dẫn tới suy yếu, giết không tha, sau đó diệt diệt toàn tộc!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Mượn lực lượng của bách tính?
Trên một đường phố tại Vô Ưu Thành, người dân đang bàn tán xôn xao.
- Thánh thượng muốn mượn lực lượng của chúng ta? Chuyện này làm sao mượn được?
- Đúng vậy, lực lượng thật sự có thể cho mượn sao? Nói đùa sao?
...
Trong khi mọi người đang nghi ngờ, rốt cuộc có một người nghe theo lời Diêm Xuyên, thử giơ tay lên.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô chậm rãi giơ tay phải lên:
- Nhấc tay phải lên? Làm vậy thì có tác dụng gì?
Trong nháy mắt khi nam tử khôi ngô giơ tay phải lên.
Nam tử khôi ngô kia lập tức cảm nhận được, lực lượng của bản thân dường như đã bị lấy đi. Trong nháy mắt, nam tử khôi ngô đã không còn lực lượng.
Bịch!
Nam tử kia ngã ngồi trên đất, thở hổn hển.
- Đại ca? Đại ca làm sao vậy?
Có người đứng bên cạnh cả kinh kêu lên.
- Lực lượng của ta, lực lượng của ta đã bị thánh thượng mượn đi!
Nam tử khôi ngô giống như đang nằm mơ, khó có thể tin được nói.
- Hả?
Nhất thời, bốn phía đều xôn xao.
Diêm Xuyên thật sự mượn lực lượng được sao?
Cảnh tượng như vậy không ngừng phát sinh trong mấy ngàn tòa thành trì của Đại Trăn.
Nhất thời, rất nhiều bách tính hiểu ra. Cho bệ hạ mượn lực lượng?
Đại Trăn phát triển quá nhanh. Tuy rằng thần dân vô số, nhưng cuối cùng cũng có vài người không phục với quốc pháp của Đại Trăn. Những người này không để ý đến, nhưng rất nhiều người lại nhanh chóng giơ tay phải lên.
- Quần Tiên Trận!
Vân Tâm kêu lên.
- Ép trận!
Đám tiên nhân cùng hét.
- Còn một ngày nữa. Vẫn còn một ngày nữa. Đám châu chấu các ngươi thật khốn kiếp. Thái Dương, đại hỏa chói chang!
Dương Chí Cửu gầm rú.
Ầm!
Trên bầu trời, mặt trời chói chang nhất thời bắn thẳng xuống đại hỏa cuồn cuộn. Thiên hỏa vừa ra, sa mạc dường như biến thành một lò nung lớn.
Cát bụi lúc trước dưới liệt hỏa nóng chảy giống như biến thành vô số hạt thủy tinh với những sắc thái rực rỡ,.
- Giết!
Các tiên nhân cùng hét.
Ầm!
Trong bão cát, trong sự va chạm của những lực lượng khổng lồ, một bóng người màu đen như lưu quang bắn ra.
Đó chính là Dương Chí Cửu. Giờ phút này cánh tay trái của Dương Chí Cửu gần như đã tàn. Mau thịt lẫn lộn, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng. Chiếc sừng trên đầu cũng bị gãy một cái.
Dương Chí Cửu bị thương nặng tới cực điểm.
Phụt!
Dương Chí Cửu vừa phun ra máu, vừa nhanh chóng vọt về phía Yến Kinh.
- Còn một ngày nữa. Còn có một ngày nữa. Đám châu chấu các ngươi chờ ta tiêu diệt xong Yến Kinh, bất kỳ ai trong số các ngươi cũng đừng mong thoát được. Ta nhất định phải dùng hình pháp tàn khốc nhất, từ từ tra tấn các ngươi!
Dương Chí Cửu mang theo một sự thù hận bay về phía xa.
Ầm!
Một đám tiên nhân cũng nhanh chóng rời khỏi bão cát.
- Lại để hắn chạy thoát!
