Bạch Long hung hãn va chạm xong liền quay lại. Tỗ chỗ vừa va chạm lúc nãy lại xuất hiện một trúc giản.
Trên trúc giản có hai chữ xuân thu.
- Khổng Đạo Khâu? Vô số tu giả lộ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Khổng Đạo Khâu đang đứng cách đó không xa.
Quyển trúc giản Xuân Thu kia không phải là bảo vật của Khổng Đạo Khâu sao?
Khổng Đạo Khâu ngăn cản một đòn của Quyết?
Ngọc Đế Kiếm Trận vẫn tồn tại, nhưng tâm tình cường giả xung quanh lại giống như gặp phải chấn động long trời lở đất.
- Khổng Đạo Khâu, ngươi muốn làm gì?
Yêu Thiên Thương lạnh lùng mở miệng nói.
- Khổng Đạo Khâu? Ngươi muốn giúp Diêm Xuyên? Nhưng Diêm Xuyên lại không đáp ứng ngươi bất kỳ điều gì!
Vân Tâm cũng trầm giọng mở miệng nói.
Hai mắt Quyết híp lại.
Không chỉ có người bên phe của Quyết, cho dù là hơn một trăm người do Khổng Đạo Khâu dẫn tới cũng cực kỳ mờ mịt không hiểu.
- Gia chủ, người làm gì vậy?
- Gia chủ, tại sao người lại giúp đỡ Diêm Xuyên?
......
Nhất thời, một đám con cháu Khổng gia la lên. Trong lòng mọi người, Diêm Xuyên chính là một kẻ vô cùng chán ghét. Lần này bọn họ đến đây, không phải là phối hợp với gia chủ làm loạn cuộc thi lớn toàn thiên hạ của hắn sao? Vì sao gia chủ lại muốn ngăn cản Quyết?
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu dữ tợn nhìn về phía Quyết!
- Thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước, quả nhiên bất phàm!
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
Đứng phía xa, Diêm Xuyên cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Khổng Đạo Khâu? Vì sao hắn lại muốn ra tay giúp mình?
Quyết trầm mặc một hồi, mở miệng nói:
- Khổng Đạo Khâu, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giúp Diêm Xuyên sao?
- Gia chủ? Người làm cái gì vậy?
Một tiên nhân của Khổng gia kinh ngạc nói.
Khổng Đạo Khâu lại trầm giọng nói:
- Chuyện của ta còn không cần phải báo cáo với các ngươi. Con cháu Khổng gia nghe lệnh, ta lấy danh nghĩa là gia chủ ra lệnh cho các ngươi, theo ta cùng ngăn cản đế triều Yêu tộc!
Một đám con cháu Khổng gia đều cảm thấy mờ mịt. Mỗi người đều nghi ngờ không thôi nhìn về phía Khổng Đạo Khâu.
Tuy rằng bọn họ không rõ, nhưng cuối cùng tất cả vẫn gật đầu một cái:
- Vâng, gia chủ!
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại, nhìn chằm chằm vào Khổng Đạo Khâu.
Vì hôm nay, thật ra Diêm Xuyên đã chuẩn bị rất nhiều. Tuy rằng đối mặt với quần hùng có khả năng hắn sẽ rất vất vả, nhưng chung quy vẫn trong giới hạn hắn chịu đựng được. Chỉ có điều hôm nay, Khổng Đạo Khâu bỗng nhiên đứng ở ở phía mình?
Đối với thái độ của Khổng Đạo Khâu, Diêm Xuyên nhất thời cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hay là, tin tức của mình đối với Khổng Đạo Khâu quá ít. Vì sao hắn lại đứng ở phía của mình? Vì sao?
Khổng Đạo Khâu ngăn cản Quyết! Diêm Xuyên nhìn về phía Lý Tư đang đứng bên cạnh.
Lý Tư gật đầu một cái, nhanh chóng rời khỏi quảng trường, đi tới phía trong một đại điện.
Giờ phút này, trong đại điện đang có năm người đang ngồi. Đó là Mạnh Tử Thu và bốn tiên nhân của thư viện Cự Lộc.