Sắc mặt Mạnh Lăng Thiên khó coi đến cực điểm.
Các tiên nhân đuổi theo truy sát. Tuy rằng cáu giận, nhưng bọn họ đã có chút phản ứng.
- Dương Chí Cửu càng ngày càng yếu. Thật sự có cao nhân đang nhằm vào hắn. Hiện tại rõ ràng hắn đang đi tìm cao nhân kia gây phiền phức!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Rốt cuộc là ai vậy?
Khổng Đạo Khâu cũng cau mày nói.
- Không cần suy nghĩ người đó là ai. Dương Chí Cửu càng ngày càng yếu. Ngay vừa nãy, hắn đã phải tự tàn để trốn chạy. Thực lực của hắn càng ngày càng yếu. Hiện tại, cho dù Liên Thần giúp hắn, nhiều nhất cũng chỉ là thực lực địa tiên, thậm chí còn không bằng. Chúng ta cố thêm chút nữa, nhất định phải tiêu diệt hắn, không thể để cho hắn khôi phục như cũ!
Vân Tâm kêu lên.
- Được!
Quần hùng lại nhanh chóng đuổi về phía Dương Chí Cửu vừa bỏ chạy.
Dương Chí Cửu tự tàn thôi thúc bí pháp, tốc độ tăng vọt lên rất nhiều. Trong chớp mắt hắn đã bỏ rơi quần hùng.
Đương nhiên, hắn chỉ bỏ rơi một lúc cũng không thể nào ném quần hùng đi được. Chỉ có điều quần hùng sẽ tới muộn một chút mà thôi.
- Hướng đi của hắn dường như là Yến Kinh? M
Lạnh Lăng Thiên bỗng nhiên kinh ngạc nói.
- Yến Kinh? Chẳng lẽ là Diêm Xuyên? Không thể nào. Diêm Xuyên mới có bao nhiêu năng lực?
Khổng Đạo Khâu có chút không tin nói.
Quần hùng tiếp tục đuổi theo.
Tại thượng thư phòng Yến Kinh, sắc mặt Diêm Xuyên cứng lại, ý thức đã trở về.
- Thánh thượng triệu tập chúng thần, không biết có chuyện gì quan trọng vậy?
Quỷ Cốc Tử nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ngay vừa nãy, trẫm cảm thấy bên trên biển mây khí vận có chấn động lớn. Biển mây khí vận có thể cảm ứng được khắp nơi trong thiên hạ Đại Trăn. chấn động lớn như vậy, nhất định phải có chuyện lớn phát sinh. Vừa nãy trẫm lấy thị lực của tượng thần để xem, phát hiện, Dương Chí Cửu được Liên Thần giúp, đang tiến về phía Yến Kinh ta!
- Sao?
Các quần thần nhất thời biến sắc.
- Giờ phút này, Dương Chí Cửu còn mạnh hơn Mão Nhật ngày đó. Phụng Âm Dương bố trí trận pháp, thủ hộ Yến Kinh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Phụng Âm Dương lên tiếng trả lời.
- Dịch Phong, Văn Nhược, các khanh phụ trách duy trì sự ổn định trong Yến Kinh, trấn an bách tính quần thần!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hai người lên tiếng trả lời.
Sau khi căn dặn mọi người xong, Diêm Xuyên đi thẳng đến hậu viện.
Diêm Xuyên hiểu rõ, Dương Chí Cửu đánh tới, nguyên nhân chủ yếu, khẳng định vẫn là Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.
Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng.
- Có chuyện gì vậy?
Tử Tử không rõ vội vàng chạy đến chỗ Diêm Xuyên.
- Dương Chí Cửu tới!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Sao?
- Tiếp theo, có khả năng sẽ có một trận ác chiến. Tử Tử, nàng phụ trách Đinh Đầu Thất Tiễn Thư! Bảo đảm không có sai lầm. Ta sẽ kéo dài thời gian. Nhất định phải giết chết Dương Chí Cửu!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Tử Tử gật đầu một cái.