- Lý Tư, chuyện này là thế nào vậy? Tại sao Khổng Đạo Khâu lại đột nhiên ra tay với Quyết như vậy?
Mạnh Lăng Thiên kinh ngạc nói.
Lý Tư thoáng cười khổ một hồi nói:
- Ta không biết rõ. Tuy nhiên như vậy càng tốt. Thánh thượng bảo ta tới thông báo với các vị. Tiếp theo, các ngươi cùng Khổng Đạo Khâu đối kháng với thế lực của Quyết!
- Ồ?
- Các ngươi ngăn cản đám tiên nhân của Thiên Cơ Tông, như vậy là đủ rồi!
Lý Tư cười nói.
- Như vậy xem ra, chúng ta có chút chiếm tiện nghi?
Mạnh Tử Thu cổ quái nói.
Lý Tư cũng cổ quái gật đầu một cái.
Cuối cùng, Lý Tư lại nói:
- Các vị, từ trước đến nay thánh thượng lời nói đáng giá nghìn vàng. Hôm nay các ngươi đến đây, tương lai thánh thượng nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!
Đám người Mạnh Tử Thu gật đầu một cái.
Bên ngoài Yến Kinh, Khổng Đạo Khâu dẫn theo Khổng gia bỗng nhiên chắn ở trước mặt Quyết. Sắc mặt của Cái U Vương và Mộng Tam Sinh cũng trầm xuống.
- Đã như vậy, để ta tới đi!
Mộng Tam Sinh quát lạnh một tiếng.
Mộng Tam Sinh đạp không bay vút lên trời. Năm tiên nhân theo sát phía sau.
Mặt Mộng Tam Sinh lộ vẻ tàn khốc. Hắn lấy hồ lô tím trên lưng xuống, ném lên trời.
- Mời bảo bối, thu!
Mộng Tam Sinh quát to một tiếng, hồ lô Hồng Mông lớn đột nhiên xuất hiện một lực hút tuôn trào.
Lực hút vừa ra, mây trong vạn dặm mừng như điên lao thẳng vào trong miệng hồ lô. Lực hút lại quay sang Ngọc Đế Kiếm Trận.
Lực hút mãnh liệt vừa ra, nhất thời khiến bão táp nổi lên bốn phía. Kiếm khí của Ngọc Đế Kiếm Trận điên cuồng run rẩy.
Tuy Ngọc Đế Kiếm đã là Tiên khí, nhưng so với hồ lô Hồng Mông vẫn kém hơn một chút.
Ầm ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, kiếm khí cuồn cuộn lao về phía hồ lô, dường như cũng bị hồ lô tím hoàn toàn thu nạp.
Ánh mắt Mộng Tam Sinh đầy dữ tợn. Tại cửa Triều Thiên Điện, mắt Diêm Xuyên loé lên một tia tức giận.
Ngay thời điểm Diêm Xuyên muốn ra tay, đột nhiên, từ một sơn cốc phía dưới có một đạo đạo cương lớn màu xanh bay vút lên trời.
Đao cương lớn giống như từ trên trời chém phá hư không. Trong nháy mắt đao cương đã đến phía trước hồ lô Hồng Mông.
Ầm!
Lại một va chạm lớn diễn ra. Trong thời điểm đó, hư không rung động. Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh và ánh sáng màu tím giống nhuộm màu cả thiên địa.
Vù!
Hồ lô Hồng Mông đột nhiên thu lại, sau đó được Mộng Tam Sinh cẩn thận đóng nắp. Mộng Tam Sinh kinh ngạc nhìn về phía sơn cốc bắn ra đao cương kia.
Bên trong sơn cốc, một nữ tử tóc ngắn, tay cầm một thanh trường đao bằng đồng, mắt lộ anh khí.
Đi theo phía sau nữ tử kia là mười hai đệ tử. Ánh mắt mỗi người đều lạnh lùng nhìn lên không trung.
Đao cương, chính là do nữ tử kia.
Nữ tử kia tiến lên một bước, sau đó bay vút lên trời, để mười hai đệ tử ở lại sơn cốc.
Hoàng!
Đó chính là Hoàng. Một đao của nàng đã ngăn cản được Mộng Tam Sinh!
Hoàng đưa lưng về phía Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn về phía Mộng Tam Sinh!
- Ngươi là Hoàng?
Sắc mặt Mộng Tam Sinh âm trầm nói.
- Dẫn theo người của ngươi chạy trở về Thần giới đi. Bằng không, chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
Mộng Tam Sinh còn chưa mở miệng, một vị tiên nhân phía sau Mộng Tam Sinh bỗng nhiên khinh thường nói:
- Chết? Ha ha, nha đầu không biết sống chết. Thời điểm ta thành danh, ngươi còn không biết ở đâu?
Trong mắt Hoàng lóe lên hàn quang. Nàng không nhiều lời, trường đao trong tay chém xuống, đao cương trực tiếp lao về phía tiên nhân kia.
Đao cương chưa tới, sát khí đã tới. Tiên nhân kia nhất thời biến sắc.
- Không tốt!
Tiên nhân kia ném pháp bảo của mình lên. Bốn tiên nhân bên cạnh cũng ra tay, chặn một đao kia.
Ầm!
Năm đại tiên nhân cùng ra tay. Lúc này đao cương của Hoàng mới ầm ầm bị nghiền nát. Nhưng năm đại tiên nhân lại bị một đao kia chém bay ra ngoài trăm trượng. Tiên khí của tiên nhân đã khiêu khích lúc trước đã bị nghiền nát.
Phụt!
Tiên khí bị nghiền nát, tâm thần chịu ảnh hưởng. Tiên nhân kia đột nhiên phun ra một búng máu.
- Chạy trở về đi. Bằng không, chết!
Hoàng lại lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mộng Tam Sinh vô cùng khó coi. Lúc này còn ai dám khinh thường Hoàng?
Một đao trong tay chém thần giết ma!
Một đao của Hoàng đánh lùi năm tiên!
Trên trúc giản có hai chữ xuân thu.
- Khổng Đạo Khâu? Vô số tu giả lộ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Khổng Đạo Khâu đang đứng cách đó không xa.
Quyển trúc giản Xuân Thu kia không phải là bảo vật của Khổng Đạo Khâu sao?
Khổng Đạo Khâu ngăn cản một đòn của Quyết?
Ngọc Đế Kiếm Trận vẫn tồn tại, nhưng tâm tình cường giả xung quanh lại giống như gặp phải chấn động long trời lở đất.
- Khổng Đạo Khâu, ngươi muốn làm gì?
Yêu Thiên Thương lạnh lùng mở miệng nói.
- Khổng Đạo Khâu? Ngươi muốn giúp Diêm Xuyên? Nhưng Diêm Xuyên lại không đáp ứng ngươi bất kỳ điều gì!
Vân Tâm cũng trầm giọng mở miệng nói.
Hai mắt Quyết híp lại.
Không chỉ có người bên phe của Quyết, cho dù là hơn một trăm người do Khổng Đạo Khâu dẫn tới cũng cực kỳ mờ mịt không hiểu.
- Gia chủ, người làm gì vậy?
- Gia chủ, tại sao người lại giúp đỡ Diêm Xuyên?
......
Nhất thời, một đám con cháu Khổng gia la lên. Trong lòng mọi người, Diêm Xuyên chính là một kẻ vô cùng chán ghét. Lần này bọn họ đến đây, không phải là phối hợp với gia chủ làm loạn cuộc thi lớn toàn thiên hạ của hắn sao? Vì sao gia chủ lại muốn ngăn cản Quyết?
Sắc mặt Khổng Đạo Khâu dữ tợn nhìn về phía Quyết!
- Thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước, quả nhiên bất phàm!
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
Đứng phía xa, Diêm Xuyên cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Khổng Đạo Khâu? Vì sao hắn lại muốn ra tay giúp mình?