Căn dặn Tử Tử xong, Diêm Xuyên nhanh chóng đi tới quảng trường Triều Thiên Điện.
Nhìn lên tượng thần trên không trung, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời ngưng trọng.
Tượng thần Diêm Xuyên phát ra một tiếng rồng gầm rất lớn. Đột nhiên, tượng thần Diêm Xuyên bay vút lên trời, hóa thành Kim Long Khí Vận với mười tám trảo.
Ầm!
Kim Long Khí Vận mười tám trảo đạp lên bên trên biển mây khí vận, nhất thời ngửa đầu gầm dài.
Tiếng rồng gầm hùng tráng, âm thanh xuyên thấu cửu tiêu. Đồng thời, trong nháy mắt thanh âm này truyền khắp các thành trì lớn tại Đại Trăn, truyền vào trong tai tất cả con dân Đại Trăn.
Nghe thấy tiếng rồng gầm, tất cả bách tính đều nghi hoặc bỏ lại công việc trong tay ngẩng đầu lên trời nhìn.
- Con dân Đại Trăn nghe đây! Trẫm chính là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Trong lúc giọng nói Diêm Xuyên truyền vào trong tai của tất cả con dân Đại Trăn, tại một tửu lâu trong Vô Ưu Thành.
- Giọng nói của Thánh thượng?
- Ta nghe thấy giọng nói của thánh thượng.
......
Vô số bách tính, quân đội, thành vệ đều ngửa đầu nhìn lên không trung.
- Bách tính Đại Trăn, mong các ngươi hãy giơ tay phải của mình lên, cho trẫm mượn lực lượng của các ngươi. Trong khoảng thời gian ngắn các ngươi sẽ bị suy yếu. Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một ít thời gian, là có thể hồi phục. tất cả thành vệ, canh phòng khắp nơi. Đối với bất kỳ kẻ nào dám dánh lén những người dân cho trẫm mượn lực lượng dẫn tới suy yếu, giết không tha, sau đó diệt diệt toàn tộc!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Mượn lực lượng của bách tính?
Trên một đường phố tại Vô Ưu Thành, người dân đang bàn tán xôn xao.
- Thánh thượng muốn mượn lực lượng của chúng ta? Chuyện này làm sao mượn được?
- Đúng vậy, lực lượng thật sự có thể cho mượn sao? Nói đùa sao?
...
Trong khi mọi người đang nghi ngờ, rốt cuộc có một người nghe theo lời Diêm Xuyên, thử giơ tay lên.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô chậm rãi giơ tay phải lên:
- Nhấc tay phải lên? Làm vậy thì có tác dụng gì?
Trong nháy mắt khi nam tử khôi ngô giơ tay phải lên.
Nam tử khôi ngô kia lập tức cảm nhận được, lực lượng của bản thân dường như đã bị lấy đi. Trong nháy mắt, nam tử khôi ngô đã không còn lực lượng.
Bịch!
Nam tử kia ngã ngồi trên đất, thở hổn hển.
- Đại ca? Đại ca làm sao vậy?
Có người đứng bên cạnh cả kinh kêu lên.
- Lực lượng của ta, lực lượng của ta đã bị thánh thượng mượn đi!
Nam tử khôi ngô giống như đang nằm mơ, khó có thể tin được nói.
- Hả?
Nhất thời, bốn phía đều xôn xao.
Diêm Xuyên thật sự mượn lực lượng được sao?
Cảnh tượng như vậy không ngừng phát sinh trong mấy ngàn tòa thành trì của Đại Trăn.
Nhất thời, rất nhiều bách tính hiểu ra. Cho bệ hạ mượn lực lượng?
Đại Trăn phát triển quá nhanh. Tuy rằng thần dân vô số, nhưng cuối cùng cũng có vài người không phục với quốc pháp của Đại Trăn. Những người này không để ý đến, nhưng rất nhiều người lại nhanh chóng giơ tay phải lên.
/1446
|