Quyết trầm mặc một hồi, mở miệng nói:
- Khổng Đạo Khâu, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giúp Diêm Xuyên sao?
- Gia chủ? Người làm cái gì vậy?
Một tiên nhân của Khổng gia kinh ngạc nói.
Khổng Đạo Khâu lại trầm giọng nói:
- Chuyện của ta còn không cần phải báo cáo với các ngươi. Con cháu Khổng gia nghe lệnh, ta lấy danh nghĩa là gia chủ ra lệnh cho các ngươi, theo ta cùng ngăn cản đế triều Yêu tộc!
Một đám con cháu Khổng gia đều cảm thấy mờ mịt. Mỗi người đều nghi ngờ không thôi nhìn về phía Khổng Đạo Khâu.
Tuy rằng bọn họ không rõ, nhưng cuối cùng tất cả vẫn gật đầu một cái:
- Vâng, gia chủ!
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại, nhìn chằm chằm vào Khổng Đạo Khâu.
Vì hôm nay, thật ra Diêm Xuyên đã chuẩn bị rất nhiều. Tuy rằng đối mặt với quần hùng có khả năng hắn sẽ rất vất vả, nhưng chung quy vẫn trong giới hạn hắn chịu đựng được. Chỉ có điều hôm nay, Khổng Đạo Khâu bỗng nhiên đứng ở ở phía mình?
Đối với thái độ của Khổng Đạo Khâu, Diêm Xuyên nhất thời cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hay là, tin tức của mình đối với Khổng Đạo Khâu quá ít. Vì sao hắn lại đứng ở phía của mình? Vì sao?
Khổng Đạo Khâu ngăn cản Quyết! Diêm Xuyên nhìn về phía Lý Tư đang đứng bên cạnh.
Lý Tư gật đầu một cái, nhanh chóng rời khỏi quảng trường, đi tới phía trong một đại điện.
Giờ phút này, trong đại điện đang có năm người đang ngồi. Đó là Mạnh Tử Thu và bốn tiên nhân của thư viện Cự Lộc.
- Lý Tư, chuyện này là thế nào vậy? Tại sao Khổng Đạo Khâu lại đột nhiên ra tay với Quyết như vậy?
Mạnh Lăng Thiên kinh ngạc nói.
Lý Tư thoáng cười khổ một hồi nói:
- Ta không biết rõ. Tuy nhiên như vậy càng tốt. Thánh thượng bảo ta tới thông báo với các vị. Tiếp theo, các ngươi cùng Khổng Đạo Khâu đối kháng với thế lực của Quyết!
- Ồ?
- Các ngươi ngăn cản đám tiên nhân của Thiên Cơ Tông, như vậy là đủ rồi!
Lý Tư cười nói.
- Như vậy xem ra, chúng ta có chút chiếm tiện nghi?
Mạnh Tử Thu cổ quái nói.
Lý Tư cũng cổ quái gật đầu một cái.
Cuối cùng, Lý Tư lại nói:
- Các vị, từ trước đến nay thánh thượng lời nói đáng giá nghìn vàng. Hôm nay các ngươi đến đây, tương lai thánh thượng nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!
Đám người Mạnh Tử Thu gật đầu một cái.
Bên ngoài Yến Kinh, Khổng Đạo Khâu dẫn theo Khổng gia bỗng nhiên chắn ở trước mặt Quyết. Sắc mặt của Cái U Vương và Mộng Tam Sinh cũng trầm xuống.
- Đã như vậy, để ta tới đi!
Mộng Tam Sinh quát lạnh một tiếng.
Mộng Tam Sinh đạp không bay vút lên trời. Năm tiên nhân theo sát phía sau.
Mặt Mộng Tam Sinh lộ vẻ tàn khốc. Hắn lấy hồ lô tím trên lưng xuống, ném lên trời.
- Mời bảo bối, thu!
Mộng Tam Sinh quát to một tiếng, hồ lô Hồng Mông lớn đột nhiên xuất hiện một lực hút tuôn trào.
Lực hút vừa ra, mây trong vạn dặm mừng như điên lao thẳng vào trong miệng hồ lô. Lực hút lại quay sang Ngọc Đế Kiếm Trận.
Lực hút mãnh liệt vừa ra, nhất thời khiến bão táp nổi lên bốn phía. Kiếm khí của Ngọc Đế Kiếm Trận điên cuồng run rẩy.
Tuy Ngọc Đế Kiếm đã là Tiên khí, nhưng so với hồ lô Hồng Mông vẫn kém hơn một chút.
Ầm ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, kiếm khí cuồn cuộn lao về phía hồ lô, dường như cũng bị hồ lô tím hoàn toàn thu nạp.
Ánh mắt Mộng Tam Sinh đầy dữ tợn. Tại cửa Triều Thiên Điện, mắt Diêm Xuyên loé lên một tia tức giận.
Ngay thời điểm Diêm Xuyên muốn ra tay, đột nhiên, từ một sơn cốc phía dưới có một đạo đạo cương lớn màu xanh bay vút lên trời.
Đao cương lớn giống như từ trên trời chém phá hư không. Trong nháy mắt đao cương đã đến phía trước hồ lô Hồng Mông.
Ầm!
Lại một va chạm lớn diễn ra. Trong thời điểm đó, hư không rung động. Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh và ánh sáng màu tím giống nhuộm màu cả thiên địa.
Vù!
Hồ lô Hồng Mông đột nhiên thu lại, sau đó được Mộng Tam Sinh cẩn thận đóng nắp. Mộng Tam Sinh kinh ngạc nhìn về phía sơn cốc bắn ra đao cương kia.
Bên trong sơn cốc, một nữ tử tóc ngắn, tay cầm một thanh trường đao bằng đồng, mắt lộ anh khí.
Đi theo phía sau nữ tử kia là mười hai đệ tử. Ánh mắt mỗi người đều lạnh lùng nhìn lên không trung.
Đao cương, chính là do nữ tử kia.
Nữ tử kia tiến lên một bước, sau đó bay vút lên trời, để mười hai đệ tử ở lại sơn cốc.
Hoàng!
Đó chính là Hoàng. Một đao của nàng đã ngăn cản được Mộng Tam Sinh!
Hoàng đưa lưng về phía Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn về phía Mộng Tam Sinh!
- Ngươi là Hoàng?
Sắc mặt Mộng Tam Sinh âm trầm nói.
- Dẫn theo người của ngươi chạy trở về Thần giới đi. Bằng không, chết!
Hoàng lạnh lùng nói.
Mộng Tam Sinh còn chưa mở miệng, một vị tiên nhân phía sau Mộng Tam Sinh bỗng nhiên khinh thường nói:
- Chết? Ha ha, nha đầu không biết sống chết. Thời điểm ta thành danh, ngươi còn không biết ở đâu?
Trong mắt Hoàng lóe lên hàn quang. Nàng không nhiều lời, trường đao trong tay chém xuống, đao cương trực tiếp lao về phía tiên nhân kia.
Đao cương chưa tới, sát khí đã tới. Tiên nhân kia nhất thời biến sắc.
- Không tốt!
Tiên nhân kia ném pháp bảo của mình lên. Bốn tiên nhân bên cạnh cũng ra tay, chặn một đao kia.
Ầm!
Năm đại tiên nhân cùng ra tay. Lúc này đao cương của Hoàng mới ầm ầm bị nghiền nát. Nhưng năm đại tiên nhân lại bị một đao kia chém bay ra ngoài trăm trượng. Tiên khí của tiên nhân đã khiêu khích lúc trước đã bị nghiền nát.
Phụt!
Tiên khí bị nghiền nát, tâm thần chịu ảnh hưởng. Tiên nhân kia đột nhiên phun ra một búng máu.
- Chạy trở về đi. Bằng không, chết!
Hoàng lại lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mộng Tam Sinh vô cùng khó coi. Lúc này còn ai dám khinh thường Hoàng?
Một đao trong tay chém thần giết ma!
Một đao của Hoàng đánh lùi năm tiên!
/1446
|